1
Đây là lần thứ 7 ta ám sát Lục Cảnh Thời thất bại. Lần này xui xẻo là ngựa của ta bị rớt móng, bị thị vệ thân cận của Lục Cảnh Thời là Lý thị vệ tóm được.
Ở cung Càn Thanh, ta bị trói quỳ trên đất, một thân rũ rượi bèo nhèo, còn Lục Cảnh Thời thì nửa nằm nửa ngồi trên giường nệm, sắc mặt âm trầm bất định.
Cái tên Lý thị vệ kia còn ở bên cạnh Lục Cảnh Thời, bộ dạng trung thành khuyên nhủ hắn nhốt ta vào tử lao, cho ta bớt quấy phá đi!
Lục Cảnh Thời liền cười nhạo một tiếng: “Cái loại thích khách như nàng ta sao có thể làm trẫm bị thương được?”
Ta muốn mở miệng phản bác nhưng rồi lại đành im miệng, dù sao thì ta cũng ám sát hắn thất bại…7 lần lận!
Lần ám sát đầu tiên, ta định thổi khói mê vào tẩm cung của hắn, rốt cuộc tẩm cung bắt lửa, khói từ đám cháy còn lớn hơn khói mê của ta!
Lần thứ hai, ta hạ độc vào trà của hắn, cuối cùng chén trà bị con mèo làm đổ mất.
Lần thứ ba……
……
Cũng không biết là do mạng của hắn lớn hay là do ta xui xẻo nữa?
Lần ám sát thứ bảy, mọi việc đang tiến triển theo kế hoạch vô cùng thuận lợi. Ta giả dạng làm một thái giám, hầu hạ hắn thay y phục, chỉ cần chớp lấy thời cơ, dùng dao găm đâm hắn một nhát chí mạng là xong!
Cuối cùng thì thời cơ đến nhưng ta lại không có dao găm!
Con dao găm tuột khỏi tay áo ta và rơi xuống đất trước ánh mắt của bao người…
“HỘ GIÁ!”
Định mệnh! Giây cuối cùng trước khi bị bắt, ta vẫn cố chấp lượm lại dao găm, hướng về phía Lục Cảnh Thời mà đâm thẳng.
Dao găm của ta chạm vào đai lưng nạm đầy bảo thạch của hắn..gãy làm đôi!
Khoảnh khắc đó, tôn nghiêm của một thích khách như ta chợt vỡ tan như con dao găm kia vậy…
2
Ta cảm thấy ta không nên dễ dàng đầu hàng số phận như vậy, khi chạm phải ánh mắt khinh thường của tên Lục Cảnh Thời kia, ta hỏi:
“Chẳng lẽ ngươi không tò mò rằng ai phái ta đến ám sát ngươi?”
Ánh mắt của Lục Cảnh Thời lóe lên.
“Lại đây, ta chỉ nói cho một mình ngươi nghe thôi!”, ta nói.
“Bệ hạ, cẩn thận thích khách gian xảo.”, Lý thị vệ lo lắng ngăn cản hắn.
Lục Cảnh Thời chẳng thèm để ý, vẫn đứng dậy đi về phía ta, khom người đưa tai lại gần ta hơn.
Ta nhân cơ hội cắn vỡ độc đan giấu dưới lưỡi, đem nước thuốc bôi hết lên môi, sau lại nhắm chuẩn xác môi hắn mà nhào tới.
Ồ, miệng của tên bạo quân này cũng mềm quá đi!
Ta ngẩng cao đầu, dáng vẻ đầy uy nghiêm và anh hùng.
“Ta – Triệu Hiểu Hiểu, chỉ với một chút tiền của ngươi cũng muốn mua chuộc bổn thích khách ta sao?”
“Không có người chỉ thị cho ta, đây hết thảy đều là ta nên làm!”
“Cái tên bạo quân chó má nhà ngươi, ai cũng sẽ muốn giết ngươi thôi!”
“Ta đã bôi độc dược lên môi, trong vòng bảy hơi thở ta nhất định sẽ chết. Cho dù có chết, ta cũng sẽ kéo theo ngươi đi cùng, cái tên bạo quân tàn ác kia!”
Lý thị vệ trên mặt đầy thống khổ mà rống lên: “Bệ hạ!”
Lục Cảnh Thời đứng dậy liếm môi: “Nàng ấy nói nhảm bao lâu rồi?”
Lý thị vệ nghẹn ngào: “Hình như được hai hơi thở rồi á?”
Ta: “….”
3
Thái y kiểm tra phần độc còn sót lại trên môi ta, vẻ mặt phức tạp nói: “Bệ hạ, đây là loại nước đường bình thường thôi ạ.”
Ta không giãy giụa nữa, nghiêm chỉnh quỳ trên đất. Ta biết người biết ta lắm chớ, không cần dùng hình tra tấn gì đâu, ta khai!
“Có người mướn ta ám sát bệ hạ với giá 50 lượng. Người nọ trùm kín từ đầu đến đít, ta thật sự không biết là ai.”
【 50 lượng? Ta rõ ràng cho nàng ấy tận 5000 lượng lận mà! Moá, tay trung gian này ăn chặn cũng cũng đậm quá đi?】
“Ta xin thề, ta đối với bệ hạ không hề có bất kỳ thành kiến gì, ta chỉ muốn kiếm chút tiền mà thôi…”
【Ta cho nàng không biết bao nhiêu cơ hội rồi mà nàng vẫn chưa thành công, thích khách này cũng quá là cùi bắp đi! 】
“Đến cả viên thuốc độc ta cắn lúc nãy cũng là muốn đùa với bệ hạ chút xíu thôi hà.”
【Ngay cả thuốc độc mà nàng cũng mua trúng thuốc giả? Tên bán thuốc đó ngay cả thích khách cũng dám lừa tiền sao? Đáng chết! 】
Sao mà bên tai ta vẫn cứ nghe văng vẳng tiếng ai nói leo á?
Mợ nó, vốn dĩ ám sát thất bại trong lòng đã buồn gần chết rồi, ai mà cứ muốn leo vô họng ta ngồi vậy?
Ta giận sôi gan:
“Bây giờ là ta nói hay ngươi nói?”
“Ngươi muốn nói phải không? Rồi, nói đi!”
“Sao, không muốn nói nữa? Vậy thì câm miệng cho ta nói!”
Lục Cạnh Thời vốn dĩ đang lười biếng ngồi trên ghế dài lập tức ngồi thẳng người dậy, bộ dạng nghiêm chỉnh, theo bản năng nói:
“Ừm”
Cả tẩm cung rơi vào trầm mặc.
Hắn như ý thức vừa rồi bản thân đã làm gì, nháy mắt liền quay lại với bộ dạng biến nhác kia, hắng giọng hai cái lại dùng điệu bộ bạo quân đáng ghét của hắn mà lên tiếng:
“Làm sao?”
Trong đầu ta cũng ong ong một chút, ý thức vừa rồi đã phạm tội khi quân, lắp bắp nói:
“À…ờ…thì…chuyện chỉ có vậy thôi ạ tiểu nhân xin phép im miệng, tiếp theo ai nói gì nói đi..”
4
Có gì đó không đúng nha!
So với lúc ta mua phải thuốc độc giả càng không đúng!
Ta đang không biết nên sốc vì có thể nghe thấy suy nghĩ của Lục Cảnh Thời hay là nên sốc vì biết được hắn tự bỏ tiền ra thuê ta tới ám sát hắn?
Rõ ràng cái khả năng quái quỷ của ta bắt đầu có từ khi ta nhào tới gặm môi hắn.
Ta nhìn chằm chằm vào bờ môi kia, thất thần một hồi lâu.
Lại thấy Lục Cảnh Thời mặt mày nhăn nhó quát ta:
“Nhìn gì mà nhìn, còn nhìn nữa trẫm liền cho người móc mắt ngươi!”
Lục Cảnh Thời có diện mạo khôi ngô tuấn tú, cả người hắn tỏa ra một loại mị lực trời cho rất thu hút người khác.
Tóm lại chính là nhan sắc tiêu chuẩn của một tên bạo quân chó má.
Nghe hắn mắng ta vội vàng thu hồi tầm mắt, lại nghe thấy hắn chửi thầm:
【Sao nàng nhìn ta dữ vậy?……】
Ta ráng dựng lên lỗ tai nghe:
【 Hay là nàng yêu ta rồi chăng? Aida, tiếc là hiện tại ta chưa có bung xõa hết vẻ đẹp của ta cho nàng ấy thấy, tức chết đi! 】
“……”
Ngón tay hắn gõ gõ lên bàn gỗ, giọng điệu gấp gáp nói: “Đã tìm được chưa?”
Tim ta rớt mất một nhịp, do dự nhìn 10 bình thuốc đang bày ra trên bàn.
Rối rắm quá đi! Ta nhắm mắt chỉ đại một bình: “Cái này?”
Nháy mắt, mặt mũi Lục Cảnh Thời nhăn nhúm, xụ xuống một đống.
【10 bình hết 9 bình là thuốc độc, vậy mà nàng ấy nhắm mắt nhắm mũi chỉ đại cũng trúng 1 bình không phải là thuốc độc duy nhất, bói sao mà chuẩn dữ, nàng có còn là người bình thường không vậy?】
Trong lòng ta hò hét.
Có tên hoàng đế nào biến thái tới mức bắt thích khách vừa ám sát mình ở đây học phân biệt thuốc độc không?
Làm như có một mình ta bất bình thường vậy á?