5
Đúng rồi đó! Làm gì còn ai biến thái bằng hắn.
Sau khi ta ám sát hắn thất bại, Lục Cảnh Thời không những không giết ta mà còn giữ ta lại, dốc lòng bồi dưỡng ta thành đệ nhất thích khách.
Một ngày của ta bận rộn vô cùng.
Buổi sáng thì học về độc dược.
Buổi chiều thì luyện võ.
Buổi tối thì luyện tập các chiêu thức lén lút đột nhập, đánh nhau…vân vân…mây mây.
Đã vậy buổi tối Lục Cảnh Thời còn đích thân tới kiểm tra tiến độ học tập của ta. Trên đời có đứa thích khách nào như ta không?
Ta có cảm giác ta ở lại hoàng cung của hắn học tập còn chăm chỉ hơn hồi mới gia nhập hội thích khách giang hồ nữa.
Học hành chăm chỉ suốt 3 tháng, vậy mà ta rớt!
Ta nằm rạp xuống đất trước mặt Lục Cảnh Thời: “Giết ta đi.”
Lục Cảnh Thời chán ghét đạp ta một cái: “Vậy mà cũng học đòi làm thích khách!”
Ta không có chút xíu nào giống một thích khách hết á! Ngay cả cửa ải đầu tiên của một thích khách sơ đẳng ta cũng không qua được…
Ta tức giận, đứng bật dậy rút con dao găm trong tay áo ra, kề vào cổ Lục Cảnh Thời.
Hai mắt Lục Cảnh Thời sáng lên. Khuôn mặt vốn đã mê người của hắn giờ đây lại càng trở nên hút hồn, lộng lẫy hơn.
Ta: “……”
Lục Cảnh Thời: “???”
Ta òa khóc.
Chết tiệt, tay ta bị chuột rút!
Lúc này, Lục Cảnh Thời còn chủ động tiến về phía trước, đưa cổ kề vào lưỡi dao của ta. Tay ta tê đi, con dao găm trên tay rơi xuống đất trước khi cổ hắn kịp trầy và chảy máu.
Khi nghe tiếng lòng của Lục Cảnh Thời ta lại càng quẫn trí hơn!
【Hệ thống, ngươi có chắc đây là đệ nhất sát thủ trong tương lai không vậy? Thiệt sự không có gửi lộn người tới phải không?
Chứ với cái đống võ mèo sứt mẻ này thì chừng nào ta mới được chết trong tay nàng ấy hả?】
Ta: “???”
Không phải chứ huynh đệ của ta ơi, nghe hắn nói cái ta tỉnh lại liền á!
6.
Thực ra ta chỉ là một sát thủ cấp thấp.
Sau ba năm làm thích khách thì tỷ lệ ám sát thành công của ta là 0.
Nếu không, thì ai mà nhận vụ ám sát Lục Cảnh Thời với cái giá 50 lượng chứ.
Chưa ai từng mong đợi điều gì ở ta cả, ngay cả tỷ tỷ ta cũng chỉ dặn ta đúng một câu mỗi khi ta có nhiệm vụ mới:
“Giữ mạng là được rồi!”
Lúc này, trong mắt ta Lục Cảnh Thời như hóa thành một vị thần.
Hắn không còn là tên bạo quân chó nữa mà chính là thần tài của ta, ông chủ của ta, là mặt trời chân lý chiếu qua tim ta!
Mặc dù ta không hiểu “hệ thống” của hắn có ý gì, ta cũng không hiểu tại sao hắn nhất quyết muốn chết trong tay ta
Nhưng quan trọng là những điều này đều không quan trọng!
Điều quan trọng là – ta sẽ trở thành sát thủ giỏi nhất giang hồ này, ta sẽ giết tên bạo chúa này và ghi tên mình vào lịch sử võ lâm!
Ta nắm tay hắn, rưng rưng nước mắt: “Cảm ơn bệ hạ đã nhận ra ta.”
Lục Cảnh Thạch sửng sốt một chút, vẻ mặt ngạo mạn rút tay ra, chế nhạo: “Này, ngươi đang nói nhảm cái gì vậy?”
Sao trái tim ta lại đập như điên vậy?
【Tại sao nàng ấy đột nhiên muốn nắm tay ta? 】
【Nàng ấy thích ta? 】
【Nàng ấy thích ta! 】
【Nàng ấy thực sự thích ta! 】
【Ahhhhhhhhhhhh! 】
Ta không nhịn được nữa, đang định cắt ngang tiếng gầm điên cuồng bên trong đầu hắn thì bỗng có một bóng người đột nhiên từ trên xà nhà nhảy xuống, một giọng nói quen thuộc truyền đến.
“Sư muội, nín thở!”
Người nọ động tác mau lẹ, tay run lên, rải ra một nắm bột độc, còn không quên bật ra tiếng cười tiêu chuẩn của phe ác:
“Đây là Thất Bộ Tán mà ta đã tốn rất nhiều tiền mới có được, độc này không có thuốc giải. Bạo quân chó má kia dám cười nhạo sư muội của ta? Xuống địa ngục đi!”
Một cơn gió quỷ quái từ đâu thổi tới, toàn bộ Thất Bộ Tán bay vào mặt ta.
Lục Cảnh Thời: “…”
Sắc mặt sư tỷ tái nhợt, môi run run, nghẹn ngào khóc không ra tiếng “Sư muội…”
Ta liếm liếm lớp phấn trên mặt, quả nhiên quá trình bồi dưỡng của Lục Cảnh Thời đối với ta 3 tháng qua không hề uổng phí nha, ta lẩm bẩm một tràng công thức:
“Ngũ vị tử, cây tơ hồng, dâu tằm, hà thủ ô…… Nghiền nát thành phấn, có công dụng kích tình, đúng là cũng không cần thuốc giải lắm!”
Mọi người: “…”
Lúc này, ta chợt hiểu được tâm trạng của Lục Cảnh Thời hôm đó. Dám lừa tiền của thích khách, tên lang băm đáng chết!
Từ từ, nếu tên lang băm kia bán thuốc giả mà hắn không chết, vậy hiện tại người nên chết là ta nhỉ?
Sư tỷ trấn an ta: “Sư muội đừng sợ, bạo quân này chỉ có một mình hắn, chúng ta phối hợp nhất định sẽ hạ gục hắn thôi!”
Tỷ ấy vừa dứt lời thì Lý thị vệ cùng vệ binh hoàng cung vào tới, trên mặt ai cũng có vẻ háo hức hóng chuyện.
“Ê, muội đừng sợ…ta còn cách cuối cùng!”
Nói xong sư tỷ dùng lực kéo tay ta một cái, cả hai đứa quỳ xuống trượt tới trước mặt Lục Cảnh Thời:
“Xin Hoàng thượng tha mạng!”
7
Sư tỷ tính là tới cứu ta, ai ngờ đâu tự đem chính mình dâng cho địch.
Giờ ta cùng tỷ ấy bị nhốt trong một gian phòng, trên bàn còn có một bình rượu, sư tỷ vừa uống vừa khóc, kể lể một hồi cho tới khi bình rượu không còn giọt nào…
Sư tỷ: “Ta đã nói rồi mà, ám sát tên bạo quân kia mà chỉ có 50 lượng, rẻ rúng quá trời đi!”
Ta nhịn không được: “Là 5000 lượng.”
Sư tỳ liếc ta một cái, nuốt xuống một ngum hơi rồi khóc tiếp:
“Trời ơi là trời, ám sát thất bại thì thôi đi, mà giờ sư muội của ta đầu óc cũng không tỉnh táo nữa rồi!”
Ta: “……”
Sư tỷ hai mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng, trìu mến mà nhìn ta: “Sư muội, ba tháng qua muội ở đây nhất định là đã chịu khổ rồi phải không?”
“Thiệt ra thì cũng không khổ lắm…”
Sư tỷ gạt lệ: “Không cần mạnh miệng với tỷ, muội xem muội đều gầy rồi…… Móa, sao eo muội nhìn như to thêm một vòng vậy?”, sư tỷ trợn mắt đo eo ta.
“Ê không có nha, cùng lắm là nửa vòng thôi!”
Lý thị vệ bước vào, lạnh lùng nói với bọn ta: “Đến giờ rồi!”
Từ ngay từ đầu, cái tên Lý thị vệ này đã không thích ta. Ánh mắt hắn mỗi lần nhìn ta như thể ta cướp đi 10 cuốn sổ gạo của nhà hắn vậy á nhưng mà không hiểu sao bây giờ trong ánh mắt hắn dường như có chút gì đó đã thay đổi.
Cái sự thay đổi này khó hiểu lắm!
Sư tỷ kích động: “Đến giờ? Đến giờ gì? Nửa đêm nửa hôm rồi các ngươi còn muốn sư muội của ta làm gì nữa?”
Còn có thể làm cái gì nữa chứ?
Đương nhiên là giờ trả bài hằng đêm rồi…
Lý thị vệ tàn nhẫn mà xách ta đi, mặc kệ cho sư tỷ đang ở đằng sau kêu gào khóc lóc, tưởng đâu phải sinh ly tử biệt tới nơi.
Lục Cảnh Thời đang ngồi ở trước cái bàn dài, trên bàn có 50 bình giống hệt nhau, hắn bảo ta tìm cho được bình độc dược duy nhất ở trên bàn.
Không hiểu sao giọng hắn lạnh lùng hơn so với mọi ngày:
“Ngươi chỉ có một cơ hội thôi, 49 bình còn lại trẫm sẽ bắt sư tỷ của ngươi uống cho hết!”
【 Ồ, hôm nay ta lạnh lùng quá, ta quả là một tên bạo quân lãnh khốc vô tình!】
【 Hệ thống, ngươi nói vị sư tỷ này chính là người quan trọng nhất đời này của nàng ấy phải không?】
【 Dùng kế hiểm, đem sư tỷ của nàng ra để uy hiếp, quả nhiên chỉ có một tên bạo quân như ta mới làm được thôi.】
【Ta đã rất tàn nhẫn rồi, chắc nàng ấy sẽ không thích ta nữa đâu nhỉ?】
【 Chắc chắn là như vậy rồi, một tên bạo quân như ta, ngay cả chó cũng không thèm yêu cơ mà… 】
Không hiểu sao trong lòng ta có chút sợ hãi, toàn thân còn có chút nóng lên.
Ta đi đến trước bàn dài.
Lục Cảnh Thời: “Chọn được chưa?”
Tay của ta sờ lên mặt của hắn.
Lục Cảnh Thời: “???”
Lục Cảnh Thời đột nhiên đứng dậy, lắp bắp: “Ngươi… ngươi…ngươi muốn làm gì?!”
Lục Cảnh Thời né tránh, muốn đi vòng qua ta.
Ta nắm lấy hắn, mở miệng giọng nói õng ẹo, nhão nhoẹt:
“He he định trốn đi đâu?”
Lục Cảnh Thời: “……”
Ta: “……”
Từ từ, sao tự nhiên ta giống một tên biến thái quá vậy?
Tia tỉnh táo cuối cùng le lói trong mớ hỗn độn bên trong đầu ta báo hiệu một cơn bão đang tới!
Mẹ kiếp, cái tên lang băm bán thuốc độc giả đáng chết kia!
Rõ ràng bán thuốc giả, mà sao dược tính lại mạnh như vậy?
Tia tỉnh táo cuối cùng của ta trôi tuột mất, khi ta đang tiến lên một bước thì phía sau có người đẩy cửa ra.
Giọng của sư tỷ ta vang vọng: “Đồ cầm thú kia! Dám đùa giỡn với sư muội của ta!”
Theo sát phía sau chính là Lý thị vệ, giọng hắn chứa đầy sự tức giận: “Ngươi quay lại đây cho ta!”
Giọng sư tỷ nhề nhệ đầy mùi rượu:
“Ngươi dám chơi đùa sư muội của ta, ta sẽ chơi chết thị vệ của ngươi!”
Lý thị vệ: “???”
Lý thị vệ: “凸(艹皿艹 ).”*
*Ý mắng chửi người khác: 凸 – biểu tượng ngón giữa, 皿 – bĩu môi. Anh Lý đang phát tín hiệu cầu cứu đó, ai cứu ảnh một vé đi…