8.
Ta với sư tỷ giờ đây đang đổ lỗi qua lại.
Sư tỷ: “Tại trong phòng muội có rượu nên ta mới uống say á!”
Ta: “Tại ai mua trúng thuốc độc giả nên mới làm muội mất tỉnh táo?”
Sư tỷ: “Tại ai cứ đòi phải nhận cái nhiệm vụ chỉ có 50 lượng này? Hại ta phải vào cung cứu muội?”
“Đã nói là 5000 lượng mà!”
“Không quan trọng!”
“Rất quan trọng!”
“Quan trọng là muội đã hôn cái tên bạo quân kia, còn ta thì đã hôn thị vệ của hắn đó!”
“Thì có sao đâu? Cũng không phải là lần đầu tiên muội hôn hắn…”
Sư tỷ: “……”
Sư tỷ nổi điên lên:
“Đừng nói với ta mỗi này “đến giờ” là muội đều phải làm như vậy nha?”
Ta: “Tỷ nghĩ muội là người gì vậy?”
Hai bên cứ nói qua nói lại thì bên ngoài có tiếng chân truyền tới. Qua cửa sổ, ta thấy có mấy chục bóng người áo đen đang tiến vào!
Ta cảm động: “Sư tỷ, để cứu muội mà tỷ mang theo nhiều người trợ giúp vậy sao?
Sư tỷ gõ đầu ta một cái rõ đau: “Mơ cái gì vậy? Muội tưởng ta có nhiều tiền lắm sao?”
Đám người này rõ ràng là đang truy lùng tên bạo quân kia thôi!”
Dừng một hồi sư tỷ lại kể:
“Tại muội không biết đó thôi, nghe nói tên bạo quân này mỗi ngày đều được thích khách ghé thăm ít nhất vài lần.
Móa, ta cũng là thích khách vậy mà đã phải chịu cảnh thất nghiệp cả tháng nay!”
Sư tỷ lại lôi kéo tay ta: “Thời cơ tới rồi, chúng ta nhân cơ hội tẩm cung của hắn đang loạn mà bỏ trốn thôi!”
Lúc đi ngang qua cung Càn Thanh, ta thấy thị vệ đang cùng bọn thích khách đánh nhau loạn xa, Lục Cảnh Thời thì bị vây chặt trong đám người đó, mặt hắn lạnh tanh, không nhìn ra được cảm xúc gì.
Trong một khoảnh khắc, ta và Lục Cảnh Thời chạm mắt nhau.Hắn chỉ liếc ta một cái xong lại hờ hững dời đi tầm mắt.
Xung quanh quá ồn ào nên ta không nghe được tiếng lòng của hắn nữa.
Có một tên thích khách vượt qua được vòng vây của thị vệ, trường kiếm của hắn hung hắn chĩa về Lục Cảnh Thời mà đâm tới vậy mà Lục Cảnh Thời cứ đứng im tại chỗ như một pho tượng, không né không tránh.
Đột nhiên ta tò mò không biết Lục Cảnh Thời sẽ cảm thấy thế nào khi mỗi ngày đều được bọn thích khách ghé thăm như vậy?
Thần trí của ta còn chưa kịp phục hồi thì trong vô thức ta đã lao đến phía trước Lục Cảnh Thời, dùng tay ta chắn lại mũi kiếm kia. Lòng bàn tay ta bị đâm vào, trong nháy mắt đã nghe mùi máu tươi nồng nặc.
Sư tỷ thét lên một tiếng, lao đến phía ta, nhìn Lục Cảnh Thời rồi lại nhìn ta, nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu chửi thề.
Sư tỷ lại dùng hết sức bình sinh mà vác ta trên vai tẩu thoát.
9.
Có thể nói sư tỷ của ta rải bột phấn độc dở ẹc thiệt đó nhưng mà bản lĩnh tẩu thoát và ẩn nấp thì chưa có ai qua mặt được tỷ ấy cả!
Tẩu thoát đã khó khăn rồi, vậy mà tỷ ấy vừa vác ta vừa chạy loạn trong hoàng cung rộng lớn này mới tài chứ!
Tỷ ấy mắng ta:
“Triệu Hiểu Hiểu! Ai dạy muội dùng tay không để chặn mũi kiếm hả? Muội muốn chết rồi phải không?”
“Muội không muốn chết…”, ta rầu rĩ trả lời.
Mà người muốn chết rõ ràng là Lục Cảnh Thời.
Sư tỷ giận điên lên, chỉ muốn đánh cho ta vài cái: “Muội quên bản thân mình là một thích khách rồi sao? Thích khách là phải giết người, có thích khách nào đi cứu người như muội không hả?”
Sư tỷ quẹo vào một cái hẻm nhỏ, tỷ ấy đang ải nhải mắng ta thì đột nhiên lại im bặt.
Tỷ kéo ta ra đằng sau lưng che chắn, xung quanh chợt trở nên yên tĩnh.
Gió đêm phảng phất mang theo mùi thuốc súng. Có biến!
Sư tỷ chỉ kịp phun ra một chữ: “Chạy!”
Sư tỷ vẫn thường nói với ta, làm một thích khách cũng chẳng khác gì việc liếm máu trên lưỡi dao hết, chỉ có giết hoặc bị giết mà thôi!
Trong bóng đêm của con hẻm nhỏ, ta và sư tỷ chạy như điên.
Gió lạnh giống như những mũi kim nhỏ đâm vào cổ họng ta, từng hơi thở đều mang theo mùi máu tanh nồng.
Đám người bỏ cuộc phía sau xem chừng chưa bỏ cuộc, vẫn gắt gao đuổi theo bọn ta.
Sư tỷ hít sâu một hơi, đẩy ta vào một cái hốc nhỏ, sau đó dùng sức bật lên mái hiên, lộ diện để thu hút sự chú ý của đám người đang đuổi theo.
Tóc tỷ ấy bay trong gió, dưới ánh trăng lại toác ra một vẻ diễm lệ lạ kỳ, tỷ ấy bình tĩnh giơ lên một ngón tay giữa, thét lên:
“Lũ ngu, lại đây mà bắt lão nương!”
Lại nhảy vài cái, đám người kia trở thành một cái đuôi nhỏ đuổi theo sư tỷ vào trong màn đêm.
Ta cố kìm lại nước mắt, từ trong cái ngõ nhỏ chui ra, lại không ngờ có vài tên thích khách đã chờ sẵn ở đây.
Qua khóe mắt ta thấy có một người kéo trường cung, mũi tên bạc sáng choang đang nhắm ngay vào ta.
Bên tai vút qua một tiếng xé gió.
Trong tiếng gió rít, ta lại nghe thấy một thứ âm thanh kỳ quái, đây vốn dĩ không phải là âm thanh bình thường của con người.
【 Ký chủ, cốt truyện của Triệu Hiểu Hiểu bắt đầu rồi. Kế tiếp nàng sẽ đau khổ vạn tiễn xuyên tâm, ngã xuống vách núi rồi được cứu.
Để báo thù cho vị sư tỷ đã chết thảm, nàng ta sẽ trải qua ba năm dài đằng đẵng khổ luyện, không xuất đầu lộ diện cho đến khi đã trở thành đệ nhất thích khách trong giang hồ.…】
【 Từ từ đã ký chủ, người đang định làm gì? 】
【 Người không cần phá hư cốt truyện đâu mà! 】
【 Đây chỉ là một cốt truyện của nhân vật thôi! 】
Một thân ảnh lao tới trước mặt ta, chặn lại một mũi tên, trên mặt còn trây trét tùm lum một đống bột.
【 Ta đã ngụy trang kỹ như vậy rồi, chắc nàng ấy không nhận ra ta đâu nhỉ?】
【 Hu hu chết thì không chết được nhưng mà đau quá đi!!!!】
【 Nín dứt! Không được khóc! Ta đường đường là một bạo quân, bạo quân sao mà đau tới khóc được?】
10.
Ta đã mơ một giấc mơ.
Ở trong giấc mơ kia có một thứ âm thanh kỳ quái cứ truyền đến tai ta.
Sư tỷ thì chết thảm.
Ta vạn tiễn xuyên tâm, ngã xuống vách núi.
Mệnh của ta vốn dĩ là phải chết nhưng lại được cổ trung của một tên độc lang trung cứu mạng.
Mỗi ngày ta đều dựa vào hận thù mà chịu cơn đau thấu tâm can do cổ trùng mang lại, từng bước từng bước trở thành thiên hạ đệ nhất thích khách.
Thứ âm thanh kỳ quái kia cứ bám lấy ta suốt ba năm đen tối dài đăng đẵng đó.
Cảm giác ngột ngạt khiến ta không thể thở được.
Tại sao ta phải chịu đựng điều này?
Ai có thể giúp ta?
【 Đau quá, đau quá đi… 】
【 KHÔNG ĐƯỢC KHÓC!】
【 Nhưng mà…thiệt sự là đau quá, huhu! 】
【 Nhiều người đang nhìn ta, ta chính là bạo quân máu lạnh, không – được – khóc! 】
Một tia ánh sáng xua tan đi sự u ám trong giấc mộng của ta. Ta lại bị cái âm thanh quái quỷ đó đánh thức.
Mở mắt ra, ta phát hiện mình đã được đem về hoàng cung từ lúc nào, ta sửng sốt một hồi lâu cũng chưa hoàn hồn.
“Sư tỷ……”
Sư tỷ lúc này đang ngồi xe lăn, sai Lý thị vệ đẩy xe về phía ta:
“Sư muội kêu ta, Tiểu Lý Tử, mau đẩy ta qua đi!”
Lý thị vệ nghiến răng trèo trẹo: “Ngươi quên ai là người cứu ngươi rồi phải không?”
Sư tỷ cà lơ phất phơ vẫy tay:
“Aida, ta biết, ta biết, ơn cứu mạng sao ta dám quên được, cùng lắm thì ta dùng tấm thân này báo đáp ngươi, lời cho ngươi quá rồi phải không?”
Lý thị vệ: “Ngươi không cần lấy oán trả ơn!”
Ta: “Sư tỷ…… người không chết!”
Sư tỷ gãi đầu:
“Aida, do mạng ta lớn nên trong thời khắc mấu chốt thì có Tiểu Lý Tử mang theo người tới cứu ta á.”
“Thiệt là đúng người, đúng thời điểm nha!”
“ Tiểu Lý Tử, sao ngươi biết ta cùng sư muội bị đuổi giết mà tới đúng lúc vậy?”
Lý thị vệ: “Hừ, là do bệ hạ anh minh, nhìn xa trông rộng!”
Ta nhìn về phía Lục Cảnh Thời, hắn đang dựa vào giường nệm, gương mặt anh tuấn đang kiêu ngạo, hất cằm lên nhìn về phía ta.
【 Nàng đang nhìn qua ta! 】
【 Nàng sẽ không nhận ra ta đi cứu nàng đâu nhỉ? Không nhận ra đâu! Lúc đó ta ngụy trang kỹ dữ lắm! 】
【 Không được, đổi tư thế đã, dáng ngồi này nhìn không bạo quân cho lắm… 】
【ÁAAA, đụng tới miệng vết thương, đau quá!… 】
Ta xoay người ngồi dậy, bắt đầu cởi quần áo, bộ dáng của ta quá trôi chảy, khiến ai ai cũng đều sợ xanh mặt.
Sư tỷ ta ho nhẹ hai tiếng: “Đi….đi thôi…Tiểu Lý Tử, chúng ta đi!”
Lý thị vệ: “Không đi! Ta đã thề có chết cũng phải bảo vệ bệ hạ!”
“Bảo vệ cái đầu ngươi á! Đi lẹ lên…đi mau, đi mau. Sư muội, có gì kiềm chế một chút nhé, đừng làm Hoàng thượng sợ!”
Trong tẩm cung chỉ còn lại ta và Lục Cảnh Thời. Hắn cũng đang giãy giụa muốn đi.
Ta quát lớn: “Không được nhúc nhích.”
Lục Cảnh Thời liền ngoan ngoãn ngồi im.
【 Ê từ từ, hình như ta mới là bạo quân mà? 】
【 Mắc gì ta phải nghe lời nàng ấy chứ?】
Ta nhanh tay cởi áo của Lục Cảnh Thời, một khuôn ngực lớn, rắn chắc nhưng lại chi chít sẹo hiện ra. Vết cũ vết mới chồng lên nhau, nhìn xót xa vô cùng.
Đây mà gọi là “mỗi ngày đều được thích khách ghé thăm ít nhất vài lần” sao?
“Đây cũng là cốt truyện của người sao, bệ hạ?”
11.
Lục Cảnh Thời ngạc nhiên: “Nàng đang nói cái gì?…”
Ta lại cắt lời hắn:
“Từ từ, chuyện của người chút nữa chúng ta lại nói.”
“Giờ ta có chuyện quan trọng phải làm không thì ta sẽ tức chết mất! Hoàng thượng, người che lỗ tai trước đi…”
Lục Cảnh Thời ngoan ngoãn làm theo.
Ta dùng hết sức bình sinh, rống lên:
“Cái hệ thống chó má, ngu xuẩn, ngốc nghếch, lăn ra đây cho ta!”
“Ta biết ngươi nghe được! Đừng có mà hèn nhát trốn sau lưng người khác, bước ra đây!”
“Sao nào? Tưởng ngươi lợi hại cỡ nào, hóa ra chỉ dám làm con rùa rụt đầu vậy thôi á?”
“Có gan thì lăn ra đây nói chuyện phải trái với bà đây!”
……
Có bao nhiêu nội công học tập được từ sư tỷ ta đều đem ra chửi qua một lần, câu sau chửi lại đau hơn câu trước.
Một hồi lâu sau, trong não ta bắt đầu xuất hiện thứ âm thanh kỳ quái kia…
“Tít – tít —”
m thanh phát ra giống như một loại ngôn ngữ nào đó xa lạ, tuy nghe không hiểu nhưng ta vẫn cảm thấy được lửa giận ngập tràn, chắc cái hệ thống kia đang mắng ta đây mà!
Một lát sau, âm thanh mới nghe bình tĩnh trở lại:
“Ngươi chỉ là một cái nhân vật nhỏ bé trong thoại bản, ai cho ngươi nói chuyện với ta như vậy?”
“Lục Cảnh Thời vì ngươi mà đã phá hư cốt truyện ta xây dựng, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đã là may cho ngươi lắm rồi, ngươi còn dám ở đây nói năng điên loạn sao?”
Tuy ta không hiểu cái hệ thống này nó đang nói cái gì, nhưng ta vẫn khẳng định cái hệ thống này chỉ là cái đồ ngốc mà thôi!
“Ngươi là cái quái gì chứ? Dựa vào cái gì mà dám quyết định vận mệnh của chúng ta?”
Hệ thống: “Ta là cái gì á? Ta chính là hệ thống vĩ đại!
Toàn bộ thế giới thoại bản mà các ngươi đang sống đều do ta điều khiển, vận mệnh của các ngươi đều cho ta viết ra!”
“Tuy rằng các ngươi chỉ là tuyến nhân vật phụ trong thoại bản thôi, không phải nhân vật chính, nhưng ta chính là theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, cho dù là nhân vật phụ ta cũng phải thiết kế vận mệnh của các ngươi một cách đàng hoàng!”
“Một tên bạo chúa bị người đời ghét bỏ, ngày ngày đều bị thích khách ghé thăm.”
“Đắm chìm trong biển máu hận thù, trong bóng đêm giãy giụa cầu xin đệ nhất thích khách…”
“Đây vốn dĩ sẽ trở thành một tác phẩm để đời của ta, tuyến nhân vật phụ được xây dựng hoàn chỉnh, lại bị các ngươi quậy cho tanh bành rồi đó có biết không hả???”
Ta lạnh lùng đánh giá: “Cái loại thoại bản máu chó, não tàn, không sáng tạo lại đầy sạn…”
Hệ thống: “Ngươi ——”
Ta: “Dựa vào đâu ngươi cho Lục Cảnh Thời làm bạo quân? Ngươi có bị não không hệ thống?”
“Hắn có coi thường mạng sống con người hay lãng phí tiền của, ăn chơi xa hoa trụy lạc không hả?”
Ta đã sớm nhận ra, Lục Cảnh Thời cái gì cũng chưa làm, lại bị cái hệ thống ngu ngốc này bắt nhập vai bạo quân.
Thiết kế nhân vật thiếu sự chặt chẽ, lại còn dám ba hoa muốn xoay chuyển vận mệnh của chúng ta?
“Ta cùng sư tỷ cũng chỉ là những tên thích khách cùi bắp, hành nghề nhiều năm cũng chưa từng giết được ai!
Cùng lắm thì sư tỷ chỉ cùng hàng xóm chửi nhau một chút, thù oán đâu ra bị nhiều người đuổi giết như vậy?
Không lẽ chửi nhau thua nên mụ hàng xóm kia liền bỏ tiền thuê thích khách đuổi giết chúng ta?”
Đã vậy còn dám viết nên một tấn bi kịch, bắt sư tỷ của ta phải bỏ mạng, logic ở đâu hả?
“Đắm chìm trong biển máu hận thù? Bây giờ thích khách nào mà không giết được cả gia tộc thì không được tính là thích khách nữa phải không?”
“Cốt truyện cũ mèm, đầy sạn, chán ngắt, cái kiểu thoại bản máu chó này của ngươi á viết hồi 20 năm trước cũng không biết có ai thèm đọc không nữa á, chứ nói gì bây giờ!”
Tùy tiện viết vài câu cốt truyện nhân vận là có thể điều khiển vận mệnh của bọn ta sao?
Nằm mơ đi!
Mẹ kiếp, bọn ta đều là người còn sống sờ sờ đây, nhân vật thoại bản cái đầu ngươi á hệ thống!
“Thiệt lòng mà nói á, ta nghĩ thoại bản này của ngươi có viết ra cũng không ai đọc đâu, không viết ra thì sẽ không ai biết ngươi là đồ não tàn. Nghe ta, ngươi đổi nghề đi hệ thống à!”
Hệ thống lai bắt đầu “tít tít” chửi bậy, một hồi sau lại im bặt không có động tĩnh gì.
“Ê hệ thống?”
“Đồ ngốc ơi?”
“Chạy rồi sao?”
Lục Cảnh Thời lúc này lại hạ tay xuống, không che lỗ tai nữa, nhỏ giọng nói với ta:
“Nàng vừa cãi nhau với hệ thống sao?”
“Hắn chạy về phía bên người rồi sao? Bệ hạ, cái hệ thống đó nói gì với người?”
Lục Cảnh Thời do dự: “Hệ thống nói chúng ta là đám nhân vật tuyến phụ dở nhất mà hắn từng tạo ra…”
12
Ta ngồi xuống.
“Bây giờ chúng ta nói chuyện của Bệ hạ đi. Người đừng cố giấu ta, ta có thuật đọc tâm, trong lòng người nghĩ gì ta đều biết!”
Lục Cảnh Thời: “……”
【 Khóe mắt nàng có ghèn kìa. 】
Ta: “……”
Móa! Xấu hổ chết mất!
Ta đưa tay lên xoa xoa mắt.
Lục Cảnh Thời hoảng sợ: “Nàng thật sự có thuật đọc tâm?”
Ta nghiến răng nghiến lợi: “Bệ hạ, thời điểm quan trọng, xin người đừng đùa giỡn ta!”
Lục Cảnh Thời rốt cuộc cũng quay về đúng con người thường ngày của hắn, không cần nhập vai bạo quân bạo chúa gì nữa hết.
Bỏ đi lớp ngoài bạo quân máu lạnh thường ngày, hắn ngồi dựa ở đầu giường, dáng vẻ dịu dàng, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ.
“Ta biết bản thân mình không có năng lực gì đặc biệt, nếu không phải do phụ hoàng chỉ có một mình ta là nhi tử thì vương vị này cũng không tới lượt ta kế thừa…”
Chuyện này ta có từng nghe qua…
Tiên hoàng cùng tiên hoàng hậu ân ái đậm sâu, hậu cung cũng chỉ có một mình tiên hoàng hậu mà thôi.
Ngày sau, khi tiên hoàng hậu bệnh mà qua đời, tiên hoàng cũng vì nhớ thương thê tử mà ra đi sau đó không lâu.
Bởi vậy coi đó, còn dám nói mình không ngu ngốc nữa đi cái hệ thống kia?
Phu thê nhà người ta ân ái đậm sâu, lại chỉ có một đứa con trai duy nhất, tính tình ngoan ngoãn, lương thiện thì lại bị ngươi bắt đi làm bạo quân?
Có thật sự là biết viết cốt truyện nhân vật không vậy hả hệ thống?
“Ngày ta kế vị liền bị cái hệ thống này xuất hiện trói buộc, hắn nói trong tương lai ta sẽ trở thành một bạo quân và cuối cùng sẽ chết trong tay thiên hạ đệ nhất thích khách!”
“Ban đầu ta đâu có tin, vậy mà càng ngày càng có nhiều người đến ám sát ta.”
Lục Cảnh Thời hờ hững mà kể về những năm tháng hắn ngày nào cũng cận kề cái chết.
“Dù sớm hay muộn gì thì vận mệnh của ta cũng đều phải chết trong tay nàng, ta liền tiêu tiền mướn nàng tới ám sát ta cho nhanh…”
Lục Cảnh Thời cười cười: “Như vậy thì ta cũng đỡ chịu khổ thêm vài năm…”
Ta nhìn thẳng mắt hắn: “Người gạt ta!”
13.
Ta chợt nhớ tới lúc nhìn thấy Lục Cảnh Thời không né không chạy, tùy ý mà để thích khách hướng hắn mà lao tới, lúc đó trong lòng hắn nghĩ:
【 Nếu ta chết nhanh một chút, Triệu Hiểu Hiểu chắc sẽ không cần phải trải qua những cái cốt truyện quái quỷ đó nữa nhỉ? 】
14.
Ta nhìn hắn chằm chằm:
“Có phải hệ thống kia đã sớm nói cho người biết vận mệnh sau này của ta đúng không?”
Lục Cảnh Thời: “……”
“Vậy nên người mới đem ta nhốt ở trong cung, ngày đêm bồi dưỡng vì muốn ta sớm trở thành thiên hạ đệ nhất thích khách, giúp ta tránh đi những vận mệnh đó?
Lục Cảnh Thời: “Ta không……”
“Nếu không phải vậy thì tại sao tối hôm đó Bệ hạ người lại đến cứu ta? Vì sao người lại thay ta chặn mũi tên kia?!”
Lục Cảnh Thời nhẹ giọng nói:
“Hệ thống nói, ngoại trừ thiên hạ đệ nhất thích khách thì không ai ám sát được ta cả! Dù sao cũng sẽ không chết, đỡ cho nàng một mũi tên cũng không có gì ghê gớm…”
Hốc mắt ta đỏ lên, mũi chua xót một hồi, rống lên với hắn:
“Chết thì không chết nhưng cũng rất đau mà!”