Lục Cảnh Thời ngẩng ra nhìn ta lại nhỏ giọng nói: “Cũng không có đau lắm đâu…”
“Không sao mà, đau một chút sẽ hết thôi, ta chịu cũng quen rồi…”
Ta quay đầu đi, hung hăng gạt nước mắt.
“Hệ thống bước ra đây, ta có chuyện quan trọng muốn nói, ta hứa không chửi mắng ngươi nữa đâu!”
Đợi một hồi lâu âm thanh hệ thống “tít tít” mới xuất hiện trong đầu ta.
Hệ thống: “Chuyện quan trọng gì?”
Ta hít sâu một hơi, ở trong lòng nói:
Hệ thống ngươi có bị ngốc không?
Một người lương thiện như vậy mà ngươi nói là bạo quân hả?
Rõ ràng bản thân đã chịu biết bao nhiêu là khổ, vậy mà vẫn lo lắng cho người khác.
Hệ thống giận dỗi lên án: “Sao ngươi nói là sẽ không mắng ta nữa mà?!!?”
Ta mắng xong thì điều chỉnh cảm xúc quay qua hỏi Lục Cảnh Thời: “Bệ hạ, về sau người có dự tính gì không?”
Lục Cảnh Thời mờ mịt nhìn ta “Về sau?”
Ta lại muốn mắng cái hệ thống chó má kia rồi, xem ngươi đem con nhà người ta biến thành cái dạng gì rồi?
Ta nghiêm túc nói:
“Bệ hạ, nếu về sau người không chết trong tay thiên hạ đệ nhất thích khách, người nghĩ thử xem người sẽ muốn làm gì?”
Lục Cảnh Thời hoang mang hỏi lại ta: “Ta có thể sao?”
“Đương nhiên có thể.”
Lục Cảnh Thời nhìn ta: “Có thể thay đổi cốt truyện sao?”
“Sao lại không thể? Không phải người đã phá đi cốt truyện để cứu ta sao?”
Ta vươn tay về phía Lục Cảnh Thời: “Bây giờ tới lượt ta cứu Bệ hạ!”
Người đã không màng bản thân mà dốc toàn bộ sức lực để xoay chuyển vận mệnh của ta, ta cũng sẽ cố hết sức để kéo người ra khỏi vòng xoáy vận mệnh đó.
15.
Ê cái hệ thống ngốc nghếch kia, ngươi thấy gì chưa?
Hoàng đế dịu dàng ngây thơ x Tiểu thích khách
Song hướng cứu rỗi, song hướng lao tới ~
So với cái cốt truyện sứt mẻ của ngươi thì có ý nghĩa hơn gấp 10 lần đó! Lo mà học hỏi đi!
Lục Cảnh Thời: “Tiểu…… tiểu thích khách?”
Ta chống nạnh: “Bệ hạ có ý kiến gì sao?”
Lục Cảnh Thời: “Song hướng cứu rỗi ta có thể hiểu, còn song hướng lao tới là cái gì?”
“Thì chính là Bệ hạ thích ta, ta cũng thích bệ hạ đó!”
Ta vừa dứt lời thì mặt Lục Cảnh Thời liền đỏ.
Hắn lắp bắp nói: “Ta, ta thích nàng hồi nào?”
Ta nhún vai: “Ồ, thôi kệ không sao, ta thích người là được rồi!”
Lục Cảnh Thời trầm mặc, lúc sau lại ngúng nguẩy bỏ ra ngoài.
Chẳng hiểu sao hắn đi một chút lại trở về, chạy lại nắm góc áo ta nói nhỏ:
“Thiệt ra thì ta thấy song hướng lao tới cũng…khá tốt!”
Hoàng đế ngây thơ của ta sao mà đáng yêu vậy nè!
16.
Ta nói chuyện với sư tỷ ta muốn đổi nghề.
“Muội phải làm thiên hạ đệ nhất hộ vệ.”
Sư tỷ cũng không phản đối gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi lại ta: “Muội đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Lý thị vệ lại phản đối gay gắt, hắn vừa nghe đã nhảy dựng lên: “Ta không đồng ý!”
Sư tỷ liền đập cho hắn một cái, trấn áp Lý thị vệ: “Liên quan gì đến ngươi?”
Lý thị vệ bộ dáng ủy khuất lầm bầm: “Bệ hạ có ta hộ vệ là đủ rồi.”
Sư tỷ giọng điệu mỉa mai: “Ồ ngươi lợi hại dữ vậy sao? Vậy mà để cho Bệ hạ bị một đám thích khách tới ám sát hả?”
Lý thị vệ rơi vào trầm mặc, một hồi sau mới hỏi ta: “Ngươi có thể bảo vệ Bệ hạ thật cẩn thận không?”
Ta trịnh trọng hứa hẹn: “Ta có thể.”
17.
Ta quay lại quá trình bồi dưỡng ma quỷ kia lần nữa, một ngày bận tối mắt tối mũi.
Buổi sáng thì học về độc dược, học cách làm thuốc giải…
Buổi chiều thì luyện tập võ công, rèn luyện thân thể…
Buổi tối cũng phải học tập điều tra, cách lần theo các manh mối…
Nửa đêm thì Lục Cảnh Thời cũng sẽ đọc thoại bản cho ta nghe. À không, chủ yếu là đọc cho cái hệ thống ngu ngốc kia nghe nữa!
Ta phải phổ cập cho cái hệ thống ngốc nghếch này như thế nào là một cốt truyện tốt đẹp, phù hợp với luân thường đạo lý!
Để cho nó bớt viết mấy cái cốt truyện máu chó, não tàn, chém giết hận thù phi logic đi…
Ta hỏi Lục Cảnh Thời: “Hệ thống có quậy phá người nữa không?”
Lục Cảnh Thời: “Nó nói là nó sẽ không thèm nghe cái cốt truyện vớ vẩn này đâu…”
Mỗi ngày ta đều hỏi xem hệ thống nói gì.
Lục Cảnh Thời: “Hôm qua nó còn hỏi ta, nòng nọc nhỏ cuối cùng có tìm được mẹ không?”
“Người đi nói với nó, đến cả nòng nòng còn có mẹ, lêu lêu nó cái đồ hệ thống không có mẹ!”
Lục Cảnh Thời: “……”
“Sao…sao vậy?”
“Nó bị nàng nói tức phát khóc rồi…”
18.
Năm thứ ba, con đường học hành của ta cuối cùng cũng có quả ngọt.
Bất kể là thích khách nào đặt chân vào hoàng cung cũng đều sẽ không qua được mắt ta.
Một bên ta dùng vũ lực trấn áp, một bên sư tỷ lại dùng lời nói để đả kích, nói thẳng ra là nhục nhã nhân cách đám thích khách kia.
Bọn họ tự động hoài nghi với sự nghiệp thích khách của bản thân, từ từ hối cải mà rửa tay gác kiếm.
Cứ như vậy, một đồn năm, năm đồn mười. Trong kinh thành bắt đầu dấy lên tin đồn không có một thích khách nào đột nhập vào hoàng cung mà có thể nguyên vẹn quay trở ra.
Bởi vì lúc ra, ai cũng đổi nghề khác hết mà, có còn ai làm thích khách đâu…
Hệ thống vẫn cứng miệng lắm: “Cho dù không có ai ám sát đi nữa thì hắn vẫn là một tên bạo quân!”
Ta không để ý tới hệ thống, chỉ hỏi Lục Cảnh Thời:
“Bệ hạ, người đã nghĩ kỹ sau này muốn làm gì chưa?”
Lục Cảnh Thời đôi mắt sáng ngời như chứa hàng vạn vì sao nhìn ta hào hứng nói:
“Ta muốn ngắm nhìn thế giới ngoài kia một chút, ta muốn ngao du sơn thủy, thưởng thức cảnh đẹp nhân giân!”
Hệ thống tạt một gáo nước lạnh:
“Nằm mơ đi! Đã làm hoàng đế thì cả đời này của ngươi đã định là phải ở lại trong hoàng cung rộng lớn này, có hoàng đế nào chạy lung tung khắp nơi đâu hả?”
Ta không thể nhịn được nữa hét lên:
“Ngươi là hệ thống của Bệ hạ mà, sao bây giờ ngày nào cũng chui vô đầu ta lãi nhãi hết vậy? Ngươi có im miệng liền chưa?”
Hệ thống: “Ai cần ngươi lo!”
Ta lại hỏi Lục Cảnh Thời: “Vậy người không muốn làm Hoàng đế nữa sao?”
Lục Cảnh Thời vậy mà lại nhún vai thản nhiên: “Ta cũng cũng không có ham muốn gì với vương vị này lắm, ta thấy Hoàng thúc của ta sẽ phù hợp với vị trí này hơn!”
Hệ thống: “Ha ha ha, nếu hắn thoái vị, tân đế nhất định kiêng kị với hắn. Không đem hắn tống vào đại lao đã là may mắn, sao có thể để yên cho hắn ngao du thiên hạ?”
Ta ngó lơ cái hệ thống điên khùng kia, nói với Lục Cảnh Thời:
“Được, ta sẽ giúp người!”
19.
Ta quay lại tìm cái tên lang băm bán thuốc giả cho ta.
“Nếu lần này ngươi còn dám bán thuốc độc giả cho ta thì ngươi tự chuẩn bị hậu sự đi là vừa!”
Hắn nhìn lưỡi dao sáng choang trên cổ, cười gượng nói: “Tất nhiên ạ, lần này tuyệt đối là loại thượng hạng!”
20.
Lục Cảnh Thời trúng độc.
Thái Y Viện cứu chữa suốt bảy ngày bảy đêm, mới đưa hắn từ Quỷ môn quan trở về.
Người đứng đầu Thái Y Viện run run rẩy rẩy nói: “Bệ hạ mạng lớn, đã không sao rồi ạ, chỉ là… chỉ là ——”
Hắn chỉ chỉ vào bên dưới: “Đây là loại độc rất kỳ lạ, chỉ sợ là sau này sẽ khó có con nối dõi…”
Lúc này ta đã trở thành Hoàng hậu của Lục Cảnh Thời, liền hạ lệnh: “Chuyện này tuyệt đối không được truyền ra ngoài!”
21.
Như dự đoán của ta, không quá ba ngày, cả hoàng cung rộng lớn đều bị chuyện này làm cho rối tung rối mù lên.
Vô số tấu chương được dâng lên, quần thần khuyên can, thỉnh cầu bệ hạ hãy vì thiên hạ, vì giang hà xã tắc ngàn thu mà thoái vị.
Một hoàng đế mà không sinh được con nối dõi thì đừng nói là kiêng kị, ngay cả vương vị của mình cũng không giữ nổi.
Lục Cảnh Thời thoái vị, truyền ngôi lại cho hoàng thúc của hắn, tuổi còn trẻ nhưng đã làm Thái Thượng Hoàng.
Tân đế giả mù sa mưa, khuyên Lục Cảnh Thời nên ra ngoài nhiều một chút, đừng thương tâm thân thể bệnh tật mà u buồn.
21.
Ta cùng Lục Cảnh Thời rời kinh, theo sau còn sư tỷ và Lý thị vệ.
Sư tỷ rất bất mãn: “Chàng đi theo làm gì?”
Lý thị vệ: “Ta phải bảo vệ chủ tử nha!”
Sư tỷ: “Có sư muội của ta ở đây rồi, ai mà cần chàng bảo hộ?”
Lý thị vệ: “Thì…thì…ta ở đây bảo hộ nàng cũng được vậy!”
Ta: “Ố ——”
Lục Cảnh Thời cũng học theo ta: “Ố ——”
22.
Hệ thống: “Ố ——”
Ta: “Ố cái đầu ngươi á! Thiên hạ đệ nhất thích khách biến thành thiên hạ đệ nhất thị vệ, bạo quân biến thành Thái Thượng Hoàng, ngươi còn 『 ố 』?
Hệ thống: “……”
Hệ thống giận: “Mẹ kiếp, cốt truyện của ta cứ bị ngươi xoay như chong chóng dễ dàng…”
Ta: “Cái gì mà dễ dàng? Nói năng cẩn thận chút đi!”
Cái hệ thống não tàn này sẽ mãi không hiểu được ta và Lục Cảnh Thời đã đi qua con đường có không biết bao nhiêu là khó khăn.
Lục Cảnh Thời bản tính lương thiện, cho dù bản thân mình đã lún sâu vào vũng bùn mà chàng vẫn vì ta mà dốc sức cứu ta khỏi hố đen định mệnh kia.
Vì vậy ta cũng phải nghịch thiên sửa mệnh, cãi lại số trời, trở thành thiên hạ đệ nhất thị vệ, khiến những mọi người khiếp sợ, để bảo vệ Lục Cảnh Thời của ta.
Lục Cảnh Thời đã cứu ta, ta mới có thể cứu chàng.
23.
“Cốt truyện cũng đều đã đổi khác rồi, ngươi còn chưa chịu cút đi?”
Hệ thống: “Ta sắp đi rồi, không thèm chơi cùng các ngươi nữa đâu!”
Sau một lúc lâu.
Hệ thống: “Hừ, là bổn hệ thống đại nhân rộng lượng, không thèm cùng bọn nhân vật phụ các ngươi so đo!”
“Ờ nhưng mà cái thoại bản hôm qua ngươi nói ta nghe chưa có rõ, hay là nói lại cho ta một lần đi? Nghe xong ta sẽ đi liền!”
Ta không để ý tới hắn.
Cùng người bên cạnh ngắm hoàng hôn đang dần buông xuống.
“Lục Cảnh Thời, đẹp quá đi kìa!”
Lục Cảnh Thời nhìn ta dịu dàng: “Ừ, đẹp lắm.”
[HOÀN]