cho anh den cung gio banner

[CHỜ GIÓ] Chương 22: Muốn trao tất cả cho em

Lúc Ôn Lê và Sầm Khê đến sân thể dục khung cảnh xung quanh rất hỗn loạn, đa phần là đám nữ sinh đang thở dài tuyệt vọng.

“Hạ Si Lễ vậy mà không nhận nước của nữ sinh kia à?”, Sầm Khê ngạc nhiên hỏi.

“Người đó hình như đang học lớp 12-1 ban xã hội trường mình, người ta xinh đẹp như vậy mà Hạ Si Lễ cũng không thèm nhìn tới, tiêu chuẩn cao dữ vậy sao?”

Ánh mắt của mọi người đều đang đổ dồn vào Hạ Si Lễ.

Hôm nay anh chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu đen, anh chụp lấy quả bóng rổ rồi đập mạnh xuống đất “bang, bang, bang—”, để lộ ra cánh tay rắn chắc mạnh mẽ với những đường gân mờ nhạt nổi lên trên, cả người anh nóng rực như một ngọn đuốc mang theo hơi thở đặc trưng trên người thiếu niên.

“Hết giờ nghỉ trưa rồi.” Lý Dịch Từ nhìn đồng hồ nói: “Quay lại lớp thôi.”

Hạ Si Lễ giơ tay lên ném quả bóng về phía rổ tạo thành một đường parabol và rơi chính xác vào rổ.

Anh dùng một tay cầm áo hoodie đang vắt ở một bên tùy ý mặc vào rồi sải đôi chân dài bước về phía Ôn Lê.

Khi anh đến gần Ôn Lê thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ cơ thể anh, khiến hai má cô nóng bừng.

Hạ Si Lễ nhướng mày nhìn cô: “Không mang nước tới à?”

Anh vừa dứt lời thì ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Ôn Lê, cô buộc bản thân mình phải bình tĩnh: “Không có.”

Anh cụp mắt nhìn cô hồi lâu rồi thản nhiên cười: “Ừm.”

Nói xong, Ôn Lê nhìn Hạ Si Lễ đi đến bậc thang bên cạnh, cúi người lấy từ trong bồn nước ra một chai nước khoáng, Thời Diên đang uống nước bên cạnh nhìn thấy bộ dạng của Hạ Si Lễ thì lại đảo tầm mắt nhìn Ôn Lê lần nữa, nhịn không được bật cười phun hết cả nước.

Thời Diên giơ ngón tay cái ra hiệu với Ôn Lê.

Ôn Lê hoang mang không hiểu cậu ta muốn nói gì.

Những ngày tiếp theo, ở Nhất Trung hầu như ai cũng biết đến trận đấu giữa Tần Khuê và Hạ Si Lễ.

Ôn Lê mải mê tìm kiếm thông tin của Tần Khuê trên Tieba, cô nghe ngóng được đủ thứ tin đồn trên trời dưới đất về người này, nào là lưu manh, cặn bã xã hội, còn đốn mạt tới mức bắt nhiều nữ sinh phải phá thai vì hắn.

“Vẫn còn xem à?” 

Một bóng người xuất hiện, Ôn Lê ngẩng đầu liền nhìn thấy Hạ Si Lễ đang ngồi ở bên cạnh cô.

Ôn Lê mím môi, trong lòng cô luôn cảm thấy bất an: “Chúng ta nhất định phải cùng đám người Tần Khuê chơi trận này sao? Em lướt trên Tieba thấy người ta nói thủ đoạn của Tần Khuê rất xảo quyệt, có lẽ anh ta chơi còn bẩn hơn cả Tống Trì nữa.”

Hạ Si Lễ bình tĩnh ngồi trên ghế, một tay xoay bút, giọng điệu khinh khỉnh nói: “Anh ta chơi không lại tôi đâu.”

“Hơn nữa, đây chỉ là một trận đấu bóng rổ bình thường thôi, em đừng quá lo lắng.”, anh nhướng mày trấn an cô.

“Được rồi, tôi đã ngồi đây nửa tiếng rồi, cô giáo Ôn Lê giảng câu này cho tôi được không?”

Ôn Lê kìm nén sự bồn chồn, tập trung nhìn đề thi mà Hạ Si Lễ hỏi cô, trận đấu bóng rổ cũng dần trôi vào quên lãng.

Như thường lệ, hai người bọn họ học đến mười hai giờ thì Hạ Si Lễ sẽ đưa Ôn Lê về nhà.

Vừa ra tới cửa đã nghe thấy tiếng gió gào rít, một mảng lá úa vàng trải đầy mặt đất, gió đầu đông lạnh buốt, nhiệt độ buổi đêm còn thấp hơn ban ngày tận mấy độ.

Ôn Lê đang kéo khóa áo lên thì đột nhiên nghe được tiếng nói trên đầu mình: “Đưa tay ra.”

Cô ngẩng lên thì nhìn thấy Hạ Si Lễ móc ra một cái túi làm ấm tay đưa cho cô: “Cầm cho ấm tay.”

Túi sưởi ấm rất nhỏ, nằm vừa vặn trong lòng bàn tay, túi nóng hổi có lẽ đã được anh rót đầy nước ấm trước khi xuống lầu.

Ôn Lê thò khuôn mặt nhỏ nhắn ra khỏi áo lông, đôi hàng mi khẽ run: “Em không lạnh.”

Cằm của cô đột nhiên bị thiếu niên véo nhẹ, Ôn Lê cảm nhận được hơi ấm nơi đầu ngón tay thô ráp của anh đang xuyên vào da thịt cô, cô ngước mắt nhìn vào đôi mắt đen láy đầy ý cười của anh, nghe anh cười nói: “Tôi là đàn ông con trai nên không sợ lạnh.”

“Hiểu không?”

 “Em biết rồi…”

Cô đỏ mặt quay đi, thoát khỏi vòng vây của anh, chóp cằm vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ đầu ngón tay ai kia để lại.

Hạ Si Lễ nhìn cô hồi lâu cười khẽ: “Đi thôi, đưa em về.”

Ôn Lê đang chờ anh chạy xe moto lại đây thì không ngờ anh lại bước tới bên cạnh một cái xe hơi con, anh bấm chìa khóa xe “Tít, tít—” hai tiếng rồi mở cửa ghế phụ ra.

Thấy Ôn Lê sững sờ chôn chân tại chỗ thì anh mới gọi cô lại: “Lại đây.”

Dáng người Hạ Si Lễ rất cao cùng đôi chân dài thẳng tắp, nhìn anh đứng còn cao hơn cả nóc xe, cảnh tượng quái đản vô cùng. 

Ôn Lê vừa ngồi vào ghế phụ, cửa đóng lại thì gió lạnh lập tức bị chặn ở ngoài, túi sưởi ấm nằm trong lòng bàn tay cô từ từ truyền hơi ấm đi khắp người.

Mãi đến khi Hạ Si Lễ ngồi vào xe thì Ôn Lê mới nhận ra không gian bên trong rất chật chội, không đủ chỗ cho đôi chân dài của anh, anh phải kéo ghế về vị trí xa nhất thì mới miễn cưỡng để được chân. Hạ Si Lễ khởi động xe, đánh vô lăng rồi bắt đầu từ từ lái xe về phía trước.

Trong mắt cô, Hạ Si Lễ lúc nào cũng bất cần kiêu ngạo, những gì anh có hay những gì anh muốn nhất định phải là thứ tốt nhất, anh sẽ không để cho bản thân phải chịu thiệt thòi bao giờ.

Ôn Lê nhìn sườn mặt góc cạnh của anh nhẹ giọng hỏi: “Anh mua khi nào vậy?”

“Anh không đi xe moto nữa sao?”

Hạ Si Lễ nhàn nhạt liếc cô, khóe môi cong lên vui vẻ nói: “Trời lạnh như vậy mà em còn muốn tôi lái moto à, em nhẫn tâm quá rồi đó Ôn Lê.”

Ôn Lê nhìn ánh mắt ngả ngớn của anh lí nhí nói: “Đâu có…”

Cô chỉ ngạc nhiên vì Hạ Si Lễ mà cô biết là người thà bị gió thổi lạnh thấu xương cũng phải lướt trên con moto yêu dấu của anh cho bằng được.

“Vậy ý em là gì?” Hạ Si Lễ trợn mắt, hỏi dồn dập: “Muốn quản tôi à?”

Tim Ôn Lê như lỡ một nhịp, cô biết anh ghét nhất là bị người khác kiểm soát, Lăng Tô Nhiễm có kết bạn QQ với cô nên thỉnh thoảng cũng sẽ kể cho cô nghe vài chuyện về Hạ Si Lễ.

Lăng Tô Nhiễm kể có một lần họ đến quán bar để chơi bời uống rượu.

Hạ Si Lễ đang vui vẻ định nhấp một ngụm rượu thì có một cô bạn cùng lớp ngồi bên cạnh, cô ấy thích anh và theo đuổi anh cũng đã lâu, nhìn thấy anh uống rượu thì nữ sinh kia có chút không vui nên liền kéo tay anh, bất mãn nói: “Đừng uống, được không?”

Theo lời Lăng Tô Nhiễm kể thì nữ sinh kia xinh như một nàng tiên, đến nỗi cô vừa cất lời thì một số nam sinh đã vội buông ly rượu trong tay xuống, sôi nổi khuyên Hạ Si Lễ: “Anh Hạ à, mỹ nhân đã mở lời rồi thì anh cũng đừng uống nữa kẻo lại làm người ta giận mất.”

Dưới ánh đèn nhấp nháy mờ ảo, trên mặt Hạ Si Lễ treo một nụ cười lưu manh hờ hững, anh chỉ nhàn nhạt nói: “Biết tôi ghét loại người nào nhất không?”

“Muốn quản tôi?”

“Cậu nghĩ cậu là ai?”, ý cười trên mặt thiếu niên tan biến chỉ để lại sườn mặt lạnh lùng.

Rõ ràng anh chỉ buông vài lời tưởng chừng là vô thưởng vô phạt nhưng từng câu từng chữ lại bạc bẽo, tàn nhẫn vô cùng.

Nữ sinh nọ nghe xong liền òa khóc chạy ra khỏi quán bar.

Ôn Lê thầm cảm thấy may mắn khi Lăng Tô Nhiễm kể cho cô nghe về Hạ Si Lễ, cô lúng túng lắc đầu: “Không, em không muốn quản anh đâu.”

Cô mơ hồ nhận ra điều gì đó nên vô thức quay đầu lại, không gian trong xe tối mịt nên Ôn Lê không tài nào nhìn được cảm xúc của anh lúc này nhưng cô lại có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của ai kia đang dán chặt vào cô.

Xe chạy đến đoạn đường có đèn, ánh sáng từ đèn đường phản chiếu trên mặt Hạ Si Lễ, khóe môi anh nở một nụ cười kiêu ngạo, ánh mắt anh nhìn thiếu nữ bên cạnh đầy ẩn ý nói: “Cũng đúng, chỉ có người phụ nữ của tôi mới có thể quản được tôi.”

Ôn Lê chợt thấy tim mình đập thật nhanh, toàn thân cô nóng bừng.

Xe đột nhiên dừng lại, Ôn Lật ngơ ngác nhìn Hạ Si Lễ bước xuống xe, đi về phía một cụ già đang đẩy xe bên kia đường.

Một lúc sau, Hạ Si Lễ quay lại, lúc cửa xe mở ra, gió lạnh hòa lẫn với mùi khoai lang nướng ngọt ngào ùa vào trong xe.

Ôn Lê sửng sốt nhìn anh đưa khoai lang cho cô, thấy cô cứ im lặng bất động nhìn thì anh mới nhướng mày hỏi: “Không thích?”

Khoai lang trong tay anh nóng hổi, khoai được nướng nở bung tơi xốp, mật khoai tứa ra bóng loáng, thoạt nhìn hấp dẫn vô cùng.

“Thích…”

Nghe vậy thì đuôi mắt Hạ Si Lễ cong lên, anh cười nói: “Vậy còn nhìn tôi làm gì, ăn đi.”

Ôn Lê nhìn đường phố yên tĩnh không một bóng người, các cửa hàng đã đóng cửa im lìm, giờ khắc này chỉ có hai người bọn cô cùng nhau ngắm cảnh phố xá Nam Đàn về đêm, cô vô thức mỉm cười.

Khoai lang rất nóng, cô cẩn thận thổi vài cái rồi mới bóc một miếng cho vào miệng, khoai lang mềm xốp, tỏa mùi thơm ngọt ngào, có thể nói đây là món khoai lang nướng ngon nhất cô từng ăn.

“Ngọt thật.”

Hạ Si Lễ liếc cô: “Chỉ là khoai lang thôi mà sao em thích dữ vậy, cũng có phải cao lương mỹ vị gì đâu.”

Ôn Lê nhẹ nhàng gật đầu: “Ngon lắm đó, anh có muốn nếm thử không?”

Hạ Si Lễ nhìn cô thật sâu rồi nhàn nhạt nói: “Lái xe.”

Ôn Lê cắn môi, cố gắng đè nén trái tim căng thẳng của mình, cô lấy hết can đảm bóc một miếng khoai đưa tới gần miệng anh: “Anh muốn ăn thử không?”

Màn đêm che giấu đi đôi má đỏ bừng của cô gái nhỏ.

Hạ Si Lễ nghiêng đầu nhìn cô rồi cúi đầu ăn miếng khoai trên tay cô. 

Một chút mềm mại ấm áp xẹt qua đầu ngón tay Ôn Lê, cô hoảng hốt vội vàng thu tay về đặt ngay ngắn trên đùi.

Môi anh khẽ chạm vào đầu ngón tay cô, nhẹ nhàng lướt qua như một chiếc lông vũ nhưng lại khiến cho tim Ôn Lê đập điên cuồng, nơi môi anh lướt qua vẫn còn đang nóng rực. Giờ khắc này bên tai cô như có ai đó đang đốt pháo hoa mừng năm mới, cô vùi gương mặt đỏ bừng của mình vào áo khoác rồi lặng lẽ thở phào một hơi.

Người bên cạnh Ôn Lê khẽ bật cười: “Ngọt thật đó.”

Ôn Lê như một con đà điểu không dám ngẩng đầu lên vì sợ bị ánh mắt của anh trói lại.

Ngày diễn ra trận đấu là thứ bảy, Ôn Lê xin ông chủ chỗ làm thêm nghỉ sớm vài tiếng rồi chuẩn bị bắt xe buýt đến sân vận động.

Lúc cô đến gần trạm xe buýt thì xung quanh truyền đến giọng nói của một đám nam sinh, Ôn Lê nhìn về phía đám nam sinh ở bên kia đường thì thấy Hạ Si Lễ, Lý Dịch Từ, Thời Diên cùng sáu bảy nam sinh khác đang cười nói đi về phía trước.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô nên Hạ Si Lễ nghiêng đầu nhìn, tầm mắt Ôn Lê chạm phải đôi mắt đen nhánh của anh.

“Ể? Đó không phải là em gái Ôn…” Thời Diên đang nói thì bị Hạ Si Lễ liếc cho một cái, liền nhanh miệng sửa lời, “Đó không phải là Ôn Lê sao?”

Hạ Si Lễ một tay đút túi, bình tĩnh nói với bọn họ: “Chuyện thi đấu chiều nay đừng nói cho cô ấy biết.”

Mọi người còn chưa kịp tiêu hóa lời anh thì Ôn Lê đã chạy tới hỏi: “Các anh chuẩn bị đi thi đấu à?”

Hạ Si Lễ nhẹ nhàng nhếch khóe môi, cúi đầu nhìn cô: “Vừa đấu xong, thắng rồi.”

Ôn Lê nghi ngờ hỏi lại: “Đã đấu xong rồi sao?”

Cô lại về phía nhìn đám nam sinh trước mặt, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của cô thì bọn họ đều gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, bọn tôi vừa mới đấu xong, giờ đang đi quán Internet chơi game tiếp đây.”

Ôn Lê lại nhìn Lý Dịch Từ, cậu ta như nhìn thấu tâm tư của cô nên cũng cười cười nói: “Không lừa em đâu, chúng tôi cũng vừa bắt xe quay lại đây đó.”

Sầm Khê từng nói Lý Dịch Từ sẽ không bao giờ nói dối, vậy nên cậu ta vừa lên tiếng thì Ôn Lê liền tin.

Đột nhiên có người kéo nón trên áo khoác cô, trong nháy mắt Ôn Lê đã bị Hạ Si Lễ kéo sang một bên.

“Buổi chiều ở quán Internet có một cuộc thi đấu, nếu thắng thì có thể nhận được mấy nghìn tệ tiền thưởng nên chiều nay tôi sẽ không về nhà, em có thời gian thì ghé qua cho Tiểu Bạch Lê ăn dùm tôi.” Hạ Si Lễ uể oải nói.

Ôn Lê thấy anh không có việc gì thì mới yên tâm gật đầu: “Ừm.”

Trong lòng không còn lo lắng nữa nên Ôn Lê về nhà ăn cơm cùng bà nội, vì lúc trưa đã xin nghỉ làm nên buổi chiều cô cũng chỉ ở nhà tranh thủ thời gian giải một đề luyện thi tiếng Anh và một đề luyện thi Vật lý.

Vì gần đây ngày nào cũng ôn tập ở nhà Hạ Si Lễ 3 tiếng đồng hồ nên điểm tiếng Anh và Vật lý của Ôn Lê được cải thiện rất nhiều.

Kiểm tra đáp án xong, Ôn Lê đứng dậy vươn vai, sau đó chuẩn bị ra ngoài để đến nhà Hạ Si Lễ cho Tiểu Bạch Lê ăn.

Trên đường đi, cô chợt nghe thấy đám nam nữ phía trước đang bàn tán:

“Mấy giờ bắt đầu? Nếu bây giờ bắt đầu đi thì có muộn không?”

“Chỉ là một trận bóng rổ thôi mà có gì đáng để xem chứ?”

“Trời, có Hạ Si Lễ, có Hạ Si Lễ đó! Anh ấy đẹp trai chết đi được, bọn mình không học Nhất Trung nên đâu phải ngày nào cũng có thể nhìn thấy nam thần đâu. Hiếm lắm mới có một trấn đấu hấp dẫn vậy, bỏ lỡ sao được!”

“Đừng đi, trận này Hạ Si Lễ đấu với Tần Khuê bên Chức Cao đó. Do các cậu không biết Tần Khuê thôi, anh ta ra tay vô cùng tàn nhẫn, tôi sợ bọn mình mà đi lỡ xui xẻo thì lại rước họa vào thân nữa!”

“…”

Lòng Ôn Lê thắt lại, cô nhận ra đám người Hạ Si Lễ nói dối cô, trận đấu thậm chí còn chưa bắt đầu nữa.

Cô nghiến răng nghiến lợi, sợ mình không đến kịp nên cô đã bất chấp tất cả vẫy một chiếc taxi đi cho nhanh.

Khi đến nơi thì trời đã tối dần, vào mùa đông trời ở Nam Đàn tối rất sớm. Đập vào mắt cô là một sân vận động đổ nát đã bị bỏ hoang từ lâu. Một ngọn đèn yếu ớt ở đường biên chiếu sáng hai đám người ở giữa sân bóng rổ. 

Ôn Lê thoáng nhìn đã nhận ra thân ảnh quen thuộc của Hạ Si Lễ, nhìn anh nổi bật giữa đám đông không khác gì hạc giữa bầy gà. 

Anh mặc bộ đồng phục bóng rổ màu đỏ, đang vừa nói chuyện với các thành viên khác trong đội vừa đeo băng tay thể thao, nhìn sắc mặt anh thờ ơ, không có vẻ gì là căng thẳng trước một trận đấu.

Ngay khi anh vừa đến thì đám người xung quanh liền gào thét chói tai.

Tống Trì đứng bên đường biên nhìn, ghen ghét nhổ một bãi nước miếng xuống đất: “Nếu không phải vì vết thương của tôi chưa lành, thì tôi đã vào sân cho thằng nhãi đó biết tay.”

Tần Khuê đang hút thuốc ở bên cạnh, khói dày đặc bay lơ lửng trong không khí, anh ta nói: “Thằng nhóc đó vậy mà lại dám đến thật này.”

“Anh Tần đã nói đến vậy rồi thì sao nó dám trái lời cho được?”

Tống Trì khinh thường nói: “Có tới thì cũng vô dụng thôi, mày thật sự nghĩ rằng mày có thể bảo vệ được Ôn Lê sao? Người tao đã để ý thì ai cũng không cướp được.”

Tần Khuê nhìn hắn.

Mí mắt Tống Trì giật giật, hắn nói tiếp: “Anh Tần cũng thích con nhỏ đó sao? Em không tranh với anh, đợi anh chơi chán rồi thì đưa lại cho em chơi là được.”

Tần Khuê không nói gì chỉ cười.

Anh ta đi về phía Hạ Si Lễ, theo sau là đám đàn em cao lớn trong hội của anh ta. Hạ Si Lễ bình tĩnh nhìn bọn họ: “Đừng nói nhảm nữa, trực tiếp bắt đầu đi.”

Tần Khuê cười: “Người Kinh Bắc giọng điệu phách lối nhỉ, có hiểu luật chưa vậy?”

Hạ Si Lễ hất cằm: “Có thể thắng thì cũng không cần quan tâm đến luật lệ gì sất.”

Tần Khuê vỗ tay: “Được rồi, vậy thì kết quả sẽ được quyết định chỉ trong một hiệp, nếu đến cuối trận mày vẫn có thể bò từ dưới đất lên thì coi như mày thắng.”

Vẻ mặt Hạ Si Lễ không chút hoảng sợ: “Nếu thua thì tụi mày không được bén mảng đến Nhất Trung này, cũng đừng dòm ngó thèm thuồng người của tao nữa.”

Không ai trong đám người bên Chức Cao mặt đồ thi đấu thể thao cả, vậy nên cũng không ai có thể đoán được bên dưới quần áo của họ đang che giấu những điều dơ bẩn gì.

Lý Dịch Từ nghiêm mặt nói với Hạ Si Lễ: “Cẩn thận bọn kia. Nếu Tần Khuê đã nói như vậy thì có nghĩa là trận này sẽ chỉ nhắm vào một mình cậu mà thôi.”

Hạ Si Lễ vỗ vai Lý Dịch Từ ra hiệu không sao cả.

Hai đội bắt đầu lui về phần sân của mình, trọng tài thổi còi báo hiệu bắt đầu trận đấu.

Khi trận đấu bắt đầu, Hạ Si Lễ đã nhảy lên móc bóng để giành quyền dẫn bóng, đám người Chức Cao không ngờ anh lại nhanh nhẹn như vậy, khi họ kịp phản ứng lại thì các thành viên của đội Nhất Trung đã vượt qua và nhảy bật lên từ vị trí cách xa 5 mét, bóng nhanh chóng được ném vào rổ.

“Vào!”

Cả sân vận động tràn ngập sự phấn khích, mọi người đều đang gào thét tên anh.

“Hạ Si Lễ!”

“Hạ Si Lễ!”

“Hạ Si Lễ!”

Thời Diên chạy tới vỗ vai anh: “Hay lắm anh Hạ.”

Hạ Si Lễ mỉm cười nhưng khi anh quay người lại thì mặt anh chợt biến sắc!

Trong lúc tranh bóng thì bả vai anh đã bị sượt trúng vài nhát, cơn đau bỏng rát bắt đầu lan dần khắp cơ thể.

Anh mím môi nhìn xuyên qua bầu trời u ám, anh thấy bên trong tay áo của áo số 1 bên Chức Cao đang cột 4 thanh thép đầu nhọn hoắc.

Hạ Si Lễ bây giờ mới hiểu lời Thời Diên nói khi đó, quả nhiên là không ngoa khi nói nam sinh kia bị đám người Tần Khuê chém còn nửa cái mạng.

“Coi như mạng mày lớn.” 

Tên áo số 1 chỉ thanh thép về phía anh, “Lần này mày may mắn nhưng lần sau thì sẽ không như vậy đâu.”

Trận đấu tiếp tục, đám người bên Chức Cao đã bắt đầu nhìn ra được kỹ năng của Hạ Si Lễ nên kèm anh rất sát sao.

Hạ Si Lễ không còn cách nào khác ngoài chuyền bóng cho Lâm Mộc. Lâm Mộc cao 1 mét 9 nên do dù đang đứng rất xa thì cậu cũng có thể nhìn thấy đường bóng đang bay về phía mình, nhanh chóng bước lên vài bước để bắt bóng và dẫn bóng về phía rổ.

Lâm Mộc bị áo số 5 bên Chức Cao chặn lại, khi cậu đang làm một động tác giả thì tên kia nhanh tay nện cho cậu một quyền, Lâm Mộc chưa kịp phản ứng thì toàn thân bị một lực đạo kéo về phía sau, lúc bóng bị cướp đi cậu ta mới thấy thanh sắt sáng choang đang được buộc trên tay tên áo số 5 kia.

“Chức Cao, vào!”

Lâm Mộc bị Hạ Si Lễ kéo lại phía sau, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi: “Mẹ nó, bọn rác rưởi này không phải là người nữa rồi!”

Đám người mà Tần Khuê dẫn đến trận đấu hôm nay đều là những tên chơi bóng thuê chuyên nghiệp, những người này chỉ cần tiền chứ không cần mạng. Thắng một trận, nhiều thì có thể kiếm được vài ngàn tệ, ít thì cũng được vài trăm, người nghèo ở Nam Đàn không ít, nhiều người lấy những công việc dơ bẩn như vậy để làm kế sinh nhai, vì tiền mà bọn họ có thể bất chấp tất cả, xuống tay tàn nhẫn vô cùng.

Đến gần cuối trận thì Hạ Si Lễ đã bị đối thủ dùng gậy sắt tấn công không dưới mười nhát, gậy sắc nhọn đâm vào cánh tay anh mấy lần, may mắn là anh cũng nhanh chóng né được nên không bị thương nghiêm trọng.

Đám người kia cũng chẳng khá hơn là bao, mặt mũi đều bầm tím vì bị đánh.

Những người theo dõi trận đấu cuối cùng cũng nhận ra rằng đây không phải một trận đấu bình thường, họ bắt đầu lo lắng cho tính mạng của mình, có người báo cảnh sát, có người hò hét kêu trọng tài thổi còi can thiệp, cũng có người sau khi chứng kiến ​​cảnh tượng đẫm máu thì lại càng hưng phấn hơn.

Ôn Lê cố gắng chen lên hàng đầu tiên, trời càng lúc càng tối, cô sợ hãi nhìn đám người đang chạy loạn trên sân bóng, ánh mắt dán chặt trên người Hạ Si Lễ.

Hạ Si Lễ thở hổn hển, anh lạnh lùng nhìn số 5 đang chĩa đầu thanh sắc nhọn hoắc lao về phía anh, hắn đang định làm một động tác giả lao ra ngoài thì chợt có một giọng nói quen thuộc vang lên cách đó không xa:

“Hạ Si Lễ, cẩn thận phía sau!”

Ôn Lê nhìn người phía sau móc ra một cái dao rọc giấy đang chuẩn bị đâm sau lưng Hạ Si Lễ, đầu óc cô trống rỗng, toàn thân run rẩy vô thức lao về phía Hạ Si Lễ, cô chưa kịp chạy tới chỗ anh thì đã bị Thời Diên kéo đi.

Hạ Si Lễ vừa nghe thấy tiếng cô liền cúi người tránh con dao, giơ chân đá một cước khiến cho tên áo số 14 ngã lăn ra xa 2 mét, ôm ngực rống lên đau đớn.

Con dao rơi xuống đất kêu “cạch”.

Vẻ mặt số 14 hung dữ, hắn nghe thấy trên người phát ra tiếng răng rắc, gào lên đau đớn: “Mẹ kiếp, xương sườn của tao gãy rồi.”

Hạ Si Lễ không để ý tới tên số 5 kia, chỉ nghe thấy tiếng gió tạt qua mặt anh, anh chợt thấy đau nhói trên xương chân mày, giây tiếp theo có chất lỏng nóng ấm chạy xuống má, Hạ Si Lễ đưa tay sờ sờ thì nhận ra đó là máu.

Hạ Si Lễ phớt lờ vết thương của mình, gầm lên: “Chuyền bóng!”

Lý Dịch Từ đang bị mấy tên bên Chức Cao kèm rất chặt, vừa nghe được giọng nói của Hạ Si Lễ thì dưới mắt cá chân truyền đến cơn đau dữ dội, cậu nghiến răng nghiến lợi ngã người xuống nhưng vẫn cố gắng ném một đường bóng cao.

Hạ Si Lễ chạy tới rê bóng, khi anh dẫn bóng về rổ cũng là lúc chỉ còn lại 2 giây cuối cùng , anh dùng hết sức bật lên, một tay nắm lấy cột bóng rổ, gân trên cánh tay nổi rõ, máu từ vết thương chảy dài dọc theo cánh tay.

Tiếng còi vang lên.

Nhất Trung giành chiến thắng sít sao, chỉ hơn đối thủ Chức Cao đúng 1 điểm.

Toàn bộ sân vận động ngưng trệ trong 1 giây, sau đó tiếng hò reo vang dội nổ ra làm náo loạn cả sân vận động rộng lớn.

Kiểu thi đấu đem cả tính mạng ra để đánh cược này quá khủng khiếp, nhiều người ban đầu chỉ đến vì muốn góp vui giờ đều đã hoảng sợ mà bỏ chạy.

Ôn Lê vùng khỏi Thời Diên để chạy về phía Hạ Si Lễ, cô lo lắng cẩn thận nhìn cánh tay anh, máu từ vết thương hòa lẫn cùng mồ hôi, có vài chỗ đã khô để lại nhưng mảng đậm màu đáng sợ.

Cô cẩn thận nắm lấy tay anh: “Hạ Si Lễ, anh có đau lắm không?”

Sắc mặt Hạ Si Lễ sa sầm, anh rũ mắt nhìn cô: “Sao em lại tới đây? Không phải đã nói em——”

Ôn Lê sững sờ nhìn anh, hốc mắt cô gái giờ này đã đỏ hoe, sắc mặt cô tái nhợt dưới ánh đèn đêm.

Cơn giận của Hạ Si Lễ chợt biến tan không còn một dấu vết, anh nói: “Làm sao tôi có thể xảy ra chuyện gì được?”

“Không ngờ mày lại có thể thắng được.”

Tần Khuê bước tới nói: “Muốn kiếm tiền không? Bọn tao rất cần mấy thằng liều mạng như mày. Tiền chỉ là chuyện nhỏ, tao còn có thể chia tiền hoa hồng cho mày.”

Ôn Lê siết chặt cổ tay anh, cô bị kéo ra sau lưng Hạ Si Lễ.

Tấm lưng rộng lớn cao gầy của thiếu niên cẩn thận che chắn trước mặt cô, hoàn toàn che khuất tầm nhìn của Tần Khuê.

Hạ Si Lễ hất cằm, quai hàm cắn chặt, nhướng mày nói: “Tiền thì ông đây không thiếu, nên không cần.”

Tần Khuê cười cười, ánh mắt hắn ẩn ý sâu xa nhìn người phía sau lưng Hạ Si Lễ: “Bảo bối kia được bảo vệ cẩn thận quá nhỉ.”

Dù đang đứng sau lưng Hạ Si Lễ nhưng Ôn Lê tựa hồ vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt rợn người Tần Khuê.

Hạ Si Lễ lạnh lùng nhìn hắn: “Thua rồi thì nên biết điều chút, dẫn người của mày cút khỏi đây đi.”

Dường như anh cảm nhận được cô gái nhỏ sau lưng đang run rẩy, bàn tay to lớn đang nắm cổ tay cô chuyển dần xuống giữ chặt lấy lòng bàn tay cô. Đầu ngón tay thô dày ấm áp của anh xòe ra nắm chặt năm ngón tay của Ôn Lê như đang muốn trấn an, vỗ về cô.

Ôn Lê sửng sốt, sợ hãi trong lòng lúc này đã bị sự ấm áp của anh thay thế.

Tần Khuê nhìn chằm chằm Hạ Si Lễ hồi lâu cười lạnh: “Rồi sẽ có một ngày mày phải tìm tới tao thôi.”

  “Đi!”

Sau khi đám người bên Chức Cao rời đi thì mấy nam sinh thi đấu lúc nãy cùng vài người dự bị đứng ở ngoài cũng đi tới: “Mẹ nó đấu xong giống như là được sống lại vậy đó, về thay quần áo đi ăn lẩu đi!”

“Em gái, không phải là bọn tôi lừa em đâu, là anh Hạ không cho bọn tôi nói.”

“Mọi người đều không sao, đừng lo lắng. Anh Hạ lúc nãy đã cứu tôi một lần trên sân. Mẹ kiếp, không có cậu ấy thì không biết mặt tôi đã bị chém mấy nhát rồi.”

“Đám rác rưởi này!”

“Cũng may tên Tần Khuê này cũng rất coi trọng chữ tín, đấu thua lần này chắc anh ta sẽ không đến Nhất Trung kiếm chuyện nữa đâu.”

Hạ Si Lễ thản nhiên nói: “Được rồi, mọi người chọn quán đặt bàn đi, tối nay tôi mời.”

“Tối nay anh Hạ phải chi mạnh tay đó nha!”

“Hôm nay tôi phải ăn hết tiền của anh Hạ luôn mới được.”

“Anh Hạ giàu như vậy, bọn mình sao ăn hết tiền cậu ấy cho được.”

Hạ Si Lễ cười cười: “Được rồi, được rồi, đừng nhiều chuyện nữa, các cậu về thay đồ đi.”

“Đi thôi.”

Thời Diên đi được vài bước thì quay người lại nháy mắt với Hạ Si Lễ: “Nhớ dắt em gái Ôn Lê đi cùng, đừng có lén lút dẫn mỹ nhân chạy trốn đó.”

Hạ Si Lễ nhướng mày, duỗi chân đá cậu ta một cước, cười cười mắng: “Cút đi.”

Thời Diên cũng vui vẻ ôm mông bỏ chạy.

Ôn Lê nhìn đám nam sinh đã đi xa, không có một ai còn lành lặn, người thì bị thương ở mắt cá chân, người thì phải ôm vai che cổ, nghiêm trọng nhất vẫn là Hạ Si Lễ.

Ôn Lê không nhìn anh, cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng gọi taxi.

Hạ Si Lễ nhìn cô cười nói: “Nè, em giận hả?”

Anh bước nhanh đến trước mặt cô, sau đó lại lùi về phía sau một chút, đôi mắt đen láy sáng ngời của anh nhìn thẳng vào mắt cô, “Giận thật à?”

Ôn Lê quay mặt đi, đôi hàng mi vẫn còn đang run rẩy vì sợ hãi.

Đột nhiên Hạ Si Lễ hít hà ra vẻ đau đớn: “Nè, bộ em định không thèm để ý tới người ta thiệt hả? Cả người tôi giờ đau nhức, đi không nổi nữa rồi nè…”

Trái tim Ôn Lê thắt lại, cô vội vàng quay người lại. Vừa quay người thì trước mắt cô chợt tối sầm, cả người nhào vào lồng ngực rắn chắc của thiếu niên. Cả người anh nóng rực, bị thân nhiệt của anh bao trùm khiến cho cả người Ôn Lê cũng nóng theo.

Cô cắn môi xoay người rời đi, bỗng nhiên có một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô, kéo cô lại ôm vào lòng.

Trán Ôn Lê áp vào ngực anh, cô nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh bên tai, cô còn cảm nhận mạch máu trên cánh tay gân guốc vòng quanh eo cô đang giật giật mạnh mẽ, vòng tay anh gắt gao siết chặt lấy cô như thể sợ cô sẽ bỏ chạy.

Anh cúi người xuống, hơi thở anh ve vuốt bầu má trắng nõn của cô, giọng nói anh khàn khàn quanh quẩn bên tai: “Sao eo em nhỏ vậy? Thịt đi đâu hết rồi?”

Xương chân mày của Hạ Si Lễ bị xước hai vết, gần cằm còn có một vệt máu đã khô, vẻ mặt anh ngày thường vốn đã lạnh lùng giờ lại thêm vào vài phần hung dữ đáng sợ.

Hai mắt Ôn Lê đã đỏ hoe, chóp mũi bỗng nhiên xót xót, khi nhìn thấy máu từ vết thương rỉ ra thấm ướt áo anh thì Ôn Lê không kìm được nữa, nước mắt cứ như những giọt pha lê lớn thi nhau rơi xuống. 

“Anh để em ở một mình được không?”

Hai tay cô ôm lấy anh, giọng nghẹn ngào nức nở: “Vì em nên anh mới bị thương.”

“Là vì em mà mọi người mới thê thảm như vậy, đều tại em hết.”

Hạ Si Lễ cảm nhận được nước mắt nóng hổi của cô đang thấm ướt ngực anh, áo bóng rổ của anh cũng bị cô dụi loạn thành một cục, anh sững người cúi đầu nhìn Ôn Lê, ngón tay cái thô ráp ấm áp của anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má cô.

“Đừng khóc mà.” Giọng anh khàn khàn.

“Chỉ cần em vừa khóc thôi thì anh đã muốn đem tất cả những gì anh có trao hết cho em rồi.”

CHỌN CHƯƠNG

4 Comments

  1. Le Kaffle viết:

    Anh nên đổi tên thành Hạ dại gái đi :v

  2. Phương Mai viết:

    Huhu lụy quá chắc đám kia không gây rối nữa đâu nhỉ. Tác giả đừng làm em lo lắng

Bình luận ✿

Trang này không cho phép sao chép nội dung

Discover more from Blue Sunny

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading