cho anh den cung gio banner

[CHỜ GIÓ] Chương 31: Đã muốn từ rất lâu

Ôn Lê được Hạ Si Lễ dẫn đến khu rừng nhỏ, thỉnh thoảng anh lại quay đầu nhìn cô đang rũ mắt ngoan ngoãn theo phía sau.

“Dám đi theo thật à?” Hạ Si Lễ mỉm cười ẩn ý sâu xa.

Bàn tay của Ôn Lê vẫn đang bị tay anh bao bọc, bàn tay anh rất lớn với các ngón tay thon dài, dễ dàng ôm trọn bàn tay nhỏ nhắn của cô, lòng bàn tay anh truyền tới một loại xúc cảm nóng bỏng mãnh liệt khiến người bên cạnh không cách nào làm ngơ được.

Tiếng nhạc trẻ trung vang vọng khắp khuôn viên trường khiến cho nhịp đập trái tim thiếu nữ cũng dần dần mất kiểm soát theo nhịp điệu sôi động.

Ôn Lê không dám nhìn anh, ánh mắt cô chợt lướt qua cánh tay Hạ Si Lễ rồi dừng lại: “Anh sao vậy?”

Cánh tay trái của Hạ Si Lễ cứng ngắc buông thõng ở một bên, Ôn Lê nhớ lại lúc Hạ Si Lễ chạy khắp các tầng lầu anh cũng chỉ cầm cờ bằng một tay mà thôi. 

Thấy người nọ im lặng không đáp lời, Ôn Lê lo lắng không nhịn được hỏi lại: “Cánh tay anh bị làm sao vậy?”

Hạ Si Lễ không ngờ Ôn Lê lại nhạy cảm đến mức có thể nhận ra cánh tay của anh đang bị thương, anh khẽ véo cằm cô: “Muốn anh bị gì lắm à?”

Ôn Lê không tin lời anh, cô nhìn anh chằm chằm rồi khẽ nói: “Vậy anh thử giơ cánh tay lên cho em xem đi.”

Hạ Si Lễ trưng ra vẻ mặt bất cần đời, lười biếng tặc lưỡi một cái. 

“Nhanh lên.” Giọng cô gái nhỏ nghe có chút gấp gáp, như thể cô đang làm nũng với anh vậy.

Hạ Si Lễ nhìn đôi mắt ướt át của cô, cổ họng cảm thấy ngứa ngáy, anh giơ cánh tay trái lên rồi cười khẽ: “Vậy được chưa?”

Dù anh đã cố tỏ ra tự nhiên nhưng Ôn Lê vẫn bắt gặp được một giây kia Hạ Si Lễ khẽ nhíu mày lại, cô tức giận kéo cổ tay phải của anh đi về phía cổng trường. Hạ Si Lễ bất lực đến nghẹn lời, lần đầu tiên trong đời anh thấy mình bại dưới ánh mắt của một cô gái nhỏ.

“Không khiêu vũ nữa à?” anh hỏi.

Ôn Lê quay đầu lại: “Cánh tay anh sao lại bị thương vậy?”

Hạ Si Lễ cúi mắt, lần đầu tiên anh thấy Ôn Lê giận dữ đến vậy nên không kiềm được muốn trêu ghẹo cô một chút: “Đau lòng cho anh à?”

Ôn Lê mím môi không nói, kéo anh đi thẳng đến một phòng khám nhỏ gần đó.

Bác sĩ vừa khám cho một bệnh nhân cảm cúm xong, ngẩng đầu lên hỏi: “Có chỗ nào khó chịu sao?”

Ôn Lê nắm lấy cánh tay trái của Hạ Si Lễ mới nhận ra nhiệt độ của hai tay anh không giống nhau, bên phải của anh vẫn ấm áp bình thường còn cánh tay trái lại lạnh lẽo cứng đơ, cô lo lắng nói: “Bác sĩ, tay trái của bạn em hình như bị thương rồi, bác sĩ hãy kiểm tra một chút đi ạ.”

Hạ Si Lễ lười biếng cười khẽ: “Thật sự không sao cả mà.”

Ôn Lê đẩy anh đến ghế trước mặt bác sĩ, Hạ Si Lễ miễn cưỡng nhìn cô vài lần rồi mới chịu trận ngồi xuống.

Bác sĩ sờ sờ cánh tay anh hỏi: “Có đánh nhau không? Cánh tay cậu bị trật khớp rồi.”

Sau khi nắn bóp thêm vài cái thì bác sĩ mới nhăn mặt quở trách: “Cậu tự nắn khớp lại phải không? Sau này không được tùy tiện làm vậy nữa, cậu nắn khớp không đúng cách nên khớp xương bị lệch rồi.”

“Không đau sao?”

Hạ Si Lễ thản nhiên đáp: “Không đau.”

“Cậu không đau nhưng em gái nhỏ bên cạnh thì đã đau lòng lắm rồi kia kìa.” Bác sĩ nhìn Ôn Lê cười nói.

Hạ Si Lễ vô thức nhìn về phía Ôn Lê mới phát hiện mắt cô đã đỏ hoe tự lúc nào. Tay Ôn Lê bị một lực đạo kéo xuống, cô không cần nhìn cũng biết là Hạ Si Lễ.

Bác sĩ nắm lấy tay trái của Hạ Si Lễ lắc lên lắc xuống nghe răng rắc vài tiếng là nắn khớp xong.

“Bác sĩ, kê thêm ít thuốc nữa đi ạ.”

“Thân thể thằng nhóc này khỏe mạnh, chỉ cần vài ngày tới không đánh nhau, không mang vác nặng, ở yên một chỗ nghỉ ngơi là sẽ ổn thôi.” 

“Cảm ơn bác sĩ.”

Rời khỏi phòng khám, Ôn Lê đang cắm cúi bước phía trước thì bất ngờ bị Hạ Si Lễ ôm từ phía sau, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở của thiếu niên đang phả sau lưng khiến cả người Ôn Lê cứng đờ tại chỗ, còn trái tim thì đang hoảng loạn mềm nhũn.

“Bé bướng bỉnh.” Hạ Si Lễ nghiêng đầu, hơi thở ấm áp phả vào má Ôn Lê, “Hết giận chưa?”

Ôn Lê cắn môi, trái tim chịu không nổi đập loạn xạ.

Lòng cô mềm nhũn, ngón tay siết chặt cánh tay anh nói nhỏ: “Hạ Si Lễ, anh có thể tự bảo vệ bản thân thật tốt không? Anh đừng để mình bị thương nữa.”

Anh thấp giọng “Ừm” một tiếng.

Ôn Lê lấy hết can đảm nghiêng đầu nhìn anh: “Em sẽ lo lắng đó.”

Giọng nói khàn khàn của Hạ Si Lễ vang lên bên tai cô: “Ừ.”

“Nghe lời em.”

“Vậy thì ngoéo tay đi.” 

Khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần, gần đến mức hơi thở quấn quýt, hai vầng trán như đang muốn chạm nhau.

Hạ Si Lễ nhướng mày bật cười: “Chỉ có trẻ con mới chơi trò này.”

Ôn Lê: “Ai nói, không phải đâu nha!”

Cô duỗi ngón tay út bé xíu ra trước mặt anh, thấy anh không động đậy thì dùng tay kia đẩy nhẹ một cái.

Hạ Si Lễ cười cười, nụ cười của anh lại mang theo chút mờ ám sâu xa: “Ôn Lê, em có biết là đôi khi em cũng khó chiều lắm không?”

Anh vừa nói vừa duỗi ngón tay út ra nhẹ nhàng móc vào ngón tay của cô, cảm giác ấm áp bao quanh đầu ngón tay khiến Ôn Lê có chút ngượng ngùng, anh nhìn thấy vành tai đang đỏ ửng của cô thì bậc cười, giọng nói khàn khàn: “Nhưng anh lại rất thích.”

Ngày hôm sau, Hạ Si Lễ tìm đến Tần Khuê.

Tần Khuê có vẻ không ngạc nhiên lắm khi Hạ Si Lễ tìm đến mình.

Hạ Si Lễ liếc mắt hờ hững hỏi: “Làm gì để có tiền nhanh nhất?”

Tần Khuê châm một điếu thuốc: “Trông mày không giống người thiếu tiền lắm nhỉ.”

“Đừng hỏi những gì không nên hỏi.”

“Tao lại thích tính cách này của mày đấy.”

Tần Khuê tiếp tục nói: “Anh trai tao mới mở một sòng bạc và sàn đấu quyền anh ngầm ở thành phố Diên Tây, sòng bạc cần nhiều người, vào sòng bạc thì sẽ có mấy tay lão luyện dẫn dắt, thành thục rồi thì một đêm kiếm vài nghìn là không thành vấn đề, nhiều thì có thể kiếm tới vài vạn; hoặc là làm mấy tay đánh thuê, ai nợ không trả thì mày chỉ cần đánh đến khi nào nó ói tiền ra thì thôi!”

Hạ Si Lễ nhíu mày, dù rất muốn kiếm tiền nhưng anh vẫn biết là không nên đụng đến cờ bạc.

Tần Khuê rít một hơi thuốc rồi cười: “Tiền của sàn đấu quyền anh thì sẽ khó kiếm hơn sòng bạc đấy. Phải đánh từng quyền một để đổi lấy tiền, đó là tiền kiếm bằng cả mạng sống, đám người đến đây đấu quyền đều là một bọn không sợ chết, hoặc là gia đình có người bệnh nặng đang thiếu tiền thuốc men, hoặc là đang bị chủ nợ đuổi giết, vì trả nợ mà phải dẫn xác đến.”

“Sao mày lại cần tiền?” 

Tần Khuê nhìn Hạ Si Lễ, hắn nhớ lại lúc đám người bọn họ cùng nhau đấu bóng rổ thì nhướng mày: “Đừng nói là mày cần tiền để bao nuôi đàn bà nha?”

Tần Khuê đã nghe Trang Kiều Nguyên nhắc đến vài lần là nhà Ôn Lê còn có một bà nội bị bệnh tim, số tiền cần để mổ tim lớn như một cái hố sâu không đáy.

Hạ Si Lễ phớt lờ câu hỏi của Tần Lê, chỉ liếc hắn ta một cái rồi bình tĩnh nói: “Còn gì nữa không?”

“Đấu bóng rổ đường phố.”

Tần Khuê gạt tàn thuốc: “Tiền đánh quyền vẫn chưa đủ với mày à? Người đến đánh quyền đông như kiến nhưng có mấy ai bước ra được khỏi đó mà còn nguyên vẹn đâu. Nếu không bị đánh chết thì cũng trở nên tàn phế, nhiều người bỏ mạng ở sàn đấu quyền lắm rồi.”

Hạ Si Lễ chỉ đáp “Được”, ý là anh đã biết rồi.

“Khi nào mày tới, tao phải báo với anh tao một tiếng, tiền xăng xe đi lại sẽ được hoàn lại còn tiền viện phí thuốc men thì không hoàn lại đâu nhé.”, Tần Khuê vừa nói vừa dập thuốc.

Hạ Si Lễ nhìn điện thoại: “Sau Giao thừa đi.”

“Nếu tuần này đánh mấy trận thì cũng kiếm được vài vạn đấy.”

Hạ Si Lễ lơ đãng đáp: “Đêm Giao thừa có việc rồi.”

Vì anh đã hứa với Ôn Lê nên anh không thể bị thương trước đêm Giao thừa được.

Sắp đến thi cuối kỳ rồi mà số lần Ôn Lê gặp Hạ Si Lễ ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay. 

Nhất Trung thi cuối kỳ xong thì bắt đầu nghỉ đông.

Ngày nghỉ, Sầm Khê lôi kéo Ôn Lê đi tụ tập liên hoan cùng với đám Lý Dịch Từ, Thời Diên và một số nam sinh cùng đấu bóng rổ đợt trước.

“Anh Hạ đâu? Gần đây không thấy bóng dáng cậu ấy đâu cả.” Lâm Mộc hỏi.

Thời Diên: “Gần đây anh Hạ kiếm tiền muốn phát điên luôn rồi, đi lái xe đường dài rồi.”

“Lái xe đường dài? Thảo nào mấy hôm trước tôi thấy cậu ấy đi thi bằng lái xe, hóa ra là để lái đường dài.” Vương An nói, “Nhà cậu ta không phải rất giàu sao, sao lại phải chạy đi lái xe đường dài rồi?”

“Ba tôi cũng làm tài xế lái xe đường dài đây, chở gỗ cho các tỉnh xa, mỗi khi có hàng gấp là phải chạy cả đêm không được ngủ, uống cà phê gói để chống chọi, trên đường lại ít trạm dừng nên cũng không thể uống nhiều nước, một ngày ba bữa chỉ có thể ăn bánh bao.”

“Lái xe đường dài thật sự là một cơn ác mộng mà.”

Đó cũng là lý do Vương An chăm chỉ học tập, vì chỉ có thi đậu vào một trường đại học tốt thì cậu mới có nhiều cơ hội kiếm tiền để giúp đỡ gia đình.

Ôn Lê dừng đũa, nghe lời bọn họ kể thì cô cũng không muốn ăn nữa. Ăn xong, mọi người hẹn nhau đi KTV, Ôn Lê lấy cớ có việc nên về trước.

Về đến nhà Ôn Lê liền lấy sườn trong tủ lạnh ra rồi dùng nước nóng rã đông, cô hầm sườn hết hai tiếng rồi lại nấu thêm một nồi cháo đậu xanh, cuối cùng là xào trứng cà chua, cho tất cả vào hộp giữ nhiệt rồi ra ngoài. 

Ôn Lê ôm theo hộp giữ nhiệt đến nhà Hạ Si Lễ gõ cửa nhưng không ai ở nhà.

Ba tiếng trước Ôn Lê đã nhắn tin cho Hạ Si Lễ, cô nhìn vào điện thoại, anh vẫn chưa hồi âm.

Trời tháng Một ở Nam Đàn nhiệt độ đã xuống dưới 0 độ, Ôn Lê sợ thức ăn bị nguội nên thu mình ngồi co ro một góc, ôm khư khư hộp giữ nhiệt trong áo giữ ấm của mình.

Lúc Hạ Si Lễ vừa bước ra từ thang máy, anh liền nhìn thấy Ôn Lê đang ngồi trước cửa nhà mình.

Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, lại ngồi co ro một góc càng làm cô giống như một chú mèo hoang nhỏ với hàng lông mi đang mơ màng khẽ khép lại, trong tay còn đang ôm chặt một thứ gì đó. Nghe thấy tiếng động, Ôn Lê mở mắt, vừa nhìn thấy Hạ Si Lễ thì ánh mắt cô sáng lên, đứng bật dậy.

Giọng cô hơi khàn: “Anh về rồi.”

Do ngồi lâu quá nên khi Ôn Lê đứng dậy cô mới phát hiện chân mình đã tê đến mức không thể đứng vững được. Giây tiếp theo, cô bất ngờ được Hạ Si Lễ bế lên.

Một tay anh vòng qua đầu gối cô, một tay đỡ lưng cô. Ôn Lê hốt hoảng vô thức giữ vai anh, tay còn lại ôm chặt hộp giữ nhiệt.

Trong cái thời tiết lạnh lẽo này mà Hạ Si Lễ chỉ mặc một cái áo khoác đen, khi ngón tay Ôn Lê chạm vào vai anh liền cảm nhận được thân nhiệt nóng rực của anh đang truyền qua lớp quần áo.

“Sao không vào nhà, em bị ngốc à?”

Tiếng nói khàn khàn của anh vang lên.

Ôn Lê ngẩng lên, cô nhận ra hôm nay nhìn anh khác hẳn với dáng vẻ hăng hái thường ngày. Sắc mặt Hạ Si Lễ mang theo mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt anh hiện ra rõ ràng. Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh sắc sảo lại lạnh lùng, khi không nói không cười thì nhìn càng hung dữ hoang dã.

Nhưng vòng tay anh vẫn rất ấm áp, khiến cho Ôn Lê như muốn tan chảy mềm nhũn trong lòng anh.

“Tùy tiện vào nhà người khác là không lịch sự.” Ôn Lê nắm lấy vạt áo trước ngực anh, quanh chóp mũi là mùi thuốc lá nồng nặc.

Hạ Si Lễ đột nhiên bật cười, lồng ngực anh rung lên làm cô ngứa ngáy. Ôn Lê vô thức ngẩng lên thì thấy mặt mày anh ngả ngớn, nụ cười của anh còn mang theo vài phần nghiền ngẫm: “Ngửi cái gì đó, không thấy hôi sao?”

Mặt Ôn Lê đỏ bừng, vài giây sau cô lắc đầu: “Không hôi.”

Hạ Si Lễ không nói gì, dùng đầu gối chống vào tường, một tay bế Ôn Lê còn tay kia nhập mật khẩu cửa.

Ôn Lê bị hành động của làm cho giật mình, cô vội vàng giơ tay ôm lấy cổ Hạ Si Lễ, đầu gối cứng cáp và nóng bỏng của anh khiến cô có không thoải mái mà dịch chuyển lên trên, khi gò má trắng nõn của cô chạm vào cái cằm râu ria lởm chởm của anh thì như có một dòng điện xẹt qua khiến cô cảm thấy tê dại.

Thần sắc Hạ Si Lễ lạnh lùng, quai hàm cắn chặt làm lộ rõ đường nét mạnh mẽ sắc bén như dao. Người nọ cảm nhận được ánh mắt cô nên cúi đầu nhìn cô, hơi thở trong trẻo ấm áp phả xuống khiến cho hàng mi của Ôn Lê run rẩy, yết hầu Hạ Si Lễ trượt lên xuống, anh khó khăn di dời tầm mắt của mình.

Mãi cho tới khi Ôn Lê được Hạ Si Lễ đặt xuống ghế sofa thì trái tim cô vẫn rối bời.

“Em có mang cơm đến cho anh, không biết có bị nguội hay không nữa.”

Ôn Lê mở nắp hộp giữ nhiệt, khói bên trong bốc lên: “Tốt quá, vẫn còn nóng!”

Cô đi vào bếp lấy đôi đũa đưa cho Hạ Si Lễ, ánh mắt sáng lấp lánh: “Anh mau ăn đi.”

Mùi thơm của sườn dần lan tỏa trong không khí.

Ánh mắt Hạ Si Lễ tối lại, anh nhìn Ôn Lê mà cổ họng ngứa ngáy, anh vươn tay nắm lấy tay cô, bàn tay to lớn bao bọc lấy bàn tay trắng nõn của cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau thân mật khắng khít. 

Ôn Lê rất thích cử chỉ này của anh, anh nắm tay cô nhưng dường như cũng đã nắm chặt trái tim cô, khiến trái tim thiếu nữ trở nên mềm mại.

Hạ Si Lễ ăn vài miếng liền nhướng mày: “Em làm đấy à?”

Hai má Ôn Lê hơi nóng: “Ngon không?”

Ánh mắt đen láy của anh đổ dồn lên người cô, từ cổ họng anh phát ra một tiếng ừm thật khẽ.

Hạ Si Lễ ăn rất nhanh, chỉ vài phút đã ăn hết khiến cho Ôn Lê xót xa đau lòng.

“Lần sau em sẽ nấu cho anh nữa.”

Hạ Si Lễ nhàn nhạt đáp: “Không cần, trên đường anh đã ăn rồi.”

Ôn Lê vẫn không yên lòng, cô đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ không biết lần sau Hạ Si Lễ lái xe đường dài thì cô nên làm gì cho anh, có cần mua sẵn bánh mì và hoa quả trước hay không?

Chỗ ngồi bên cạnh đột nhiên trống không, lúc này Ôn Lê mới hoàn hồn lại vô thức hỏi anh: “Anh đi đâu vậy?”

Hạ Si Lễ một tay đút túi, rũ mắt nhìn cô rồi nở một nụ cười vừa lưu manh vừa rất quyến rũ mê người: “Tắm, muốn xem thì qua đây.”

Hàng mi xinh đẹp của Ôn Lê run rẩy, cái người này lại đang trêu cô!

Hạ Si Lễ không đi tắm ngay, mà đi vào bếp rửa sạch hộp giữ nhiệt trước, sau đó lại hâm một ly sữa nóng đưa cho Ôn Lê.

Ôn Lê nhận ly sữa, chậm rãi nhấm nháp từng ngụm nhỏ, vị sữa ngọt khiến lòng cô thấy ấm áp.

Nghe thấy tiếng nước róc rách trong phòng tắm, Ôn Lê rảnh rỗi không biết làm gì, ban đầu cô định dọn dẹp nhà cửa cho Hạ Si Lễ nhưng lại phát hiện nhà anh vốn dĩ đã rất sạch sẽ nên đành yên vị trên ghế sofa chờ đợi.

Hạ Si Lễ tắm rất nhanh, anh thay đồ xong thì lái xe đưa Ôn Lê về nhà.

Đến trước tiểu khu nhà Ôn Lê, trước khi cô vào nhà thì bị Hạ Si Lễ gọi lại: “Ôn Lê, đêm Giao thừa có kế hoạch gì không?”

Ôn Lê ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Ăn cơm với bà nội, cùng bà xem chương trình Giao thừa.”

Hạ Si Lễ ừ một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: “Đêm đó cho anh đăng ký trước một tiếng.”

“Bảy giờ sẽ đến đón em.”

Anh nói xong, không để cho Ôn Lê kịp phản ứng thì đã lái xe đi mất. 

Về nhà, Ôn Lê nằm trên giường đếm ngón tay, còn ba ngày nữa là đến đêm Giao thừa rồi.

Năm nay thời tiết ở Nam Đàn là lạnh nhất trong nhiều năm đổ lại đây. Dự báo thời tiết nói rằng Nam Đàn năm nay có thể sẽ có tuyết rơi.

Bắc Kinh đã liên tục có tuyết rơi trong hai ngày, nhưng dù đã đến ngày dự báo rồi mà ở Nam Đàn vẫn chưa có lấy một bông tuyết nào.

Ai ai đang chờ tuyết rơi ở Nam Đàn cũng đều thấy thất vọng.

Ôn Lê cũng không ngoại lệ nhưng cô chỉ thất vọng đôi chút thôi bởi vì chỉ cần năm sau cô thi đậu vào Thanh Đại thì chắc chắn có thể cùng Hạ Si Lễ ngắm tuyết rồi.

So với ngắm tuyết thì Ôn Lê còn mong chờ đêm Giao thừa hơn.

Ngày Giao thừa, Ôn Lê xin nghỉ một ngày ở cửa hàng làm thêm, cô dành cả buổi chiều để chọn quần áo.

Chọn tới chọn lui không được bộ nào nên Ôn Lê trải quần áo ra giường rồi chụp một bức ảnh gửi cho Sầm Khê.

【Khê Khê ơi, cậu có đang có bận không? Giúp mình chọn một bộ đồ được không?】

Sầm Khê trả lời ngay lập tức: 【Cậu chuẩn bị đi hẹn hò với Hạ Si Lễ phải không?】

Ôn Lê nhìn hai từ “hẹn hò” mà trái tim thổn thức đập liên hồi, hơi thở rối loạn.

Cô không biết tối nay ra ngoài cùng Hạ Si Lễ thì có được tính là hẹn hò không.

【Cùng anh ấy ra ngoài một tiếng đồng hồ thôi à.】

【Sầm Khê: Chỉ có một tiếng thôi á? Hạ Si Lễ thật ngây thơ nha, ngày lành tháng tốt như thế mà lại chỉ đi chơi với cậu có một tiếng đồng hồ thôi á, phải giữ người cả đêm mới đúng chứ.】

Ôn Lê bị trêu chọc đỏ mặt, may mắn là Sầm Khê cũng không ghẹo cô nữa.

【Sầm Khê: [Hình ảnh.jpg] Mặc cái này!】

Sầm Khê chọn cho cô một chiếc váy dài màu đen bằng len ôm sát người để lộ vòng eo nhỏ nhắn, mặc lên người rất tôn dáng.

【Sầm Khê: Lần trước thấy cậu mặc cái này, ôi trời nếu mình là con trai thì chắc chắn sẽ yêu cậu ngay lập tức, váy này sẽ làm cho eo trông nhỏ mà lại còn đặc biệt tôn lên đường cong nhấp nhô, cậu mà mặc cái này Hạ Si Lễ nhất định sẽ mê đắm cho mà coi! 】

Nhiệt độ của điện thoại như đang truyền thẳng lên mặt Ôn Lê. 

Nhưng mà…trời lạnh thế này, cô không thể mặc một chiếc váy len màu đen mỏng manh ra ngoài được.

Gần đến bảy giờ, Ôn Lê cắn môi, cuối cùng vẫn quyết tâm mặc vào rồi khoác thêm một cái áo lông vũ màu trắng bên ngoài.

“Bà nội ơi, con có hẹn với bạn nên sẽ ra ngoài một chút ạ.”

Tần Tú Anh nhìn cô: “Lê Lê, con mặc thế này không lạnh à.”

Đầu ngón tay Ôn Lê co rúm, cô lắc đầu không thoải mái: “Không lạnh đâu ạ.”

Tần Tú Anh lại hỏi: “Có phải bạn đi chơi với bạn nam không?”

Ôn Lê “hả” một tiếng, trái tim bỗng nhiên co lại, cô lưỡng lự một chút rồi nhẹ nhàng đáp: “Là bạn nam ạ.”

Tần Tú Anh cười nhìn cô: “Thật xinh đẹp.”

Nghe bà nội khen khiến cho mặt Ôn Lê càng đỏ hơn.

Thông thường khi gặp Hạ Si Lễ, cô đều luôn chạy nhanh xuống lầu nhưng lần này cô lại bất ngờ bước đi chậm rãi, từ từ bước xuống từng tầng một. 

Hạ Si Lễ đứng ở bên dưới lầu khu nhà Ôn Lê, anh đang cúi đầu lơ đãng nhìn màn hình điện.

Như cảm nhận được điều gì đó, Hạ Si Lễ chợt tắt điện thoại rồi ngẩng đầu lên nhìn.

Mi mắt Ôn Lê run rẩy khi ánh nhìn của hai người bất ngờ va vào nhau.

Ánh mắt Hạ Si Lễ sâu thẳm nóng bỏng, anh híp mắt đánh giá cô gái nhỏ trước mặt.

Ôn Lê bị anh nhìn chằm chằm khiến cho cả người nóng ran, cô cắn môi, bên tai chỉ còn lại tiếng trái tim đang đập loạn nhịp.

“Lạnh không?” giọng anh có chút khàn khàn.

Trước khi Ôn Lê kịp trả lời thì tay cô đã bị anh nắm trong lòng bàn tay, hơi lạnh nơi lòng bàn tay cô bị thân nhiệt nóng bỏng của anh xua tan trong nháy mắt.

Cô lắc đầu: “Vẫn ổn ạ.”

Hạ Si Lễ cúi đầu nhìn cô, bàn tay đang nắm tay cô siết chặt hơn một chút, khóe môi anh cong lên một nụ cười tinh nghịch: “Đêm nay anh nhất định phải chú ý một chút rồi, kẻo A Lê nhà ta lại bị người khác dụ dỗ mất.”

Trái tim Ôn Lê bị lời nói và ánh mắt của anh khuấy động, dù cố gắng cách mấy cũng không thể nào ép xuống được.

Chiếc xe của anh chạy qua đường phố nhộn nhịp, những chiếc đèn lồng đỏ treo cao dần dần biến mất khỏi tầm mắt, con đường vắng vẻ làm đêm đông trở nên tối tăm và dài đằng đẵng.

Ôn Lê nhìn cỏ cây héo khô hai bên đường hoang vắng, cô nghiêng mặt hỏi anh: “Chúng ta định đi đâu vậy?”

Hạ Si Lễ đánh vô-lăng rẽ một khúc, tầm nhìn được mở rộng và trở nên rõ ràng hơn, xe bọn họ dừng trước một nhà xưởng bỏ hoang.

Anh xuống xe mở cửa cho cô: “Đến rồi.”

Vừa xuống xe, trước mắt Ôn Lê bỗng thấy tối sầm, Hạ Si Lễ cầm một dải lụa buộc thành nơ sau đầu cô.

Giọng cô có chút hoảng sợ: “Hạ Si Lễ, anh ở đâu?”

Bàn tay cô được thiếu niên nắm lấy, cô bị anh dẫn đi về phía trước, tầm mắt bị che nên Ôn Lê cẩn thận bước từng bước: “Chúng ta sẽ vào nhà xưởng này sao? Có vẻ như đây là một nhà xưởng bỏ hoang đó, có khi nào có ma không?”

Hạ Si Lễ nghe cô nói liền cười nhẹ: “Đồ ngốc.”

Ôn Lê chun môi: “Anh mới ngốc á.”

Đi thêm chừng mười bước nữa, Ôn Lê nghe thấy tiếng mở cửa nhà xưởng vang vọng. 

Cửa vừa mở ra Ôn Lê liền cảm thấy hơi lạnh ùa tới.

Giây tiếp theo, dải lụa trên mắt cô được tháo xuống.

Ôn Lê từ từ mở mắt, tầm nhìn dần sáng tỏ, cảnh tượng bên trong nhà xưởng chậm rãi hiện ra trước mắt khiến cho tim cô đập mạnh liên hồi.

Cả thế giới trước mắt trở nên trắng xóa.

Nhà xưởng rộng hàng ngàn mét vuông đang được phủ đầy tuyết trắng, trên mặt đất phủ một lớp tuyết dày, cây cối hai bên sân cũng được phủ đầy tuyết, bên cạnh còn có hai người tuyết, một to một nhỏ.

Ôn Lê sững sờ kinh ngạc, trong khoảnh khắc đó cô có cảm tưởng rằng hôm nay ở Nam Đàn đã thật sự có tuyết rơi.

“Tuyết này từ đâu mà có?”

Chân cô đạp lên tuyết phát ra tiếng kêu rõ ràng như muốn nói với cô mọi thứ đều là thật.

Nơi này thực sự đã có tuyết.

Hạ Si Lễ đút tay vào túi, nở một nụ cười tự phụ và đắc ý, anh nói: “Bắc Kinh có bão tuyết, dùng xe tải chở đến đây.”

Diện tích nhà xưởng này quá lớn, một mình anh không thể vận chuyển hết được nên anh đã phải thuê hơn mười công nhân, chạy đi chạy lại vài chuyến xe tải đưa tuyết về nhà xưởng này.

May mắn nhiệt độ ở Nam Đàn hôm nay thấp nên tuyết không bị tan mất.

Ôn Lê đứng đó nhìn anh, mắt lấp lánh ánh nước, trong lòng đang bùng nổ vô vàn cảm xúc.

Hạ Si Lễ rũ mắt khẽ cười quyến rũ, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Đã nói rồi mà, năm nay chắc chắn sẽ cho em thấy tuyết.”

Ánh mắt sâu thẳm của anh dừng lại trên người cô: “Những lời Hạ Si Lễ anh đã nói thì sẽ không bao giờ nuốt lời.”

Bầu không khí im lặng.

Ôn Lê cảm thấy cả người cô như bị tình cảm nồng nhiệt của thiếu niên hòa tan hoàn toàn trong biển lửa.

Anh rũ mắt nhìn cô: “Em có thích không?”

Ôn Lê ngước nhìn anh, ánh mắt cô ướt át, trên hàng mi đã đọng lại vài giọt trong suốt, cô gật đầu: “Thích.”

“Vậy em có thích anh không?”

Trái tim Ôn Lê bỗng chốc siết lại.

Hạ Si Lễ không cho cô cơ hội trốn tránh, anh vươn tay ôm cô vào lòng, cúi người áp sát lên trán cô, đôi mắt đen láy mang theo sự chắc chắn: “Em rõ ràng là thích ông đây.”

Cùng một câu hỏi với đêm đó ở quán net trong ngõ nhỏ nhưng lại là một giọng điệu khác.

Đêm đó là câu hỏi.

Đêm nay là khẳng định.

Trán anh nóng hổi áp vào trán cô, hơi thở hai người quấn quýt nhau, Ôn Lê vô thức nín thở, trái tim dần bị lời nói của anh siết chặt vẫy vùng đập loạn xạ.

Ôn Lê nắm chặt chặt vạt áo anh, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh, cô muốn dùng hành động thay lời muốn nói.

Hạ Si Lễ nhìn cô siết chặt tay không buông, anh cúi đầu ánh nhìn cô với mắt đen sâu thẳm:

“Làm bạn gái của anh sướng lắm đó, không cần phải lo lắng chuyện anh ngoại tình, không cần lo lắng anh thay lòng, cũng không cần lo chuyện nhà cửa bếp núc, càng không cần lo kiếm tiền, mọi việc đều đã có anh lo.”

“Anh sẽ một lòng một dạ thương người phụ nữ của anh mà thôi.”

Hạ Si Lễ rũ mắt nhìn cô nghiêm túc hỏi: “Ôn Lê, em có muốn làm bạn gái của anh không?”

Giọng nói trầm thấp của anh vang bên tai Ôn Lê, ánh mắt cháy bỏng lại thẳng thắn của anh dán chặt lên người cô, như thiêu như đốt đôi gò má thiếu nữ khiến cho hơi thở trở nên gấp gáp.

Dù đang đứng trong tuyết lạnh nhưng cả người cô nóng muốn khóc.

Hóa ra được người mình yêu thầm thích sẽ có cảm như thế này.

Lông mi Ôn Lê khẽ run, cô ngượng ngùng nắm chặt tay anh nói nhỏ: “Ừm.”

Hạ Si Lễ lấy ra thứ gì đó từ trong túi, trong ánh mắt anh chỉ có duy nhất bóng hình cô: “Đưa tay ra.”

Ôn Lê không hỏi tại sao mà chỉ ngoan ngoãn đưa tay ra.

Hạ Si Lễ nắm lấy tay Ôn Lê, một cảm giác lạnh lẽo chạm vào ngón áp út của cô.

Ngón tay Ôn Lê co lại, anh đeo cho cô một chiếc nhẫn, sau đó anh lại lấy ra một chiếc nhẫn nam tự đeo lên tay mình. 

Hạ Si Lễ bao bọc tay cô trong lòng bàn tay mình rồi cười: “Đã đeo xong.”

“Đeo nhẫn của anh rồi thì từ nay về sau chính là người của anh.”

Ôn Lê cảm nhận chiếc nhẫn cồm cộm làm lòng bàn tay cô nhoi nhói, bên khóe môi thiếu nữ là một nụ cười rạng rỡ không thể che giấu.

Bên ngoài nhà xưởng bỗng truyền đến tiếng pháo hoa vang dội.

Năm mới sắp đến rồi.

“Ôn Lê.” 

Ánh mắt Hạ Si Lễ đen nhánh, yết hầu anh cuộn lên xuống, giọng nói anh khàn khàn vang lên bên tai: “Anh có thể hôn em không?”

“Đã muốn từ rất lâu rồi.”

Ôn Lê nhìn vào gương mặt có chút vô lại của anh, khuôn mặt trắng ngần của cô phủ một tầng hồng nhuận, hàng mi khẽ run rẩy.

Cô còn chưa kịp mở miệng thì Hạ Si Lễ đã nghiêng đầu, một nụ hôn rơi xuống.

CHỌN CHƯƠNG

Bình luận ✿

Trang này không cho phép sao chép nội dung

Discover more from Blue Sunny

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading