Buổi chiều, Ôn Lê nhận được tin nhắn từ Hạ Si Lễ.
【Người trong tim: Anh đang ở dưới nhà em.】
Bên ngoài mưa vẫn không ngớt, Ôn Lê nhìn tin nhắn mà anh gửi, đầu ngón tay run rẩy trắng bệch, cô kìm nén đôi mắt đang sưng húp, gõ tin nhắn trên điện thoại: 【Anh mau về đi, đừng để mưa ướt.】
Hạ Si Lễ nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó một lúc lâu, trong lòng mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng. Anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ lầu sáu, khác với mọi khi, nơi đó giờ đây không có bóng hình người anh yêu đang chờ đợi anh.
Tay Hạ Si Lễ run rẩy kịch liệt, ánh mắt anh dừng lại trên bàn tay trái đang được băng bó, khóe miệng bất giác hiện ra một nụ cười mỉa mai, do dự hai giây, cuối cùng anh vẫn cất bước lên lầu.
Ôn Lê nhìn chằm chằm vào màn hình suốt năm phút đồng hồ nhưng vẫn không có tin nhắn trả lời. Khi cô định thần lại thì đã thấy bản thân mình đang đứng ở trên ban công nhìn xuống.
Không có ai cả.
Hạ Si Lễ đã đi rồi.
Ôn Lê đứng chôn chân tại chỗ, trái tim trống rỗng.
Cô biết bản thân sẽ phải rời đi sớm thôi, nhưng mỗi lần tưởng tượng đến chuyện này thì trái tim lại đau đến không thở được.
【Người trong tim: Anh đang ở trước cửa nhà em】
Điện thoại rung lên, Ôn Lê mơ hồ cúi đầu, khi thấy tin nhắn của anh thì cô không thể kiềm lòng được nữa, chạy ra mở cửa.
Cả người Hạ Si Lễ ướt đẫm, khuôn mặt gầy gò nhợt nhạt, mí mắt ủ rũ. Gần một tháng không gặp, đường nét góc cạnh trên gương mặt anh dường như trở nên rõ ràng hơn.
Nước mưa chạy dọc theo quần áo anh nhỏ giọt xuống đất.
Ôn Lê nhìn anh, cảm xúc đang mãnh liệt dâng trào nơi lồng ngực khiến cô không thể kiềm chế bản thân mà lao về phía anh, tựa trán vào lồng ngực ướt lạnh của anh.
Một vòng ôm thật chặt, nước mắt từng giọt lại từng giọt rơi: “Hạ Si Lễ, em nhớ anh lắm.”
Dường như chỉ khi thật sự cảm nhận được hơi ấm của anh thì trái tim bất an của Ôn Lê mới có thể bình tĩnh lại, quay về đúng với vị trí của nó.
Toàn thân Hạ Si Lễ thoáng chốc cứng đờ, anh rũ mắt, đôi tay muốn vòng qua ôm lấy cô nhưng cuối cùng chỉ có thể ôm cô thật chặt bằng tay phải, bàn tay anh nhẹ nhàng dừng lại ở eo cô, giọng nói anh khàn khàn: “Người anh ướt, đừng ôm nữa kẻo bị cảm.”
Ôn Lê càng ôm anh chặt hơn.
Anh cúi đầu nhìn cô, mỉm cười lơ đãng: “Nhớ anh lắm sao?”
Ôn Lê nghẹn ngào gật đầu thật mạnh, như thể đang cố dùng hết mọi sức lực cô có để ôm anh: “Nhớ…nhớ lắm, em cứ tưởng là em sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa.”
Hạ Si Lễ hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại của cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Anh cũng nhớ em.”
“Sao lại không gặp được? Không phải anh đang ở đây rồi sao?.” Hơi thở ấm áp của anh phả vào gò má cô, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô không rời, anh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô phàn nàn, “Sao lại ốm đi rồi, phải ăn cơm chứ.”
Ôn Lê vùi đầu vào ngực anh mãi không chịu rời đi.
Anh cười khẽ: “Ôm anh chặt vậy, anh có chạy đi đâu đâu.”
Hạ Si Lễ rũ mắt nhéo nhẹ cằm Ôn Lê khiến cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt cô nhỏ hơn trước rất nhiều, sắc mặt tái nhợt xanh xao, hai gò má giờ đây chẳng còn lại chút thịt nào khiến cho đôi mắt hạnh xinh đẹp kia càng trở nên nổi bật hơn trên gương mặt bé nhỏ.
Anh ôm lấy Ôn Lê bằng một tay, khoảnh khắc cảm nhận được cả người cô nhẹ như bông khiến cho trái tim anh đau nhói. Hồi lâu sau anh mới nhẹ giọng nói: “Anh phải nuôi em bao lâu nữa mới vỗ béo em được giống như xưa đây…”
Ôn Lê nghe anh nói vậy liền lắc đầu: “Em không gầy lắm đâu, anh đừng lo cho em.”
Trong khu nhà tối tăm còn lại hơi thở khẽ khàng của họ, ẩm ướt và ngọt ngào.
Ôn Lê ngẩng đầu, ánh mắt va vào đôi mắt sâu thẳm đen láy của Hạ Si Lễ làm cho trái tim cô vô thức đập nhanh hơn.
Anh cúi xuống, nụ hôn nóng rực ẩm ướt rơi trên mí mắt cô, vừa dịu dàng lại tỉ mỉ. Vòng tay đang ôm lấy eo cô dần siết chặt hơn, anh khom lưng khiến cho cả người Ôn Lê phải tựa vào cánh cửa phía sau đón nhận những chiếc hôn của anh.
Trái tim cô đập thật nhanh thật nóng, khi môi Hạ Si Lễ cọ vào khóe môi cô, Ôn Lê gọi tên anh: “A Xa.”
Giọng anh khàn khàn: “Ừ.”
Ôn Lê mở mắt nhìn anh: “Anh có muốn em không?”
Hạ Si Lễ sững sốt, anh rũ mắt nhìn cô, ánh mắt tối tắm mang theo một loại cảm xúc chưa được gọi tên, anh xoa xoa gáy cô lơ đãng nói: “Em còn quá nhỏ.”
Mi mắt Ôn Lê run run, cô cảm nhận được bàn tay nóng ấm của anh đang chạm vào mình: “Nhưng mỗi lần anh hôn em, ôm em, anh đều có phản ứng…”
Hạ Si Lễ nhướng mày nhìn cô, đột nhiên cười khẽ: “Không ngờ bạn gái anh cũng biết nhiều đó chứ.”
Ôn Lê nhìn anh chằm chằm vào, nhỏ giọng hỏi lại: “Vậy anh muốn không?”
Ánh mắt đen tối của Hạ Si Lễ nhìn thẳng vào cô, anh nhéo má cô: “Yêu đương với em không nhất thiết phải làm chuyện đó, đợi em lớn thêm chút nữa, hiểu rõ mọi chuyện rồi tính tiếp.”
“Nhiệm vụ chính của em bây giờ là phải khỏe mạnh, anh cũng có nhiệm vụ phải nuôi em ú nu lên mới được.”
Ôn Lê rũ đầu, hốc mắt lại đỏ hoe.
Hạ Si Lễ của cô là người tốt nhất trên đời.
Nếu rời xa anh, có lẽ cô sẽ không bao giờ gặp được ai tốt với cô hơn anh nữa.
“Anh đi tắm rửa thay quần áo đi.” Ôn Lê kéo cổ tay anh mở cửa, cô lặng lẽ liếc nhìn phòng bà nội thấy cửa đóng chặt thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi đưa Hạ Si Lễ vào phòng mình Ôn Lê mới nhận ra, khi chỉ có mình cô thì gian phòng này cũng tính là rộng rãi sáng sủa, vậy mà bây giờ khi có thêm một người cao lớn thì phòng cô lại trở nên nhỏ bé chật chội không có chỗ đứng.
“Không sợ bà nội phát hiện à?” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên.
Ôn Lê ngẩng mắt, đối diện với ánh mắt ngả ngớn của Hạ Si Lễ, anh nhướng mày, ý tứ nơi đáy mắt dần trở nên xa xăm.
Bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm khiến khuôn mặt Ôn Lê nóng lên, cô phớt lờ câu hỏi của anh, quay người lấy quần áo cũ của Ôn Thành đưa cho anh rồi đẩy người vào phòng tắm: “Anh mau đi tắm đi.”
Hạ Si Lễ khẽ cười rồi cầm quần áo vào phòng tắm, không bao lâu sau tiếng nước chảy vang lên, Ôn Lê lại nhìn qua phòng Tần Tú Anh một lần nữa sau đó đi vào bếp nấu một nồi trà gừng táo đỏ. Ôn Lê bưng trà gừng táo đỏ từ bếp ra đúng lúc lại gặp Hạ Si Lễ bước từ phòng tắm ra, trên người anh toả ra hơi nước ẩm ướt, mùi hương dịu nhẹ của sữa tắm làm cô thấy nóng cả người.
Ôn Lê liếc qua bàn tay trái của anh thấy lớp băng gạc màu trắng đã bị ướt, cô đặt trà gừng táo đỏ lên bàn sau đó đi ra phòng khách lấy hộp thuốc, đóng cửa lại thì thấy Hạ Si Lễ đã ngồi chễm chệ trên giường cô bày ra dáng vẻ lười nhác.
Giường của cô chỉ rộng một mét hai, rất nhỏ lại hẹp, vậy nên cả người anh trở nên vô cùng cao lớn với đôi chân dài sọc. Anh vừa ngồi xuống thì gần như đã chiếm hết cả cái giường nhỏ của cô. Anh thuận tay ôm lấy Ôn Lê, bế cô ngồi lên đùi mình.
Trong phòng không bật đèn, không gian tối tăm như chỉ còn lại hai người họ tồn tại trong thế giới đen tối này.
“Anh uống trà gừng táo đỏ đi.” Ôn Lê đưa trà cho anh, “Sao anh không mang theo ô?”
Hạ Si Lễ ngửa đầu uống một hơi, anh nói: “Thể chất của bạn trai em khá tốt.”
“Dù vậy thì sau này anh cũng đừng dầm mưa nữa…” Ôn Lê tựa vào lòng anh, đầu mũi cay cay.
“Được, hứa với em.” lòng bàn tay ẩm ướt nóng bỏng của Hạ Si Lễ chạm nhẹ vào khóe mắt cô, anh cười nhẹ, “Tổ tông của anh nói gì anh nghe nấy.”
“Được không?”
Ôn Lê gật đầu.
Cô nhìn thấy Hạ Si Lễ cố tình giấu tay trái ra sau lưng, cô kéo tay anh ra ôm vào lòng: “Băng gạc ướt rồi, để em băng bó lại cho anh.”
Hạ Si Lễ muốn rút tay lại nhưng bị cô nắm chặt không buông, anh mím môi cuối cùng đành phải bỏ cuộc. Ôn Lê mở băng gạc ra, đã hơn nửa tháng rồi mà vết thương ở lòng bàn tay Hạ Si Lễ vẫn còn đỏ rực chưa khép miệng, máu vẫn còn chảy đầm đìa thấm ướt băng gạc.
Lòng Ôn Lê tràn ngập chua xót, hốc mắt cay cay, cô lấy tăm bông tẩm povidone để khử trùng cho anh, sau đó bôi thêm thuốc rồi mới cẩn thận quấn băng gạc mới quanh lòng bàn tay anh.
Hạ Si Lễ ôm eo cô thản nhiên nói: “Không đau, còn không nghiêm trọng bằng vết thương trên cánh tay đâu, anh thật sự không sao mà.”
“Em nhìn nè.” Hạ Si Lễ nắm chặt tay trái lại, cố gắng tỏ ra bình thường, “Chỉ là nhìn hơi đáng sợ một chút thôi.”
Ôn Lê sợ tới mức vội vàng ôm tay cản anh lại: “Chảy máu thì làm sao!”
Trán anh phủ một lớp mồ hôi mỏng, Hạ Si Lễ gồng người cố gắng để cô không nhận ra bàn tay anh đang run rẩy. Lưỡi dao kia đã đâm xuyên qua xương của anh, chỉ cách động mạch có vài centimet. Bác sĩ nói tay trái của anh sau này có lẽ không thể nâng vật nặng được nữa, vào những ngày mưa thì từng đốt xương đều đau nhức.
Hạ Si Lễ lấy lại tinh thần, anh cười nhẹ, thấp giọng nói: “Bé ngốc, làm sao chảy máu được.”
Ôn Lê nhìn anh: “Vậy vết thương trên cánh tay anh là từ đâu mà có?”
Hạ Si Lễ thản nhiên nói: “Đánh nhau không cẩn thận bị chém một nhát, lúc đó đau chứ bây giờ chẳng cảm thấy gì nữa.”
Ôn Lê nhìn anh, cô nhớ lại lời Cận Tư Tự nói vết thương trên cánh tay Hạ Si Lễ không phải do đánh nhau, mà là bị mẹ ruột của anh chém, suýt nữa đã không giữ được mạng. Vậy mà trước mặt cô anh lại thản nhiên nói là do đánh nhau mà có.
Ôn Lê ôm anh, cảm thấy trái tim đau đớn như bị ai đó nghiền nát.
“Hạ Si Lễ.”
“Ừ.”
Ôn Lê nhìn anh thật lâu mới nghiêm túc nói: “Sau này anh phải đặt bản thân lên đầu, đừng làm những chuyện dại dột nữa, phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, đừng bị thương, đừng dầm mưa cũng đừng đổ bệnh nữa, được không?”
Hạ Si Lễ cúi đầu nhìn cô, thấy trong lòng mềm mại như bông, anh nhẹ hôn lên trán cô: “Ừ.”
Hai người lẳng lặng ở bên nhau, từ lúc còn mưa cho đến khi trời quang, từ chiều hoàng hôn cho đến khi màn đêm dần buông xuống.
“Đêm nay anh có thể ở bên em không?”
Căn phòng yên tĩnh, đầu ngón tay Ôn Lê xoa nhẹ cánh tay Hạ Si Lễ, mặt cô nóng bừng, cô ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt sâu thẳm của anh đang dừng lại trên má cô, Ôn Lê cũng không né tránh, chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực đang đập vô cùng mãnh liệt.
Cả người Hạ Si Lễ như đang bốc cháy, hơi thở anh nóng hổi, ánh mắt cháy bỏng, vòng tay anh ôm cô mang theo sự kiềm chế ẩn nhẫn, anh tựa trán vào trán cô cười khẽ, giọng nói anh trầm khàn mê hoặc: “Thật sự tin tưởng anh vậy sao?”
Ôn Lê cảm thấy vành tai mình tê dại, cô cảm nhận vòng ôm của anh dần dần siết chặt, bị anh bế lên như trẻ con làm cho Ôn Lê hốt hoảng kêu lên một tiếng, đầu gối cô lướt qua tấm ga trải giường chạm vào đùi anh, cô vùi mặt vào hõm cổ anh, hơi thở của anh mang đến cảm giác an toàn vô cùng tận.
“Ngủ đi, anh ở đây với em.” Tiếng nói trầm ấm của anh vang bên tai.
Ôn Lê cảm thấy nửa người mình mềm nhũn, cô tựa vào vai Hạ Si Lễ, yên lặng nhìn gương mặt góc cạnh của anh.
Đột nhiên Ôn Lê không muốn rời xa anh nữa. Nếu đã từng nếm trải thứ gọi là hạnh phúc thì làm sao cô có thể xa rời Hạ Si Lễ được?
Hạ Si Lễ đã được trả tự do, dù tay Triệu Thanh Âm có dài đến đâu thì cũng không thể với tới Nam Đàn này được phải không?
Mà dẫu cho Triệu Thanh Âm có thật sự phát hiện ra họ vẫn ở bên nhau thì cô vẫn có thể cùng Hạ Si Lễ chạy trốn khỏi nơi đây để đi đến một nơi không ai có thể tìm thấy bọn họ.
Mí mắt Ôn Lê dần trở nên nặng trĩu.
Khi Ôn Lê tỉnh lại thì đồng hồ đã chỉ 1 giờ sáng. Cô phát hiện bên cạnh trống không, không thấy bóng dáng Hạ Si Lễ đâu cả.
Trong điện thoại cũng không có tin nhắn nào từ Hạ Si Lễ. Ôn Lê mở cửa phòng ngủ thì thấy cửa chính hơi hé mở, cô tiến lại gần mơ mơ hồ hồ nghe thấy giọng nói của Hạ Si Lễ. Cô định gọi anh nhưng lại nghe thấy Hạ Si Lễ đang cố ý nói nhỏ: “Ra ngoài rồi, vừa ở bên bạn gái.”
Hạ Si Lễ đứng tựa lưng vào tường, nhìn ra ngoài cửa sổ có hoa văn, giọng khàn khàn: “Ừ, Thanh Đại và Kinh Đại đều đã gọi điện.”
“Tư Tự, xin lỗi nhé, tôi muốn ở Nam Đàn thêm một năm.”
Không biết đầu dây bên kia nói gì nhưng chỉ nghe anh tặc lưỡi một tiếng, anh nói: “Chỉ một năm thôi mà.”
“So với Ôn Lê thì một năm này có là gì.” Hạ Si Lễ rũ mắt, không nhịn được châm một điếu thuốc, hồi lâu sau anh nói tiếp: “Cậu không biết đâu, cái đất Nam Đàn này nhỏ bé lắm, nên mấy lời đồn bịa đặt hoàn toàn có thể giết chết người một người.”
Ngày được thả tự do, Hạ Si Lễ nghe được đủ loại tin đồn, từng câu từng chữ đều khiến anh muốn hủy diệt toàn bộ Nam Đàn này.
“Con bé nhà họ Ôn kia nhìn vậy mà lòng dạ lại thật độc ác, nghe nói Đàm Thanh thật ra là do cô ta giết.”
“Tôi cũng nghe nói cô ta ra tự thú, còn người đang bị tạm giam kia chỉ là bị đẩy ra chịu tội thay thôi.”
“Giữa hai nhà Ôn Đàm có mối thâm thù, cũng không lạ gì nếu cô ta muốn giết Đàm Thanh, dù sao thì ba mẹ cô ta đều bị nhà họ Đàm hại chết, cửa nát nhà tan lại còn phải đi làm thuê chăm sóc cho bà nội già ở nhà, hỏi sao mà không hận.”
“Nghe nói cô ta đã Đàm Thanh làm nhục trong con hẻm kia thì phải.”
“Thật không?”
“Nhìn con nhỏ đó là biết ngay cái loại hay đi dụ dỗ đàn ông, không phải cô ta cũng có qua lại với nam sinh nào đó sao? Coi chừng là vì cái tội lăng nhăng một chân đạp mấy thuyền, bị tên Đàm Thanh kia phát hiện nên mới ra cớ sự này.”
“Thôi đi, đừng nói nữa, con bé nhà họ Ôn kia thật tội nghiệp.”
“Tội nghiệp cái gì mà tội nghiệp, với gương mặt kia thì tùy tiện gả vào một nhà giàu đâu có khó gì, chỉ sợ là ở Nam Đàn này làm gì còn nhà nào tốt mở rộng cửa đón cô ta, ai muốn cưới một người với quá khứ như vậy chứ…”
Hạ Si Lễ siết chặt nắm đấm với đôi mắt đỏ hoe, nói một cách khó nhọc: “Làm sao tôi có thể để cô ấy đối mặt với mọi chuyện một mình được. Nhìn cô ấy mạnh mẽ vậy thôi nhưng thật ra lại rất nhát gan. Không có tôi ở bên thì làm sao cô ấy có thể chịu đựng được. Tôi phải ở đây để bảo vệ cô ấy.”
Đầu dây bên kia im lặng thật lâu không trả lời.
Ôn Lê đứng nhìn qua khe cửa thấy Hạ Si Lễ đứng dựa người vào tường, gương mặt nghiêng nghiêng mờ ảo.
Dù chỉ mới đến Nam Đàn một năm nhưng người anh chi chít vết thương.
Ôn Lê cắn môi, thấy cổ họng khô khốc.
Tất cả đều vì cô.
Bây giờ lại vì cô mà anh quyết định từ bỏ Thanh Đại để ở lại Nam Đàn.
Đúng lúc Ôn Lê muốn rời đi lại nghe Hạ Si Lễ nói bằng giọng điệu âm trầm sắc bén: “Phần Triệu Thanh Âm kia cậu để ý giúp tôi một chút.”
“Người đàn bà này không phải dạng vừa, tay cũng đã dài đến Nam Đàn này rồi, cậu phải cẩn thận.”
Hạ Si Lễ khó nhọc nâng tay trái, dùng hết sức nhưng các ngón tay không co lại được, mỗi ngón tay anh đều run rẩy, trên trán anh đầy mồ hôi lạnh, vẻ cô đơn trong mắt chìm sâu vào màn đêm u tối.
Giọng anh thản nhiên vang vọng trong khu nhà: “May là tay tôi vẫn tốt, không sao cả.”
Ôn Lê đứng chôn chân nhìn tay Hạ Si Lễ bằng đôi mắt đẫm lệ, cô không dám nghe nữa, vội vã quay trở lại phòng.
Mười phút sau, cửa bị đẩy nhẹ.
Hơi ấm của thiếu niên bao phủ cả người Ôn Lê, cô cảm nhận được bàn tay anh siết chặt quanh eo, kéo lưng cô dựa sát vào ngực anh.
Ôn Lê nhắm mắt, lắng nghe hơi thở anh dần trở nên đều đặn mà nước mắt cô thì đã thấm ướt gối.
Một đêm không ngủ.
Ôn Lê gửi tin nhắn cho Trần Thụ Trạch vào lúc 4 giờ rưỡi sáng.
【Có thể giúp tôi một việc không?】
Tay anh bị hủy hoại vì bảo vệ cô.
Hóa ra Triệu Thanh Âm tàn nhẫn hơn cô tưởng, không còn hy vọng gì được nữa.
Tương lai của Hạ Si Lễ không nên như vậy, anh cũng không nên sống một cuộc sống như bây giờ.
Hạ Si Lễ vốn đã sinh ra ở thành Rome, anh nên sống một cuộc sống tự do hạnh phúc của chính anh chứ không phải bị cô kéo chìm vào vực sâu vô tận.
_
Từ hôm đó, Ôn Lê dần dần ít trả lời tin nhắn của Hạ Si Lễ hơn. Ban ngày, cô đi học, tối đi làm thêm, sau lưng luôn có một bóng dáng luôn theo sát cô.
Thứ Bảy, Hạ Si Lễ đứng chờ dưới nhà Ôn Lê từ sớm.
Ánh mắt anh nhìn về phía xa xăm, cắn chặt răng không biết đang nghĩ ngợi điều gì.
7g50, tiếng bước chân hòa lẫn cũng tiếng nói cười vang lên từ trong tòa nhà.
Ôn Lê và Trần Thụ Trạch vai kề vai cùng nhau bước ra.
Những ngày này trời Nam Đàn âm u, tháng sáu và tháng bảy là mùa mưa, không khí vừa ẩm ướt lại oi bức.
Ôn Lê liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hạ Si Lễ đang đứng dưới mái hiên kho than như mọi khi. Ánh mắt anh vô cảm nhìn về phía cô, khuôn mặt lạnh lùng sắc sảo ẩn chứa bóng tối, mí mắt mang theo ủ rũ yên lặng quan sát họ.
Ôn Lê mím chặt môi, không dám nhìn vào mắt anh nữa.
“Đi thôi.” Cô nhẹ giọng nói.
Trần Thụ Trạch nhìn cô, rồi lại nhìn Hạ Si Lễ.
Hạ Si Lễ trơ mắt nhìn họ đi qua trước mặt mình, anh nắm chặt tay đến mức tay trái đau nhói.
Anh nhìn cô, khàn giọng gọi: “A Lê.”
“Em đi đâu?”
Ôn Lê quay lưng về phía anh, cô ngẩng đầu không dám chớp mắt, cố gắng kìm lại nước mắt. Đợi cô quay lại, ánh mắt tối tăm của Hạ Si Lễ dừng lại trên người cô, anh bước tới mỉm cười nói: “Để anh đưa em đi.”
Anh nói như thể anh không hề nhìn thấy Trần Thụ Trạch ở cạnh bên vậy. Thái độ của Hạ Si Lễ với Trần Thụ Trạch khác một trời một vực so với hồi đi thi Olympic Toán học.
Trong mắt anh lúc này chỉ có bóng hình một mình cô, như thể cả thế giới này anh chỉ nhìn thấy mình cô.
Ôn Lê vô thức tránh né ánh mắt của anh, cô gượng cười, mệt mỏi nói: “Hạ Si Lễ, chúng ta chia tay đi.”
“Không chia.”
“Nhưng em muốn chia tay.” Cô nhìn thẳng vào anh.
Hạ Si Lễ im lặng nhìn cô, anh nhíu mày quay sang Trần Thụ Trạch: “Tôi muốn nói chuyện với bạn gái mình, phiền cậu nhường chỗ một chút.”
Ôn Lê tự nhéo lòng bàn tay mình: “Không cần, nói xong là đi ngay thôi.”
Ánh mắt đen tối của Hạ Si Lễ lại dán chặt trên người cô, anh mỉm cười, nói giọng khàn khàn: “Ôn Lê, anh làm sai điều gì, em nói đi anh sẽ sửa, được không?”
“Chẳng phải đã hẹn sẽ cùng nhau đến Thanh Đại sao? Căn hộ anh cũng đã thuê xong rồi, biết em sợ lạnh nên mình sẽ đến Kinh Bắc tránh rét, đợi em tốt nghiệp, đợi em tròn 20 tuổi thì hai ta liền kết hôn.” Hạ Si Lễ tiến lại gần muốn ôm cô.
Ôn Lê né tránh vòng tay của anh, cô nhìn vào hốc mắt đỏ hoe của Hạ Si Lễ, không nhìn ra được dáng vẻ phong độ thường ngày của anh nữa, giọng nói anh cũng trở nên khàn khàn lạnh lẽo.
Cổ họng cô khô khốc, từng lời của anh như một con dao sắc bén chém cô vụn vỡ.
“Anh không cần phải thay đổi gì cả, đều là lỗi của em.” Ôn Lê nghẹn ngào nói, đôi hàng mi cô khẽ run rẩy, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, “Em là một người tệ bạc, người em thích là Trần Thụ Trạch.”
Cô nhẹ giọng nói: “Vẫn luôn là cậu ấy. Từ trước khi anh đến Nam Đàn thì người em thích đã luôn là cậu ấy.”
Cả người Hạ Si Lễ cứng đờ, anh yên lặng nhìn cô, nơi khóe miệng hiện ra môt nụ cười mỉa mai: “Em đang nói gì vậy Ôn Lê? Em nghĩ anh sẽ tin sao?”
Anh chăm chú nhìn cô, nắm chặt hai tay, miệng vết thương trên bàn tay trái lại nứt ra lần nữa, máu tươi theo kẽ tay nhỏ giọt xuống.
Trái tim Ôn Lê đau nhói như thể bị ai bóp chặt, cô nhìn tay anh mà mắt đỏ hoe, đau đớn đến mức không thể nào thở nổi.
Vậy mà cô vẫn cố nặn ra một nụ cười: “Hạ Si Lễ, anh đừng như vậy, dù anh có làm gì thì tôi cũng không thấy xót xa đau lòng đâu.”
“Chia tay đi.” Ôn Lê thôi không nhìn anh nữa.
Cổ tay Ôn Lê bị Hạ Si Lễ nắm chặt, anh cúi đầu nhìn cô, hơi thở dồn dập. Dáng vẻ ngông cuồng kiêu ngạo ngày thường của anh không biết đã tan biến đâu mất, giờ đây trong mắt anh chỉ còn lại sự hèn mọn chưa từng có: “Là vì anh đã từng ngồi tù, hay vì tay anh có tật, hay vì em cảm thấy tất cả mọi chuyện đều do em gây ra?”
“Ôn Lê.” Anh siết chặt tay cô, giọng khàn khàn, “Đó không phải lỗi của em.”
Ôn Lê nhớ lại, từ khi Hạ Si Lễ đến Nam Đàn, anh đã vì cô mà đánh nhau với Tống Trì, vì cô mà bỏ thời gian để dạy cô học, nấu ăn cho cô, vì cô mà buộc phải chơi bóng với Tần Khuê để giờ trên người vẫn còn chi chít sẹo.
Anh còn vì muốn giúp cô chữa bệnh cho bà nội mà chạy xe thuê, đua xe, đánh quyền để liều mạng kiếm tiền. Ngày anh bị Tần Khuê đánh gục trên đất, trong tay vẫn đang siết chặt từng tờ tiền dùng để chữa bệnh cho bà nội. Giờ đây anh còn vì cô mà chịu hủy đi tay trái của mình, chấp nhận ngồi tù để bảo vệ cô.
Tất cả đều vì cô.
Làm sao có thể nói đó không phải là lỗi của cô?
Ôn Lê nhắm mắt, cố gắng đè nén sự nức nở trong giọng nói: “Tôi đã nói rồi, người tôi thích là Trần Thụ Trạch.”
Cô cười nói: “Nhà cậu ấy có tiền, gia đình cậu ấy và ba mẹ tôi đều là bạn bè, bọn họ sẵn lòng giúp tôi chữa bệnh cho bà nội, cũng có thể nuôi tôi học đại học, nếu sau này Trần Thụ Trạch đi học thì tôi cũng có thể đi cùng cậu ấy.”
“Với điều kiện tốt như vậy thì có lý do gì để tôi không chọn cậu ấy chứ?”
“Thật ra con người tôi cũng không tốt như anh nghĩ đâu.” Ôn Lê nói nhẹ giọng nói “Lúc anh không có ở Nam Đàn thì tôi lỡ lên giường với người ta rồi, hôm đó bọn tôi uống say nên mơ màng không kiểm soát được.”
Ánh mắt Hạ Si Lễ tràn ngập cảm xúc cuồng nộ ghen tuông cùng hận thù, gân xanh nổi rõ trên hai cánh tay nhìn vô cùng đáng sợ. Anh giận dữ nhìn sang Trần Thụ Trạch, giờ khắc này anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất là muốn cậu ta chết.
Nhưng cuối cùng anh vẫn lẳng lặng nhìn cô, cười khẽ: “Anh không quan tâm.”
“Ôn Lê, anh sẽ không để ý đến mấy chuyện đó.”
“Anh sẽ tốt với em.”
Ôn Lê nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu của anh, cô thấy trái tim mình đau nhói, cô hét lên: “Tôi đã nói người tôi thích là Trần Thụ Trạch mà anh không hiểu à?”
Toàn thân Hạ Si Lễ cứng đờ, anh ngẩng đầu, trời bắt đầu mưa, từng giọt mưa rơi xuống trán anh lăn dài theo má, giọng anh khàn khàn: “Anh không tin.”
“Trừ khi em chứng minh người em thích là cậu ta.”
“Được.”
Hốc mắt Ôn Lê đỏ hoe, cô cất bước về phía Trần Thụ Trạch, nhón chân định hôn cậu ta.
Còn cách môi Trần Thu Trạch vài phân thì tay Ôn Lê bị một lực mạnh mẽ siết chặt kéo cô đẩy vào tường nhưng cô lại không cảm thấy đau đớn chút nào vì phía sau lưng đã có một bàn tay chờ sẵn đỡ lấy cô.
Ánh mắt Ôn Lê mờ mịt, cô ngẩng đầu đối diện với ánh nhìn chăm chú của Hạ Si Lễ. Đáy mắt anh đỏ rực, bàn tay anh đặt trên vai cô đang không ngừng siết chặt, đột nhiên anh vươn tay về phía Ôn Lê.
“Bộp!” một tiếng vang thật lớn, Hạ Si Lễ đấm mạnh tay trái lên tường.
Mắt Hạ Si Lễ đỏ hoe, anh gần như mất kiểm soát nhìn cô chằm chằm, nước mưa theo tay anh chảy xuống hòa cùng máu chảy thành mảng lớn anh cũng không quan tâm, dường như anh đang thỏa hiệp, anh tựa trán vào vai cô nức nở hỏi: “Em nói thật sao? Mẹ nó, Ôn Lê em đang nghiêm túc sao?”
Ôn Lê đè nén cơn nức nở, bất chợt cô cảm thấy may mắn vì hôm nay trời đổ mưa to như vậy, cả người cô mềm nhũn dựa vào tường: “Hạ Si Lễ, anh đừng như vậy nữa, tôi ở bên anh chỉ là để chọc tức Trần Thụ Trạch thôi.”
Ôn Lê cảm nhận được cả người anh căng cứng, hồi lâu sau Hạ Si Lễ mới đứng dậy nhìn cô thấp giọng nói: “Hôm nay em mệt rồi, ngày mai chúng ta nói chuyện vậy. Ngày mai anh sẽ đến tìm em.”
Hạ Si Lễ nói xong liền quay người rời đi.
Ôn Lê nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh, bước chân của anh hoảng loạn, đã suýt té hai lần. Anh bước đi rất nhanh, như thể đang muốn chạy trốn khỏi điều gì đó. Vết thương trên tay trái anh rỉ máu hòa lẫn cùng nước mưa chảy dài trên đường.
Sắc mặt Ôn Lê tái mét, đợi cho bóng lưng anh biến mất sau ngã rẽ thì trái tim cô nhói lên, trước mắt tối sầm lại, cô ngất xỉu.
“Ôn Lê!”
Trần Thụ Trạch vội vàng cõng Ôn Lê lên lầu.
_
Đến tận tối Ôn Lê mới tỉnh dậy, cô có cảm giác mình như đã chết, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.
“Cần gì phải làm tới mức này?” Trần Thụ Trạch nói.
Mí mắt Ôn Lê giật giật, cô từ từ nhìn sang phía Trần Thụ Trạch, giọng nói khàn khàn khó nghe: “Tôi chỉ có thể làm như vậy thôi, không còn cách nào khác cả.”
“Anh ấy không thể tiếp tục hy sinh cho tôi nữa…”
“Vì cái gì…vì cái gì mà anh ấy phải hy sinh cho tôi nhiều như vậy? Không có tôi thì cuộc sống của Hạ Si Lễ đã tốt hơn biết bao nhiêu.” Cô nghẹn ngào.
“Cuộc đời của anh ấy tồi tệ hơn tôi gấp trăm lần, nghìn lần, vạn lần…” Nước mắt Ôn Lê như đã cạn, cô ôm lấy lồng ngực đang nhói lên từng cơn, thều thào: “Bị Triệu Thanh Âm hãm hại, bị gia tộc bỏ rơi, anh ấy chỉ mới có 18 tuổi, mới 18 tuổi thôi…không thể vì tôi mà mất đi tương lai phía trước được.”
Trần Thụ Trạch đau lòng nhìn cô, cậu mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói được lời nào.
Ôn Lê mất ngủ, cả người như mất đi mọi giác quan, không còn nhận thức được gì nữa.
Cho đến khi cô nghe thấy tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, mí mắt cô từ từ run lên, không biết cô nghĩ gì mà lại bước xuống giường đi ra ban công nhìn xuống dưới.
Cả thế giới đang chìm trong bóng tối, trong cơn mưa xối xả, Hạ Si Lễ đang đứng lặng im không hề nhúc nhích.
“Hôm nay em mệt rồi, ngày mai chúng ta nói chuyện vậy. Ngày mai anh sẽ đến tìm em.”
Hạ Si Lễ đã đứng đó dầm mưa bao lâu rồi?
Mưa rơi cả đêm.
Hạ Si Lễ đứng cả đêm.
Ôn Lê cũng trốn trong ban công khóc cả đêm.
_
Sáng hôm sau, Ôn Lê mang theo vẻ mặt bình thản bước xuống lầu. Vừa nhìn thấy Ôn Lê thì Hạ Si Lễ liền cất bước đi về phía cô, da anh trắng bệch lạnh lẽo, cả người anh ướt đẫm nhưng anh lại đang mỉm cười.
Ôn Lê thấy tim mình đau nhói đến nghẹt thở.
Cô dừng lại trước mặt anh, đưa cho anh bao thư trong tay: “Đây là tiền ăn trước đây ở nhà anh, còn có tiền đặt cọc viện phí cho bà nội tôi và các khoản tiền lẻ khác.”
Hạ Si Lễ đứng im tại chỗ, nụ cười trên mặt dần đông cứng, anh cắn chặt răng để lộ đường quai hàm sắc sảo mang theo lạnh lùng, anh nhìn thẳng vào mắt cô.
Nước mưa làm ướt đẫm mái tóc đen của anh, ướt luôn cả đôi mày kiêu hãnh và tấm lưng thẳng tắp kiêu ngạo của anh.
Trong đáy mắt anh hiện rõ sự cô đơn, yết hầu lăn lên lăn xuống. Khi thấy Ôn Lê tháo chiếc nhẫn đôi của họ xuống thì trong ánh mắt kia bắt đầu cháy lên một ngọn lửa giận.
Hạ Si Lễ cười mỉa mai: “Những thứ tôi đã cho đi thì không có lý do gì để nhận lại.”
Ôn Lễ đưa nhẫn cho Hạ Si Lễ nhưng anh không nhận, chiếc nhẫn rơi xuống đất, lăn một vòng trong nước mưa rồi nằm yên ở một góc.
Hạ Si Lễ nhìn Ôn Lê, anh khom lưng cúi đầu, khàn giọng hỏi: “Đây là nhẫn đính ước của chúng ta, em hiểu ý nghĩa của nó không Ôn Lê?”
“Ừ.”
Anh chật vật nhìn cô, hơi thở nặng nề: “Còn nhớ lần cá cược ở trại đông không? Ôn Lê, ở bên cạnh anh đi, đừng rời xa anh, được không?”
“Tiền chữa bệnh cho bà nội anh đã kiếm được 30 vạn rồi, anh có thể chữa bệnh cho bà nội mà. Anh không quan tâm em thích Trần Thụ Trạch, chỉ cần em ở bên cạnh anh thôi. Em thích cậu ta cũng được, chỉ cần em ở bên cạnh anh là được…”
“Những gì em muốn, anh đều có thể cho em.”
“Chờ anh vài năm thôi, được không?”
Trái tim Ôn Lê như nghẹn lại, cô nắm chặt tay, cố gắng nở một nụ cười: “Đừng như vậy, anh và Hạ Si Lễ trong tưởng tượng của tôi không giống nhau chút nào.”
Cô lại nhẹ giọng nói: “Anh đừng quấn lấy tôi nữa, tình yêu dễ hợp dễ tan, chúng ta chia tay trong hòa bình đi.”
Hạ Si Lễ nhìn cô thật lâu mới gật đầu, ánh mắt đỏ hoe, bàn tay run rẩy chỉ vào cô: “Được! Ôn Lê, em được lắm! Nếu tôi còn đi tìm em thì tôi chết không nhắm mắt!”
Nước mắt Ôn Lê lặng lẽ rơi, cả người như bị giày xéo thành trăm mảnh.
“Ừ.”
Hạ Si Lễ mất kiểm soát, anh hung dữ rống lên: “Mẹ nó, nếu còn dám để tôi thấy em lần nữa, tôi sẽ chơi chết em!”
“Em biết tôi rồi đó, nói được làm được. Em bỏ rơi tôi thì đừng mong có ngày tôi tha thứ cho em! Cả đời này cũng đừng mơ có ngày đó!”
“Bỏ lỡ tôi, đời này em sẽ không gặp được ai yêu em hơn tôi đâu. Em không xứng!”
Mi mắt Ôn Lê run rẩy, trái tim cô như bị lưỡi dao bén nhọn đâm xuyên qua ngàn vạn lần, đau đến mức cô gần như không thở được, phải dựa vào tường để chống đỡ thân thể yếu ớt đã mềm nhũn.
Hạ Si Lễ nhìn Ôn Lê với ánh mắt rưng rưng, trong khoảnh khắc nước mắt rơi xuống, anh vẫn hỏi: “Em đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Ôn Lê nhìn anh, khàn giọng đáp: “Ừ.”
Hạ Si Lễ nhìn cô một hồi lâu, mắt anh đỏ ngầu, anh nở một nụ cười trào phúng: “Được, vậy thì coi như tình cảm chân thành của tôi bấy lâu nay dùng để nuôi chó đi.”
Anh đá mạnh vào tường rồi nhìn cô lần cuối.
Bóng lưng Ôn Lê vừa kiên quyết lại tàn nhẫn.
Nhìn cô không quay đầu lại Hạ Si Lễ mới quay người bước đi.
Đợi cho anh rời đi thì Ôn Lê mới bật khóc nức nở, trong mắt cô chỉ còn lại sương mù bao phủ không còn thấy được ánh sáng phía trước.
Ôn Lê quỳ sụp trên đất, thế giới của cô hoàn toàn sụp đổ.
_
Điểm thi đại học được công bố.
Thị trấn Nam Đàn xuất hiện một nhân tài hiếm có sau nhiều năm dài đằng đẵng.
742 điểm, đứng đầu về khoa học, được tuyển thẳng vào Thanh Đại.
Chuyện vị tân thủ khoa này từng ngồi tù đã hoàn toàn trôi vào quên lãng, chỉ còn lại vinh quang rực rỡ dành cho anh.
Kể từ ngày đó Ôn Lê không bao giờ gặp lại Hạ Si Lễ ở Nam Đàn nữa.
Chỉ là thị trấn Nam Đàn nhỏ bé như vậy, cho dù Ôn Lê có đi lang thang từ sớm cho đến tối, gặp gỡ không biết bao nhiêu người nhưng lại không bao giờ tìm được bóng hình anh trong đám đông ấy nữa.
Thậm chí không có một ai có bóng dáng tương tự như anh, anh là duy nhất trên đời này, không ai có thể thay thế.
Tình yêu của anh và cô giống như một cơn mưa rào, cũng giống như một cơn sốt nóng hổi, đợi cho mưa tan bệnh khỏi, mọi chuyện cuối cùng đều sẽ qua.
Vào mùa hè nóng rực năm Ôn Lê 18 tuổi, cô đã mất đi tình yêu của đời mình trong cơn mưa ẩm ướt của thị trấn Nam Đàn nhỏ bé.
CHỌN CHƯƠNG
2 Comments
ôi nma mình thấy khúc Ôn Lê tới cầu xin bà mẹ kế nó bị cringe =))) đúng kiểu tình tiết cũ rích từ xưa nay rồi, mấy truyện khác có vụ này thì vẫn oke nma riêng bộ này thì lại hơi khiêng cưỡng, vì pháp y chắc chắn sẽ giám định được là tự sát thui tự nhiên viết khúc đó mình phải ngồi cười luôn =))) chia tay là đúng và nên làm cho 2 đứa trong thời điểm này, nhưng mình cảm thấy nếu chỉ tập trung vào tâm lí thấy tội lỗi của Ôn Lê nên bé muốn chia tay thì sẽ hay hơn nhiều ấy
Ừ đoạn đó hơi teenfic được, nhưng phần pháp y hơi sai nhé bạn. Pháp y không được đưa ra kết luận hình thái tử vong, họ chỉ có quyền kết luận về nguyên nhân và cơ chế tử vong thôi nhé, còn phần phán đoán là cảnh sát hình sự kết luận.