Hạ Si Lễ nói xong thì cũng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào nữa, nắm tay Ôn Lê rời đi.
Ôn Lê mơ mơ màng màng đi theo anh, thậm chí lúc lấy bệnh án, lúc bác sĩ chẩn đoán kết quả bệnh tình của cô, cũng như vẻ mặt ngày càng sa sầm của Hạ Si Lễ, cô đều không để ý tới, trong đầu cô lúc này chỉ nhớ tới ánh mắt của Triệu Thanh Âm khi nhìn cô lúc nãy.
Đã tám năm trôi qua rồi, liệu Triệu Thanh Âm có còn nhớ mặt cô không?
Triệu Thanh Âm có ngăn cản họ ở bên nhau lần nữa không?
“Nghĩ gì thế?” Hạ Si Lễ cau mày, nhận ra tay Ôn Lê càng lúc càng lạnh thì liền mím môi, bàn tay to lớn bao trọn cả hai tay cô xoa xoa, “Ở bệnh viện mà cũng mất hồn mất vía à?”
Anh rũ mắt nhìn cô: “Đừng nói là bị cái tên đã từng theo đuổi cầu hôn em nhìn thấy chúng ta ở bên nhau nên em đang nghĩ cách cứu vãn đấy chứ? Hay là đang hối hận vì đã đăng ký kết hôn với anh?”
Câu nói này đã kéo Ôn Lê trở về thực tại, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thon gầy kiêu ngạo của người đàn ông, biểu cảm trên mặt anh nhạt nhòa, giọng điệu cũng hờ hững.
Ôn Lê vội vàng phủ nhận: “Làm gì có chuyện đó! Em không thích anh ta!”
Khi chưa biết Triệu Tân Chấp là con trai của Triệu Thanh Âm thì Ôn Lê đã không thích anh ta. Giờ đây khi biết anh ta là con trai của Triệu Thanh Âm thì cô càng không thể thích anh ta.
“Nhìn em quả quyết như vậy nên anh miễn cưỡng tin em vậy.” Hạ Si Lễ hờ hững nói.
Ôn Lê quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, tuy nhìn anh không khác gì ngày thường, nhưng cô vẫn lờ mờ cảm nhận được Hạ Si Lễ đang không vui.
“Anh, mẹ con nhà kia…” Cô do dự mở miệng hỏi.
Hạ Si Lễ nhàn nhạt nói: “Vợ hai của Hạ Lĩnh và con trai của họ.”
Ôn Lê mím môi, trong mắt cô lộ ra vài tia đau lòng.
Bọn họ rõ ràng là kẻ thứ ba và đứa con riêng đã phá hoại tình cảm gia đình Hạ Si Lễ nhưng gia giáo lễ nghĩa khắc sâu tận trong xương tủy đã không cho phép anh nói họ như vậy.
“Em không thích họ.” Ngồi vào trong xe, Ôn Lê nắm chặt tay, “Rất ghét.”
“Trừ anh ra thì em ghét tất cả những người trong nhà anh.”
Hạ Si Lễ tốt như vậy, một người toả sáng rực rỡ như vậy xứng đáng được mọi người yêu thương từ nhỏ đến lớn. Rõ ràng bọn họ là người một nhà, là quan hệ huyết thống gần gũi nhất, nhưng đến cuối cùng lại không có một ai đối xử tốt với anh.
Hạ Si Lễ quay đầu nhìn biểu cảm phẫn nộ của Ôn Lê thì khóe miệng khẽ cong lên, dường như chỉ cần một câu nói này của cô thôi liền có thể khiến cho cả cuộc đời này của anh trở nên đáng giá.
Về đến nhà, Tiểu Bạch Lê như nghe thấy tiếng mở khóa mật mã nên đã sớm ngồi xổm ở cửa đón họ. Hạ Si Lễ dùng một tay xách cổ Tiểu Bạch Lê lên nhét vào lòng Ôn Lê: “Nó ở nhà lười biếng cả ngày rồi, em chơi với nó một chút đi, anh đi nấu cơm.”
Tiểu Bạch Lê thấy cuối cùng nó cũng có thể thân thiết với Ôn Lê thì liền chui rúc vào lòng cô, lúc nằm trên ngực cô nó còn vui vẻ kêu meo meo nữa. Ôn Lê chơi với hai tai mèo của Tiểu Bạch Lê, đôi mắt hạnh nhìn về phía Hạ Si Lễ: “Em cũng muốn giúp.”
“Giúp cái gì mà giúp.”
Anh rũ mắt nhìn cô từ trên cao: “Em xem xem nên giải thích với anh ra sao về chuyện em tự biến mình thành cái bộ dạng gì trong tám năm qua đi thì hơn.”
Ôn Lê không biết đã xảy ra chuyện gì, mãi đến khi cô nhìn thấy bệnh án Hạ Si Lễ đặt trên bàn, trên đó có ghi lời nhận xét của bác sĩ: trầm cảm mức độ trung bình, rối loạn lo âu mức độ trung bình.
Lúc này cô mới bàng hoàng tỉnh ngộ.
Ôn Lê mắc chứng mất ngủ nhiều năm không khỏi, cũng đã có vài bác sĩ khuyên cô nên đi khám tâm lý nhưng chỉ là cô chưa từng cảm thấy bản thân có vấn đề tâm lý bao giờ nên vẫn không đi.
Ôn Lê cuối cùng cũng hiểu ra lý do tại sao Hạ Si Lễ lại không vui.
Cô chột dạ đặt Tiểu Bạch Lê lên ghế sofa, đi về phía bếp. Dáng người Hạ Si Lễ rất cao, đứng ở trong bếp làm cho không gian vốn đã nhỏ bé như trở nên chật hẹp hơn, mang lại một loại cảm giác áp bức khó nói thành lời.
Anh cắt táo tàu thành từng lát, lại rửa sạch ý dĩ và đậu đỏ cho vào nồi, động tác nhanh nhẹn dứt khoát.
“Em…em cũng không biết tại sao.” Ôn Lê nhìn bóng lưng rộng lớn phóng khoáng của người đàn ông, lo lắng ngập ngừng hỏi: “Anh có ghét em không?…Em sẽ đi khám bệnh đàng hoàng để cố gắng chữa khỏi bệnh.”
Cô từng đọc trên mạng, bệnh trầm cảm có khả năng di truyền, cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của những người thân thiết bên cạnh, mang lại áp lực cho họ.
Ngay giây tiếp theo, Hạ Si Lễ mặt mày sa sầm đi tới: “Ai đã nói với em những lời này?”
Ôn Lê sửng sốt, vô thức lắc đầu: “Không có ai nói hết.”
Ngay cả cô cũng chỉ nghĩ là bản thân mình bị chứng mất ngủ thông thường thôi.
Hạ Si Lễ rũ hàng mi dài, anh vươn tay ôm người vào lòng siết chặt. Anh cúi đầu, giọng nói trầm ấm thêm vài phần dịu dàng: “Đó không phải là bệnh, mà anh thì càng không ghét em.”
Ôn Lê ngây ngốc nhìn anh, bị đôi mắt sâu thẳm quyến rũ kia của nhìn chằm chằm, như thể trong thế giới của anh chỉ có một mình cô.
Ánh mắt Hạ Si Lễ lặng lẽ dừng lại trên người cô thật lâu: “Sau này anh sẽ chăm sóc em thật tốt.”
Giọng điệu anh vừa nghiêm túc lại chân thành làm cho trái tim Ôn Lê tăng tốc, tâm trạng đột nhiên cũng tốt hơn nhiều.
Hạ Si Lễ trở lại dáng vẻ lười biếng thường ngày: “Ra ngoài đợi đi, nếu thấy chán thì cho Tiểu Bạch Lê ăn cá khô giúp anh.”
Ôn Lê bị anh xoay cả người lại rồi đẩy ra khỏi bếp.
Cô cho Tiểu Bạch Lê ăn hai miếng cá khô, nhìn nó ăn xong lại đi tưới nước cho mấy chậu bông trên sân thượng. Làm xong Ôn Lê ngồi xuống ghế sofa, Tiểu Bạch Lê lập tức nhảy vào lòng cô làm nũng, cô vừa ôm nó thì màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.
【Triệu Tân Chấp: Ôn Lê, em thật sự ở bên Hạ Si Lễ sao? Em từ chối lời cầu hôn của tôi là vì anh ta sao?】
【Triệu Tân Chấp: Anh ta đang trả thù tôi!】
【Triệu Tân Chấp: Anh ta hận tôi có ba mẹ yêu thương còn anh ta thì không, anh ta trách tôi có một gia đình hạnh phúc, còn cho rằng mẹ anh ta bị nhà tôi bức chết, biết tôi thích em, biết tôi cầu hôn em, nên mới chọn em mà thôi.】
【Triệu Tân Chấp: Những năm gần đây Hạ Si Lễ vẫn luôn đàn áp nhà họ Hạ, gia đình gặp khó khăn về tài chính, anh ta là người nhà họ Hạ mà lại không hề lo lắng cho nhà mình, một người tàn nhẫn như vậy sao có thể thật lòng với em!】
Ôn Lê đọc từng tin nhắn Triệu Tân Chấp gửi đến, chưa từng nghĩ anh ta lại là một người như vậy.
Ôn Lê cố gắng đè nén cơn tức giận trong lồng ngực: 【Chúng tôi đã đăng ký kết hôn, xin đừng làm phiền tôi và Hạ Si Lễ nữa. Hạ Si Lễ là người như thế nào, tôi hiểu rõ hơn các người, ngược lại các người, chẳng lẽ không nên suy ngẫm lại những việc mình đã làm sao?】
【Những chuyện mẹ anh làm với Hạ Si Lễ, chẳng lẽ anh không biết sao? Các người có quyền thế lớn đến mức nào, chỉ cần một cuộc điện thoại thôi thì năm đó Hạ Si Lễ đã bị Triệu Thanh Âm sai người đến đánh thê thảm cỡ nào, còn anh ấy đã làm gì các người chưa? Hạ Si Lễ mới là nạn nhân!】
Ôn Lê nhớ lại sau kỳ thi đại học, Ôn Lê nghe nói Tần Khuê và một số người khác bị bắt thì liền thấy kỳ lạ. Sau đó cô có xin vào thăm gặp, từ miệng Tần Khuê cô mới biết được Triệu Thanh Âm đã đưa cho bọn họ hai trăm vạn để sắp xếp cho Hạ Si Lễ đấu với Quyền Vương. Về sau mười mấy tên côn đồ cũng đều là do Tần Khuê tìm đến đánh Hạ Si Lễ thê thảm, một thân máu thịt nhầy nhụa.
Ôn Lê chặn Triệu Tân Chấp, sau một hồi bình tĩnh lại, tâm trạng vẫn rất tệ.
Cô không tin lời Triệu Tân Chấp, càng không tin Hạ Si Lễ vì muốn trả thù họ mới ở bên cô. Anh đối với cô tốt ra sao, tình cảm chân thành nồng nhiệt của anh ngay từ lúc bắt đầu cô đều cảm nhận được.
_
Sau khi đến bệnh viện, mỗi tối Hạ Si Lễ đều kiên trì hâm nóng sữa cho Ôn Lê, lén đổi thuốc ngủ trong lọ thuốc của cô thành vitamin, trước khi cô ngủ đều sẽ ở bên cạnh cô. Có lẽ là vì có Hạ Si Lễ ở bên mỗi tối, Ôn Lê không còn cần đến máy ghi âm nữa, chất lượng giấc ngủ cũng tốt hơn trước.
Ngược lại, mỗi ngày Ôn Lê đều sẽ rót nước nóng cho Hạ Si Lễ ngâm tay, xoa bóp và bôi thuốc cho bàn tay trái của anh, chỉ là Ôn Lê chưa kịp xoa bóp được mấy cái thì Hạ Si Lễ đã nắm lấy tay cô, không cho cô làm nữa, cuối cùng Ôn Lê phải cố gắng lắm mới nặn ra được vài giọt nước mắt cá sấu để đổi lấy năm phút ngắn ngủi.
Thứ Sáu, Ôn Lê vừa mới hoàn thành bản tin về vụ sinh viên đại học mất tích, Đàm Cầm từ bên ngoài đi vào: “Lê Lê, bên ngoài có người tìm em.”
Ôn Lê sửng sốt, tưởng là Hạ Si Lễ nê tim cô đập thót một cái, luống cuống muốn giải thích, chợt khóe mắt cô phát hiện thấy Triệu Thanh Âm đang đứng ngoài cửa thì trong lòng chợt trở nên lạnh lẽo.
Triệu Thanh Âm mặc một chiếc sườn xám, tóc búi cao, cả người đều toát ra vẻ sang trọng phú quý.
“Đó là ai vậy, mẹ cô sao? Nhìn người đẹp quá.”
Mặt mày Ôn Lê vô cảm: “Không phải.”
Cô xách túi đi ra ngoài, Triệu Thanh Âm cười nói với cô: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Hai người đến quán cà phê gần đó, Triệu Thanh Âm đặt chiếc túi Hermès lên bàn: “Muốn uống gì?”
Ôn Lê không muốn tốn thời gian dây dưa với bà ta nên hỏi thẳng: “Bà tìm tôi có chuyện gì?”
Nhìn bộ dáng Triệu Thanh Âm có vẻ như muốn hàn huyên ôn lại chuyện cũ thì Ôn Lê chỉ hờ hững nói: “Có gì thì nói thẳng đi, tôi còn phải về.”
Người phụ nữ trung niên nhướng mày, bà ta nói: “Không ngờ cô chính là người con trai tôi thích.”
Ôn Lê im lặng nhíu mày.
“Rời xa Hạ Si Lễ đi rồi đến với con trai tôi.” Triệu Thanh Âm nhìn Ôn Lê như đang xem hàng hóa mà đánh giá cô từ trên xuống dưới, “Tôi cũng không biết cô có gì tốt, mà lại có thể khiến cho Hạ Si Lễ chết mê chết mệt, bây giờ còn khiến cho con trai tôi mất hồn mất vía.”
“Tiểu Chấp vì cô mà lớn tiếng cãi nhau với tôi, trước đây thằng bé chưa từng cãi nhau với tôi. Mấy ngày nay nó còn vì cô mà mất ăn mất ngủ.” Triệu Thanh Âm tức giận nói, phần nhiều vẫn là vì đau lòng cho đứa con trai bảo bối của mình. Bà nhìn thẳng vào Ôn Lê, “Cô nên biết ơn vì Tiểu Chấp có người mẹ dễ như tôi đi vì tôi có thể bỏ qua chuyện cô và Hạ Si Lễ.”
Vừa nhắc đến Hạ Si Lễ thì trên mặt Triệu Thanh Âm liền lộ rõ vẻ chán ghét.
Tám năm trôi qua, Triệu Thanh Âm đã ngồi vững vị trí nữ chủ nhân nhà họ Hạ, giờ đây bà ta không cần phải giả vờ trước mặt người ngoài nữa.
Ôn Lê chỉ thấy buồn cười: “Tôi và Hạ Si Lễ đã đăng ký kết hôn rồi nên sẽ không có chuyện ly hôn đâu. Còn nữa, tôi không thích con trai bà nên không có chuyện tôi sẽ ở bên anh ta được.”
“Tóm lại, tôi vẫn rất cảm ơn năm đó bà đã cứu Hạ Si Lễ.” Cô nói xong xách túi chuẩn bị rời đi.
Triệu Thanh Âm nhìn cô, đột nhiên cười lên, sự tinh ranh cùng chế giễu hiện rõ trong ánh mắt: “Cô đúng thật là ngây thơ.”
Ôn Lê dừng bước.
“Năm đó tôi chẳng làm gì cả, nếu cô không tìm đến nhà họ Hạ cầu xin thì Hạ Si Lễ cũng sẽ được phán vô tội và trả tự do thôi.” Triệu Thanh Âm nói đến đây thì sắc mặt dần trở nên u ám, “Chỉ là tôi tưởng rằng nếu cô rời xa Hạ Si Lễ thì sẽ khiến nó sẽ hoàn toàn sụp đổ, vậy mà không ngờ cái thằng đó lại liều mạng làm tất cả, càng không ngờ chấp niệm của nó lại sâu như vậy.”
Nếu bà biết Hạ Si Lễ sẽ có thành tựu như bây giờ thì bà tuyệt đối sẽ không đẩy Ôn Lê ra xa làm gì. Ông cụ Hạ không ưa bà, càng không ưa Triệu Tân Chấp, nhiều năm qua Hạ Si Lễ nỗ lực như vậy càng khiến ông hy vọng vào anh hơn, cũng càng khiến cho ông coi thường hai mẹ con Triệu Thanh Âm hơn, hận không thể giao lại toàn bộ gia sản của nhà họ Hạ cho Hạ Si Lễ ngay lập tức.
Triệu Thanh Âm nghĩ đến đây, không thể duy trì sự bình tĩnh trên mặt nữa, giận dữ nói: “Hạ Si Lễ chính là một kẻ điên không cha không mẹ không ai dạy dỗ, còn giết chết cả mẹ mình! Nó có khác gì mẹ nó đâu, đều là mấy đứa điên! Dựa vào đâu mà nó có thể có được tất cả, tất cả những thứ này nên là của con trai tôi!”
Ôn Lê không thể nhịn được nữa, cô đứng dậy lạnh lùng nói: “Bà Triệu, rốt cuộc ai mới là người không được dạy dỗ ở đây?”
Ánh mắt thẳng tắp của cô nhìn chằm chằm vào Triệu Thanh Âm: “Hạ Lĩnh không phải người tốt, bà cũng không phải, ông ta biết mình đã có vợ, bà cũng biết rõ họ đã kết hôn nhưng vẫn cố tình xen vào để phá hoại gia đình họ, như vậy gọi là có giáo dưỡng lắm phải không?”
Sắc mặt Triệu Thanh Âm hết chuyển đỏ rồi lại trắng, chưa từng có ai dám nói chuyện với bà ta như vậy, bà ta đưa tay hất ly nước, Ôn Lê không tránh kịp nên hứng trọn ly nước, nước chảy dọc theo má cô.
“Cái đồ chết cha chết mẹ không ai dạy dỗ, đúng là xứng đôi với thằng điên Hạ Si Lễ mà!”
Ôn Lê cầm cốc nước bên cạnh hất vào mặt Triệu Thanh Âm, cô bình tĩnh nói: “Trả lại bà.”
Triệu Thanh Âm nắm chặt tay, trên mặt còn dính một miếng chanh, nước thấm ướt hết quần áo bà ta. Bà ta nắm chặt hai tay, lồng ngực phập phồng, tức giận đến mức không nhịn được mà hét lớn: “Con khốn!”
“Bà mắng tôi thì không sao, nhưng bà không được nói Hạ Si Lễ như vậy. Anh ấy là người tốt nhất trên đời này.”
Trước khi đi, Ôn Lê liếc bà ta lạnh lùng nói: “Nếu còn có lần sau, tôi sẽ không nể mặt bà là người lớn nữa đâu, tôi nhất định sẽ xé nát cái miệng của bà!”
_
Đẩy cửa quán cà phê ra thì Ôn Lê mới phát hiện bên ngoài đã đổ mưa tự lúc nào.
Cô đứng trong màn mưa để mặc cho những hạt mưa lạnh lẽo rơi vào người, trong khoảnh khắc này Ôn Lê chợt mơ màng nhớ đến tám năm trước khi chia tay, Hạ Si Lễ cũng đã đứng trong một đêm mưa như thế này, dầm mưa suốt một đêm.
Tiếng chuông điện thoại trong túi xách vang lên.
Ôn Lê chớp chớp mắt, nước mưa làm ướt hàng mi của cô, cô cúi đầu xem điện thoại, là Hạ Si Lễ gọi đến.
Cô từ từ nghe máy, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai: “Vừa rồi bận à? Sao không trả lời tin nhắn của anh?”
“Bên ngoài trời mưa, đang tắc đường, em cứ ở trong văn phòng đợi một lát.” Bên phía Hạ Si Lễ truyền đến tiếng còi xe inh ỏi, “Đợi anh đến rồi em hãy xuống.”
Ôn Lê nghe giọng nói lơ đãng hờ hững của anh thì hốc mắt chợt thấy cay cay, đôi mắt hạnh mơ màng như có sương mù, cô cố gắng kiềm chế sự nghẹn ngào của mình: “Vậy anh lái xe chậm thôi, em đợi anh.”
Cúp điện thoại, Ôn Lê đứng thất thần trong mưa, tay nắm chặt điện thoại.
Là Triệu Thanh Âm đã phá hủy bọn họ, nhớ lại tám năm xa cách của họ giờ đây chẳng khác gì một trò đùa.
Nếu không có Triệu Thanh Âm xen vào thì liệu bọn họ có chia tay không?
Mưa càng lúc càng lớn, Ôn Lê ướt sũng cả người, nước mưa theo sợi tóc chảy từ trán cô chảy xuống.
Cô hoàn hồn lại, vừa định đứng vào chỗ có mái che, thì cơn mưa trên đầu như ngừng lại, bên tai truyền đến tiếng mưa rơi lộp độp trên ô. Ôn Lê vô thức ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Hạ Si Lễ, đường nét khuôn mặt anh lạnh lùng sắc sảo còn đôi môi thì đang mím chặt.
Anh rũ mắt nhìn Ôn Lê không nói gì, một tay che ô, một tay ôm cô đi về phía xe.
Ôn Lê vòng tay qua ôm chặt anh, cảm nhận được hơi ấm của người đàn ông, cô mím môi càng nép sát vào người anh hơn. Mưa lớn như trút nước đổ xuống vai trái của Hạ Si Lễ, Ôn Lê đứng thẳng người dậy, vai trái của anh đã bị mưa làm ướt, cô vừa định dịch ô sang thì hơi thở ấm áp trong lành lướt qua má cô, Hạ Si Lễ nghiêng đầu nhìn cô: “Ngoan ngoãn ở yên đó cho anh, đừng nhúc nhích.”
Cô không để ý đến lời anh, cầm ô che sang phía anh: “Nhưng anh bị ướt hết rồi.”
Hạ Si Lễ nhàn nhạt nói: “Anh là đàn ông con trai thì sợ gì chứ, còn em đó, không ở trong văn phòng đợi lại xuống đây dầm mưa?”
Ôn Lê không nói gì.
Lúc Hạ Si Lễ đưa Ôn Lê vào trong xe thì cô đã ướt sũng cả người, lúc này mới bắt đầu cảm thấy lạnh.
Người đàn ông bật máy sưởi, lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc khăn, nhẹ nhàng lau khô tóc cho cô rồi nghiêng người lấy chiếc áo khoác ở ghế sau của anh choàng lên người cô.
Ôn Lê nhìn Hạ Si Lễ bận rộn trước sau chỉ lo cho cô mà không để ý đến cả người anh cũng đã ướt sũng. Cô mím môi, đưa ngón tay trắng nõn ra lau mấy giọt mưa còn đọng lại trên trán anh: “Anh cũng lau đi.”
“Đừng lo cho anh, em ngồi yên đó đi, về tắm nước nóng liền, để mà bị cảm thì em cứ chờ mà ăn đòn đi.”
Hàng mi Ôn Lê run run, cô quay sang nhìn người đàn ông đang lái xe, đường nét trên khuôn mặt góc cạnh, sắc mặt anh không vui.
Trong xe im ắng không ai nói gì.
Vừa về đến nhà là Hạ Si Lễ liền đẩy cô vào phòng tắm, mở nước nóng: “Tắm xong thì sấy tóc khô rồi hãy ra.”
Ôn Lê gật đầu, đôi mắt hạnh dán chặt vào anh không rời.
Hạ Si Lễ nhướng mày, anh lười biếng cười khẽ, trông vừa lưu manh vừa hư hỏng: “Còn nhìn anh cái gì nữa, muốn anh giúp em tắm à?”
“Cũng không phải là không được.”
Đối diện với dáng vẻ vô lại của anh, mặt Ôn Lê đỏ bừng, cô vô thức lắc đầu: “Em tự tắm được.”
Đợi cô đóng cửa phòng tắm, lúc này biểu cảm của Hạ Si Lễ mới chùng xuống, anh cau mày khó chịu. Mãi đến khi nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, anh mới quay người vào bếp nấu trà gừng táo đỏ.
Tắm rửa sấy tóc xong xuôi thì Ôn Lê mới mặc váy ngủ ra ngoài, vừa vặn đụng phải Hạ Si Lễ. Người đàn ông cũng vừa mới tắm xong, anh dùng một tay vuốt ngược mái tóc ướt lên, để lộ khuôn mặt điển trai cao ngạo, những giọt nước trong vắt lăn xuống vầng trán bóng loáng của anh khiến cho cả người anh toát lên vẻ hoang dã ngang tàn.
Hạ Si Lễ cầm ly nước vẫn còn bốc khói trên tay, anh nhướng mày: “Qua đây uống trà gừng đi.”
“Dạ.”
Ôn Lê chậm rãi đi tới, ôm ly nước uống ba hớp mới hết.
“Lát nữa em có muốn đi xem phim không?” Hạ Si Lễ tùy ý hỏi.
Ôn Lê ngây người nhìn anh, chậm rãi lắc đầu: “Không muốn đi.”
Cô nhớ lại hai lần họ không xem được phim trước kia thì tim đột nhiên thắt lại, hốc mắt ươn ướt: “Em cứ thấy xem phim là một chuyện không may mắn lắm.”
Ôn Lê sợ, sợ họ đến rạp chiếu phim, rồi lại sẽ phải chia xa nhiều năm như vậy.
Hạ Si Lễ nhìn cô bằng đôi mắt đen láy hồi lâu, anh mím môi, vẻ mặt u ám phức tạp.
“Không muốn đi thì mình ở nhà xem, được không?” Hạ Si Lễ nắm tay Ôn Lê, ấn cô ngồi xuống ghế sofa, nhìn cô buồn bã thì mới trêu chọc cô: “Sao lại sợ rồi, không phải em theo chủ nghĩa duy vật à?”
Ôn Lê bị anh chọc ghẹo nên tâm trạng nặng nề cũng tan đi không ít: “Em không thèm sợ.”
Hạ Si Lễ cười khẽ: “Vậy thì xem bộ phim mà trước đây chúng ta chưa xem đi.”
“Được.”
Ôn Lê nhìn Hạ Si Lễ mở máy chiếu, mở bộ phim 《Mắt trái tôi thấy ma》, lại nhìn người đàn ông ngồi phịch xuống bên cạnh cô, cánh tay khoác lên lưng ghế sofa sau cô với vẻ mặt hờ hững. Bắt gặp ánh mắt của cô, Hạ Si Lễ nghiêng đầu thản nhiên nói: “Xem phim thì xem phim đi, nhìn anh làm gì.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, đường nét khuôn mặt người đàn ông góc cạnh rõ ràng, khóe miệng anh nhếch lên, đôi mắt đen sâu hun hút để lộ dáng vẻ lưu manh khiến cô mặt đỏ tim đập.
Ôn Lê run run hàng mi, lấy hết can đảm yêu sách với anh: “Em muốn ngồi trong lòng anh xem.”
Ôn Lê nói xong không dám nhìn biểu cảm của Hạ Si Lễ nhưng cô cảm nhận được có một ánh mắt thẳng tắp dừng lại trên người mình. Chợt có tiếng cười khẽ khàng trầm ấm của người đàn ông vang lên trong phòng khách, giọng cười của anh vừa trầm ấm lại quyến rũ khiến tai Ôn Lê trở nên tê dại.
“Không muốn thì thôi.” Cô dịch sang bên phải, ủ rũ nói.
Khóe miệng Hạ Si Lễ cong lên, một tay nắm lấy mắt cá chân trắng nõn của cô đang cuộn tròn trên ghế sofa nhẹ nhàng kéo một cái, trong nháy mắt Ôn Lê bị kéo lên đùi anh.
Người đàn ông vòng tay ôm eo cô mới phát hiện eo cô nhỏ đến đáng sợ, bàn tay to lớn siết chặt kéo sát cô về phía người anh, khiến cho lưng cô áp chặt vào lồng ngực nóng bỏng của anh, khít khao không một khe hở.
Ôn Lê đỏ mặt ngồi giữa hai chân Hạ Si Lễ, toàn thân người đàn ông tỏa ra hương vị hormone nam tính cùng hơi nóng hầm hập khiến trái tim cô đang gào thét không ngừng.
Hai người cũng không làm gì nữa.
Phim bắt đầu, Ôn Lê vô thức ngẩng đầu lên.
Ánh sáng từ màn hình chiếu phản chiếu lên khuôn mặt Hạ Si Lễ khiến cho đường nét ngũ quan anh tuấn của người đàn ông trở nên rõ ràng hơn, yết hầu gợi cảm thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối càng trở nên hút mắt mê người.
Hạ Si Lễ lười biếng dựa vào lưng ghế sofa làm cho cả người cô cũng nghiêng theo kéo gần khoảng cách giữa hai người lại, còn ánh mắt cô thì vẫn trước sau như một chưa từng dời mắt khỏi anh. Như nhận ra ánh mắt của cô, người đàn ông cụp mắt, cúi đầu mút nhẹ lên môi cô, giọng nói trầm khàn mê hoặc: “Không muốn xem phim à? Vậy thì mình hôn nhau đi.”
Tim Ôn Lê đập thình thịch, mặt cô đỏ bừng, vội quay đầu đi, lắp bắp nói: “Xem…xem mà…”
Khóe miệng cô như còn lưu lại nhiệt độ nóng bỏng mềm mại của anh mang đến. Trên đầu truyền đến tiếng cười của người đàn ông, cả lồng ngực anh cũng rung lên theo khiến toàn thân cô mềm nhũn.
Ôn Lê ngoan ngoãn nằm trong lòng Hạ Si Lễ bắt đầu xem phim.
《Mắt trái tôi thấy ma》 là một câu chuyện tình yêu do Trịnh Tú Văn và Lưu Thanh Vân đóng.
Trong phim, nam nữ chính quen biết và yêu nhau ở bãi biển chỉ trong bảy ngày rồi nhanh chóng kết hôn, nhưng nam chính lại tử nạn trên biển vì một tai nạn, vì anh rất yêu vợ mình nên không thể buông tay cô, không thể đầu thai nên chỉ đành biến thành hồn ma ở bên cạnh cô.
Còn nữ chính trong phim thì không quan tâm, cô sống trong biệt thự của chồng, uống rượu, ăn chơi vô độ, đi đâu cũng phải lái xe sang của chồng đi khiến cho mọi người đều cho rằng cô yêu tiền của anh, kết hôn của anh cũng chỉ vì tiền thôi.
Trên màn hình là hình ảnh Trịnh Tú Văn đang ngồi trên ghế nghỉ màu vàng, ma nam thì đang bơi trong hồ bơi, cô vừa nhớ chồng vừa khóc:
“Bất kể có ai tin hay không thì tôi vẫn rất yêu chồng mình, chỉ tôi lười phải giải thích với người khác vì nói ra cũng chẳng ai tin.
Những người đó đều sẽ nói kiểu như yêu đến mức nào chứ? Mới quen nhau bảy ngày, còn chẳng phải là yêu tiền của anh ấy sao?”
_
Tiếng đối thoại của nam nữ chính trong phim dần dần biến mất, người đang cuộn tròn trong lòng Hạ Si Lễ thì đang run rẩy, có tiếng nức nở khẽ vang lên trong phòng khách. Hạ Si Lễ khẽ nắm lấy cằm cô, anh cúi đầu nhìn mới phát hiện Ôn Lê đã khóc đến mức nước mắt giàn giụa.
“Em là trẻ con à?” Hạ Si Lễ cười nhẹ, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt cho cô, anh khẽ nói, “Chỉ là phim thôi, sao lại khóc rồi.”
Ôn Lê ngẩng mắt, chạm phải ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, anh xoa đầu cô, áp trán mình lên trán cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Xem nữa không? Em không muốn xem nữa thì chúng ta đổi phim khác.”
Như thể những lời tàn nhẫn mà cô đã nói với anh tám năm trước không hề tồn tại.
Đầu ngón tay Ôn Lê trắng bệch, đầu mũi cô chua xót, cô nghẹn ngào nói: “Em không phải vì tiền, không phải vì anh không mang lại cho em cuộc sống tốt đẹp, cũng không phải vì thích Trần Thụ Trạch mà rời xa anh.”
Cô nhớ lại tám năm trước, cô đã dùng những lời cay nghiệt nhất đời mình để nói với anh:
“Nhà cậu ấy có tiền, gia đình cậu ấy và ba mẹ tôi đều là bạn bè, bọn họ sẵn lòng giúp tôi chữa bệnh cho bà nội, cũng có thể nuôi tôi học đại học, nếu sau này Trần Thụ Trạch đi học thì tôi cũng có thể đi cùng cậu ấy.”
“Người tôi thích là Trần Thụ Trạch.”
Cả người Hạ Si Lễ lúc đó ướt đẫm nước mưa, còn hốc mắt thì đã đỏ hoe, một chàng trai kiêu ngạo ngông cuồng như vậy mà lại hèn mọn cố chấp cầu xin cô đừng rời xa anh.
Anh không hận cô, ngược lại còn tự trách mình không mang lại cho cô cuộc sống tốt đẹp.
Hốc mắt Ôn Lê ướt nhoè, nước mắt như vỡ òa, từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay người đàn ông.
Yết hầu Hạ Si Lễ lăn lăn, anh ôm chặt cô vào lòng, cười nói: “Đã qua rồi, lúc đó anh không để bụng, bây giờ thì càng không.”
Mũi cô cay xè, cố kìm nén cảm xúc dâng trào: “Em biết, tối hôm đó anh nói gì với Cận Tư Tự ở cầu thang nhà em, em đều nghe thấy.”
Hạ Si Lễ khựng lại một lúc, anh rũ mắt im lặng không nói gì.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng tối hôm đó Ôn Lê sẽ tỉnh lại, càng không ngờ cô lại nghe thấy được cuộc nói chuyện của bọn họ khi đó.
“Lúc đó đối với anh, em chỉ là một gánh nặng, anh vì em mà bị thương bao nhiêu lần, bệnh của bà nội em anh cũng phải lo, vì để bảo vệ em mà bị Đàm Thanh đâm thủng một tay, còn suýt nữa phải ngồi tù.” Ôn Lê nghẹn ngào nói, “Em làm sao có thể làm lỡ dở tương lai của anh, anh đang có một tương lai tốt như vậy, nhưng vì em mà muốn thi lại.”
“Em vốn không sợ những lời đồn đại đó.”
Nhưng anh lại sợ cô phải chịu ấm ức, lo lắng cô sẽ nghe được mấy lời đồn bẩn thỉu.
Cô nhớ lại những lời Triệu Thanh Âm nói hôm nay, cố kìm nén tiếng khóc: “Em biết người ở bệnh viện là Triệu Thanh Âm, cũng biết chuyện của anh.”
Hạ Si Lễ nhìn cô chằm chằm, đột nhiên nhớ đến buổi chiều Ôn Lê có biểu hiện không giống bình thường thì cau mày hỏi: “Triệu Thanh Âm đã tìm em?”
Ôn Lê không kìm được nước mắt, cô cắn môi lau nước mắt, khóc đến nỗi vai run lên: “Triệu Thanh Âm lừa em, năm đó bà ta lừa em, bà ta nói chỉ cần em chia tay anh thì bà ta sẽ thuyết phục nhà họ Hạ đứng ra cứu anh. Nhưng bà ta lừa em, căn bản không cần phải làm gì hết thì anh cũng sẽ được phán vô tội… là em quá ngu ngốc, tại sao em lại ngu ngốc như vậy…”
Hạ Si Lễ mím môi, sau nhiều năm cuối cùng anh cũng hiểu tại sao sau khi anh ra tù thì Ôn Lê lại gầy đi nhiều như vậy, đối với anh cũng không còn như trước nữa.
Anh nghiến chặt răng, không thể tưởng tượng được lúc đó Ôn Lê đã cầu xin nhà họ Hạ như thế nào.
Hạ Si Lễ đau lòng ôm cô vào lòng, anh tựa cằm trên đầu cô rồi từ từ dịch xuống, hơi thở ấm áp cửa anh vuốt ve gò má cô, giọng nói anh khàn đến cực điểm: “Đừng khóc nữa A Lê, nhìn em khóc, anh không biết phải làm sao nữa.”
Ôn Lê nghe thấy cách xưng hô đã lâu không được nghe, lắng nghe giọng nói trầm ấm dịu dàng của người đàn ông, không thể kìm nén cảm xúc được nữa, hai tay nắm lấy áo của anh, vùi đầu vào ngực anh, hốc mắt đỏ hoe: “Em xin lỗi, Hạ Si Lễ em xin lỗi, lúc đó những lời em nói thật quá đáng, xin lỗi anh…”
“Khóc nữa là mắt em sẽ sưng lên đó.” Hạ Si Lễ nâng mặt cô, hôn lên hàng mi ướt nhòe của cô, cười nói, “Không có gì phải xin lỗi hết, anh chưa bao giờ trách em.”
“Ngược lại là em, những năm qua đã phải chịu đựng như thế nào.”
Đầu mũi anh khẽ cọ vào mũi cô, lòng bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ về lưng cô an ủi: “Bây giờ chúng ta vẫn tốt mà, chỉ là tám năm thôi, tương lai của chúng ta sẽ còn nhiều tám năm hơn nữa.”
“Anh sẽ mãi mãi ở bên em.”
Ôn Lê bị người đàn ông hôn đến nóng cả người, cảm xúc cũng dần ổn định lại, sau đó mới nhận ra khóe miệng mình đã dần tê dại.
Cô đỏ mặt nhào vào lòng Hạ Si Lễ, bàn tay to lớn nổi gân xanh của người đàn ông vẫn đặt trên eo cô. Hơi thở ấm áp của Hạ Si Lễ phả vào má cô, anh nhìn cô chằm chằm, khàn giọng nói: “A Lê.”
Trái tim Ôn Lê đập thình thịch, cô ngẩng đầu, đập vào mắt cô là đôi mắt đen láy như đêm đen của anh. Trong mắt anh dường như chỉ có bóng hình của một mình cô, anh nghiêm túc nói: “Những vết thương đó đối với anh mà nói là vinh quang mà em ban tặng, là vinh quang mà anh vì bảo vệ em mà có được.”
“Anh biết mấy lời anh nói nghe có vẻ rất hoang đường, nhưng mà…”
Hạ Si Lễ siết chặt eo cô, trong đôi mắt đen láy là sự dịu dàng vô bờ bến, anh cúi đầu tựa trán vào trán cô:
“A Lê, đời này anh nguyện chết vì em.”
CHỌN CHƯƠNG