cho anh den cung gio banner

[CHỜ GIÓ] Chương 63: “Người mà anh muốn cưới năm mười tám tuổi cuối cùng đã trở thành vợ anh.”

Kết thúc bài phát biểu, Hạ Si Lễ đưa Ôn Lê đi dạo một vòng quanh khuôn viên trường Thanh Đại.

“Đây là nơi anh chơi bóng, lúc xuống sân, thấy có bạn nữ đưa nước cho anh là anh lại nghĩ đến em.”

“Đây là căng tin, năm đó mỗi lần ăn món gì ngon, anh đều muốn dẫn em đi.”

“…”

Ôn Lê chăm chú lắng nghe từng lời từng chữ Hạ Si Lễ nói, anh dắt cô đi một vòng quanh khuôn viên trường như thể đi qua một năm cô đơn đó của anh.

Cuối cùng, Hạ Si Lễ đưa cô ra khỏi khuôn viên trường.

Cô vô thức hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Hạ Si Lễ nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô, thần thần bí bí nói: “Đưa em đến một nơi.”

Ôn Lê rất mong chờ, gật đầu với anh.

Hạ Si Lễ không lái xe mà chỉ nắm tay cô tản bộ trên phố. Hai người đi đi được khoảng hai mươi phút thì trước mắt hiện ra một khu biệt thự.

Nghe nói khu biệt thự này được xây lại trên nền nhà cũ, chủ đầu tư không chỉ phải bồi thường tiền đền bù giải tỏa cho cư dân mà còn phải cung cấp nhà ở có diện tích tương ứng cho các hộ dân ở đây theo đầu người rồi còn phải mua lại đất, mãi cho đến năm ngoái khu biệt thự này mới xây xong.

Đây là một tiểu khu nằm ở khu vực đắc địa, ở gần trường đại học, trung tâm thương mại, bệnh viện, là khu biệt thự mà có tiền cũng chưa chắc mua được.

“Hạ Si Lễ, anh muốn đưa em đi gặp bạn sao?” Ôn Lê hỏi.

Hạ Si Lễ nắm tay cô dắt đến đến trước một căn biệt thự, anh dắt cô vào sân, đưa tay ấn khóa vân tay.

Ôn Lê ngơ ngác nhìn anh, sau mới nhận ra căn biệt thự này là do Hạ Si Lễ mua.

“Đưa tay em đây.”

Ôn Lê gật đầu, đưa tay ra, lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông nắm lấy ngón trỏ của cô, nhập vân tay của cô vào khóa cửa. Hạ Si Lễ đẩy cửa ra, đồng thời nói: “Mật khẩu là ngày chúng ta đăng ký kết hôn.”

“Đâu báo mật khẩu cho anh xem?”

Ôn Lê bị ánh mắt đen láy của người đàn ông nhìn chằm chằm, cô không nhịn được bật cười: “Sao em có thể quên ngày chúng ta đăng ký kết hôn được chứ.”

“20180817.”

Một ngày trước sinh nhật Hạ Si Lễ, họ đã cùng nhau đăng ký kết hôn.

Anh nhướng mày: “Được đấy.”

Mắt hạnh của Ôn Lê cong cong, cô theo bước Hạ Si Lễ đi vào biệt thự, vừa bước vào cô phát hiện ra cách trang trí trong biệt thự đều theo sở thích của cô.

Hạ Si Lễ ôm eo cô, giống như lúc anh đưa cô về nhà cái ngày mà bọn họ đăng ký kết hôn, giọng anh trầm ấm: “Tầng một là phòng khách, phòng ngủ, bếp, phòng ăn.”

Ôn Lê tò mò nhìn quanh.

Lên tầng hai, Hạ Si Lễ đẩy một cánh cửa ra, anh nói: “Đây là phòng ngủ chính của chúng ta.”

Lông mi Ôn Lê khẽ run, nhìn thấy cả bức tường được sơn màu vàng, trên sàn nhà có trải thảm lông xù thì cô ngây người tại chỗ.

Căn nhà này là lời hứa của Hạ Si Lễ từng hứa với cô khi còn ở Nam Đàn.

Anh nhàn nhạt nói: “Bây giờ trời còn chưa quá lạnh, đợi trời lạnh anh sẽ trải thảm khắp mọi ngóc ngách trong biệt thự.”

Ôn Lê không nói gì mà chỉ ngây ngốc nhìn người đàn ông đang ôm cô, cô cảm thấy cuộc đời này cô may mắn biết bao mới có thể được toại nguyện được hết thảy như vậy.

Hạ Si Lễ đẩy một cánh cửa khác ra, bên trong là phòng làm việc, có hai chiếc bàn được đặt bên trong, trên giá sách chất đầy sách.

“Đây là phòng làm việc của chúng ta.”

Đi đến một căn phòng nhỏ khác, máy chiếu chiếu sáng cả một góc phòng, trước máy chiếu đặt một chiếc ghế sofa dài chỉ đủ chỗ cho hai người.

Ôn Lê ngẩng đầu nhìn Hạ Si Lễ: “Là rạp chiếu phim.”

Hết thảy đều là những mơ ước về một tổ ấm nhỏ bé năm xưa của Hạ Si Lễ và Ôn Lê. Hạ Si Lễ cúi đầu hôn lên hàng mi cô, cười nhẹ: “Ừ, căn hộ đang ở bây giờ quá nhỏ, phải ở biệt thự thì mới lắp phòng chiếu phim được.”

Trái tim Ôn Lê đong đầy mật ngọt, cô ôm lấy cánh tay người đàn ông: “Còn gì nữa không anh?”

“Phòng tập thể dục, phòng chơi game, còn có cả phòng chuyên để báo chí tạp chí, mấy phòng trống còn lại em muốn bố trí thế nào cũng được.”

“Đi theo anh.”

Ôn Lê đi theo sau Hạ Si Lễ, nhìn anh đẩy cửa kéo tầng hai, tầm mắt trước mắt đột nhiên rộng mở. Hạ Si Lễ đưa cô đến mép ban công, anh cúi người, dựa hờ vào lan can, nói với cô: “Từ đây có thể nhìn rõ phong cảnh trong sân biệt thự.”

“Góc kia trồng hoa em thích, trong sân có thể trồng thêm hai cái cây để mùa hè ngồi dưới tán cây hóng mát.” Anh cười nói: “Để lại một góc nhỏ cho Tiểu Bạch Lê, trồng cho nó chút cỏ mèo.”

Nhắc đến Tiểu Bạch Lê, nghĩ đến cảnh tượng nó chơi đùa cùng mớ cỏ mèo là Ôn Lê không nhịn được bật cười.

Chợt Ôn Lê ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng nhìn thấy ngôi trường ở xa xa, là Thanh Đại mà họ vừa đi qua.

Đi bộ chỉ mất khoảng hai mươi phút.

Mọi thứ giống như được kết nối lại với nhau.

Cổ họng Ôn Lê khô khốc, giọng cô run run: “Nơi này…là ngôi nhà nhỏ mà năm đó anh thuê cho chúng ta sao?”

“Ừ, mấy năm trước phát hiện nơi này sắp bị giải tỏa, nên anh tham gia đấu thầu, lấy lại được đất ở đây rồi xây lại khu biệt thự này.”

Căn biệt thự này chính là nơi anh thuê nhà năm đó.

Ngực Ôn Lê nặng trĩu, cô rũ đầu khẽ hỏi: “Năm nhất đại học, anh đều ở đây sao?”

Hạ Si Lễ không nói gì nhưng lòng cô đã biết đáp án.

Cô đã nói với anh những lời quá tồi tệ, quá tuyệt tình như vậy, mà anh vẫn tha thứ cho cô.

Anh còn ngược xuôi đến Nam Đàn tìm cô, lặng lẽ ở bên cô, chờ cô.

Ôn Lê không dám tưởng tượng trong một năm họ chia tay, Hạ Si Lễ đã một mình đi từ Thanh Đại đến đây, rồi lại từ đây đi đến Thanh Đại, một mình anh đã trở về ngôi nhà nhỏ mà họ từng mơ ước với tâm trạng như thế nào, càng không dám nghĩ đến anh đã thức giấc với tâm trạng như thế nào khi phát hiện giấc mơ tan vỡ.

Ngày ngày đêm đêm, đủ ba trăm sau mươi lăm ngày, mỗi ngày anh đều ở đây chờ cô trong cô đơn.

Cuối cùng thứ anh chờ được lại là tin cô thi đậu vào Kinh Đại.

Đầu ngón tay Ôn Lê trắng bệch, cô ôm lấy anh, muốn dành cho Hạ Si Lễ của tám năm trước một cái ôm.

Hạ Si Lễ rũ mắt, khẽ hỏi: “Em thích nơi này không?”

Ôn Lê gật đầu: “Thích.”

Sao cô có thể không thích được?

Đôi cánh tay rắn chắc của Hạ Si Lễ vòng qua vòng eo mảnh khảnh của cô, Ôn Lê dựa vào ngực anh, cô ngẩng đầu chạm vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

Anh cúi đầu nhìn cô chăm chú: “A Lê, sau này chúng ta có nhà rồi.”

Ôn Lê tưởng rằng sau khi ba mẹ mất, bà nội mất, chia tay Hạ Si Lễ, cô sẽ không còn nhà nữa, ấy vậy mà bây giờ Hạ Si Lễ lại trao cho côn hết thảy những gì anh đã từng hứa tám năm trước, anh nói với cô:

“Sau này chúng ta có nhà rồi.”

Sống mũi Ôn Lê cay cay, cô ôm lấy anh: “Em thực sự rất thích nhà của chúng ta.”

Hạ Si Lễ cười nhẹ: “Thích thì thích, thích cũng không được ở.”

Ôn Lê đụng phải ánh mắt trêu chọc của anh: “Đây là nhà cưới của chúng ta, tất nhiên phải đợi đến khi kết hôn mới được vào ở.”

Cô ngây ngô hỏi: “Nhưng chúng ta không phải đã đăng ký kết hôn xong rồi sao?”

Hạ Si Lễ cúi đầu, xấu xa đưa ngón áp út ra gõ vào trán cô: “Kết hôn đâu phải chỉ đăng ký kết hôn thôi là xong đâu. Trước kia anh đã nói thế nào? Phải lấy nhẫn đôi năm đó anh tặng em để đổi lấy nhẫn cưới của chúng ta.”

Anh nhấn mạnh: “Nhẫn đôi đâu?”

Ôn Lê chột dạ chớp mắt: “… Thật sự mất rồi.”

Hạ Si Lễ một tay đút túi, từ trên cao nhìn xuống: “Em không muốn bày tỏ thành ý gì sao?”

Ôn Lê nghĩ đi nghĩ lại, đôi hàng lông mi xinh đẹp chớp chớp: “Vậy…em hôn anh một cái nha?”

Người đàn ông hờ hững liếc cô, vẻ mặt anh kiêu căng ngạo mạn: “Cũng được đi.”

Hạ Si Lễ còn làm ra vẻ, lười biếng dựa vào lan can: “Anh còn chưa được hưởng phúc lợi được người phụ nữ của anh chủ động hôn đâu đó.”

Ôn Lê nhìn anh hồi lâu, cô hít một hơi thật sâu rồi kéo góc áo Hạ Si Lễ, chỉ là anh cao quá, cho dù cô đã kiễng châm nhưng người đàn ông xấu xa nào đó lạ cố ý ngẩng cằm lên, không cho cô hôn.

Hạ Si Lễ nhìn đôi má ửng hồng của Ôn Lê thì khẽ cười, anh cúi người xuống bế cô lên rồi hôn cô thật sâu.

Hôn xong, Ôn Lê được người đàn ông đặt xuống đất một cách vững vàng, ánh mắt thoáng nhìn thấy con rô bốt đang đi về phía họ.

“Anh sửa xong A Xa Số 1 rồi sao?” Cô kinh ngạc hỏi.

Hạ Si Lễ cười nhẹ: “Ừ.”

Ôn Lê nhìn chiếc hộp nhung đen mà A Xa Số 1 đang cầm thì trái tim chợt đập điên cuồng. Hạ Si Lễ nhận lấy chiếc hộp nhung từ A Xa Số 1, quỳ một gối trước mặt cô, đôi mắt kiên định sáng ngời của anh dần trùng khớp với đôi mắt của chàng thiếu niên kiêu ngạo chói lọi năm nào.

“A Lê, lấy anh nhé?”

Anh nhìn cô bằng ánh mắt sáng tựa sao trời, trong đôi mắt ấy còn mang theo vài phần lưu manh: “Lấy anh, sau này bờ vai anh cho em dựa, anh sẽ mãi mãi cưng chiều em, yêu thương em, bảo vệ em, để em trở thành công chúa hạnh phúc nhất trên thế gian này.”

Ôn Lê nhìn vào mắt người đàn ông, hốc mắt cô cay cay: “Em đồng ý.”

Hạ Si Lễ cong môi, đeo chiếc nhẫn vào ngón út của cô.

Ôn Lê ngẩn ngơ nhìn ngón tay mình, đó là chiếc nhẫn đôi hình chim hoè đã mất nhiều năm trước.

“Nhẫn này… sao lại ở chỗ anh?”

Hạ Si Lễ cười hờ hững: “Em nói xem.”

Một lúc sau, Ôn Lê mới hiểu, sau khi bọn họ chia tay, chính Hạ Si Lễ đã nhặt chiếc nhẫn về, rồi tự mình giữ suốt tám năm.

Hốc mắt Ôn Lê đỏ hoe, cô nhìn Hạ Si Lễ lấy một chiếc nhẫn từ trong hộp nhung ra rồi từ từ đeo vào ngón áp út của cô.

Ánh mắt Hạ Si Lễ đen láy, anh nhếch môi cười: “Cuộc đời này của anh trọn vẹn rồi.”

“Người mà anh muốn cưới năm mười tám tuổi cuối cùng đã trở thành vợ anh.”

Ôn Lê nhìn anh, Hạ Si Lễ cũng nhìn cô.

Trong khoảnh khắc mơ hồ, Ôn Lê nhớ lại cảnh tượng mười một năm trước, lần đầu tiên cô gặp anh. Chàng thiếu niên đút hai tay vào túi, bày ra dáng vẻ mặt kiêu ngạo lưu manh nhưng lại lười biếng đưa tay về phía cô.

“Đi theo anh.”

Đó là mối tình đầu của cô, là mặt trời của cô, trao cho cô một tình yêu trọn đời không phai.

Cũng chính là người đàn ông yêu cô nhất trên thế gian này.

— Hết chính văn —

Blue: Cảm ơn các các bạn đã đồng hành cùng A Xa và A Lê cho đến tận bây giờ, mình gặp lại nhau ở phần ngoại truyện nhé ~ Yêu mọi người ~

_

GỢI Ý PASS CHO 2 CHƯƠNG TIẾP THEO

Hình xăm trên lưng Hạ Si Lễ liên quan đến cây gì? (7 ký tự, viết liền không dấu, nằm trong chương 55-60)

CHỌN CHƯƠNG

38 Comments

  1. kenpro2010 viết:

    Cảm ơn Blue nha, truyện siêu hay, lúc ngọt ngào lúc bùn gớt nước mắt 🥰🥰🥰. mừng nhà hoàn truyện nhé 😊

    • Blue Nè viết:

      cảm ơn nàng đã luôn theo dõi nhà mình ạ, nàng chờ đón đọc NT của 2 bạn trẻ nhaaaa 🥰

      • Lê Linhh viết:

        Cám ơn Blue , đọc truyện mấy đoạn chia ly đau lòng nước mắt tèm nhem lun . Thương A Lê 10 thì A Xa x lần hơn nữa , có mấy anh trai nào dk như a Xa không 🥹🥹. Hóng NT của hai bạn trẻ quá đi , phải thật hạnh phúc , con đàn cháu đống nha 💕💕🤍

  2. Lucy viết:

    Đọc xong truyện này mà tui thương A Xa và A Lê quá. Ngưỡng mộ tình yêu của 2 người, tìm đâu ra một ng con trai có thể vì người mình yêu mà bất chấp bản thân mình đến như vậy. Tui đọc xong chương này 2 hôm rồi mà vẫn ko thể thoát ra được. Ko biết khi nào là có thể đọc tiếp phần ngoại truyện vẫn ạ?

    • Blue Nè viết:

      NT sẽ được lên từ từ sớm bạn nè ^^

    • Khóc rớt nước mắt😭, yêuuuu A Xa và A Lê lắmmm huhu, mới đọc đây thui mà chưa gì đã đọc xong rùi. Cảm ơn nhà Blue rấtt nhiều vì đã đem đến cho tui một bộ truyện siêu yêu, chúc Blue luôn vui vẻ, nhiều sức khỏe và thành công trong cuộc sống nhen💋. Cảm ơn A Xa và A Lê vì đã giúp cho mùa hè của tớ thêm tuyệt💗💝

  3. Di Xin viết:

    Thank iu nhà add đã dịch nhé, truyện hay qué❤️❤️
    Đọc ngoại truyện như nào vậy bạn, mình ấn hok được á

  4. Nhật Vy viết:

    hóng ngoại truyện quá trời á

  5. Huyền Nguyễn viết:

    Chuyện hay quá cảm ơn ad nhé 🫶. Lần đầu đọc truyện mà nó không bị nhàm và phi logic luôn í ạ

  6. Bell viết:

    Cảm ơn Blue vì đã edit bộ truyện này nha. Truyện rất hay. Hóng ngoại truyện quá nè. Hóng đám cưới của A Xa và A Lê và em bé của cả 2 nữa

  7. Nga viết:

    Cậu ơi, cám ơn cậu nhiều vì đã dịch truyện. Trước kia mình lụy Hà Dĩ Thâm kinh khủng và chỉ mong ai đó coi mình là Triệu Mặc Sênh. Sau bao năm mình lại muốn gặp Hạ Si Lễ và là Ôn Lê của ai đó.

  8. Hòa Trịnh viết:

    Làm sao để đọc Ngoại truyện được ạ?

  9. Rất lâu không đọc thanh xuân vườn trường mà không hiểu sao lại va phải bộ này rồi đọc cả đêm. Cảm ơn câu chuyện đã cho mình nhớ lại những tình cảm nhỏ bé ngày ấy bớt xấu xí hơn, để hạnh phúc thay những người hạnh phúc. Cảm ơn chủ nhà nhé

  10. cảm động tình yêu của nam chính cho nữ chính quá huhu. xin vía A Lê có anh bạn đời như A Xa ạ

  11. sheidlikethis viết:

    Truyện hay mà nhà dịch làm cũng hay nữa 🥹😭mừng nhà bạn hoàn truyện 🥹🫶🏻🫶🏻

  12. yuyuie viết:

    huhu hay quá😭😭😭

  13. minhthw viết:

    Đang thi mà phải vừa khóc vừa cười với 2 anh chị nhà 🫶🏻🫶🏻🫶🏻

  14. Pig viết:

    Oiiiiii bánh cuốn bánh cuốn, sốp ơi mau ra NT đi hóng lắm ạaa
    Quên mất chưa ra NT, bấm password mãi kkk

  15. Le Kaffle viết:

    Ủa hết nhanh vậy, còn đang hóng không biết cặp phụ về 2 người bạn thân của ổng có trong ngoại truyện hay không hay là có bộ riêng :<

  16. Kahh viết:

    Đọc truyện thương A Lê với A Xa ghê gớm
    Hai anh chị về với nhau mừng muốn xỉu

  17. Cẩm Tú Huỳnh Lê viết:

    Truyện hay quáaa, luỵ anh nhà quá, cảm ơn Blue nhá, lần đầu nhảy hố nhà Blue mà mê quá ạ 🫶

  18. LQX viết:

    Cảm giác như bản thân được quay trở về mùa hè năm 18 tuổi vậy á. huhu mình mộ tình yêu của A Xa và A Lê quá, đọc truyện từng khoảnh khắc A Xa đều cho mình cảm giác an toàn, cho mình cảm giác khi yêu đúng người thì người trưởng thành cũng có thể tin vào chuyện cổ tích. Mình thương A Lê không còn nhà để về, phải hi sinh chấp nhận buông tay vì người mình yêu. Mình thương A Xa vì yêu mà hèn mọn cầu xin A Lê đừng rời xa mình. Tám năm tưởng ngắn nhưng dài đằng đẳng cuối cùng định mệnh cũng đưa A Xa và A Lê trở về với nhau. Huhu mình cảm động lắm, Ôn Lê và Hạ Si Lễ hãy thật hạnh phúc nhé 💓

Bình luận ✿

Trang này không cho phép sao chép nội dung

Discover more from Blue Sunny

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading