cho anh den cung gio banner

[CHỜ GIÓ] Chương 66: Đi công tác

Tám giờ, một chiếc xe bảy chỗ từ từ dừng lại phía trước khu chung cư.

Ôn Lê lên xe, Đàm Cầm nhìn tòa chung cư ngoài cửa sổ, lè lưỡi: ” Lê Lê, không ngờ em là một tiểu phú bà đó.”

Trương Nghị Vinh lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ: “Giá nhà ở đây một mét vuông phải sáu con số nhỉ.”

Nghe vậy thì Ôn Lê cảm thấy xấu hổ, Hạ Si Lễ chẳng lớn hơn cô là bao mà tiền tiết kiệm hiện tại của cô chỉ được có vài chục vạn, còn tài sản của anh thì đằng sau là vô số con số không.

“Em ở cùng bạn trai.” Ôn Lê vẫn còn ngại ngùng khi nhắc đến chữ “chồng”, cô do dự một chút lại nói thêm: “Em đã kết hôn rồi.”

“Chết tiệt! Em kết hôn từ khi nào vậy?”

“Nhanh thế! Em mới bao nhiêu tuổi mà đã bước chân vào nấm mồ hôn nhân rồi?”

Hai đồng chí cảnh sát phía trước cũng không nhịn được mà quay đầu nhìn cô.

“Lê Lê, em thế này là không được rồi.” Đàm Cầm nói: “Kết hôn rồi mà không báo hỉ với mọi người, không coi tụi chị là bạn rồi!”

Ôn Lê vội vàng giải thích: “Tụi em vẫn chưa tổ chức đám cưới, chỉ mới đăng ký kết hôn trước thôi, đến lúc đám cưới thì chắc chắn sẽ mời mọi người.”

Đàm Cầm nháy mắt: “Là cái người mà em công khai trên vòng bạn bè đó hả?”

Ôn Lê đỏ mặt gật đầu.

“Yết hầu to như vậy, chắc chắn là “giỏi” lắm phải không?” Đàm Cầm ghé vào tai cô, nói nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe thấy.

Ôn Lê nghe xong thì suýt thì bị sặc, cô ho một lúc mới dừng lại được.

Đi từ Kinh Bắc đến vùng núi phải mất hơn mười tiếng lái xe, cả quãng đường không ai nói gì, ban đêm thì mọi người thay phiên nhau lái xe.

Xe đi vào đoạn đường xấu bị xóc nảy nên Ôn Lê đang ngủ bị đánh thức, khi cô tỉnh dậy thì trời đã sáng, Đàm Cầm bên cạnh đang gối đầu lên vai cô ngủ rất ngon.

Ôn Lê nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thời tiết âm u ảm đạm, cả ngôi làng trên núi bị bao bọc bởi một khu rừng mênh mông, từng ngọn núi nối tiếp nhau, trông có vẻ hơi ghê rợn.

Đàm Cầm cũng tỉnh dậy, cô dụi mắt, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi cảm thán: “Có thể quay phim kinh dị ở đây được rồi đó…”

Trương Nghị Vinh lái xe, vừa lái vừa nói: “Trên đường chạy vào thôn không thấy một bóng người nào cả, đây có đúng là chỗ của bọn buôn người không nhỉ?”

Vị cảnh sát ngồi ở ghế phụ bên cạnh là Chu Diễm nói: “Dựa theo camera giám sát trên tàu hỏa và thông tin của điều tra viên thì đúng là nơi này.”

Đường ở đây không bằng phẳng, ngồi trên xe mà giống như ngồi kiệu, xóc này đến mức choáng váng hết cả đầu óc. Xe vừa mới chạy đến trước cửa thôn thì đột ngột dừng lại, cả đám người theo quán tính lao về phía trước.

Đàm Cầm la lên: “Sao lại phanh gấp vậy, làm tôi suýt đập đầu vào ghế xe rồi này.”

Trương Nghị Vinh nhìn cảnh tượng bên ngoài xe thì thấy kinh hãi: “Dân làng ở đây nhìn khó nuốt lắm nha…”

Ôn Lê nhìn ra ngoài, hơn mười người dân nghe tiếng ồn ào nên liền ùa ra từ bên trong, người nào người nấy đều đen nhẻm, thân hình cường tráng, tay cầm theo gậy gộc để chặn xe của họ lại.

Đàm Cầm nhìn thế trận này, không nhịn được mà nắm lấy cánh tay Ôn Lê: “Không ngờ chuyến công tác này lại nguy hiểm như vậy, lúc về có định tăng lương cho chúng ta không vậy?”

Ôn Lê vỗ nhẹ vào lưng Đàm Cầm để an ủi.

Chu Diễm và một cảnh sát khác là Trương Trác nhìn nhau rồi xuống xe.

Thấy là hai người đàn ông to lớn bước xuống xe thì sắc mặt những người dân lập tức thay đổi, tay họ cầm gậy gộc, xẻng, giáo mác và các loại vũ khí sắc nhọn khác chĩa vào người họ.

Cả nhóm thấy tình hình không ổn thì cũng vội vàng xuống xe theo.

Một người dân quấn khăn trên đầu thận trọng nói: “Các người đến đây làm gì? Làng núi chúng tôi không chào đón người ngoài! Đến từ đâu thì cút về đó!”

Chu Diễm vội vàng nói: “Chúng tôi đến tìm người.”

“Tìm ai?”

Ôn Lê suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi tìm một người bạn, chúng tôi là bạn học cấp ba, dạo trước cô ấy nhắn tin cho tôi nói rằng cô ấy đã tìm được một công việc lương cao ở nơi khác, nghe nói cô ấy còn mua được nhà và xe nên tôi nghe xong cũng muốn đi làm, bạn tôi đã gửi địa chỉ này cho tôi.”

Hình như gã quấn khăn trên đầu là trưởng làng, ông ta nhìn những người phía sau một lúc thì sắc mặt mới dịu đi một chút.

“Đến nhiều người như vậy sao?” trong giọng điệu của ông ta vẫn mang theo nghi ngờ.

Đàm Cầm than một tiếng: “Đúng vậy đó đại ca à, anh không biết kiếm tiền ở thành phố lớn khó khăn như thế nào đâu, lương một tháng còn không đủ ăn uống.”

Trương Nghị Vinh mặt buồn rười rượi phụ hoạ theo: “Đúng vậy, tôi còn không nuôi nổi vợ con, nghe nói ở đây có thể kiếm tiền nên mới đến, kiếm được thêm chút nào hay chút nấy.”

Trưởng làng nhìn họ một cái, cuối cùng mới để cho họ đi qua, hắn ta nói với một gã đàn ông thấp gầy bên cạnh: “Dẫn về chỗ ở.”

“Làng núi chúng tôi không cho phép xe vào nên các người đỗ xe bên ngoài đi.”

Ôn Lê và những người khác kéo vali theo gã đàn ông thấp gầy đi về phía thôn làng ở bên trong. Hơn mười người dân làng còn lại nhìn bóng dáng họ đi xa dần, cuối cùng nói với trưởng làng: “Cứ để đám đó đi vào như vậy sao? Lỡ như bị phát hiện…”

Trưởng làng nhìn về một hướng nào đó thì đột nhiên bật cười: “Phát hiện thì sao, tụi nó chỉ có năm người, hai con nhỏ kia trông không tệ, có thể bán được giá hời đấy.”

Mấy lời phía sau dần dần bị tiếng gió cuốn đi.

_

Gã đàn ông thấp gầy sắp xếp cho cả nhóm ở hai căn nhà đất bên cạnh nhau, Ôn Lê và Đàm Cầm ở một căn còn Chu Diễm, Trương Trác và Trương Nghị Vinh ở căn bên cạnh.

Vì lý do an toàn nên Chu Diễm ở cùng Ôn Lê và Đàm Cầm.

Ôn Lê kéo vali vào nhà, vừa đẩy cửa ra thì mùi ẩm mốc cùng bụi bặm xộc vào mũi, còn có một mùi chua chua không rõ thoang thoảng đâu đó.

Cái giường trong nhà rất nhỏ, chỉ đủ cho một người ngủ, trên đó trải đầy rơm nhưng cũng không biết đã để bao lâu.

Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng hét của Đàm Cầm.

Ôn Lê và Chu Diễm vội vàng chạy đến, chỉ thấy Đàm Cầm mặt tái mét, chỉ vào giường: “Chuột… sao ở đây lại có chuột!”

Chu Diễm lấy chổi đuổi chuột ra ngoài.

Đàm Cầm ôm Ôn Lê, hốc mắt đỏ hoe nức nở: “Chị muốn về rồi, chị chưa từng ở nơi nào tồi tàn như thế này, đáng sợ quá, trên đời này sao lại có nơi như thế này…”

Ôn Lê lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc, hay là em nói với Trương Nghị Vinh một tiếng, để anh ấy đưa chị về trước?”

Đàm Cầm nức nở một lúc rồi lại lắc đầu: “Thôi bỏ đi, chị không đi đâu, trông em còn gầy yếu hơn chị nhiều mà không ngờ em lại kiên cường hơn chị, chị phải học tập em, chỉ là con chuột thôi mà…Lê Lê, tối nay chị ngủ với em.”

Ôn Lê không nhịn được phì cười: “Được.”

Buổi tối, Chu Diễm dặn họ khóa cửa cẩn thận: “Có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại, hoặc là hét lên, tôi ở ngay bên cạnh.”

Đàm Cầm: “Có đồng chí cảnh sát ở bên cạnh nên vẫn còn thấy an toàn.”

Hai người rửa mặt xong nằm trên chiếc giường nhỏ, tiếng gió hú thổi đập vào cửa sổ ầm ầm. Đàm Cầm kéo Ôn Lê nói chuyện một lúc, sau đó không chịu nổi cơn buồn ngủ nữa mới dần thiếp đi. Một lúc sau, Ôn Lê nghe thấy tiếng hít thở bên cạnh.

Ngày đầu tiên đến đây, năm người họ không dám quá lộ liễu nên chỉ dám đi loanh quanh trong làng, dân ở đây thấy người lạ thì rất xa lánh, hỏi thăm ai cũng không chịu nói gì nên chỉ có thể tự mình tìm hiểu.

Có lẽ là ngủ chung với Hạ Si Lễ lâu rồi nên đột nhiên không có anh ở bên là Ôn Lê lại bắt đầu mất ngủ.

Cô mở điện thoại ra, là tin nhắn Hạ Si Lễ gửi cho cô hôm nay.

【L: Em đến nơi chưa?】

【L: Trưa nay ăn gì?】

【L: Nhớ mặc áo khoác vào, buổi tối trời lạnh】

Ôn Lê nhìn vào lịch sử trò chuyện của hai người, xem đi xem lại.

Mới xa anh có một ngày thôi mà cô đã nhớ anh không chịu được.

Tiếng gió bên ngoài cửa sổ xen lẫn với âm thanh kỳ lạ giống như tiếng khóc truyền qua khe hở, khiến Ôn Lê thấy lo lắng.

Ôn Lê lăn qua lộn lại không ngủ được nên cô cắm tai nghe vào, vừa định mở bản ghi âm thì điện thoại rung lên.

Là tin nhắn thoại của Hạ Si Lễ.

Khóe miệng cô không nhịn được cong lên, cô vội vàng mở tin nhắn ra bên trong truyền đến giọng nói không mấy vui vẻ của người đàn ông: “Giỏi lắm Ôn Lê, không định gọi điện cho anh à?”

Ôn Lê liếc nhìn Đàm Cầm đang ngủ say bên cạnh, cô nói nhỏ: “Đồng nghiệp của em đã ngủ rồi, em nhắn tin cho anh, anh nói chuyện cho em nghe nhé, được không?”

Nghe thấy tiếng hít thở của Hạ Si Lễ trong tai nghe làm cho trái tim Ôn Lê như bình tĩnh lại, cô nghe thấy người đàn ông cười khẽ: “Nhớ anh rồi à?”

Giọng anh trầm thấp nhẹ nhàng, nghe thật dễ chịu khiến tai cô tê dại, Ôn Lê luôn chú ý đến động tĩnh của Đàm Cầm, cô cứ cảm thấy hai người họ như đang hẹn hò lén lút vậy.

Ôn Lê nhắn tin cho anh: 【Miễn cưỡng có một chút xíu】

Hạ Si Lễ cười khẩy: “Nhớ cho có lệ à?”

Anh nhàn nhạt nói: “Vô lương tâm.”

Người đàn ông thản nhiên nói: “Hôm nay Tiểu Bạch Lê còn kêu hỏi mẹ nó ở đâu, nó cứ gào thẳng vào mặt anh, chắc là tưởng em bỏ đi đó.”

Ôn Lê nhịn cười, cố ý hỏi: 【Tiểu Bạch Lê đâu có biết nói.】

Người đàn ông cười khẽ, trong giọng nói pha chút trêu chọc: “Không nghe ra thật à?”

Một lúc sau, Hạ Si Lễ như chịu thua, anh thở dài, giọng nói trầm ấm khàn khàn: “Anh rất nhớ em.”

“Là anh nhớ em.”

Chứ không phải Tiểu Bạch Lê.

Trái tim Ôn Lê lúc này đập thình thịch, như thể có một chú nai con đang nhảy nhót trong lòng cô. Mặt cô nóng bừng, cô cắn môi, cố gắng kiềm chế cảm giác muốn về nhà ngay lập tức để có thể ôm ai đó thật chặt.

Ôn Lê: 【Còn bốn ngày nữa là em về rồi.】

Trong tai nghe truyền đến tiếng cười của người đàn ông. Hai người không nói gì nhưng không ai cúp điện thoại, họ chỉ im lặng lắng nghe tiếng thở của nhau, như thể đối phương vẫn đang ở bên cạnh mình.

Một lúc lâu sau, Ôn Lê gõ chữ trong khung trò chuyện: 【Hạ Si Lễ, em hơi mất ngủ…】

“Đang làm nũng với anh à?” Hạ Si Lễ cong môi, tùy ý nói: “Còn muốn nghe hát ru không?”

Ôn Lê ngẩn người, cô nhớ lại hồi còn ở Nam Đàn, Hạ Si Lễ đã từng hát 《Trùng nhi phi》 để dỗ cô ngủ.

Giọng nói trầm ấm khàn khàn của người đàn ông chồng chéo với giọng nói trong trẻo của thiếu niên nhiều năm về trước. Mắt hạnh của Ôn Lê cong lên lấp lánh, cho dù cô đang ở một nơi xa xôi hẻo lánh, cho dù có sợ hãi lo lắng đến đâu, chỉ cần nghe thấy giọng nói của Hạ Si Lễ là những cảm xúc đó trong cô cũng sẽ dần tan biến.

_

Ôn Lê bị một âm thanh kỳ lạ đánh thức.

Cô mơ màng mở mắt thì thấy trời đã sáng, nhìn điện thoại thì thấy đã tám giờ mười mấy phút sáng. Dường như nhận ra động tĩnh bên cạnh mình, Đàm Cầm mơ màng hỏi: “Lê Lê, sao vậy?”

Ôn Lê mím môi hỏi: “Chị có nghe thấy âm thanh gì không?”

Đàm Cầm sợ đến nổi cả người nổi da gà: ” m thanh gì, Lê Lê, em đừng dọa chị, chị nhát lắm.”

Ôn Lê suy nghĩ một chút rồi nói: “Giống như âm thanh tối qua, hơi giống tiếng khóc.”

“Đừng có nói chỗ này thực sự có ma nha…” Đàm Cầm đột nhiên không buồn ngủ nữa.

Ôn Lê lắc đầu: “Trên đời này sẽ không có ma đâu.”

Đôi khi người còn đáng sợ hơn ma nữa.

Ôn Lê vẫn thấy không ổn nên cô mặc áo khoác rồi cầm theo điện thoại và bút ghi âm, quyết định nói phát hiện này của mình cho Chu Diễm, Trương Trác, Trương Nghị Vinh biết.

Ba người đều không có trong nhà.

Cô mở điện thoại ra thì thấy ba người họ đã nhắn tin trong nhóm nửa tiếng trước: 【Thấy hai người vẫn chưa dậy nên ba chúng tôi đến nhà trưởng làng hỏi thăm tin tức trước.】

Ôn Lê rửa mặt xong, Đàm Cầm vẫn chưa tỉnh nên cô khóa cửa lại rồi đi tìm ba người họ.

Đi chưa được bao xa, trên mặt đất có chỗ hơi gồ ghề, theo bước chân của cô phát ra tiếng va chạm, đồng thời cũng có âm thành kỳ lạ truyền đến từ dưới đất.

m thanh giống hệt như tối qua và vừa rồi cô nghe thấy.

Trong lòng Ôn Lê mơ hồ có một phỏng đoán, cô cầm điện thoại chụp khung cảnh xung quanh nơi đây rồi gửi vào nhóm. Sau đó cô lần mò đi men theo chỗ gồ ghề vào trong thì phát hiện ra một đường hầm nằm sâu trong góc.

Ôn Lê mở điện thoại bật chế độ quay video rồi từ từ đi xuống đường hầm tối đen và sâu hun hút, bên trong tràn ngập đủ loại mùi khó ngửi, nếu Ôn Lê không nín thở thì suýt nữa đã nôn ra.

Đi đến cuối, cả người cô đứng sững lại.

Trong góc có bảy tám cô gái bị đang nhốt trong lồng sắt, tay chân bị trói, miệng bị nhét giẻ, vừa thấy Ôn Lê thì trong mắt họ ánh lên một tia hy vọng, ú ớ cố gắng nói gì đó.

Ôn Lê nhìn cảnh tượng này thì ngây cả người, cơn tức giận dần cuộn trào trong lồng ngực. Cô vội vàng chạy đến, trước tiên gửi hình ảnh và video vào nhóm, sau đó mới trấn an các cô gái: “Các em yên tâm, chúng tôi đến cứu các em.”

Ôn Lê kéo miếng giẻ trong miệng một cô gái ra, đầu tóc cô gái rối bù, cô đau khổ đến mức muốn khóc lớn nhưng lại sợ người ở đây nghe thấy nên chỉ đành nén nỗi sợ hãi nói: “Dân làng ở đây đều là bọn buôn người, chị ơi, em cầu xin chị cứu tụi em với, bọn họ muốn bán tụi em đi, em muốn về nhà, em muốn về với ba mẹ…”

Ôn Lê an ủi họ, trong giọng nói mang theo vững vàng cùng kiên định: “Các em nhất định có thể ra ngoài, cảnh sát đang canh giữ bên ngoài rồi.”

Sợ gây chú ý nên cô không dám ở lại đây quá lâu, Ôn Lê bước ra khỏi đường hầm mà đầu óc choáng váng, cả người lạnh toát.

Ôn Lê mím môi, cầm điện thoại liên lạc với cảnh sát bên ngoài, vừa gọi điện xong thì có mấy người dân làng đi tới, cô cố tỏ ra bình tĩnh lướt qua họ.

Chưa đi được bao xa thì phía sau đã có tiếng bước chân dồn dập. Tim Ôn Lê đột nhiên thắt lại, cô quay đầu lại thấy có năm gã đàn ông đang chạy về phía cô với vẻ mặt hung tợn: “Vương Cường nói có người vừa vào trong, cô ta phát hiện ra rồi!”

Không kịp sợ hãi, Ôn Lê chỉ biết cắm đầu chạy một mạch, trong đầu cô giờ này chỉ nghe thấy tiếng thở của cô hòa với tiếng gió, cả người lạnh toát, răng va vào nhau lập cập, chạy được không biết bao lâu thì cô hết đường, không còn cách nào đành phải đâm đầu chạy vào cánh rừng ở phía trước.

Người đàn ông phía sau nhìn cô chạy vào rừng thì thở hổn hển nói: “Đừng đuổi nữa.”

“Con nhỏ đó là người ngoài, đi vào rừng của làng chúng ta thì chỉ có đường chết, đi mười ngày cũng không ra được.”

“Không chết đói thì cũng chết rét, hoặc trở thành thức ăn cho thú rừng.”

“Vậy chúng ta báo cáo với đại ca thế nào.”

“Đồ ngu, thì mày cứ nói là con nhỏ đó không chịu được khổ nên trốn về nhà trước rồi.”

_

Đợi đến khi Ôn Lê hoàn hồn lại thì bóng dáng những người dân làng đã biến mất từ lâu. Một mình cô đứng trong khu rừng rậm rạp, nhìn mãi không thấy điểm cuối, bốn bề giống như một nhà tù đang giam cầm cô ở đây.

Ôn Lê vội vàng mở điện thoại, không có tín hiệu.

Cô cố gắng quay trở lại nhưng lúc này Ôn Lê mới tuyệt vọng phát hiện ra rằng cô không thể tìm được đường ra nữa.

_

Đàm Cầm tỉnh dậy thì không thấy Ôn Lê đâu. Chu Diễm, Trương Trác và Trương Nghị Vinh cũng dần phát hiện ra sự mất tích của Ôn Lê.

Họ nhặt được bút ghi âm của Ôn Lê rơi trên đường, lúc này mới phát hiện ra sự bất thường. Chu Diễm không kịp đánh rắn động cỏ, vội vàng liên lạc với cảnh sát đã phục kích bên ngoài từ lâu.

Xe cảnh sát chưa kịp tới thì đã có một chiếc xe địa hình to lớn xuất hiện. Người đàn ông cao lớn bước từ trên xe xuống, anh mặc một cái áo khoác đen, đường nét khuôn mặt căng chặt sắc bén, nhìn thấy Đàm Cầm thì trầm giọng hỏi: “Ôn Lê đâu?”

Đàm Cầm ngây người tại chỗ: “Sếp…sếp Hạ?”

Tiếng còi cảnh sát hú vang từ đằng xa.

Đáy mắt Hạ Si Lễ ẩn chứa vẻ lạnh lùng dữ dội, anh gằn giọng lặp lại: “Ôn Lê đâu?”

Từ sáng đến giờ, anh đã gửi cho cô vô số tin nhắn, gọi vô số cuộc điện thoại nhưng vẫn không có ai nghe máy, thấy xe cảnh sát đến nỗi bất an trong lòng anh càng rõ ràng hơn.

Đàm Cầm khóc òa lên: “Cô ấy mất tích rồi!”

“Chúng tôi tìm thấy bút ghi âm của cô ấy rớt trên đường, cô ấy phát hiện ra chỗ bọn họ giam giữ người, sau khi gửi vào nhóm thì cũng mất tích luôn.”

Ánh mắt Hạ Si Lễ dừng lại ở một chỗ, mặt anh lạnh như băng bước nhanh về phía sau, anh vừa bước đi vừa tháo chiếc nhẫn ở ngón áp út bên phải bỏ vào túi, một tay túm lấy một gã đàn ông đang định bỏ chạy rồi đấm một cú vào mặt gã ta, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên trông vô cùng dữ tợn.

Gã đàn ông rên lên một tiếng, lảo đảo ngã về phía sau, lại bị Hạ Si Lễ đá một cước vào bụng. Cả người hắn ta bị đá tung, gào lên đau đớn.

Hạ Si Lễ đi đến trước mặt gã đàn ông, giẫm mạnh chân lên mu bàn tay hắn, lạnh lùng hỏi: “Các người giấu Ôn Lê ở đâu?”

Nhìn người đàn ông lộ ra vẻ mặt dữ tợn trên mặt thì gã nọ giãy giụa trên mặt đất rên la: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi nói, tôi nói, cô ta chạy vào rừng rồi…”

Đợi đến khi mọi người hoàn hồn lại thì chỉ còn nhìn được bóng lưng của Hạ Si Lễ.

“Phải đưa dân làng ở đây đi, khu rừng này quá lớn, anh không thể ra được đâu!” một cảnh sát địa phương la lên từ phía sau nhưng không có ai trả lời.

Bóng dáng Hạ Si Lễ đã biến mất trong cánh rừng rậm rạp.

_

Trời dần tối, sương mù bắt đầu lan tỏa trong rừng.

Ôn Lê lạnh run, cô mất một tiếng đồng hồ mới có thể dùng dây leo cọ xát tạo ra lửa, cô ngồi bên đống lửa sưởi ấm nhưng vẫn không chống lại được cái lạnh của rừng núi vào buổi đêm.

Đã hơn bảy tiếng trôi qua nhưng không có ai tìm thấy cô.

Thời gian càng trôi đi Ôn Lê càng tuyệt vọng, cô nghe đi nghe lại tin nhắn thoại của Hạ Si Lễ trong điện thoại, đến khi điện thoại chỉ còn bốn mươi phần trăm pin thì cô đành phải dừng lại để phòng trường hợp hết pin.

Sợ trong rừng sẽ có thú dữ có thể gây thương tích nên Ôn Lê không dám lơ là cảnh giác, cứ nửa tiếng cô lại chạy xung quanh gom nhặt cây để đốt lửa.

Ôn Lê nghĩ, nếu ngày mai vẫn không có người đến cứu thì cô sẽ tự đi ra ngoài.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến càng lúc càng gần.

Trái tim Ôn Lê giật thót một cái, cô sợ là những gã đàn ông trong làng tìm đến nên vội vàng đứng dậy dập tắt lửa, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một người mà đáng lẽ giờ này phải đang ở Kinh Bắc mới đúng.

Trên mặt người đàn ông chỉ còn lại lo lắng và hoảng sợ khi nhìn thấy Ôn Lê, cảm xúc dồn nén mãnh liệt tuôn trào, giọng anh hơi khàn: “Ôn Lê?”

Thân hình gầy gò nhỏ bé trốn sau gốc cây, khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt, đôi môi tím tái vì lạnh, trong tay còn cầm cành cây để phòng thân. Khi nhìn thấy Hạ Si Lễ thì Ôn Lê vứt cành cây rồi chạy nhào vào lòng anh.

“Em sợ quá, em còn tưởng mình đang mơ.” Ôn Lê áp má vào ngực người đàn ông, lắng nghe tiếng tim anh đập, cảm nhận nhiệt độ trên người anh, hốc mắt cô đỏ hoe, tay chân cô run rẩy, cô cố kìm nén tiếng khóc: “Em còn tưởng là sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.”

“Sao có thể chứ?”

Hạ Si Lễ ôm chặt cô, anh cúi đầu hôn lên trán cô, khàn giọng nói: “Cho dù là chân trời góc bể nào đi nữa thì anh cũng sẽ tìm thấy em.”

Cả người Ôn Lê như nhũn ra, ôm một chút Hạ Si Lễ nghe được cô nhỏ giọng nói “Hạ Si Lễ, hình như cả người em hết sức rồi, anh ôm em được không?”

Hạ Si Lễ rũ mắt nhìn cô thật lâu, anh vươn tay khẽ lau đi vết tro dính trên gương mặt nhỏ của cô, anh nâng tay bế bổng Ôn Lê lên, cô ngồi trên cánh tay của anh, vòng hai tay ôm lấy cổ anh.

Ôn Lê nghiêng người vùi mặt vào cổ anh, lúc này mới thấy trên trán anh đã lấm tấm mồ hôi, cô nhỏ giọng lí nhí nói: “Em thấy đỡ hơn rồi, anh cho em xuống đi.”

Hạ Si Lễ nhìn cô một cái, nói: “Cứ ở yên đó cho anh, không biết anh khoẻ cỡ nào à? Ôm em đi cả đêm cũng không thấy mệt.”

Ôn Lê nghe người đàn ông thản nhiên nói chuyện pha chút lưu manh thì mặt cô nóng ran.

Một lúc sau, cô hỏi: “Anh tìm em bao lâu rồi, có mệt không anh? Đàm Cầm và những người khác không sao chứ, những cô gái trong đường hầm đã được cứu ra chưa?”

Hạ Si Lễ liếc nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Sau này phải đặt bản thân lên hàng đầu.”

Ôn Lê nhìn anh, mờ mịt không hiểu anh nói gì.

Giọng nói trầm ấm mang theo ý dỗ dành của người đàn ông vang bên tai cô: “Sợ không?”

Hốc mắt Ôn Lê lập tức cay cay: “Không sợ.”

Hạ Si Lễ cúi đầu, áp trán vào trán cô, cả người cô thật lạnh, đôi tay ôm lấy cổ anh cũng lạnh ngắt làm cho tim anh đau nhói: “Đưa tay vào trong áo anh cho ấm.”

Ôn Lê lắc đầu: “Em không lạnh.”

Hạ Si Lễ cứ thế đi theo dấu vết đã để lại lúc nãy quay lại con đường cũ, hai người bọn họ ra được khỏi cánh rừng rậm rạp kia trước khi trời tối.

Đàm Cầm nhìn thấy Ôn Lê trong lòng Hạ Si Lễ, thì kinh ngạc đến mức hai mắt mở to. Trương Nghị Vinh cũng trợn tròn mắt nhìn họ.

Ôn Lê và sếp Hạ…?

Ôn Lê nhìn biểu cảm của hai người thì có chút lúng túng, căng thẳng không biết phải chào hỏi như thế nào.

Bên tai truyền đến giọng nói của Hạ Si Lễ, anh nhàn nhạt nói: “Tôi đưa Ôn Lê về trước.”

Vụ án bắt cóc được giải quyết hoàn hảo, những người dân làng bị tình nghi tham gia vào đường dây bắt cóc buôn người đã bị cảnh sát bắt đi. Còn những cô gái bị bắt cóc thì đã được cảnh sát giải cứu và tìm bác sĩ tâm lý để tư vấn tâm lý, đợi đến khi họ bình ổn lại cảm xúc thì sẽ lần lượt đưa họ về nhà.

Ôn Lê đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Bút ghi âm của em rơi mất rồi.”

Bên trong có lời kể của những cô gái bị bắt cóc, đây là tư liệu để mang về biên tập thành bản thảo đưa tin.

Đàm Cầm không ngờ lúc này cô còn nghĩ đến công việc: “Yên tâm đi, tụi chị đã nhặt được rồi.”

Ôn Lê lại liếc nhìn Hạ Si Lễ, nuốt những lời định nói trở vào.

Cô được người đàn ông bế vào xe, Hạ Si Lễ đặt vali của cô vào cốp xe, sau đó lại khoác cho cô một chiếc áo khoác dày, bật chế độ sưởi ấm trong xe lên.

Cảm giác lạnh lẽo trên người dần tan biến.

Phải giữ trạng thái cảnh giác trong rừng suốt bảy tiếng đồng hồ, giờ đây đột nhiên được thả lỏng nên Ôn Lê buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.

Hạ Si Lễ nghiêng đầu nhìn cô một cái, anh thay đổi lộ trình lái xe đến thành phố gần thôn Sơn nhất. Đến bãi đậu xe của khách sạn, Ôn Lê được người đàn ông bế xuống xe, cô đỏ mặt: “Em tự đi được.”

Một người đi ngang qua nhìn họ một cái làm cho má Ôn Lê nóng bừng. Hạ Si Lễ liếc nhìn cô: “Anh thích, anh cứ muốn bế vậy đó.”

Ôn Lê suy nghĩ một chút, ở đây không có ai quen anh nên dứt khoát thả lỏng người dựa vào lòng anh.

Hạ Si Lễ đã đặt phòng ở khách sạn tốt nhất ở đây nhưng dù sao đây cũng là thành phố nhỏ nên cơ sở vật chất chắc chắn không bằng khách sạn ở Kinh Bắc.

Anh bật điều hòa, đổ nước khoáng vào ấm nấu nước sau đó lại gọi thêm hai suất cơm, bốn món ăn, một tô cháo. Đói cả ngày nên sức ăn của Ôn Lê tăng vọt, cô ngoan ngoãn ăn sạch cả cơm và cháo.

Ăn xong, cô tiện tay bỏ hộp cơm vào túi ni lông, Hạ Si Lễ tiện tay nhận lấy: “Chuyện này em không cần làm, đi tắm đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Ôn Lê dạ một tiếng rồi ngoan ngoãn cầm quần áo vào phòng tắm.

Tắm xong, Hạ Si Lễ kéo Ôn Lê đến ngồi xuống ghế đẩu, cầm máy sấy sấy tóc cho cô xong mới để cô về giường.

“Nước trên đầu giường là anh mới nấu.”

Người đàn ông nói xong thì quay người đi vào phòng tắm tắm rửa.

Ôn Lê uống nước xong lại xuống giường đổ thêm nước vào ấm nấu nước. Đợi nước nấu xong, cô mới nằm lên giường, mở điện thoại ra thì thấy toàn là tin nhắn của Đàm Cầm và Trương Nghị Vinh.

【Đàm Cầm:!!!】

【Đàm Cầm: Em với sếp Hạ là sao vậy?】

【Trương Nghị Vinh: Chết tiệt… cô với sếp Hạ…】

【Đàm Cầm: Em không biết đâu, sếp Hạ đến còn nhanh hơn cả cảnh sát, lúc thấy sếp Hạ chị còn ngơ ngác, chẳng biết vì sao anh ấy lại đến, kết quả câu đầu tiên anh ấy hỏi là em ở đâu, biết em mất tích là mặt mày anh ấy tối sầm lại, đánh một người dân hỏi tung tích của em, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì sếp Hạ đã chạy đi tìm em rồi.】

Ôn Lê nhìn đoạn tin nhắn dài của Đàm Cầm, mím môi.

Đang nghĩ nên trả lời thế nào, Hạ Si Lễ đi tới, vóc dáng người đàn ông cao lớn làm cho căn phòng khách sạn bé nhỏ như trở nên chật chội và tù túng hơn.

Cô ngồi xếp bằng trên giường, nhìn anh.

Hạ Si Lễ cúi người, bàn tay to nắm lấy hai chân cô đo nhiệt độ, nhíu mày: “Sao còn lạnh thế này?” Đầu ngón tay người đàn ông thô ráp xoa nhẹ qua làm cho Ôn Lê thấy tai mình nóng ran, cô vô thức rụt chân lại.

Hạ Si Lễ tắt đèn, phần giường bên cạnh lập tức lún xuống, eo Ôn Lê bị siết chặt, cả người cô được anh ôm vào lòng. Ôn Lê ngoan ngoãn nép vào lòng Hạ Si Lễ, vừa định nói gì đó, chân cô lại bị người đàn ông nắm lấy đặt lên cơ bụng săn chắc của anh.

Nhiệt độ nóng bỏng lập tức truyền đến lòng bàn chân cô, mu bàn chân được Hạ Si Lễ dùng một tay xoa bóp.

“Còn lạnh không?”

Trong lòng Ôn Lê trào dâng cảm xúc, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Không lạnh.”

Bên tai truyền đến tiếng cười khàn khàn của người đàn ông: “Đương nhiên rồi, người đàn ông của em còn nóng hơn cả lò sưởi mà.”

_

GỢI Ý PASS 2 CHƯƠNG TIẾP THEO

Tên toà soạn nơi Ôn Lê làm việc là gì? (14 ký tự, viết liền không dấu)

CHỌN CHƯƠNG

Bình luận ✿

Trang này không cho phép sao chép nội dung

Discover more from Blue Sunny

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading