Trái tim Ôn Lê đập thình thịch, cả người nóng bừng bừng, động tác thắt cà vạt vốn đã quen thuộc bỗng trở nên lạ lẫm vì Hạ Si Lễ.
Ra khỏi sân bay, gió đêm ùa đến, Hạ Si Lễ vội vã quấn chặt Ôn Lê vào áo khoác của mình, còn Ôn Lê thì ngoan ngoãn nép vào trong lòng người đàn ông, thân nhiệt nóng bỏng từ người anh tỏa ra khiến cô ấm áp vô cùng.
Lên xe, Hạ Si Lễ bật chế độ sưởi ấm, nhạc trên xe bắt đầu phát ra.
Ôn Lê cúi xuống nhìn lướt qua, danh sách phát toàn là những bài hát cô thích, cô hỏi: “Tại sao nhạc trong xe này cũng toàn là nhạc em thích thế?”
Hạ Si Lễ liếc nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Có ổ USB.”
Cô nghiêng đầu: “Sao anh biết em sẽ đến đây?”
Khóe môi người đàn ông cong lên, lười biếng nói: “Không biết.”
“Vậy…”
Khuôn mặt nghiêng của Hạ Si Lễ sắc nét nhưng vẻ cứng rắn lúc này đã giảm đi vài phần, anh nhẹ giọng nói: “Nghe những bài hát em thích sẽ làm cho anh luôn cảm thấy như em đang ở cạnh anh vậy.”
Ôn Lê nghe anh nói vậy vành tai bất giác ửng hồng.
“Anh….quá dính người!”
Hạ Si Lễ nhướng mày nhìn cô hồi lâu rồi khẽ bật cười: “Rốt cuộc là cô vợ nhỏ nhà ai nửa đêm nửa hôm ngồi máy bay mười mấy tiếng để bay từ Kinh Bắc đến đây, hửm?”
Ôn Lê nhìn chiếc áo vest khoác trên người mình, khóe miệng cong lên: “Nhà Hạ Si Lễ.”
Người đàn ông hơi nhướng xương lông mày, khóe môi cong lên nụ cười vừa lưu manh vừa hư hỏng, dù đã quen biết anh nhiều năm như vậy nhưng Ôn Lê vẫn bị dáng vẻ này của anh hấp dẫn.
Xe chạy vun vút trên đường, Ôn Lê nhìn qua cửa sổ thấy một cửa hàng tiện lợi 24 giờ thì do dự một chút rồi nhìn Hạ Si Lễ: “Em muốn đi mua chút đồ.”
Hạ Si Lễ đánh tay lái quay xe đến cửa hàng mở 24 giờ, thuận miệng hỏi: “Em muốn mua gì đó?”
Ôn Lê bị đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn chằm chằm nên có chút chột dạ: “Em đến vội quá nên không mang theo gì cả.”
Hạ Si Lễ nhướng mày cười cười: “Có gì đâu mà ngại, vợ chồng già rồi, mua vài hộp cũng là chuyện bình thường.”
“Kích thước trong khách sạn hơi nhỏ, phải đến cửa hàng mua mới được.”
Nghe mấy câu nói bậy bạ của anh thì mặt Ôn Lê lập tức đỏ bừng: “Gì vậy? Anh nghĩ gì vậy? Em không thèm nghĩ đến mấy chuyện đó đâu, em muốn đi mua đồ lót để thay thôi mà!”
Cái người này vậy mà dám hắt cho cô một thùng nước bẩn to đùng, hại cô choáng hết cả đầu.
Hạ Si Lễ nhướng mắt, cong môi: “Em không nghĩ thì không nghĩ, nhưng anh lại cứ muốn làm mấy chuyện đó thì sao?”
Ôn Lê mặt đỏ tía tai, không nhịn được mắng anh: “Lưu…manh.”
“Chậc.”
Người đàn ông cười một cách xấu xa, giọng nói mang theo vài phần lười biếng quen thuộc: “Sao lại gọi là lưu manh được, cái này em phải gọi là quang minh chính đại đối mặt với nhu cầu sinh lý của mình, em phải khen anh mới đúng chứ.”
Cuối cùng, Ôn Lê vẫn bị da mặt dày của Hạ Si Lễ đánh bại.
Hai người đến một cửa hàng mở 24 giờ, Ôn Lê đi trước, còn người đàn ông một tay đút túi, đi theo phía sau cô. Hạ Si Lễ đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ, tiện tay ném kem đánh răng, bàn chải đánh răng và ly đánh răng vào xe. Nghe thấy tiếng động, Ôn Lê quay đầu lại: “Khách sạn có đồ dùng vệ sinh cá nhân rồi, không cần mua đâu.”
Anh bình thản nói: “Đồ của khách sạn không tốt.”
“Em thấy vẫn ổn mà.” Ôn Lê liếc nhìn giá thì lè lưỡi: “Đắt quá, một tuýp kem đánh răng mà phải mất hơn hai trăm tệ, đây là kem đánh răng dát vàng hả?”
Cô vừa định để tuýp kem đánh răng lại lên giá thì chiếc xe đẩy bị người đàn ông đẩy đi, Hạ Si Lễ liếc nhìn cô: “Bộ em không biết giá trị tài sản của chồng em là bao nhiêu à?”
“Ai cần em tiết kiệm làm gì?”
Hạ Si Lễ nhướng mắt nhìn cô: “Với cái thân hình nhỏ bé này của em, có tiêu cả đời cũng không hết được đâu, lại đây, chọn đồ em cần đi.”
Có phải đây là sự khác biệt giữa người giàu và người nghèo không…
Ôn Lê cảm thấy như vừa bị ai kia đâm cho một nhát thật đau…
Trước đây ở Nam Đàn, thậm chí khi Ôn Lê lên đại học rồi thì loại kem đánh răng đắt nhất mà cô mua cũng chỉ là loại chín tệ chín, bàn chải đánh răng cũng chỉ một hoặc hai tệ một chiếc, để tiết kiệm tiền Ôn Lê còn hay mua loại một gói ba chiếc để dùng cho gia đình vì giá loại này rẻ.
Ôn Lê đến khu đồ lót lấy một túi quần lót dùng một lần cho nữ, một túi quần lót dùng một lần cho nam, sau đó còn thuận tay lấy thêm hai bộ nội y và một bộ váy ngủ.
Đi đến quầy thu ngân, ánh mắt Ôn Lê lướt qua những hộp hình vuông được đặt trên một cái giá nhỏ để ngay hàng đầu tiên. Cô liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy anh không để ý đến mấy hộp này thì liền thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là Ôn Lê còn chưa kịp thả lỏng người thì bước chân của Hạ Si Lễ phía sau đã dừng lại. Khi Ôn Lê phát hiện ra thì người đàn ông cao lớn đã đứng bên cạnh cái giá đó, trầm ngâm nghiêm túc suy nghĩ điều gì đó. Như cảm nhận được ánh mắt của Ôn Lê, Hạ Si Lễ lười biếng nhướng mắt, vẫy tay với cô.
Ôn Lê thấy không ai nhìn họ thì mới rón rén đi qua chỗ anh: “Anh mua thì mua, gọi em lại làm gì?”
Một bóng đen đổ xuống bên cạnh cô.
Hạ Si Lễ cúi xuống trước mặt cô, khóe miệng đột nhiên nhếch lên một nụ cười gian tà, không đứng đắn nói: “Lần đầu tiên anh thấy loại này có hình xoắn ốc mùi bạc hà đó.”
Gương mặt của Ôn Lê lập tức đỏ bừng.
“Thử không?” Anh nghiêng đầu nói: “Chắc là kích thích lắm.”
“…”
Hạ Si Lễ cũng không đợi cô trả lời, anh thẳng tay lấy luôn mấy hộp nhỏ có hình xoắn ốc ở bên trên vào xe đẩy.
Ôn Lê nhìn người đàn ông quét sạch những mấy hộp vuông nhỏ trên quầy thì vành tai đỏ ửng lên, cả người nóng bừng, khi nhận ra ánh mắt của nhân viên cửa hàng hướng về phía họ thì cô thiếu điều chỉ muốn chui xuống đất: “Anh tự trả tiền đi, em ra ngoài đợi anh.”
Hạ Si Lễ liếc nhìn cô tặc lưỡi một tiếng: “Nhìn em kìa, em cứ núp vào lòng anh, anh che mặt em lại thì có ai nhìn thấy em đâu?”
Ôn Lê bịt tai: “Không nghe, không nghe…”
Cô vội vàng chạy ra khỏi cửa hàng, nhìn Hạ Si Lễ thản nhiên đẩy xe đẩy đến quầy thu ngân rồi đặt tất cả hàng hóa bên trong lên quầy. Nhân viên cửa hàng nhìn thấy một đống hộp vuông nhỏ trên quầy rồi lại nhìn sáng giá để hàng đã bị quét sạch thì sững sờ mất nửa phút.
Ôn Lê thấy nhân viên cửa hàng nói gì đó với Hạ Si Lễ, người đàn ông cao lớn đột nhiên nhìn về phía cô, đúng lúc chạm phải ánh mắt đen láy đầy ẩn ý của anh, sau đó anh thanh toán tiền rồi xách một đống túi lớn túi nhỏ đi ra.
Cô đưa tay định giúp anh xách túi nhưng bị anh cản lại, cô tò mò hỏi: “Anh nói gì với nhân viên cửa hàng vậy?”
Đặc biệt là ánh mắt người đàn ông nhìn cô lúc nãy, rõ ràng là chẳng mang theo thiện ý gì, làm cô cứ thấy kỳ lạ vô cùng.
Mặt Hạ Si Lễ vô cùng nghiêm túc: “Em đoán xem.”
“…”
Ôn Lê chỉ cảm thấy tò mò như có kiến cắn vào tim, cô đưa tay nhéo nhẹ cánh tay anh: “Em đoán không ra.”
Hạ Si Lễ nhướng mày, anh cúi xuống, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Nhân viên cửa hàng hỏi anh tại sao lại mua nhiều như vậy, anh nói, cô gái nhỏ nhà anh quá dính người.”
Gương mặt của Ôn Lê hoàn toàn đỏ bừng, cô đánh vào ngực người đàn ông: “Anh đúng là đồ đáng ghét, mất mặt quá!”
Cả người Hạ Si Lễ cứng như sắt, Ôn Lê mới đánh có vài cái mà đã thấy tay mình tê dại. Giọng cười của Hạ Si Lễ khàn khàn, anh nắm lấy lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa: “Đau không? Đồ ngốc, em toàn đánh vào chỗ cứng thôi.”
Lòng bàn tay bị những ngón tay thô ráp của người đàn ông xoa bóp khiến cho trái tim Ôn Lê mềm nhũn, ngứa ngáy.
“Em là đồ ngốc thì anh cũng chính là đồ ngốc.” Ôn Lê liếc nhìn anh: “Thôi cũng được, dù sao thì ở nước ngoài cũng không ai biết em.”
Hạ Si Lễ lười biếng cười khẽ.
Anh nhìn khuôn nghiêng điềm tĩnh của Ôn Lê, nhớ đến câu hỏi của nhân viên cửa hàng khi nãy: “Người vừa ra ngoài là bạn gái anh sao? Xinh quá.”
Hạ Si Lễ nhìn theo ánh mắt của nhân viên cửa hàng, cô gái nhỏ xinh mặc chiếc áo vest của anh, đang ngoan ngoãn đợi anh ở trước của.
Khóe môi anh cong lên: “Không phải bạn gái, là vợ tôi.”
_
Hạ Si Lễ có bất động sản ở nước ngoài nhưng vì để tiện làm việc nên anh vẫn thường hay ở trong khách sạn của mình.
Vào phòng riêng, Hạ Si Lễ dẫn Ôn Lê đến phòng tắm: “Em tắm trước đi, thay quần áo ra đưa cho anh, khách sạn có máy sấy, sáng mai sẽ khô thôi.”
Ôn Lê đáp một tiếng, cô cầm quần áo chạy vào rồi đóng nhanh chóng cửa phòng tắm lại, gương mặt kiêu ngạo của Hạ Si Lễ bị chặn ngoài cửa.
Ôn Lê cởi hết quần áo, chỉ còn lại mỗi đồ lót trên người, cô hé mở cửa phòng tắm để đưa quần áo cho anh.
Hạ Si Lễ ngước mắt nhìn cánh tay trắng nõn nà vươn ra ngoài, nhìn Ôn Lê thậm chí còn không dám thò đầu ra thì cười khẩy: “Chuyện gì cũng đã làm hết rồi, nốt ruồi trên người em mọc ở đâu anh đều biết rõ, vậy mà sao em suốt ngày mắc cỡ thế nhỉ?”
Ôn Lê không ngờ người đàn ông này lại lưu manh như vậy, cô hơi không phục nên liền đáp lại: “Có giỏi thì anh cứ thử trần truồng đi lại trước mặt em đi?”
Qua lớp kính mờ của phòng tắm, hình bóng cao lớn của Hạ Si Lễ lờ mờ hiện ra trước mắt cô, cách một lớp kính, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang bên tai: “Anh thấy cũng được đó, cởi quần áo trước thì cũng tiện hơn.”
Ôn Lê bị mấy lời này của Hạ Si Lễ chọc cho mặt mũi đỏ bừng, cô hung hăng đóng sầm cửa rồi khoá lại, động tác nhanh như chớp.
Người đàn ông bị nhốt bên ngoài cửa cong môi, xách quần áo của Ôn Lê đi đến một phòng tắm khác, sau khi vò tay xong thì anh cho quần áo vào máy sấy.
Lúc tắm Ôn Lê phải cầm vòi sen để tắm, vì hình xăm ở xương hông của cô mới xăm nên không được đụng nước, hại Ôn Lê hôm nay tắm rửa phải tốn hết cả tiếng đồng hồ.
Đợi Ôn Lê bước ra khỏi phòng tắm thì Hạ Si Lễ đã thay đồ xong, trên tay anh là một ly sữa nóng và một đĩa hạt nhỏ: “Em uống sữa trước đi.”
Ôn Lê ngồi xuống sofa, uống hết sữa trong hai ba ngụm.
Trước đây cô không thích uống sữa tươi, cũng là từ khi quen biết Hạ Si Lễ, mỗi ngày bị anh bắt ép nên cô mới bắt đầu uống sữa. Cũng không biết có phải vì uống sữa nên bổ sung đủ chất dinh dưỡng hay không mà mái tóc của cô cũng biến từ màu vàng thiếu sức sống nhiều năm trước trở nên đen nhánh bóng mượt.
Nhận ra người nào đó lại đang mò mẫm tóc mình thì Ôn Lê ngẩng đầu, chớp mắt nhìn anh: “Em đã sấy tóc rồi.”
Hạ Si Lễ hờ hững nói: “Anh đi guốc trong bụng em, cùng lắm thì em chỉ sấy có năm sáu phút thôi.”
Nói đoạn Hạ Si Lễ lại lấy máy sấy tóc từ trong phòng tắm ra, tiếp tục sấy mái tóc còn hơi ẩm của cô. Sấy tóc xong, Ôn Lê vươn vai, cơn buồn ngủ sau hai ngày không ngủ ngon ập đến. Cô ngáp một cái, vô tình nhìn thấy Hạ Si Lễ đang cầm một hộp bao cao su hình xoắn ốc mới mua, cái miệng đang há hốc của cô từ từ khép lại.
Cô không chịu nổi, lại còn thêm mùi bạc hà the mát quỷ quái gì đó nữa…
Ôn Lê nhân lúc anh cầm đồ thì liền quay người chạy thẳng về phòng, chưa kịp chạy đến cửa thì đã bị Hạ Si Lễ một tay ôm eo, nhẹ nhàng nhấc bổng lên khiến cô choáng váng đầu óc. Ôn Lê bị anh vác trên vai, bụng dưới áp vào bờ vai cứng rắn của người đàn ông.
Má cô cọ vào hõm cổ anh theo từng bước chân di chuyển: “Đầu em sắp nổ tung rồi, đau…đau…đau, Hạ Si Lễ anh mau thả em xuống.”
Hạ Si Lễ liếc nhìn cô, khóe môi cong lên thành một nụ cười xấu xa, một tay khác nắm lấy cằm nhỏ của Ôn Lê, nghiêng đầu hôn lên môi cô: “Nũng nịu cũng vô dụng thôi.”
Hạ Si Lễ vừa hôn vừa mút, lòng bàn tay nắm lấy vòng eo cô nóng rực, nóng đến mức khiến Ôn Lê mềm nhũn cả người. Cô nắm lấy vai người đàn ông, da thịt trực tiếp cọ vào nhau, những đường gân xanh nổi trên cánh tay anh khiến lòng Ôn Lê hỗn loạn.
Ôn Lê bị anh đặt lên chiếc giường mềm mại, cả người chìm hẳn xuống giữa giường, cô nhìn Hạ Si Lễ đang đứng bên mép giường, tim đập thình thịch. Ôn Lê chẳng kịp nghĩ gì nhiều, chỉ kịp chạy đến góc giường cách anh xa nhất.
Cổ chân trắng muốt mảnh khảnh bị một lực kéo mạnh lại.
Ôn Lê đâm sầm vào lòng người đàn ông, ga giường nhăn nhúm theo từng chuyển động cọ xát, mùi vị ái muội len lỏi vào từng ngóc ngách trong phòng.
Hình xăm là mới xăm hôm nay, phải cần ít nhất một tuần nữa mới bong mài và lành hẳn, trước đó Ôn Lê muốn tạo cho anh một sự bất ngờ.
“Tối nay không được.” Ôn Lê ôm lấy eo Hạ Si Lễ, nhìn anh bằng ánh đáng thương: “Em đến tháng rồi.”
Hạ Si Lễ hơi nhíu mày: “Sớm hơn một tuần?”
“Hai hôm nay anh không ở nhà, em lén uống nước lạnh phải không?”
Mặt Ôn Lê đỏ bừng, không ngờ người đàn ông này còn nhớ cả chu kỳ kinh nguyệt của cô, trong lúc cô còn đang mãi nghĩ không biết có thể lừa được anh không thì đầu ngón tay của người đàn ông đột nhiên lướt qua mép quần lót, cảm giác nóng rực khiến cô giật mình, vừa định tránh né thì Hạ Si Lễ bế cô lên đi về phía phòng tắm.
“Làm…làm gì vậy?” Ôn Lê nhất thời mờ mịt.
Hạ Si Lễ nhàn nhạt liếc nhìn cô: “Không dùng băng vệ sinh mà đã chạy ra ngoài, lúc muốn làm thì phát hiện em đến, em muốn dọa chết anh à?”
Ôn Lê à một tiếng, vào phòng tắm cô mới phát hiện lời nói dối của cô đã trở thành sự thật, kỳ kinh nguyệt của cô thực sự đến sớm hơn một tuần.
Dọn dẹp xong, Ôn Lê nhìn Hạ Si Lễ đang đợi cô ở cửa, cô thấy hơi chột dạ nên chủ động đưa tay ra: “Bế em.”
Hạ Si Lễ tặc lưỡi một tiếng, tuy ánh mắt anh hờ hững liếc Ôn Lê một cái nhưng tay lại quen đường quen nẻo bế cô lên rồi nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Vừa định nằm xuống thì cổ tay Ôn Lê đã bị người đàn ông nắm lại, Ôn Lê quay đầu lại, nghi hoặc hỏi anh: “Sao vậy?”
Hạ Si Lễ rất cao, cô đứng trên giường mà chỉ cao hơn anh có mười mấy cm.
Lần đầu tiên nhìn Hạ Si Lễ từ trên cao xuống nên Ôn Lê thấy rất lạ, cười tít mắt xoa đầu anh: “Lùn.”
Tóc người đàn ông ngắn và cứng, đâm vào lòng bàn tay cô vừa ngứa lại vừa đau.
Hạ Si Lễ khẽ cười, trêu chọc: “Rốt cuộc ai mới là đứa lùn 160cm?”
Ôn Lê: “… Là 161! Không phải 160!”
“Được.”
Hạ Si Lễ cười nhẹ, vòng hai tay ôm lấy eo cô, Ôn Lê thuận thế nhào vào lòng anh, hơi thở ấm áp mát lạnh của người đàn ông phả vào má cô: “Hôn một cái.”
Giọng người đàn ông trầm ấm, văng vẳng bên tai Ôn Lê khiến trái tim Ôn Lê đập loạn xạ, hai má ửng hồng, cô khẽ ừ một tiếng.
Hạ Si Lễ quen thói lưu manh, mỗi khi hôn cô đều dữ dội ngang ngược như muốn nuốt trọn cô vào bụng. Chỉ là không hiểu sao lần này anh lại không như mọi khi, bàn tay anh vuốt ve vòng eo cô, để cô áp sát vào anh hơn, dịu dàng liếm mút từng chút một.
Ôn Lê bị anh mút đến mềm nhũn cả chân, người đàn ông cười khẽ, hai cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy cô, hơi thở nóng hổi phả ra, khuôn mặt lạnh lùng cọ vào má cô, anh nghiêng đầu hôn lên vành tai đỏ bừng của cô.
Trái tim trong lòng ngực đang gào thét điên cuồng, Ôn Lê bị anh trêu chọc cả người mềm nhũn, giờ phút này cô chỉ có thể nắm chặt vạt áo anh không buông.
Hôn xong, khóe mắt Ôn Lê ửng hồng, đôi mắt hạnh long lanh, đôi môi căng mọng cũng đỏ bừng.
Ngón tay cái thô ráp của Hạ Si Lễ lướt qua khóe miệng Ôn Lê, anh ôm lấy đầu gối rồi đặt cô nằm xuống giường, giọng anh trầm ấm: “Đau bụng không em?”
Bàn tay nóng bỏng của người đàn ông đặt lên bụng Ôn Lê, truyền đi hơi ấm như muốn sưởi ấm cả người cô.
Ôn Lê mềm lòng, lắc đầu: “Không đau.”
Hạ Si Lễ cúi đầu, hôn lên mí mắt cô, bàn tay lại tùy ý nắm lấy nơi anh yêu thích nhất: “Vậy thì nhắm mắt ngủ thôi.”
Ôn Lê đỏ mặt rũ mắt, cách một lớp váy ngủ cô vẫn có thể cảm nhận lòng bàn tay của anh rất rõ ràng, cô cắn môi, nắm lấy tay anh: “Anh…anh như vậy thì làm sao em ngủ được…”
Giờ phút này, trong đôi mắt đen láy của Hạ Si Lễ chỉ còn lại sự xấu xa và trêu chọc: “Em ngủ phần em, anh làm phần anh, không liên quan đến nhau.”
Làm gì có lý lẽ nào quái đản như thế…
“Em buồn ngủ rồi.” Ôn Lê vùi nửa khuôn mặt vào ngực người đàn ông, cô vươn tay ôm lấy anh: “Lần sau, anh muốn làm sao cũng được.”
Hạ Si Lễ nhướng mày: “Được thôi, vậy thì miễn cưỡng bỏ qua cho em lần này vậy.”
Bàn tay người đàn ông lại xoa nhẹ bụng của Ôn Lê: “Ngủ đi, qua hai ngày nữa xong việc, anh sẽ đưa em đi xem thác nước.”
Ôn Lê áp má vào ngực anh: “Bụng em không đau nữa, anh cũng mau ngủ đi.”
Hạ Si Lễ nhẹ nhàng ừ một tiếng, chỉ là lòng bàn tay ấm áp của anh vẫn đặt trên bụng cô cả đêm, không hề nhúc nhích.
Có lẽ vì có Hạ Si Lễ ủ ấm nên sáng hôm sau bụng Ôn Lê cũng không thấy khó chịu nữa.
Buổi trưa, Hạ Si Lễ họp hành, làm việc trong khách sạn, Ôn Lê nằm trên giường xem chương trình tạp kỹ, thỉnh thoảng lại bóp vai cho anh, rót cho anh một tách trà nóng.
Buổi chiều, người quản lý khách sạn đem đến hai bộ áo khoác đi mưa, hai người mặc áo khoác xong thì khởi hành đi ngắm thác nước.
Có rất nhiều khách du lịch đến đây xem thác nước lớn này, người người chen chúc nhau ngắm nhìn thác nước hùng vĩ tráng lệ, dù có đứng ở chỗ lan can thì vẫn có những giọt nước bắn vào mặt.
Người nước ngoài thường cao, Ôn Lê phải kiễng chân nhưng cũng khó mà nhìn thấy được toàn cảnh thác nước, cô kéo tay áo anh: “Anh nhìn thấy không?”
Hạ Si Lễ nhướng mày: “Em nghĩ sao?”
Ôn Lê bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Chắc chắn là nhìn thấy rồi…”
Phía trên đầu vang lên tiếng cười nhẹ lười biếng của người đàn ông, Ôn Lê vừa ngẩng đầu lên thì lòng bàn tay Hạ Si Lễ đã đặt trên eo cô, anh dùng sức một chút, cả người Ôn Lê bị anh bế lên, tim cô đập thình thịch, đến khi cô phản ứng lại thì cô đã ngồi trên cổ anh rồi.
Chênh lệch chiều cao quá lớn khiến cho Ôn Lê sợ hãi nắm chặt vai Hạ Si Lễ, hai chân cô bị bàn tay người đàn ông nắm chặt.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi cong lên: “Lần này, không có ai có thể che khuất tầm nhìn của em rồi.”
Ôn Lê cố hết sức không để ý đến những ánh mắt xung quanh đang đổ dồn vào họ, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ trước mắt, đôi mắt hơi mở to đầy thích thú.
Thác nước dài vô tận, nước đổ xuống như con sóng khổng lồ đập xuống theo chiều thẳng đứng, những giọt nước bắn tung tóe vào má cô mát rượi. Theo dòng nước đổ xuống, cầu vồng bảy sắc hiện ra trên vách đá, ở bờ bên kia, có vài chiếc thuyền du ngoạn đang chạy trong làn sương mù dày đặc.
“Đẹp quá.” Ôn Lê mải mê nhìn tháp nước không chớp mắt: “Thiên nhiên thật kỳ diệu.”
Hạ Si Lễ cười: “Sau này anh sẽ đưa em đi chơi những nơi khác.”
Ôn Lê nhìn một lúc: “Hình như chúng ta chưa có bức ảnh chụp chung nào.”
Sau khi gặp lại, ngoài bức ảnh tuyên bố chính thức và giấy đăng ký kết hôn thì họ vẫn chưa có bức ảnh nào khác.
Hạ Si Lễ một tay nắm lấy mắt cá chân cô, một tay thản nhiên rút điện thoại ra, đi đến trước mặt một người phụ nữ, nói bằng tiếng Anh: “Bạn có thể giúp chúng tôi chụp vài bức ảnh không?”
Người phụ nữ tóc vàng nhìn Hạ Si Lễ, rồi lại nhìn Ôn Lê đang ở trên cổ anh, nói với anh: “Tất nhiên là được.”
Hạ Si Lễ: “Cảm ơn.”
Ôn Lê bị những du khách xung quanh nhìn chằm chằm, nên mặt cô có hơi nóng, cô vỗ nhẹ vào vai người đàn ông: “Cho em xuống dưới chụp đi…”
Hạ Si Lễ nhướng mày: “Ở phía sau toàn là người, em có chắc là muốn xuống dưới chụp không?”
Ôn Lê liếc nhìn xung quanh, khắp nơi toàn là người với người, ai cũng đều cao hơn cô, Ôn Lê do dự một hồi, vẫn là chọn không xuống.
Người phụ nữ tóc vàng cầm điện thoại của Hạ Si Lễ, nhìn vào cặp đôi đằng sau ống kính, trong mắt cô nàng ánh lên vài phần hâm mộ.
“Tách, tách-”
Ôn Lê được anh đặt xuống đất một cách vững vàng, Hạ Si Lễ ôm eo cô, một lần nữa cảm ơn người phụ nữ tóc vàng rồi hai người đi xuyên qua đám đông để đi ra ngoài. Cô ôm lấy cánh tay của Hạ Si Lễ: “Em muốn xem ảnh chụp chung của mình.”
Người đàn ông ôm cô bằng một tay, thản nhiên tiến về phía trước, một tay nhìn ảnh chụp chung của họ, khóe môi hơi nhếch lên, đầu ngón tay thon dài chạm vào màn hình vài lần rồi đưa điện thoại cho cô.
Ôn Lê cúi đầu xem ảnh.
Hạ Si Lễ mặc áo khoác đi mưa màu đen, đường nét khuôn mặt cứng cáp, cúc áo cổ để mở một cúc, để lộ một nửa xương xương quai xanh bén nhọn, bàn tay to lớn đang nắm lấy chân cô.
Trong ảnh, Ôn Lê ngồi trên cổ Hạ Si Lễ, cô mặc chiếc áo khoác đi mưa màu đen giống hệt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt hạnh khi cười thì cong thành hai vầng trăng khuyết.
Ôn Lê ngắm nhìn rất lâu, cô mỉm cười gửi ảnh chụp chung của họ vào WeChat của cô rồi lưu thành hình nền.
Đến tối, Ôn Lê mới phát hiện Hạ Si Lễ đã đăng bức ảnh chụp chung này lên vòng bạn bè. Hai người có khá nhiều bạn chung nên tất nhiên cô cũng có thể thấy bình luận của họ.
【Lăng Tô Nhiễm: Lại phát cơm chó à?】
【Thời Diên: Trời ạ, đây có phải là Tổng giám đốc Hạ của chúng ta không, cậu thực sự chiều Ôn Lê muốn lên trời rồi. Anh Hạ này, xem ra địa vị của anh trong nhà không được ổn lắm nhỉ…】
Ôn Lê lúc này mới nhận ra, một Hạ Si Lễ hào hoa phong nhã, lúc nào cũng kiêu ngạo sáng ngời vậy mà lại luôn luôn cưng chiều cô bất chấp tất cả.
Ngay sau đó, trên phần bình luận lại xuất hiện thêm một câu trả lời.
Là bình luận của Hạ Si Lễ.
【Vợ tôi thì phải ngồi trên đầu tôi chứ.】
CHỌN CHƯƠNG
1 Comment
chậc =))