cho anh den cung gio banner

[CHỜ GIÓ] Chương 70: L is the only one for me

Sau khi Hạ Si Lễ bình luận xong thì vòng bạn bè của anh đã nổ tung.

【Cận Tư Tự:…】

【Lý Dịch Từ: Phục.】

【Thời Diên: @ Cận Tư Tự, @ Lý Dịch Từ, sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn thì anh Hạ chỉ biết khoe vợ thôi, người biết thì nói cậu ta bị cuồng yêu, người không biết thì nói cậu ta sợ vợ đó.】

【L trả lời Thời Diên: Sợ vợ thì sao, tôi thích bị vợ quản vậy đó, nếu cậu cũng muốn bị vợ quản thì trước tiên phải kiếm được người yêu đi đã.】

【Thời Diên:…@ Ôn Lê, em xem lại chồng em đi, sao em không ra mặt lấy lại công bằng cho mọi người chứ?】

【L trả lời Thời Diên: tự @ vợ mình đi.】

Không đến nửa giây, Thời Diên đã vừa chửi bới vừa xóa đi dòng bình luận có nhắc đến Ôn Lê, sau đó đăng lại một bình luận khác.

Ôn Lê cuộn mình trong vòng tay Hạ Si Lễ, anh ôm cô bằng một tay để cô gối đầu lên cánh tay anh, chân cô bị người đàn ông kẹp lại như thể muốn khảm cô vào sâu trong thân xác mình. Cô ngẩng đầu lên, tò mò hỏi: “Anh không sợ nhân viên công ty hoặc đối tác nhìn thấy bức ảnh anh đăng lên sao, nếu chẳng may ảnh hưởng đến anh thì phải làm sao?”

Hạ Si Lễ cười khẽ, cái cằm cứng rắn cọ vào má cô, vài sợi râu mới mọc trên mặt cọ vào mặt cô khiến cô ngứa ngáy phải dùng tay đẩy anh nhưng người đàn ông lại tranh thủ hôn vào lòng bàn tay cô.

Một cảm giác mềm mại ấm áp như lông vũ cào nhẹ vào trái tim Ôn Lê, cô đỏ mặt né tránh nhưng lại bị người đàn ông ôm vào lòng.

Anh nhướng mày, rũ mắt nhìn cô: “Em chưa từng nghe câu này à?”

Hàng mi xinh đẹp của Ôn Lê run rẩy, cô hỏi: “Câu gì?”

Bàn tay to của Hạ Si Lễ nâng cằm cô lên gãi gãi giống như đang trêu mèo, anh cười khẽ: “Người đối xử tốt với vợ, nghe lời vợ, chiều chuộng vợ, chỉ yêu thương bà xã của mình thì tài vận sẽ rất tốt.”

Ôn Lê đỏ mặt, nghe những lời của anh thì trong lòng cô như có một luồng nước ấm chảy qua: “Chỉ có miệng anh là ngọt thôi, suốt ngày cứ tự luyến, tìm cách để khen mình giỏi.”

Người đàn ông liếc nhìn vành tai đỏ ửng của người trong lòng, một tay giữ lấy eo cô kéo cô về phía mình, trên mặt đầy vẻ lưu manh: “Những ngày này không làm được thì đúng buồn thật.”

Ôn Lê mơ màng một lúc, mãi lúc sau mới hiểu được ý anh, cô ngẩng đầu lên, đập ngay vào mắt là nụ cười hư hỏng của người đàn ông.

Trái tim cô đập thình thịch, bàn tay che miệng anh lại, hai tai nóng bừng: “Hạ Si Lễ, anh có thể nghiêm túc một chút không?”

Bất chợt, đôi môi bị người đàn ông cắn lấy, anh cười trầm thấp: “Nghiêm túc cái gì, nghiêm túc với người khác là đủ rồi, anh chỉ không thể nghiêm túc với em thôi.”

Ôn Lê vùi mình vào ngực người đàn ông, trong lòng mềm nhũn như muốn tan ra trong mật ngọt.

Ngày hôm sau, Hạ Si Lễ và Ôn Lê bay về Kinh Bắc.

Thứ hai, Ôn Lê vừa đến công ty, Đàm Cầm chớp chớp mắt với cô: “Quả nhiên tình yêu là mỹ phẩm dưỡng da tốt nhất cho phụ nữ nhỉ? Chỉ mới hai ba ngày không gặp mà trông em tươi tắn hẳn ra, làn da còn căng mịn hơn cả mấy cô gái mười mấy tuổi nữa.”

Ôn Lê bị cô trêu chọc đến mức ngượng ngùng: “Cũng có thể là do mấy ngày gần đây em đắp mặt nạ nhiều thôi.”

Đàm Cầm ngồi xuống bên cạnh cô: “Nói thật nha, trông em tròn trịa hơn nhiều so với hồi mới từ châu Phi về, cũng không hẳn là tròn trịa, phải nói là có da có thịt hơn.”

Ôn Lê nhớ lại hôm qua vừa về đến nhà, Hạ Si Lễ đã bế cô đến cân, sau đó còn xoa đầu cô, giống như đang khen thưởng trẻ con vậy: “Giỏi lắm.”

“So với trước thì em béo lên gần mười cân rồi.”

Sắp bước vào hàng ngũ những người có cân nặng đầu chín rồi.

Đàm Cầm la lên: “Trời ơi, trước kia em gầy đến mức nào vậy, phải tăng cân nữa, tăng cân lên mới khoẻ được.”

Ôn Lê chợt nhớ ra cô và Hạ Si Lễ gặp lại nhau là vào tháng tám, thời gian trôi qua chưa bao lâu mà cô đã bị anh nuôi béo lên gần mười cân tự lúc nào…

Cô không dám nghĩ đến vài tháng nữa thì không biết cân nặng của cô sẽ tăng đến mức nào.

Ôn Lê vội vàng mở WeChat ra để vỗ Hạ Si Lễ một cái.

Trên khung trò chuyện của WeChat hiện lên dòng chữ “Tôi vừa vỗ L của WL.”

——Lễ của Ôn Lê

Cô ngẩn ngơ mất nửa giây, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.

Cái người này, trẻ con quá đi!

【L: Nhớ anh à?】

Ôn Lê khẽ hừ một tiếng nhưng khóe miệng vẫn không nhếch lên được.

【Ôn Lê: Em không thể béo thêm được nữa, mới có mấy tháng mà em đã tăng mười cân rồi!】

【L: Mới tăng mười cân thôi à? Chậm hơn anh nghĩ, tối về nhà anh sẽ nấu thêm đồ ăn ngon cho em】

【Ôn Lê: Không được không được, em không muốn trở thành một bé heo tròn xoe, không đẹp.】

【L: Chậc】

Đây là ý gì?

Ôn Lê đang nghĩ ngợi thì màn hình điện thoại hiện lên một cuộc gọi thoại. Cô liếc nhìn màn hình máy tính thấy giờ làm việc còn năm phút nữa mới bắt đầu thì vội vàng lấy tai nghe ra khỏi ngăn kéo để chạy ra ngoài nghe máy.

“Sao anh lại gọi điện đột ngột thế?”

Hạ Si Lễ lại tặc lưỡi một tiếng, giọng nói lười biếng của người đàn ông truyền qua tai nghe: “Không được gọi à?”

Ôn Lê nắm chặt dây tai nghe, giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai khiến cô tê dại: “Được.”

“Tiếp tục chủ đề vừa nãy, em đã chín mươi cân rồi, không thể ăn thêm được nữa, em sợ mình béo thành một quả bóng mất.”

Anh cười khẽ: “Em ăn uống như mèo vậy thì có thể biến thành quả bóng gì chứ, có biến thành thế nào thì em vẫn là nhóc con của anh, là cục cưng của anh, kiểu gì anh cũng thích.”

Ôn Lê cảm thấy mình sắp bị những lời đường mật của Hạ Si Lễ đánh bại rồi.

“Không được!”

“Được thôi, anh cho em hai lựa chọn.”

Thấy việc này có thể thương lượng, Ôn Lê liền hỏi: “Lựa chọn gì?”

Người đàn ông thản nhiên nói: “Một ngày ít nhất phải làm chuyện đó ba bốn lần và ăn đồ ăn dinh dưỡng để tăng cân, em tự chọn một trong hai đi.”

Ôn Lê không nhịn được mà gọi tên anh: “Hạ-Si-Lễ.”

“Ừ?”

“Em muốn đánh anh quá.”

Giọng cười gian tà của người đàn ông truyền qua tai nghe: “Được thôi, em muốn đánh thế nào cũng được, trên giường em muốn làm gì thì làm.”

Gò má Ôn Lê ửng hồng: “Không muốn nói chuyện với anh nữa, em phải cố gắng đi làm kiếm tiền, tạm biệt.”

Cúp máy, Ôn Lê quay lại văn phòng, thấy Hạ Si Lễ nhắn cho cô một tin nhắn trên WeChat: 【Tối nay em muốn ăn gì, anh ở nhà đợi em】

Hạ Si Lễ ngày nào cũng rất bận rộn, Ôn Lê thấy thương anh phải lái xe đưa đón cô mất nhiều thời gian nên bây giờ cô đã dần tự lái xe đến công ty.

Ôn Lê nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời: 【Muốn ăn cháo bí đỏ】

【L: Được】

Theo lệ thường, sáng thứ Hai sẽ là buổi họp đầu tuần, nhưng hôm nay đặc biệt hơn một chút khi tổng biên tập tập hợp tất cả các phòng ban lại với nhau để công bố có sự thay đổi trong nhân sự của từng phòng ban.

Đến lượt phòng tin tức xã hội, tổng biên tập nói: “Trải qua hai năm rưỡi, Ôn Lê tiên phong mở đường cho Nhật Báo Kinh Bắc của chúng ta ở Châu Phi, tỷ lệ người xem của bộ phim tài liệu Châu Phi vẫn giữ vị trí đầu bảng so với các phim cùng loại. Mới về nước chỉ có bốn tháng mà Ôn Lê đã xử lý hơn một trăm tin tức lớn nhỏ, trong đó có năm tin lên hotsearch, có hơn hai mươi tin được Kinh Bắc và các thành phố khác quan tâm chú ý.”

Tổng biên tập cười nói: “Chúc mừng, phó ban tin tức xã hội, Ôn Lê.”

Lâm Kỳ Vân cũng cười với Ôn Lê.

Các đồng nghiệp khác cũng chân thành chúc mừng: “Lê Lê, được thăng chức rồi, phải mời tiệc ăn mừng đó nha!”

Ôn Lê cười tươi: “Được, không vấn đề.”

Tan họp, Ôn Lê không kìm được mà kể tin vui này cho Hạ Si Lễ, lại gửi cho anh một phong bao lì xì một vạn tệ: 【Cho anh tiền tiêu vặt, giờ em là người có tiền rồi.】

Vài phút sau, Hạ Si Lễ không nhận mà chuyển cho cô một phong bao đỏ bốn vạn hai.

Ôn Lê gửi một dấu hỏi.

【L: Chuyển lại tiền anh vừa chuyển cho em cùng với tiền tiêu vặt em cho anh đi.】

Ôn Lê mờ mịt chẳng hiểu gì những vẫn ngoan ngoãn làm theo lời anh, nhận phong bao lì xì của anh, đến khi nhập số tiền thì cô bỗng hiểu ra.

Một vạn cộng với bốn vạn hai là năm hai mươi.

Cô mỉm cười.

Hạ Si Lễ vừa nhận, màn hình điện thoại của Ôn Lê liền hiện lên một tin nhắn.

【Ngân hàng Trung Quốc: Tài khoản đuôi XXX của quý khách tại Ngân hàng Trung Quốc đã nhận được 5.200.000,00 NDT vào lúc 11:23 ngày 03 tháng 12, số dư hiện tại là 5.769.854,00 NDT.】

Ôn Lê nhìn một loạt số không phía sau thì tim đập thình thịch, mặc dù Hạ Si Lễ đã giao toàn bộ tài sản của anh cho cô nhưng đây là lần đầu tiên cô thực sự cảm nhận được năng lực tài chính của anh, có thể tùy tiện chuyển một khoản tiền lên đến bảy chữ số.

【L: Quà thăng chức cho cô gái nhỏ của anh】

Ôn Lê nhìn số tiền trong thẻ, đột nhiên không biết phải tiêu thế nào.

Gần giờ tan làm, Ôn Lê nhận được điện thoại của phóng viên Đài truyền hình trung ương, yêu cầu cung cấp bản gốc âm thanh về vụ bắt cóc ở vùng núi.

Cô lục tìm trong túi nhưng không thấy.

Đàm Cầm nhìn thấy vẻ lo lắng của cô thì hỏi: ” Lê Lê, em làm sao vậy?”

Ôn Lê mím môi: “Em tìm một món đồ quan trọng.”

“Hay là bỏ quên ở nhà rồi?” Đàm Cầm hỏi.

Ôn Lê nói: “Có thể.”

Trước khi bay ra nước ngoài, cô vẫn còn dùng bút ghi âm. Bút ghi âm này cô thường mang theo bên người như đồ tuỳ thân vậy.

Ôn Lê vô thức muốn hỏi Hạ Si Lễ nhưng khi gõ chữ xong rồi thì lại xóa từng chữ một.

_

Hạ Si Lễ về nhà trước để chuẩn bị bữa tối.

Để cháo ngon hơn thì phải hầm lâu, anh cho bí đỏ vào nồi, đợi nước sôi thì cho gạo tẻ đã vo vào, sau đó lại cho thêm hơn mười quả táo tàu rồi vặn lửa nhỏ để hầm.

Sau khi chuẩn bị xong các món ăn tối cần xào, Hạ Si Lễ vào phòng ngủ để thay ga trải giường, lúc vừa thu dọn xong thì có một thứ gì đó rơi từ trên giường xuống đất.

Anh cúi đầu nhìn, là bút ghi âm của Ôn Lê, nhìn kiểu dáng thì có vẻ là của mấy năm trước, các góc cạnh của bút ghi âm đều bị mài thành màu trắng.

Ánh mắt Hạ Si Lễ lại dừng ở robot A Xa số 1 được cô đặt trên tủ đầu giường, khóe miệng anh hơi cong lên.

Kể từ khi anh sửa xong A Xa số 1 thì mỗi tối Ôn Lê đều sẽ sờ nó, nói vài câu rồi mới lên giường đi ngủ. Robot A Xa số 1 bị sờ suốt bao nhiêu năm thì giờ đây cũng đã trở nên bóng loáng. Hạ Si Lễ đã từng định sơn lại con robot nhưng bị Ôn Lê từ chối.

Người đàn ông hơi cong khóe môi, cười nói: “Cô ấy vẫn còn nhớ nhung quá khứ.”

Hạ Si Lễ đặt bút ghi âm lên tủ đầu giường, vô tình chạm vào nút bấm, bút ghi âm phát ra giọng nói của một người phụ nữ. Anh nghe hai câu thì liền biết đây là đoạn ghi âm ở vùng quê hôm nọ. Hạ Si Lễ cúi xuống tắt bút ghi âm, ai ngờ lại bấm nhầm vào đoạn trước.

Có lẽ vì chiếc bút ghi âm này đã quá cũ nên phát ra âm thanh rè rè. Khi giọng nói quen thuộc và lười biếng của người đàn ông vang lên khắp phòng ngủ, lúc này Hạ Si Lễ mới hoàn toàn sững sờ tại chỗ.

Bút ghi âm phát ra giọng nói của A Xa số 1, cũng chính là giọng nói của anh.

“Chào buổi sáng, thức dậy thôi nào A Lê!”

“…”

“Bạn trai nhắc A Lê nhà chúng ta phải nhớ uống nước nha! Đừng quên ăn trái cây nữa.”

“…”

“Chào buổi trưa A Lê! Nhớ anh không? Không nhớ à? Còn anh thì lại rất nhớ em.”

“…”

“A Lê, đã 12 giờ đêm rồi, phải đi ngủ thôi. Em nhớ uống sữa đó, chúc em ngủ ngon.”

“…”

“Ôn Lê, 50 vạn này không phải cho em, mà là cho Ôn Lê của Hạ Si Lễ ngày trước.”

“…”

“Đây là điều cuối cùng tôi hứa với em, sau này cũng sẽ không có nữa đâu, dù sao thì…”

“…”

 “Dù sao thì em cũng là người tôi từng yêu, cũng là người tôi từng muốn cưới nhất.”

“…”

“Yên tâm, tôi cũng không phải là người thích dây dưa với quá khứ.”

“…”

“Mật khẩu là ngày sinh của em.”

“…”

Giọng nói của anh vang lên bên tai anh hết lần này đến lần khác.

Hạ Si Lễ ngồi bên giường, nhìn chiếc bút ghi âm gần như đã bị mòn trong tay mình, hồi lâu sau mới nhắm mắt lại.

Anh nhớ đến chứng mất ngủ của Ôn Lê, nhớ đến việc bác sĩ tâm lý chẩn đoán cô bị trầm cảm mức độ trung bình thì cổ họng anh nghẹn lại, một câu cũng nói không nên lời.

Cô đã dựa vào chiếc bút ghi âm này và A Xa số 1 đã hỏng từ lâu để tự mình chống đỡ suốt tám năm qua.

_

Ôn Lê trở về nhà, đèn phòng khách sáng trưng nhưng không thấy bóng người đâu.

Cô đi vào bếp, thấy cháo trong nồi đã có thể múc ra ăn được rồi thì tắt bếp, sau đó hoang mang gọi tên Hạ Si Lễ.

Vừa đẩy cửa phòng ngủ ra thì có một mùi khói nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Kể từ khi hai người họ đăng ký kết hôn thì Hạ Si Lễ chưa bao giờ hút thuốc.

Ôn Lê bước vào, bên trong phòng tối om, qua ánh đèn từ phòng khách len lỏi vào thì cô mới phát hiện bóng dáng người đàn ông cao lớn đang ngồi cạnh giường.

Anh ngồi bất động như một bức tượng.

Ôn Lê vô thức bật đèn: “Trời tối thế này, anh không sợ sao?”

Dưới ánh đèn, Hạ Si Lễ cúi người ngồi trên mép giường, lúc anh ngẩng đầu lên thì bên dưới mí mắt anh hằn những nếp nhăn sâu, khóe mắt đỏ hoe, trông anh vô cùng suy sụp.

“Về rồi à?”

Giọng nói khàn khàn khô khốc của người đàn ông phát ra vô cùng khó khăn làm cho trái tim Ôn Lê hẫng một nhịp. Đây là lần đầu tiên cô thấy Hạ Si Lễ có dáng vẻ như thế này, như thể anh đã mất đi thứ gì đó rất quan trọng.

“Sao anh lại…”

Lời nói còn chưa dứt thì Ôn Lê đã nhìn thấy chiếc máy ghi âm trong tay anh, mấy lời chưa nói hết bị cô nuốt ngược vào trong.

Mắt Hạ Si Lễ đỏ hoe, anh cười cười nhìn cô, giọng anh khàn khàn: “Tám năm nay, em đã sống thế nào?”

Anh cúi mắt, dùng đầu ngón tay vuốt ve chiếc bút ghi âm đã được anh mân mê vô số lần, đến nỗi thân bút đã trở nên nóng hổi. Sự chua xót dâng lên trong lòng như biến thành vô số mũi kim đâm vào tim khiến anh đau nhói.

Hạ Si Lễ nhướng mắt, cười khẩy: “Nhờ bút ghi âm này, nhờ A Xa số 1, hay là nhờ vào từng lọ thuốc an thần?”

Trong mắt Ôn Lê, Hạ Si Lễ vẫn luôn là một người cao cao tại thượng, kiêu ngạo sáng ngời, vậy mà giờ phút này đây, nước mắt anh lăn dài trên khóe mắt khiến Ôn Lê đứng sững tại chỗ, hai chân nặng trịch như đeo chì, bị níu lại mãi cũng không thể tiến lên.

Cô chưa từng thấy anh tuyệt vọng, suy sụp như thế này.

Anh đã khóc.

Hạ Si Lễ kiêu ngạo như vậy, ngang tàng như vậy, tuyệt đối không thể để lộ ra một chút sơ hở nào trước mặt người ngoài, vậy mà anh đã khóc trước mặt cô.

Ôn Lê bước tới, đưa tay ôm người đàn ông vào lòng, cố tỏ ra thoải mái: “Thôi mà, chuyện đã qua lâu rồi, anh đừng nghĩ nữa.”

Cô nhẹ nhàng xoa đầu anh: “Bây giờ có anh ở bên, nên em ăn ngon ngủ ngon, ngày nào em cũng ngủ một mạch tới sáng, em còn béo lên nữa đó. Nhờ anh nuôi mà em đã béo lên mười cân rồi, không phải sao?”

Hạ Si Lễ không dám tưởng tượng trong tám năm anh không ở bên, Ôn Lê đã sống thế nào, đã vượt qua ra sao.

Chỉ cần nghĩ đến thôi là trái tim anh như bị dao cắt, đau nhói run rẩy.

Hạ Si Lễ đưa tay kéo Ôn Lê ngồi lên đùi mình rồi ôm chặt cô vào lòng, anh vùi đầu hõm cổ cô, giọng khàn khàn của người đàn ông vang lên bên tai cô: “A Lê, anh xin lỗi, đã để em chịu khổ nhiều rồi.”

“Anh không nên buông tay em.”

“Anh không nên rời xa em.”

“Mấy năm nay em có đau nhiều không?”

Ôn Lê cảm nhận được sự ẩm ướt ở hõm cổ, cô cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt sắp trào ra khỏi hốc mắt: “Anh bị ngốc à? Là em buông tay anh mà.”

Rõ ràng là cô chủ động rời xa anh.

Rõ ràng là cô bỏ mặc anh.

Nhưng Hạ Si Lễ lại ôm hết mọi lỗi lầm về mình.

Cô vòng tay ôm cổ anh, áp má vào ngực Hạ Si Lễ, lắng nghe nhịp đập trái tim anh, nắm lấy những ngón tay thon dài của anh rồi đan chặt tay mình vào đó.

“Mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ không phải mình đang ở bên nhau sao? Anh xem anh nuôi em trắng trẻo ra thế này, đó là công lao của anh mà, đừng đau lòng nữa. Không phải tám năm qua anh cũng rất buồn sao? Sau này hai đứa mình sẽ hạnh phúc mà.”

Hạ Si Lễ nắm chặt lòng bàn tay cô, ôm lấy eo cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cô.

“Đừng buồn nữa.” Ôn Lê thấy anh vẫn không vui vẻ hơn là bao, cô do dự một lúc rồi ngẩng đầu lên: “Hay là…để em dỗ anh nhé.”

Hạ Si Lễ nhướng mắt, giọng vẫn khàn khàn: “Dỗ anh?”

Ôn Lê nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông, cô cúi xuống, vòng tay qua cổ anh, hôn lên môi anh.

“Em muốn thử cái đó….”

Cơ thể Hạ Si Lễ cứng đờ, trong nháy mắt dường như anh đã trở lại dáng vẻ lười biếng như thường ngày: “Cái nào?”

Gò má Ôn Lê nóng bừng, cô khẽ nói: “Thì…thì là cái mua ở nước ngoài đó.”

Anh cúi mắt nhìn vành tai đã đỏ bừng của Ôn Lê, hai người vẫn ngồi trên mép giường, bàn tay to lớn của anh vô tình nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô: “Em chắc chưa?”

Mặt Ôn Lê mặt đỏ bừng, cô liếc anh một cái: “Hôm đó không phải anh nói…anh muốn làm gì thì làm sao, vậy rốt cuộc anh có muốn em dỗ anh không?”

Bên tai truyền đến tiếng cười hờ hững của Hạ Si Lễ, giọng cười của anh vừa quyến rũ vừa trầm ấm, lại mang theo đầy ẩn ý xấu xa.

Ôn Lê bị anh làm cho nóng bừng cả người, cô quay mặt đi nhưng bị người đàn ông giữ chặt cằm, lại thêm một chiếc hôn rơi xuống.

Lòng bàn tay nóng bỏng của anh ấn chặt xuống, Ôn Lê bị ép phải ngửa cổ ra sau để đón nụ hôn thoang thoảng mùi thuốc lá đang dán lên môi cô. 

Người đàn ông cúi đầu, hôn cô thật sâu.

Tiếng hôn mút ái muội vang lên trong phòng ngủ, Ôn Lê nghe mà mặt đỏ bừng, cô vô thức quay mặt đi nhưng anh vẫn kiên trì đuổi theo, hôn đến nỗi toàn thân cô mềm nhũn, cổ cô bị kéo thành một đường cong yếu ớt, những ngón tay trắng nõn của cô vô thức bấu chặt vào mái tóc ngắn của người đàn ông, khiến cho cô vừa tê vừa ngứa, hơi thở dần trở nên hỗn loạn.

Nụ hôn nóng bỏng dần dần đi xuống, quần áo bị kéo ra, không khí lạnh ùa vào khiến cho Ôn Lê vô thức rụt người lại.

Lòng bàn tay của Hạ Si Lễ đặt lên xương hông của cô, anh khựng lại trong giây lát, giọng nói khàn khàn.

“Xăm từ lúc nào?”

Ôn Lê cúi đầu, da thịt kề sát nhau, xương hông của cô áp chặt vào xương hông căng cứng của người đàn ông, mu bàn tay to lớn phủ trên xương hông cô nổi lên một tầng gân xanh, một lòng bàn tay của anh gần như đã có thể che phủ toàn bộ, vừa gợi tình vừa ám muội.

Khuôn mặt cô đỏ bừng, cô vùi vào lòng anh, không dám nhìn anh: “Ngày em đi tìm anh.”

Những ngón tay thô ráp của anh dịu dàng xoa nắn trên xương hông của cô.

L is the only one for me

Là một cặp với hình xăm trên ngón út của anh.

Hạ Si Lễ là duy nhất của tôi.

Hình xăm nằm gần gốc đùi, ngoài dòng chữ thì còn có hình một chiếc lá và một chú chim non nép mình vào chiếc lá đó. 

Ánh mắt người đàn ông càng thêm tối tăm: “Có đau không?”

Nụ hôn nóng bỏng ẩm ướt qua xương hông của Ôn Lê làm cho cô run rẩy, bên tai cô nghe thấy tiếng xé một gì đó, khuôn mặt nhỏ hoàn toàn đỏ bừng, cô lắc đầu nói nhỏ: “Không đau.”

Tim Ôn Lê đập như trống trận, cô cắn môi, mặc cho Hạ Si Lễ nắm chặt lấy cô, hình xăm trên xương hông bị ấn chặt, lòng bàn tay phủ lên vùng dưới của cô bắt đầu cử động.

Sức lực càng ngày càng mạnh, cô nắm chặt cánh tay căng cứng của anh, một tay túm lấy ga giường, toàn thân như bị xuyên thấu, sắp ngạt thở mà cũng sắp phát điên.

“Sao em lại cắn chặt thế.”

Ôn Lê chỉ cảm thấy mình sắp chịu không nổi nữa rồi, cô cắn chặt tay, nhịp tim đập thình thịch, không nói nên lời.

“Xem ra bạc hà xoắn ốc thật sự rất kích thích.”

Ôn Lê không kìm được đỏ mặt: “Anh…anh…đừng nói nữa!”

Người đàn ông cười khàn khàn, khi cô hoàn hồn thì thấy bản mình đã đứng trước cửa sổ sát đất, những ngón tay trắng nõn căng thẳng, run rẩy vẽ lên kính cửa sổ từng vệt mờ.

Tiếng nước rơi tí tách xuống sàn nhà.

Ôn Lê khép hờ mi, mái tóc trước trán ướt đẫm, cô tựa vào người Hạ Si Lễ, chờ anh đưa nước ấm tới miệng cô.

“Uống chút nước cho đỡ khô.”

Đuôi mắt Ôn Lê ửng đỏ, cô vùi mặt vào hõm cổ anh, giọng khàn khàn gần như không thể thốt nên lời: “Không uống.”

“Không khát à?” Ánh mắt trêu chọc của người đàn ông mang theo vài tia xấu xa: “Trên đất toàn là nước thôi kìa.”

Ôn Lê vừa xấu hổ vừa tức giận, lại cào thêm một đường lên người anh, giọng khàn khàn: “Hạ Si Lễ, ngày mai, ngày kia, ngày kia kia nữa, anh cũng đừng hòng ngủ cùng em!”

GỢI Ý PASS 2 CHƯƠNG TIẾP THEO

Dòng chữ tiếng Ý xăm trên tay Hạ Si Lễ là gì? (15 ký tự, viết liền không dấu, nằm ở chương 60-65)

CHỌN CHƯƠNG

Bình luận ✿

Trang này không cho phép sao chép nội dung

Discover more from Blue Sunny

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading