ĐẾ VƯƠNG KIỀU SỦNG – 1

1
Ta là Thịnh Ngọc Xu, nhị tiểu thư của phủ Thừa tướng, phụ thân muốn ta tiến cung để hầu hạ vị Hoàng đế đã trị vì hơn 20 năm, tuổi của hắn làm phụ thân ta còn dư nữa là!

Chưa kể hậu cung của hắn còn có cả trăm phi tần, hoàng tử, công chúa nhiều vô số kể.

Ta cũng có đầu óc mà, làm sao mà đồng ý một chuyện nực cười như vậy được.

Một khóc, hai quấy phá, ba thắt cổ tự vẫn, ta làm loạn hết cả cái phủ.

Ta muốn nói phải trái nhưng nào có ai thay ta chủ trì công đạo đâu?

Ta như một con thú bị nhốt trong lồng, không làm cách nào thoát ra khỏi được cái lồng vàng này.

Mẫu thân khuyên ta:

“Tỷ của con không thông minh bằng con, nói về đầu óc mưu kế thì còn kém hơn nữa.

Đứa nhỏ đó chỉ được cái dung mạo hơn người, hiện tại cũng đã có hôn ước với Cửu hoàng tử nữa.

Ngọc Xu, con là một đứa trẻ ngoan, hãy vì Thịnh gia chúng ta, vì tỷ tỷ, cũng là vì Cửu hoàng tử, con chịu thiệt một chút đi…”

Mẫu thân bất công, ta vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ.

Chỉ là không ngờ rằng bà ấy có thể nói với ta những lời như vậy mà mặt không đỏ, tim không đau.

Ta lạnh lùng nhìn bà rồi nhắc một câu:

“Mẫu thân, con cũng có hôn ước.”

Tạ Bồi Thành, đại công tử của phủ Thị lang.

Một vị công tử ấm áp, dịu dàng lại hiểu lễ nghĩa.

Hắn đã viết thư cho ta, làm thơ cho ta, lời lẽ trong từng câu từng chữ nồng nàn, trìu mến.

Bộ dáng không phải là ta không cưới của hắn quả thật làm ta có chút cảm động.

Mẫu thân ta sững sờ không nói nên lời , bà nhìn ta chằm chằm với khuôn mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên sự oán hận và chán ghét.

À quên…

Đại tỷ của ta, Thịnh Ngọc Yến đã được định hôn với hoàng tử đương triều, còn ta thì được định hôn với đích tử của một Thị lang hàng tam phẩm.

Bất công như vậy đã đủ rõ ràng chưa?

Sau khi mẫu thân đùng đùng nổi giận bỏ đi, thì Thịnh Ngọc Yến lại đến.

Hôm nay tỷ ấy ăn vận trang nhã, nhìn giống như chậu hoa sơn chi trên bậu cửa sổ của ta, hương thơm lan tỏa khi gió thổi qua, có thể dễ dàng nhìn thấy bên đường.

Sơn chi không cao quý, sang trọng như hoa mẫu đơn nhưng lại mang một dáng vẻ đẹp rạng ngời trong ánh bình minh .

“Ngọc Xu, muội không nên lớn tiếng chống lại mẫu thân như vậy, truyền ra ngoài cũng không hay, hơn nữa có thể tiến cung chính là may mắn mà nhiều nữ nhân khác có cầu cũng không được.”

“Vậy may mắn này muội nhường lại cho tỷ tỷ nhé, được không?”, ta cũng không câu nệ nữa mà nói lại.

Tỷ ấy thì gả cho hoàng tử hào hoa phong nhã, tiền đồ vô lượng, lại ở đây khuyên ta tiến cung hầu hạ cho một lão Hoàng đế hơn ta gần 30 tuổi, bọn họ vừa nhẫn tâm lại vô sỉ.

“Ngươi……”

Thịnh Ngọc Yến bị ta nói tức giận đỏ mặt.

Uống xong một tách trà, huynh của ta Thịnh Ngọc Hoa lại đến. Chắc huynh ấy cũng đến để thuyết phục ta thôi.

Vậy mà huynh ấy lại trầm mặc một hồi lâu mới nói:

“Ngọc Xu, Thánh thượng chỉ định phải là muội, muội trốn không thoát đâu.”

“Không thử làm sao biết?”

Ta khẽ thì thầm.

Chó cùng rứt dậu, không cần quan tâm gì nữa hết!

Ở Thịnh gia chắc sẽ không còn ai muốn giúp ta nữa, chỉ còn phải chờ xem đường tình duyên của ta có may mắn không đã!

Ta nhanh chóng truyền tin hẹn Tạ Bồi Thành gặp nhau ở đình Thập Lí.

Ta biết không ai muốn rơi vào cảnh một túp lều tranh hai trái tim vàng cả, nên ta mang theo rất ngân phiếu cùng trang sức quý giá.

Đi theo ta còn có nhũ mẫu của ta và cả gia đinh bà ấy.

Vậy mà ở đình Thập Lí ta không những đợi được Tạ Bồi Thành mà còn đợi được cả huynh của ta và vệ binh của phủ Thừa tướng.

Ta chợt thấy nực cười.

Hy vọng nhỏ nhoi kia của ta trong nháy mắt vỡ nát.

“Nhị tiểu thư, tại hạ đến đây để trả lại tín vật định tình.”

Một cái ngọc bội do chính tay ta lựa chọn chất liệu, phác họa hình dáng và tìm thợ khắc.

Từ khi ta đưa ngọc bội này cho Tạ Bồi Thành, hắn luôn mang nó bên người.

Tâm ta chết lặng, lửa giận bốc lên, ta giật lấy mặt ngọc đang đeo trên cổ ném trả cho Tạ Bội Thành, lại xoay người ném vỡ cái ngọc bội kia.

“Cho dù vật đổi sao dời, cho đến khi âm dương cách biệt, ta và ngươi cũng sẽ như nhật nguyệt hai hướng, từ nay trở đi là những người xa lạ.”

Ta không cần nhìn cũng biết gương mặt Tạ Bồi Thành trắng bệch.

Ta ngoan ngoãn lên xe ngựa hồi phủ, không hiểu sao xe ngựa lại dừng ở bên dưới Lâm Tiên Lâu ở phố Chu Tước.

“Có quý nhân muốn gặp ngươi.”

“???”

Ta nhướng mày khó hiểu, rốt cuộc là ai mới có thể làm cho Thịnh Ngọc Hoa khom lưng cúi đầu như vậy?

Ta xuống xe ngựa và chuẩn bị bước vào Lâm Tiên Lâu.

Thịnh Ngọc Hoa lại nói: “Nhị muội, chúng ta đều là ruột thịt thân thiết, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, sau này muội có một bước lên trời cũng đừng quên người bên mình.”

Bước chân của ta chậm lại, ta lùi lại, nghiêng đầu nhìn hắn:

“Hình như đây là lần đầu tiên huynh gọi ta Nhị muội.”

Ngay lúc đó ta đã lờ mờ đoán ra quý nhân trên lầu cao kia là ai.

Ta cười khẽ rồi bước lên lầu, Thúy Trúc muốn cùng, bị người duỗi tay ngăn lại.

“Tiểu thư.” Thúy Trúc kêu lên, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Mắt nàng đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má.

“Yên tâm, ta sẽ không sao đâu, em ở đây chờ ta.”

Cho dù là không phải vì bản thân ta hay là vì cái gia tộc này đi chăng nữa, thì lúc cần cúi mình vẫn phải cúi mà thôi.

Bọn họ nhất định phải cầu nguyện cho ta không được sủng ái đi, nếu không ta sẽ là người đầu tiên làm cho Cửu hoàng tử mất đi hy vọng cùng tư cách tranh đoạt vương vị!

Cho bọn họ hiểu được tư vị dã tràng xe cát là gì.

Ta vừa lên lầu, lập tức có người dẫn đường cho ta: “Nhị tiểu thư, mời.”

Mặt trắng không râu, thanh âm bén nhọn, hắn đích thị là một thái giám.

Cửa gian phòng nhỏ được mở ra, thái giám dẫn đường càng thêm cung kính:

“Nhị tiểu thư, mời vào.”

Ta hơi do dự sau, tiến vào, hướng về nam nhân đứng ở bên cửa sổ nhún người hành lễ:

“Thần nữ bái kiến Hoàng thượng!”
2
Ta đã tiến cung vài lần, cũng từng bái kiến Hoàng thượng nhưng toàn là dập đầu sát đất, nào có dám ngước mắt nhìn ngắm long nhan.

Hôm nay……

Ta không màn gì nữa mà chứ ngang nhiên nhìn một lúc.

Người trước mắt một thân cao lớn thẳng tắp, bờ vai rộng lớn, vững chãi, nhìn không có chút béo phì nào của một nam tử tứ tuần cả.

Hắn tựa như cảm giác được ánh mắt ta nên nghiêng người ngoái đầu nhìn lại.

Mày kiếm mắt sáng, uy nghiêm lẫm liệt. Đôi mắt kia sắc bén vô cùng, khí thế bức người, chỉ liếc mắt một cái đã phảng phất nhìn thấu ta.

Ta hoảng sợ run lên, đỏ mặt vội cúi đầu, chút tâm tư lúc nãy nháy mắt biến mất không còn sót lại chút gì.

“A!”

Tiếng cười khe khẽ truyền đến, ta hốt hoảng mở to mắt.

Ta cắn chặt răng, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay đau đớn mới đủ giúp ta giữ tỉnh táo đứng vững không té, không thì còn xấu hổ hơn nữa…

“Nàng sợ cái gì?”

Thanh âm trầm thấp mang theo dò hỏi, còn có vài phần quan tâm.

“Hoàng thượng là Thiên tử, thần nữ không nên nhìn trộm long nhan, khẩn cầu Hoàng thượng thứ tội.”

Ta đang quỳ khấu đầu, khi cúi đầu xuống liền lộ ra cái cổ trắng nõn, mảnh khảnh.

Ở trên cao nhìn xuống liền có thể thấy hai cái hõm vai tinh xảo kia.

Chính ta cũng không biết được cổ mình đang bị thương chảy máu, ở hõm vai, cổ áo đều toàn là máu.

Chỉ thấy một đôi giày tinh xảo hướng ta đi tới, người nọ bước gần thêm một bước thì lòng ta loạn hơn một chút.

Một bàn tay to lớn đưa ra trước mặt ta.

Ta ngẩng đầu nhìn lên, trong khóe mắt phiếm hồng của ta đều là hoảng loạn, kinh ngạc, do dự……

Ta biết, nếu chọn nắm lấy bàn tay kia thì sẽ có kết cục gì…nhưng ta còn có lựa chọn sao?

Không tiến cung, Thịnh gia sẽ cho ta hai con đường, một là đi làm ni cô, hai là bệnh mà chết.

Tuyệt đối sẽ không có con đường thứ ba.

Ta kẹt trong mớ suy nghĩ hỗn loạn của chính mình đến nỗi nước mắt vô thức rơi mà ta không biết.

Một ngón tay cái thô ráp lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt ta.

“Khóc cái gì? Doạ nàng sợ rồi sao?”

Trong giọng nói của Hoàng thượng mang theo vài phần khó hiểu.

Ngay sau đó hắn lại hỏi: “Không muốn tiến cung sao?”

Ta muốn gật đầu nói “Phải!” nhưng giờ phút này ta vừa hoảng loạn vừa cố gắng giữ bình tĩnh để phân được mất nếu như ta thật sự tiến cung.

Dù sao thì cự tuyệt Thiên tử cũng bị ban chết mà quay trở lại phủ Thịnh gia ta cũng sẽ không thấy được ánh mặt trời ngày mai.

Trái phải đều là chết, vậy thì trước khi chết, ta cứ vì chính mình đánh liều vài phen đi!

“Ta không muốn làm thiếp.”

Cho dù là đế vương sủng thiếp, sủng ái vô song, ta cũng không muốn.

“Nàng muốn làm Hoàng Hậu?”

Ta nhìn Hoàng thượng.

Sắc mặt hắn vẫn ung dung, ánh mắt không có chút gợn sóng nào nhìn ta. Không giống ta, bất lực mà quỳ trên mặt đất, mỗi khi ngẩng đầu nhìn hắn, đầu cổ đều đau.

Ta quật cường phun ra một chữ: “Đúng!”

Hậu vị trung cung đã bị bỏ trống 6 năm, có không ít hậu phi, danh môn khuê tú, văn võ đại thần đều dòm ngó vị trí này như hổ rình mồi.

Luận thanh danh, tài mạo, thân phận, ta đều không xứng…Hoàng đế sẽ đồng ý sao?

“Gan không nhỏ nhỉ?”

Hắn hừ một cái rồi cười ra tiếng, lại lần nữa đưa tay về phía ta.

“Hoàng thượng đồng ý sao?”, ta tràn đầy kinh ngạc.

“Bằng không thì sao? Nàng tính quỳ khóc ở đây suốt phải không?”

Hoàng thượng nói, bàn tay đang đưa trước mặt ta đong đưa một chút, hắn nhẹ nhàng mà ừ một tiếng.

Ta nghe thấy được, cắn chặt răng, nắm lấy bàn tay kia.

Nháy mắt tay ta đã bị hắn gắt gao nắm lấy, dùng sức một chút đem thân ta kéo lên ôm vào lòng.

Lòng ngực hắn cứng rắn, ta bị ôm vào có chút đau, nước mắt chực trào ra.

Dù lòng ngực hắn ấm áp vô cùng nhưng toàn thân ta chỉ thấy lạnh.

“Nàng còn yêu cầu gì khác không, nói luôn một lần xem.”

Hoàng thượng ở ta bên tai nói nhỏ, mặc dù thanh âm rất nhẹ nhưng ta nhìn ra được hắn đối với ta có khát khao còn có vài phần nuông chiều.

Ta cắn chặt răng, nắm lấy vạt áo hắn: “Ta muốn đường đường chính chính tiến cung từ Chính Dương Môn.”

Từ khi khai quốc tới nay, không một vị Hoàng hậu nào được tiến cung từ Chính Dương Môn cả.

Tiến cung từ Chính Dương Môn, không chỉ là biểu tượng của địa vị hoàng hậu, mà đó còn là minh chứng cho ân sủng của Hoàng đế.

Chỉ cần sinh hạ hoàng tử, đó chính là đích tử của trung cung, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng tranh ngôi Thái Tử cũng không phải là không thể.

Không có ái tình thì cũng nên nắm trong tay chút quyền lực.

Hắn không đẩy ra ta, cũng không quát lớn, cứ như vậy mà ôm ta một hồi mới cười khẽ một tiếng:

“Phụ thân nàng còn không dám đòi cho nàng một cái Hậu vị nữa là, càng đừng nói tới tiến cung từ Chính Dương Môn, vậy mà nàng lại dám đòi sao?”

Sao ta nghe được giọng hắn có vài phần sung sướng?

Ta đẩy ra hắn một chút, ngước mắt nhìn hắn: “Hoàng Thượng sẽ đồng ý sao?”

“Nếu trẫm không cho, nàng tính làm sao? Khóc sao?”

Khóc?

Đó tuyệt đối không phải Thịnh Ngọc Xu ta.

Ta đẩy Hoàng thượng ra, lui ra phía sau hai bước.

Muốn lấy khăn lau nước mắt, lại phát hiện lòng bàn tay đều là máu.

Ta trầm mặc một lát, đi đến bên cửa sổ, nhìn vẻ mặt đầy sốt ruột của Thịnh Ngọc Hoa.

Trong giọng nói đều là ủy khuất đè nén mấy năm nay:

“Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ, huynh trưởng thiên vị trưởng tỷ, thiên vị các đệ đệ muội muội, mà ta lại vĩnh viễn bị bỏ qua.

Ta đã từng nghĩ, liệu sẽ có ai đó luôn bao dung ta mỗi khi ta làm loạn, luôn cưng chiều ta, sủng ái ta…”

Trong mắt ta thoáng qua một tia tính toán, quay đầu lại thì chỉ còn yếu đuối, quật cường: “Hoàng Thượng, ngài là người này sao?”

3
Giọng nói ta nhẹ tan vào gió, Hoàng thượng vẫn im lặng. Chỉ sai người đem tới một ít thuốc cùng cái khăn sạch.

Hắn ngồi ở ghế trên, nhẹ giọng nói: “Lại đây.”

Ta không dám bước qua, bản năng sợ hãi cứ chôn hai chân ta tại chỗ, nhưng ta biết, ta không phản kháng được.

Chỉ có thể lê từng bước một đi qua, rồi ngồi xuống chiếc ghế gấm.

“Duỗi tay ra.”

Giọng nói của Hoàng thượng trầm thấp, uy nghiêm, nghe thật đáng tin.

Ta thấp thỏm, run rẩy đưa tay qua.

Bàn tay ta trắng nõn mảnh khảnh, trong lòng bàn tay non mịn toàn là máu, mấy cái móng tay bị gãy cũng vươn một chút tơ máu.

Hoàng thượng một tay nắm tay ta, một tay lấy khăn lau cho ta.

Bàn tay hắn thô ráp, rắn chắc nhưng động tác của hắn lại nhẹ nhàng cẩn thận, cứ như nâng niu một món bảo vật trân quý.

Ta có chút không dám tin mà chớp chớp mắt, hốc mắt có chút chua xót.

Trừ bỏ nha hoàn thân cận cùng ta lớn lên từ bé ở ngoài kia, dường như chưa bao giờ có người nào đối xử với ta dịu dàng như vậy.

Ta mơ màng cho đến khi hắn lau xong vết thương cho ta, thoa thuốc xong lại băng bó cho ta.

Bàn tay hắn vươn về phía cổ ta, lúc hắn chạm vào vạt áo ta, ta sợ tới mức té ngã trên đất.

“……”

Hoàng thượng trầm mặc một hồi, khí thế nghiêm nghị.

Trong nháy mắt trong lòng ta cảm thấy chua xót, khuất nhục, nước mắt không biết từ đâu mà cứ lăn xuống, thanh âm nghẹn ngào:

“Hoàng Thượng, không được……”

Ta thật sự sợ.

Sợ hắn mạnh mẽ khát khao ta, sợ không có tình ý, chỉ còn lại dục vọng chiếm hữu.

Nếu thật sự như vậy thì ta có khác gì với cọng cỏ bên đường, tự đâm đầu chết còn nhẹ lòng hơn.

“……”

Hoàng thượng nặng nề thở ra một hơi:
“Trên cổ nàng bị thương, trẫm chỉ định lau rồi thoa thuốc cho nàng một chút thôi, làm nàng hiểu lầm rồi!”

“Thôi vậy.”

Hoàng thượng vẫn đưa tay về phía ta, trên tay hắn còn có mùi thuốc nhàn nhạt xen lẫn chút vị máu, ta do dự mà nắm lấy.

Lúc này đây, hắn dịu dàng hơn rất nhiều, hắn duỗi tay muốn đỡ eo ta nhưng lại rụt trở về.

Đợi ta đứng vững hắn liền thu tay, đứng ở một bên.

Ta lui ra phía sau vài bước, rũ đầu yên lặng không dám nói chuyện nữa.

Ta muốn rời đi, lại không dám mở miệng nói.

Hoàng thượng lấy ra một cái lệnh bài đưa cho ta: “Cầm đi.”

Ta nhìn cái lệnh bài kia một cái liền vội vàng cự tuyệt: “Thần nữ không dám.”

“Hậu vị cũng dám đòi, từ Chính Dương Môn tiến cung cũng dám mở miệng, vậy mà mới có một cái lệnh bài nàng đã không dám cầm rồi sao?”

Ta nghe hắn nói mà tim hẫng một nhịp, không do dự nữa mà duỗi tay đón lấy:

“Tạ Hoàng thượng.”

Hoàng thượng vẫy vẫy tay.

Ta lập tức nhún người hành lễ: “Thần nữ cáo lui.”

Chưa tới mức tè ra quần nhưng cũng chạy trối chết.

Xuống tới dưới lầu, chân ta khụy xuống không còn chút sức lực nào.

Thúy Trúc lập tức tiến lên đây đỡ lấy ta.

“Không có việc gì, hồi phủ thôi.”

Lúc lên xe ngựa, Thịnh Ngọc Hoa cứ muốn lãi nhãi, ta liền đem lệnh bài đưa ra trước mặt hắn.

Hắn quả nhiên thức thời mà ngậm miệng.

Ta nhẹ nhàng cười, lệnh bài này cùng lắm là bắt nạt được mấy kẻ yếu thôi!

Quay trở lại Thịnh phủ.

“Ta sao lại sinh ra một nữ nhi phản nghịch như vậy, tùy ý làm bậy, to gan lớn mật, bôi nhọ thanh danh của Thịnh gia!”

Phụ thân ta tức giận mắng, giơ tay toang đánh ta. Ta liền đưa ra lệnh bài vừa được ban cho.

Phụ thân nhận ra, nhìn tay người khựng lại giữa khoảng không vô định, trong mắt lộ ra vài tia kinh ngạc xen lẫn cùng hoài nghi.

Buồn cười đến cực điểm, ta đột nhiên cười rộ lên.

“Ha ha ha.”

Nước mắt như từng hạt ngọc lớn cứ vậy mà lăn xuống.

Ta ngả nghiêng lảo đảo, vừa khóc vừa cười mà đi về sân viện của mình.

Ta rốt cuộc là đang chờ mong cái gì?

Một người sắp chết đuối như ta còn muốn níu giữ điều gì nữa?

Ta nắm chặt lệnh bài trong tay, tượng trưng cho quyền lực, tượng trưng cho người đó đang ở đây.

Bình luận ✿

Trang này không cho phép sao chép nội dung

Discover more from Blue Sunny

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading