Lúc Thúy Trúc giúp ta tắm gội, nói cổ ta bị thương.
Ta nhàn nhạt “Ừ”, không dao động, cũng không cảm thấy đau đớn.
Ta nhìn đôi tay băng bó xấu xí của mình cùng khối lệnh bài hình rồng trong tay.
“Thúy Trúc.”
“Dạ, tiểu thư.”
“Lệnh bài này nhìn đẹp không?” ta hỏi.
“Dạ đẹp, nô tì chưa từng thấy qua khối lệnh bài nào đẹp hơn cái này đâu tiểu thư ơi.”
Đâu chỉ có Thúy Trúc chưa thấy qua, ta cũng chưa từng thấy.
Trước đây Thịnh Ngọc Yến cũng có vài cái lệnh bài, hình dáng khác nhau nhưng vẫn là không bằng cái này.
Thúy Trúc quỳ gối trước mặt ta, tay chạm nhẹ vào lệnh bài trong tay ta:
“Tiểu thư ở đâu, nô tì sẽ ở đó, sinh tử đều không sợ.”
“Đất trời bao la này, ở đâu không phải là của Thiên tử, chúng ta còn có thể đi nơi nào chứ?”
Một con bồ câu đậu trên giá gần cửa sổ.
Ta có một người bạn qua thư, hôm nay người kia lại gửi thư đến.
Trong thư hắn viết mấy câu thơ ngắn ngẫu nhiên.
Đều là mặt trời đang mọc, hoa đang nở, tương lai sáng lạn, tiền đồ gấm hoa…
Ta không nhịn được tự tiếc thương cho chính mình.
Ta còn có tương lai sao?
Ta đặt bút viết vài lời tuyệt tình:
“Ta sắp tiến cung, sau này không cần gửi thư nữa, từ biệt giang hồ không chấp niệm.”
Ta lại bị cấm túc lần nữa.
Ta không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Thẩm Ngọc Yến đã đến để khoe khoang vài lần, tỷ ấy và Cửu hoàng tử đã đi du ngoạn trên sông, ngâm thơ hưởng lạc.
“Xem ra cung điện không muốn ngươi vào cung rồi, nhưng ngươi cũng đã hủy bỏ hôn ước với Tạ gia, sau này phải làm sao đây? Liệu có còn gia tộc nào muốn thu nhận ngươi nữa?”
Ta ngước mắt nhìn nàng: “Hay là muội chịu thiệt một chút, thay tỷ gả vào phủ của Cửu hoàng tử vậy?”
“Ngươi, ngươi không biết xấu hổ.” Thịnh Ngọc Yến tức giận bỏ đi.
Cuối cùng cũng được yên tĩnh, ta hít sâu một hơi.
Hôm đó trời nắng chói chang, phụ thân ta vội vã lao vào trong sân viện của ta.
Ánh mắt người nhìn ta giờ đây có đánh giá, lại thêm vài phần ngờ vực cùng kiêng kị.
Ta ngồi ở trên ghế không dao động, tùy ý người xem.
“Là ngươi nói với Hoàng Thượng muốn từ Chính Dương Môn tiến cung trở thành chính cung Hoàng hậu?”
“Đúng”
Phụ thân giận giữ đập tay lên bàn một cái nổi giận nói: “Ngươi thật to gan!”
Ta lặng im không nói, trong lòng hỗn loạn phỏng đoán xem Hoàng thương sẽ làm gì?
Liệu người có đáp ứng ta như ta mong muốn không?
Hay vẫn là một cỗ kiệu nhỏ đưa ta tiến cung?
Thời điểm thánh chỉ được đưa tới, lòng ta càng chắc chắn hơn.
Ta quỳ trên mặt đất, nghe người tuyên chỉ đọc một tràn những câu từ hoa mỹ, hết thảy đều dành cho ta.
《Lấy kim sách kim bảo lập nàng làm Hoàng Hậu, người này để thừa ý huấn, biểu chính dịch đình. Vinh chiêu tỉ phất, vĩnh kỳ phồn chỉ chi tuy. 》
《以金册金宝立尔为皇后。尔其抵承懿训,表正掖庭。荣昭玺绂,永期繁祉之绥。》
Ta hít vào một hơi thật sâu: “Thần nữ tiếp chỉ.”
Tiếp nhận thánh chỉ xong thì ta chính là Hoàng Hậu, ván đã đóng thuyền.
Nhìn đôi mắt trừng lớn dường như không thể tin được, thêm vài phần ghen ghét của Thịnh Ngọc Yến.
Ta nhàn nhạt cười.
Nàng muốn làm được Hoàng Hậu, sợ là phải trải qua rất nhiều phen giao tranh chém giết, về sau nhìn thấy ta còn phải chạy đến quỳ phục trên mặt đất, gọi ta một tiếng Hoàng Hậu nương nương.
Sắc mặt mẫu thân xám xịt, không có chút gì gọi là vui vẻ.
Chỉ cần ta đắc sủng, làm Cửu hoàng tử rời xa triều đình, không có tư cách tranh đoạt vương vị, đây chính là cách trả thù cay độc nhất.
Người tuyên chỉ vẫn còn cùng phụ thân ta hàn huyên một chút.
Ta thở ra một hơi nhìn bầu trời sáng ngời, trên môi cong lên một nụ cười.
Một vạn cấm quân khai đạo, đại kiệu mười sáu người khiêng, tiến cung từ Chính Dương Môn làm Hoàng Hậu, ta có nên cười một cái cho đã đời không?
Cùng lắm thì bị mắng là tiểu nhân đắc chí thôi mà!
Ngày Đại hôn đến càng ngày càng gần.
Hoàng thượng ban thưởng vô số châu báu trân quý, nào là ngọc, minh châu, san hô…
Ta nhìn phượng bào lụa đỏ đang treo trên giá cùng mũ phượng được làm vô cùng tinh xảo.
Vươn tay vuốt ve một chút, giờ khắc này, ta cảm nhận được khát vọng quyền thế đang sôi sục trong người.
Phụ thân ta mặt mày trầm ngâm bước vào, ta đứng cạnh phượng bào mặt tươi cười hỏi người:
“Phụ thân, người xem phượng bào này có đẹp không?”
“……”
“Nếu người tới khuyên con sau khi tiến cung nói tốt cho Cửu hoàng tử thì không cần nói nữa, con sẽ không làm đâu.
Còn nếu người muốn dặn dò con phải hầu hạ Hoàng thượng cho tốt thì càng không cần nói, con là Hoàng hậu, là chủ của trung cung, Hoàng thượng là phu quân của con, con tự biết lấy thiên tử làm trọng.”
Ta đem những lời phụ thân định nói trả trở về, không cho người cơ hội mở miệng.
Phụ thân nhìn ta chằm chằm một hồi nghiến răng nói:
“Ngươi tự mình giải quyết cho tốt.”
Mẫu thân thì còn quá đáng hơn, người mắng ta:
“Lấy sắc mê hoặc lòng quân, làm sao có được ngày tháng lâu dài.”
“Mẫu thân nói chuyện luôn trước sau mâu thuẫn, lúc trước người muốn con tiến cung thì khen con thông tuệ, hiện giờ lại chửi bới con dùng sắc lấy lòng người.
Bởi do mẫu thân người thiên vị nên Thịnh Ngọc Yến không những ngu ngốc mà ngay cả dung mạo cũng không có, càng thảm hại hơn mà thôi!”
Chỉ mới vài ba câu đã chọc trúng vảy ngược của mẫu thân khiến người nổi giận đùng đùng, nhìn bà tức hộc máu trong lòng ta có chút sảng khoái.
Ngày tiến cung, ta chỉ dắt theo duy nhất có Thúy Trúc mà thôi.
Nhũ mẫu đã chăm sóc ta từ bé cũng được ta ban thưởng, trả lại khế bán thân cho cả nhà họ, lại còn cho rất nhiều bạc để họ mang theo làm kế mưu sinh.
Ta ngồi ở giữa phượng liễn to lớn, nghe tiếng đàn sáo bên tai mình. Mặc dù mũ phượng này rất nặng nhưng ta vẫn giữ bộ dáng lưng eo thẳng tắp.
*phượng liễn: kiệu, hoặc xe có hình chim phượng, của vua và hoàng gia.
Tiếng roi quật vào gió nghe vun vút. Ta nghe được văn võ bá quan quỳ xuống hành lễ:
“Thần chờ khấu kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Ở bên dưới khăn che đầu ta không thấy được toàn cảnh rầm rộ của ngày đại hôn nhưng bên trong ta mọi giác quan đều căng chặt, khí huyết sôi trào.
Một bàn tay to đưa vào bên trong phượng liễn của ta, một giọng nói trầm thấp nhưng chất chứa niềm vui truyền đến tai ta:
“Tử đồng, lại đây!”
*梓童: cách Vua gọi Hoàng hậu
Ta thoáng giật mình, trong lòng nhẹ run rẩy. Ta đưa bàn tay nõn nà, móng tay được sơn đỏ chót ra ngoài, Hoàng thượng nắm tay ta, dịu dàng đỡ ta bước ra khỏi phượng liễn.
Ta nghe được tiếng mọi người xung quanh hít sâu một hơi.
Việc bái kính liệt tổ liệt tông trong ngày đại hôn vốn dĩ chỉ cần một mình Hoàng hậu tự mình làm là được, Hoàng đế hoàn toàn có thể không tới.
Vậy mà…hắn lại tới!
Hoàng thượng cho phép ta tiến cung từ Chính Dương Môn đã là một ân sủng vô cùng lớn.
Lần tiến cung này, Hoàng thượng cho ta mặt mũi, quần áo, vàng bạc châu báu…không thiếu một thứ gì.
Hắn ân cần vuốt nhẹ tay ta: “Nàng sợ sao?”
“Có Hoàng thượng ở bên, ta…thần thiếp không sợ.”
Ta nghe được tiếng hắn khẽ cười, trầm thấp nhưng mê người: “Mũ phượng kia nặng lắm không?”
Ta muốn nói nặng nhưng cũng không thể nói bừa, liền uyển chuyển đáp:
“Dục đái kỳ quan, tiên thừa kỳ trọng.”*
*Ý chỉ muốn đội được vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó.
5
Ngồi trên giường phượng trong cung Vị Ương, bức màn rồng phượng được Ngọc Như Ý vén lên.
Ta nhìn Hoàng đế, hắn cũng nhìn ta cười dịu dàng hỏi:
“Nàng có vui không?”
“Ừm..”
Danh tiếng, địa vị, tiền tài trong tay ta đều có, làm sao không vui cho được?
Đêm động phòng hoa chúc.
Hoàng thượng vừa dịu dàng như gió xuân lại vừa cuồng nhiệt như một cơn bão khiến ta không kịp đề phòng, khó lòng chống đỡ.
Khi ta mệt lả người thì được hắn ôm đi tắm gội, đợi đến khi quay lại giường thì ta lại tỉnh táo bất ngờ, cuộn tròn trong ngực hắn ta nhỏ giọng mềm mỏng hỏi:
“Hoàng thượng, người có thể gọi thần thiếp một tiếng Xu Xu không?”
Cánh tay đang lấy chợt cứng đờ, một thanh âm dịu dàng truyền từ đỉnh đầu đến tai ta: “Xu Xu.”
Ta không biết Hoàng thượng có phải đối với hậu cung phi tần nào cũng đều sẽ dịu dàng hay không, trên mặt ta biểu cảm muôn phần cảm động nhưng trong tâm ta lại tĩnh lặng như nước.
Cái ta muốn chính là lưu lại một điểm khác biệt nào đó trong lòng hắn.
Ái phi? Cả cái hậu cung này ai ai cũng có thể là ái phi mà?
Hoàng hậu cũng đã từng được chính miệng hắn gọi người khác. Chỉ có khác biệt, để ta lưu lại trong lòng hắn lâu một chút, mới mong có được tháng ngày lâu dài.
Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn lại chạm phải ánh mắt hắn cũng đang nhìn ta.
“Hoàng thượng, đa tạ người!”, ta nhẹ giọng nói.
“Ngủ đi.”
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc ta, vỗ nhẹ lưng ta dỗ ta ngủ.
Trong lòng ta run rẩy không ngừng, chưa từng có một ai đối xử với ta như vậy, tựa hồ như hắn đang ôm trong tay một món bảo vật quý giá.
Ta mệt mỏi chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không biết, chỉ biết khi ta tỉnh lại thì trời đã sáng tỏ, bên cạnh đã sớm không còn ai.
Bên ngoài có một thái giám nhỏ giọng truyền tin: “Hoàng thượng, nương nương từ các cung đều đã đến.”
“Bảo bọn họ chờ.”
Giọng nói của Hoàng thượng có chút hờ hững không quan tâm. Ta nghĩ nghĩ một chút lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Bên ngoài lại truyền đến giọng của thái giám: “Hoàng thượng, các vị hoàng tử, công chúa cũng đều đã tới…”
Ta biết đã đến lúc phải dậy rồi, chỉ là vừa cử động một chút thì cả người liền mỏi nhừ, cảm giác không khác gì bị một cái xe ngựa cán qua.
“Ui—”
“Nương nương tỉnh rồi.”
Các cung nữ đã chờ sẵn, thấy ta tỉnh liền vén màn, xốc giường, ân cần hầu hạ ta rời giường. Dù bên cạnh đã có người đỡ, ta vẫn cảm giác bước đi không nổi.
Ta oán trách nhìn về phía Hoàng thượng đang ngồi ở gian ngoài kia, lại vô tình cùng hắn chạm mắt.
Ta nhìn chằm chằm không thèm trốn tránh nhưng chợt nghĩ đến cảnh xuân đêm trước liền đỏ mặt nhìn không nổi nữa mới dời tầm mắt đi, trước khi dời mắt còn hung hắn liếc hắn một cái.
Hoàng thượng xấu hổ ho hai tiếng.
Ta rũ mắt, trên môi cũng treo một nụ cười nhạt.
Ngồi vào vị trí Trung cung Hoàng Hậu, sau ngày đại hôn phải tiếp đón các hậu cung phi tần, các hoàng tử công chúa cùng các mệnh phụ phu nhân đến bái kiến.
Hoàng thượng hôm nay có ở lại cùng ta không đối với ta mà nói quan trọng vô cùng.
Vài cây trâm phượng được đặt trên chiếc khay lụa đỏ.
“Hoàng hậu nương nương, xin người hãy chọn trâm phượng muốn cài hôm nay.”
Ta giơ tay lên vuốt ve vài chiếc trâm phượng, sau đó quay lại nhìn người kia:
“Hoàng thượng.”
“Hửm?”
“Trâm phượng này đẹp vô cùng, thần thiếp chọn mãi không được, người chọn giúp thần thiếp một cái đi?”
Dứt lời ta liền nghe được tiếng cung nữ xung quanh hít sâu một ngụm khí.
Hoàng thượng nghe ta nói cũng nhìn ta sửng sốt, tùy ý buông xuống tập sách đang đọc rồi đứng dậy đi về phía ta.
Hắn bên cạnh ta, trên người nhàn nhạt tỏa ra mùi Long Tiên Hương, ánh mắt sắc sảo quét qua khay lụa đỏ kia.
“Vương Phúc, đem cây trâm phượng kia trong nhà kho của trẫm tới đây!”
“Dạ.”
Ta ngước mắt nhìn về phía hắn, tràn đầy khó hiểu.
“Mấy cây trâm ở đây sau này nàng tùy ý cài chơi là được rồi, trâm phượng của trẫm không giống mấy cái này đâu.”
“Ăn sáng trước đi đã.”
Ta không hiểu trâm phượng của hắn thì có gì khác biệt nhưng cũng không tò mò hỏi, chỉ đưa tay ra để hắn đỡ ta đứng lên.
Hoàng thượng nắm lấy tay ta, tay còn lại đỡ eo ta, hơn nửa người ta đều dựa vào người hắn, được hắn dìu đi.
Trong đầu ta mơ hồ nghĩ đến cảnh tối hôm qua cũng bàn tay to lớn này bóp chặt eo nhỏ của ta mặt bất chợt nóng như có lửa đốt, lỗ tai cũng đều đã đỏ lên.
Ta đưa mắt nhìn khắp tẩm điện duy chỉ có nhìn vào mắt hắn là không dám.
Một bàn điểm tâm phải có đến bốn năm chục món, nào là cháo, nào là canh…
“Hoàng thượng, người dùng bữa sáng chưa?”
Ta ngẩng đầu hỏi, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn. Thúy Trúc nói mỗi lần ta nhìn nàng như vậy thì cả người nàng đều sẽ mềm nhũn.
Mà Hoàng thượng trong mắt nhìn ta đều chứa dục vọng, ta liền hiểu ánh nhìn này đối với hắn sẽ có tác dụng.
“Lại cùng nàng dùng thêm một ít.”
Ta vốn nghĩ hắn sẽ để cho hai tiểu thái giám bên cạnh hầu hạ, nào ngờ hắn lại múc trước một chén canh sâm đưa tới bên miệng ta, thấp giọng nói:
“Tối qua là trẫm làm càn, làm Xu Xu bị thương rồi, canh sâm này coi như trẫm tạ tội cùng nàng, mong Xu Xu lượng thứ.”
Cung nữ bên người ai ai cũng đều hít sâu một hơi.
Ta đỏ mặt, thấp giọng lí nhí chỉ để mình hắn nghe thấy:
“Sau này Hoàng thượng nhẹ một chút.”
Ta nhanh chóng uống hết canh sâm, để che giấu sự chột dạ cùng một chút đắc ý của chính mình.
Ở chốn thâm cung này, mặc kệ thân phận là cao quý hay thấp hèn, đắc sủng và vô sủng sẽ khác nhau một trời một vực.
Ta đã lựa chọn con đường này thì tất nhiên phải đắc sủng, tốt nhất là khiến Hoàng thượng có thể độc sủng một mình ta.
Trước mắt, sớm sinh ra đích tử mới là việc quan trọng.
Khi hắn đút canh cho ta, ta lén ngước mắt nhìn một chút, trong mắt Hoàng thượng đều là ý cười cùng sủng nịch!
Trong lòng ta hẫng một nhịp…
Sủng nịch?
Chắc không đến mức đó.
Một ý nghĩ mơ hồ xẹt qua trong đầu ta
Có khi nào gương mặt này của ta giống một nữ nhân nào đó trong lòng hắn không? Là người mà Thiên tử cầu cũng không được cho nên lấy ta làm thế thân?
Chờ đến khi Vương Phúc đem trâm phượng quay trở lại ta mới hiểu được cái khác biệt trong lời hắn nói là gì bởi vì trên cây trâm phượng này có 9 con con rồng nhỏ uốn lượn quanh thân.
Hoàng thượng cầm lấy trâm phượng cài lên tóc cho ta, hắn dịu dàng nói:
“Nàng tuổi còn nhỏ, trâm phượng này của trẫm sẽ góp thêm cho nàng vài phần uy nghi.
Đi thôi, trẫm đưa nàng đi.”
Hắn nắm tay ta, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của ta, chốc chốc lại nhìn lòng bàn tay mềm mại trắng nõn, không lưu lại vết sẹo nào.
Ta thầm rên trong lòng một tiếng…
Lão Hoàng đế này…