ĐẾ VƯƠNG KIỀU SỦNG – 3

6
“Hoàng thượng giá lâm, Hoàng Hậu nương nương đến.”

Người quỳ tràn cả một đại điện mênh mông, ai ai cũng đều hô lớn:

“Hoàng thượng vạn tuế, nương nương thiên tuế”.

Ta được Hoàng thượng nắm tay dắt đến chủ vị ở nơi chính giữa điện:

“Đều bình thân đi.”

Giọng nói của Hoàng thượng giờ đây trầm thấp nặng nề, mang theo vài phần nghiêm túc, so với giọng nói dịu dàng khi nói chuyện với ta lúc nãy khác xa!

“…”

Hoàng thượng đỡ ta ngồi xuống trước mặt bao người, lại đưa tay đỡ búi tóc lớn có cài trâm phượng của ta.

Bầu không khí thoáng chốc trầm mặc,

Hoàng thượng đang làm gì vậy? Bộ tính đem ta đưa lên giàn hỏa thiêu hay sao mà làm cho toàn bộ hậu cung phi tần biết ta đắc sủng?

Hay hắn đang lấy ta làm bia đỡ đạn?

Ta đảo mắt một vòng thì đã thấy có vài phi tần khóe mắt phiếm hồng, nhìn ta đầy tức giận, hận không thể đem ta xé ra làm trăm mảnh.

“Hành lễ đi.”, Hoàng thượng tùy ý phất tay, mọi người vô thức mà ngồi thẳng người dậy.

Ta cũng vô thức mà thẳng lưng.

“Quý phi hành lễ.”

Quý phi tuổi nhìn thật ra không quá lớn tuổi nhưng lại có ánh mắt vô cùng sắc bén, ngày trước đều là ta hành lễ với nàng, nay thì phong thủy luân chuyển.

Một Hoàng hậu tiến cung từ Chính Dương Môn so với một nữ tử tham gia tuyển tú rồi từng bước từng bước bò lên vị trí Quý phi thì mức độ tôn quý có thể nói cách biệt một trời một vực.

“Thần thiếp bái kiến Hoàng Hậu nương nương.”

“Thưởng.”

Cho nên mới nói nữ nhân trong cung cấm này không một ai là đơn giản, cho dù trong lòng hận không thể đem ta ăn tươi nuốt sống, trong đáy mắt đều là dao găm muốn đâm vào người ta thì cũng phải mau mau mà che giấu nghĩ một đằng nói một nẻo, hướng ta nói những lời hoa mỹ.

Cầu chúc cho ta và Hoàng Thượng bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử. Sau khi được ta ban thưởng còn phải cung kính tạ ơn.

Ta nhìn phần thưởng được mang lên thì ngạc nhiên, quay đầu nhìn Hoàng thượng, hắn không nói gì chỉ giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của ta.

Không biết đây là trấn an, hay là ghét bỏ ta chuẩn bị phần thưởng không chu toàn?

Dù sao thì giờ khắc này ánh mắt của những phi tần kia nhìn ta càng ngày càng lạnh lùng, không thể kìm nén được sự ghen ghét và chua xót trong đáy mắt.

Sau phi tần thì sẽ đến các hoàng tử và công chúa phải bái lạy ta.

So về tuổi tác thì các vị hoàng tử so với ta tuổi đều lớn hơn vậy mà phải mang theo gia quyến con cái quỳ rạp xuống đất cung kính kêu ta một tiếng “Mẫu hậu”.

Nhìn các vị hoàng tử này thường cao cao tại thượng ta đột nhiên hiểu ra vì sao bọn họ người nào cũng đều muốn tranh đoạt vương vị, ngồi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia.

Lúc Cửu hoàng tử khấu đầu trước ta trên mặt hắn đều là không vui còn kèm theo vài phần xấu hổ.

Chắc hắn có nằm mơ cũng không nghĩ rằng có một ngày ta sẽ trở thành Hoàng hậu nương nương, trở thành người có thể mắng chửi răn dạy hắn.

Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, ta biết thời cơ của ta chưa tới.

Ta không biết hết nữ tử của gia quyến tam công cửu khanh nhưng cũng sẽ có vài người nhìn qua liền nhớ.

Đó đều là những người đã từng vũ nhục ta, hãm hại ta, vu khống ta, giờ khắc này đều đang phải phủ phục trên đất trước mặt ta, ngay cả tư cách ngẩng đầu nhìn ta cũng đều không có.

Vật đổi sao dời, phong thủy luân chuyển, giờ đây có đem con dê nói thành con lừa cũng được.

“Hoàng thượng.

“Hửm?”

“Chút nữa thần thiếp có thể giữ mẫu thân, trưởng tỷ, trưởng tẩu ở lại nói chuyện một chút không?”

“Được.”

“Đa tạ Hoàng thượng.”, ta nhìn hắn cười ngọt ngào, trong sáng và hồn nhiên.

Đó là thứ gì đó tươi mới và sống động không tồn tại trong cung điện sâu thẳm này.

Khác với những con rắn độc bề ngoài vô hồn, như thể đã cam chịu số phận, nhưng ở sâu thẳm bên trong lại âm thầm tàn nhẫn để thân thể của chúng từ từ nhuốm máu.

Tay của ta vẫn còn chưa có nhuốm máu đâu. Ta sẽ sống vô tư, ngây thơ nhưng thẳng thắn.

Ta tỉ mỉ suy nghĩ, biết đâu đây là điều mà Hoàng thượng luôn muốn tìm kiếm, lại chưa từng gặp được thì sao?

Ở đại điện cung Vị Ương.

Ta nhìn mẫu thân, Thịnh Ngọc Yến, đằng sau còn có vị trưởng tẩu trước đây đối xử với ta cũng rất tốt, chẳng biết vì sao sau này lại quay ngoắt, thay đổi thái độ xa lánh ta.

Ta chưa cho các nàng bình thân.

Ta nhàn nhạt hỏi mẫu thân:

“Mẫu thân, ta có phải là do người đích thân sinh ra không?”

Dứt lời ta liền thấy mẫu thân cả người run rẩy một cách lạ lùng, còn có Thịnh Ngọc Yến và trưởng tẩu kinh hoàng trợn mắt nhìn ta, lại chợt nhớ ra thân phận của mình mà vội vàng cúi đầu.

“Hóa ra là như vậy sao?”, ta bật cười thành tiếng.

Khó trách bà ấy lại bất công với ta như vậy, bây giờ nghĩ lại, ta không chiếm được một phần tình cảm nào của bà ta cũng là hiển nhiên thôi.

Một chút hy vọng còn sót lại trong lòng ta tan thành mây khói, nhân sinh này tình cảm vốn dĩ không thể cưỡng cầu, mà là tình thân thì càng không thể, ta phải học cách buông tay thôi.

“Các ngươi về đi, ngày sau không cần gặp lại nữa.”

Mẫu thân ngước mắt nhìn ta đầy căm hân, lại nhanh chóng dời đi tầm mắt.

Nếu như là trước kia thì sợ bà ta đã sớm tức giận lớn tiếng mắng ta rồi. Còn với thân phận mới này của ta thì bà ấy chỉ có thể im lặng mà chịu đựng thôi.

Lẽ thường tình thôi mà, làm kẻ yếu thì sẽ bị bắt nạt.

Ta cũng hiểu thứ mà bà ấy sợ không phải là ta, mà chính là sức mạnh và quyền lực ngôi vị Hoàng hậu này.

Ta đứng dậy rời đi lại nghe được giọng bọn họ buồn rầu, mười phần là không cam lòng:

“Cung tiễn Hoàng hậu nương nương.”

Khi Hoàng thượng tới thì ta đang mơ màng ngồi bên cửa sổ, ngồi đến ngốc luôn rồi.

Tới khi ta phát hiện hắn đang đứng trước mặt thì mới luống cuống đứng dậy hành lễ, hắn lại ấn nhẹ trên vai ta, ngón tay lau đi nước mắt trên mặt ta:

“Sao lại khóc rồi? Nhớ nhà sao?”

Ta lắc đầu, duỗi tay ôm lấy eo hắn, mặt dán trên ngực hắn thổn thức:

“Hoàng thượng, chắc thần thiếp là vị Hoàng hậu đáng thương nhất trên đời này…”

7
“Ngày còn nhỏ, ta luôn nỗ lực mà đi lấy lòng mẫu thân, lấy lòng huynh tỷ, vậy mà cho dù ta có làm cái gì đi chăng nữa, bọn họ cũng đều sẽ làm lơ ta.

Đích tỷ sẽ dắt theo người khác coi thường, cười nhạo ta còn đem ta nhốt trong phòng tối, còn thả rắn vào phòng ta nữa.

Ta vẫn luôn nghĩ có thể do chính bản thân của mình không xinh đẹp, không giỏi giang nên mới bị ghét bỏ, vậy mà vừa nãy ta mới biết được ta vốn dĩ không phải do mẫu thân sinh ra.”

“Vậy nên cho dù ta có làm gì cũng đều sẽ không được yêu thích.”

Ta càng nói nước mắt càng rơi dữ dội, ướt đẫm cả một mảng long bào của Hoàng thượng.

Vốn dĩ sự việc này nếu Hoàng thượng có tâm sẽ có thể tra ra rõ ràng hơn ta.

Mà ở cung Vị Ương này ngoại trừ Thúy Trúc thì đều không phải là người của ta, mỗi một hơi thở, mỗi một tiếng nói, mỗi một cử động của ta đều sẽ được truyền ra ngoài.

So với việc che giấu việc này để ngày sau nó trở thành công cụ cho người khác công kích, hãm hại ta thì chi bằng sớm một chút đâm thủng kén cho rồi đi?

Thiên tử nắm trong tay quyền sinh sát vạn vật đang ở trước mặt ta, nếu hắn thật sự để ý sẽ tự mình phái người đi tra hỏi, cũng sẽ hỏi phụ thân ta rốt cuộc ta là nữ nhi nhà ai?

Còn nếu như hắn đã không thèm để ý thì sau này sẽ không có một ai có thể lấy thân thế của ta ra làm cớ để hại ta.

Hoàng thượng không hề nói lời nào an ủi ta, chỉ im lặng dùng bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về đầu ta.

“Hoàng Thượng.”

“Hửm?”

“Làm ngài chê cười rồi.”

Ta ở trong gian phòng nhỏ rửa mặt chải đầu lại, khi nhìn chính mình trong kính pha lê ta hung hăng mà chà xát hai mắt làm cho nó sưng hơn so với lúc nãy.

Bộ dạng ta vốn đã rất đáng thương, giờ phút này lại càng thêm chật vật.

Hoàng thượng lúc nhìn thấy liền kinh ngạc, lo lắng hỏi không ngừng:

“Sao lại sưng tới mức này rồi?”

Hắn nhanh chóng kêu người đi lấy băng lạnh cho ta chườm mắt.

“Hoàng thượng, thần thiếp không sao.”

Chỉ mới vừa khóc trên sưng là ta đã có thể giành được sự chú ý của Hoàng thượng cũng có thể làm cho kẻ hầu người hạ của cung Vị Ương biết được rằng Hoàng hậu đang đắc sủng
.
Quý phi cùng bốn vị phi tần cũng nên suy nghĩ một chút đem quyền quản lý hậu cung trả lại cho cung Vị Ương này.

Tất nhiên nếu các nàng không trả, ta cũng sẽ không thèm đòi.

Nhưng nếu các nàng trả ta cũng sẽ nhận không chút do dự, vì đó vốn là thuộc về ta.

Người người đều nói tân hôn âu yếm, những đêm xuân vốn dĩ không thể thiếu nhưng Hoàng thượng quá sung sức, ta ăn có chút không tiêu!

Nhưng mà một khi đã xác định muốn Hoàng thượng độc sủng một mình ta thì không thể đem Hoàng thượng đẩy ra xa được!

Nghĩ vậy ta liền truyền cho y nữ đến. Khi y nữ đến, ta đỏ mặt nói muốn tìm một loại thuốc mỡ thích hợp dùng cho nữ tử, là nữ nhân với nhau, y nữ rất nhanh liền hiểu ta muốn gì.

Đợi khoảng một canh giờ sau nàng liền đem đến cho ta một cái bình sứ.

Chỉ là ở chốn thâm cung lòng người sâu khó lường, ta cũng nên đề phòng một chút, mặc dù ta biết cho dù ta có xảy ra việc gì thì y nữ kia hay kẻ chủ mưu sau lưng nàng cũng đều sẽ trốn không thoát.

Ta vẫn đem chuyện này nói lại với Hoàng thượng một phen. Buổi tối, cùng Hoàng thượng tắm gội xong ta liền đem bình sứ đến cho hắn xem.

Ta không thể tự mình bôi, càng không thể để cho Thúy Trúc làm, chỉ có thể đỏ mặt ấp úng với hắn nửa ngày trời:

“Cái này ta nhờ y nữ lấy, người…người…người bôi giúp ta đi…”

“Thuốc lung tung không rõ nguồn gốc từ đâu mà nàng cũng dám bôi lên người sao?”, Hoàng thượng nhẹ giọng mắng một tiếng, cũng mang bình sứ kia ném đi.

Ở chung mấy ngày, ta coi như cũng hiểu tính nết hắn một chút. Ta ôm cổ hắn, ngượng ngùng ở bên tai hắn nói nhỏ vài câu.

“Là trẫm sai.”

Đây là lần thứ hai Hoàng thượng nhận sai với ta sau khi làm càn trên giường…

“Hoàng thượng, thần thiếp có thể cầu người một chuyện không?

“Chuyện gì?”

“Thần thiếp muốn đi chùa Hộ Quốc dâng hương cầu phúc.”

Ta lẳng lặng chờ, hắn vẫn trầm mặc không nói gì.

“Chờ qua hai ngày nữa, nghỉ ngơi cho tốt rồi trẫm sẽ dắt nàng đi.”

Ta kinh ngạc một lát, lại mừng rỡ, vui vẻ thơm lên môi hắn mấy cái.

“Hoàng Thượng thật tốt.”

Ta sớm đã không còn là Thịnh Ngọc Xu bị mắc kẹt ở khuê phòng bị mọi người chỉ trích bắt nạt.

Trước khi tiến vào mộng đẹp, trong lòng ta thầm ước chừng một chút, Hoàng thượng so với ta càng nhập tâm, từng bước từng bước tiến vào lưới tình không có lối ra.

8
Hôm sau khi các phi tần tới thỉnh an ta, ta ngáp một cái, nhìn một vòng thì phát hiện Lương tần không tới.

Dò hỏi hạ nhân bên dưới mới biết Lương tần bị biếm thành Quý nhân, phải chịu cấm túc 3 năm.

Cho người đi nghe ngóng thì biết được Lương quý nhân nhà mẹ đẻ rất có tiền, trước đây vừa mới quyên góp trăm vạn lượng bạc ròng cho triều đình cơ mà, sao nay là sa cơ thất thế như vậy được?

Ta lại phái người đi Thái Y viện một chuyến, nhìn xem y nữ kia có còn ở đó hay không?

Tiểu thái giám sau trở về liền lắc đầu, ta liền hiểu được bên trong bình sứ kia chắc chắn có độc.

Chỉ là không biết Lương quý nhân có thật sự là người đứng sau màn hạ độc kia hay không hay chỉ là một kẻ chết thay?

Buổi trưa, Vương Phúc có đến cung của ta để truyền lời Hoàng thượng muốn tới cung Vị Ương cùng ta dùng bữa.

Ta hơi nhướng mày cho cung nhân đi Ngự Thiện Phòng phân phó một tiếng làm nhiều đồ ăn một chút.

Thật ra ta rất thích đồ ăn ngon, ăn gì cũng không kén nhưng Hoàng thượng thì ngược lại, ta chưa bao giờ thấy hắn biểu hiện yêu thích với một món đồ ăn nào, mỗi món dâng lên hắn đều không gắp quá 3 lần.

Trưa hè nóng bức, khi Hoàng thượng đến cung Vị Ương thì một thân long bào đã ướt đẫm mồ hôi.

Ta nhanh chóng cho người lấy nước hầu hạ hắn rửa mặt, chải đầu, thay áo.

Ta tiến lên giúp muốn giúp hắn một chút, hắn lại nói:

“Nàng thân thể chưa khỏe, cứ ngồi bên kia nghỉ ngơi, để bọn nô tài hầu hạ là được rồi.”

Ta tức giận mà liếc hắn một cái, ta không khỏe là nhờ tên đầu sỏ nào gây chuyện? Còn ở đây giả bộ làm người tốt hả?

Ta tức giận ngồi một bên nheo mắt nhìn hắn, thân thể Hoàng thượng cao gầy nhưng rắn chắc, cơ bắp rõ ràng, vai rộng eo hẹp.

“Đẹp không?”

Một tiếng cười trêu chọc vang lên, ta đỏ mặt không biết giấu đi đâu, chỉ có thể phồng má đáp trả:

“Xấu xí!”

Dứt lời ta đứng dậy chạy ra xa một chút.

Dùng bữa xong, Hoàng thượng lại nâng tay ta, đeo vào một chuỗi hạt tinh xảo.

“Phỉ thúy?”

“Ừ, lâu lắm một gặp được phỉ thúy có nước ngọc sáng như vậy, mang về cho nàng đeo chơi.”

Ta vừa tính mở miệng khen hắn tốt, thì hắn lại đưa ra một bình sứ, ghé vào tai ta nói nhỏ:

“Buổi tối trẫm sẽ thoa thuốc cho nàng.”

Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Đồ háo sắc!

Sao ta cứ có cảm giác ta tự đào một cái hố lớn cho chính mình tự nhảy xuống vậy trời?

Màn đêm buông xuống, giờ phút này ta mới hiểu cái gì gọi là tự vác đá đè chân mình.

“Hoàng thương, người tha ta đi…”

Ta giận muốn hộc máu, quả nhiên là làm gì thì làm, phải luôn cẩn trọng mới được mà!

Vài hôm sau, Hoàng thượng vậy mà lại cho ta một bất ngờ, ấn ký dùng để quản lý Hậu cung được đưa ra trước mặt ta.

“Đây là…”

“Nàng là chính cung Hoàng hậu, vật này sớm nên đưa cho nàng rồi, chỉ là còn một chút sổ sách cần phải sửa, sửa tới sửa lui thì cũng đã tới cuối tháng.”

Hoàng thượng dịu dàng xoa đầu ta:

“Trẫm sẽ để cho Vương Phúc làm việc ở đây một thời gian, đem những gì cần xử lý thì xử lý luôn một thể, cái đám nô tài không nghe lời kia cần đánh thì đánh, cần phạt cứ phạt.”

Ta cố kìm nén cảm giác vui sướng trong lòng mặt đầy lo lắng hỏi hắn:

“Lỡ như thần thiếp không thể trấn áp bọn họ thì phải làm sao bây giờ?

Những kẻ đó cố ý hại người sau lưng tám chín phần là có chủ tử chống lưng nên gan mới lớn như vậy!”

“Có trẫm làm chỗ dựa, nàng còn sợ đám nô tài kia sao?”

Ta nhanh chóng lắc đầu, có Hoàng thượng làm chỗ dựa thì ta có làm loạn khắp nơi cũng không ai dám nói gì!

Vương Phúc quả thật rất có năng lực, hắn làm việc nhanh nhẹn, trí nhớ tốt, có hắn ở bên sai bảo an tâm vô cùng.

Ta khen hắn với Hoàng thượng, khen một lần mặt Hoàng thượng lại đen hơn một phần:

“Chẳng lẽ trẫm không tốt sao?”

Ta chết lặng, ngây ngốc chớp mắt, chợt hiểu ra liền vội chạy lại dỗ hắn:

“Hoàng thượng là tốt nhất, Hoàng thượng là đỉnh của đỉnh luôn á..”

Ngày ngày ở cạnh hắn, ta cũng học ra được cách dỗ dành vị tổ tông này.

Ta ôm hắn nũng nịu mà dỗ dành, phải bám dính hắn làm nũng một hồi thì tổ tông của ta mới thôi không ăn dấm nữa…

“Hừ.”

Hắn lạnh lùng hừ một cái, bóp bóp mặt của ta mấy cái mới nguôi ngoai.

Quyền quản lý hậu cung tự nhiên quay trở về tay thì ta đương nhiên phải nắm thật chặt. Cũng không cần ta phải đi chiêu mộ ai, tự nhiên sẽ có rất nhiều người muốn đến hiến sức cho cung Vị Ương này.

Cái này gọi là quyền lực đó nha~!

Bình luận ✿

Trang này không cho phép sao chép nội dung

Discover more from Blue Sunny

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading