Ngày xuất cung để lên chùa cầu phúc, ta lén đem theo nhiều tiền một chút định bụng sẽ ở chùa Hộ Quốc cầu bùa bình an cho Hoàng thượng.
Trong tay hắn giang sơn, thiên hạ cái gì cũng đều có, thiếu nhất vẫn chính là tình ý chân thành.
Ta quỳ 2 canh giờ trong bảo điện ở chùa Hộ Quốc Đại Hùng, quỳ tới khi chân đều đã mỏi nhừ không còn cảm giác mới cầu được hai cái bùa bình an.
Ta bước thấp bước cao, khập khiễng đi tìm người.
Lúc ta tìm thấy hắn là hắn đang nói chuyện cùng Phương trượng đại sư. Phương trượng đại sư nhìn thấy ta liền nói với Hoàng thượng:
“Thánh nhân định có thể được như ước nguyện.”
Ta không biết trong lòng hắn ước nguyện cái gì, chỉ ngoan ngoãn lại gần hắn mà ngồi xuống.
Hắn nắm lấy tay của ta nhẹ nhàng hỏi: “Chỉ vì một cái bùa bình an mà quỳ lâu như vậy sao?”
“Tâm phải thành thì trời đất mới chứng giám.”, ta lẩm bẩm trả lời.
Hoàng thượng không nói gì, nhưng ta nhìn ra được trong đáy mắt hắn chỉ có toàn là vui sướng.
Phương trượng đại sư giảng kinh cao thâm khó hiểu, ta nghe mà như chìm vào sương mù, một chút manh mối không có, thậm chí ta còn thấy buồn ngủ.
Y như rằng, ta dựa vào vai Hoàng thượng mà ngủ, thậm chí còn ngủ gà ngủ gật, lắc lư trong lòng ngực hắn.
Lúc tỉnh dậy, ta kinh ngạc hỏi: “Ta đang ở đâu?”
“Nương nương, chúng ta vẫn còn ở chùa Hộ Quốc. Hoàng thượng dặn để cho nương nương ngủ cho ngon, còn dặn nô tỷ xoa chân cho người.”, Thúy Trúc vội nói.
“Hoàng thượng có nổi giận không?”
Thủy Trúc lắc đầu ta liền thở phào một hơi,không giận là được rồi!
Ta cũng không ngờ chính mình sẽ ngủ nhiều như vậy.
Ta vui vẻ vô cùng khi biết sẽ được ở lại chùa Hộ Quốc mấy ngày. Bởi vì cơm chay ở chùa Hộ Quốc ăn rất ngon.
Khi tổ mẫu còn sống, ta đã đi theo người đến đây một lần, Sau khi tổ mẫu qua đời thì ta cũng không còn cơ hội nữa.
Lần này tới đây chính là muốn cùng tổ mẫu báo bình an, để người biết rằng ta vẫn sống rất tốt.
9
Có lẽ là được xuất cung cho nên tâm tình ta tốt, lên ăn uống cũng tốt hơn nhiều.
Ngày thường ở trong cung ta cũng không đụng đũa mấy, ăn cơm cũng chỉ mấy đũa rồi thôi.
Còn ở chùa ta có thể ăn liền một chén cơm, lại còn ăn thật vui vẻ.
“Nàng ăn như vậy không sợ dạ dày khó chịu sao?”, Hoàng thượng nhướng mày hỏi ta.
Ta lắc đầu.
Tất nhiên ta sẽ không nói cho hắn biết ở trong cung ta một chút cũng không dám ăn no chứ đừng nói là ăn căng bụng.
Không có một hoàng thượng nào sẽ thích một phi tần ú nu cả.
Muốn được độc sủng vốn dĩ không phải là chuyện dễ dàng, cần phải tỉ mỉ suy nghĩ xem Hoàng thượng thích gì, tâm tư ra sao rồi phải tự dưỡng tốt dung mạo của chính mình.
Hết thảy, đều rất hao phí tâm sức, vậy nên người ta mới nói nữ tử không tự nhiên mà đẹp nha!
Hắn không nói gì, chỉ nhàn nhạt liếc ta một cái.
Dùng cơm xong, ta lại nói muốn đi tìm tăng nhân niệm kinh cầu phúc.
Bùa bình an đặt ở trên bàn, ta cầm kinh thư đọc vô cùng nghiêm túc. Hoàng thượng đi qua xem ta biết được là hắn tới nhưng lại làm bộ như không biết, hắn ở bên ngoài dừng một lát rồi lại rời đi.
Ta vừa tụng kinh vừa nghĩ, làm sao mới có thể dùng người tốt?
Ở chùa, ta cùng Hoàng thượng vẫn không có chung phòng, trừ một ngày ba bữa dùng cơm cùng nhau, ta đều ở trong phòng niệm kinh cầu phúc, hắn ở ngoài còn không biết là đang vội cái gì?
Ngày hồi cung, ta nghiêm túc đem ra hà bao tự tay mình làm đeo lên trên eo hắn:
“Thần thiếp quỳ tận mấy ngày, quỳ đến đầu gối đều sưng lên mới có được bùa bình an đặt ở bên trong, Hoàng thượng không được vứt bỏ đâu đó!”
Hoàng thượng xoa xoa mũi của ta, lại ở bên tai ta nói nhỏ hai câu.
Ta trừng lớn mắt liếc hắn!
Cái đồ sắc lang này đang nói cái gì vậy?
Ta nhanh tay che miệng hắn lại, hắn lại cười “ha ha”, vừa cười vừa ôm ta lên xe ngựa.
Xe ngựa chạy về hướng kinh thành.
“Nàng có muốn về thăm nhà một chút không?”
Ta buồn bã lắc đầu, lại lí nhí hỏi:
“Ta có thể đến nhà người khác không?”
“Khi tổ mẫu còn sống, người tuy nghiêm khắc nhưng đối đãi với ta cũng không tệ.
Có một vị biểu thức đặc biệt tốt với ta, mỗi lần tới đều sẽ mang đồ ăn cho ta… những đồ ăn đó đối với người khác chắc đều không đáng giá nhưng đối với ta lại chính là cầu mà không được…”
“Ta rất mong chờ được gặp hắn.”
Ở trong phủ của Thịnh gia, quần áo đẹp đồ ăn ngon tất cả đều có nhưng lại không thuộc về ta.
Trong khuê phòng của ta đồ vật nhìn đâu đâu cũng rất tinh xảo, đẹp đẽ nhưng tất cả đều là giả.
Nếu không phải ta có chút bản lĩnh viết chữ, vẽ tranh, còn viết thêm mấy tập thoại bản rồi lén nhờ người đem đi bán, thì làm sao tích cóp được tiền bạc mà sống sót.
“Hoàng thượng người có thể ban cho vị biểu thúc này một chút ân điển không?” ta nhỏ giọng dò hỏi.
Ta rút vào trong lồng ngực hắn ngoan ngoãn, lại phảng phất mang theo một chút đau buồn.
Làm một đứa con không được yêu thích, bị huynh đệ tỷ muội coi thường sẽ bất lực đến nhường nào trong lòng ta hiểu rõ. Có như vậy mới thấy tình nghĩa đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đáng quý biết bao.
“Được!”
Vị biểu thức này của ta ở trong nhà tuy là con của vợ lẽ nhưng lại có chút bản lĩnh, thi đậu công thành danh toại, hiện giờ đang là một vị quan hàng lục phẩm.
Nghe tin Đế Hậu giá lâm biểu thẩm của ta trên mặt hốt hoảng vô cùng, còn có hai tiểu biểu muội của ta cũng sợ không nhẹ nên ta chỉ dám uống một chén trà nhỏ, ban thưởng một chút rồi liền đứng dậy rời đi.
Biểu thẩm cung kính mà tiễn chúng ta ra cửa, ta gật đầu với nàng:
“Biểu thẩm, xin dừng bước!”
“Cung tiễn Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng thượng đưa ta đến một tửu lầu, nhìn một bàn đầy món ngon trước mặt không hiểu sao ta có chút nuốt không trôi.
“Không muốn ăn sao?”
Ta vốn muốn ép chính mình ăn một chút nhưng khẩu vị lại cứ nhạt như nước ốc nên đành gác đũa, uống một hơi hết chén canh dưa chua kia.
Uống xong lại muốn uống một chén nữa.
Hoàng thượng liếc ta một cái, ta đành ngượng ngùng buông chén xuống.
Lúc hồi cung, buổi tối khi dùng cơm cùng Hoàng thượng ta không nghĩ sẽ lại thấy món canh dưa chua kia được bày ở trước mặt.
Ta hoang man nhìn hắn.
“Trẫm kêu đầu bếp kia tiến cung đó!”
Việc này rất nhanh đã được truyền khắp hậu cung, các cung tần phi tử ai ai cũng đều ghét ta rồi.
Ngày thứ ba sau khi hồi cung ta phát hiện món tổ yến chưng của ta ăn đã bị người khác động tay động chân.
Ta cho gọi người của Thái Y viện tới thì tra ra ở trong tổ yến có độc, loại độc lần này mang tính hàn rất lớn.
Ta lo lắng, lại cho Thái Y bắt mạch một phen.
Từ khi ta tiến cung, ngồi lên Hậu vị đến nay đã hơn 3 tháng, hàng đêm độc sủng, ân sủng có thừa. Nguyệt sự cũng chưa thấy đến có khả năng trong bụng đã có một sự sống nhỏ…
Đặc biệt gần đây khẩu vị của ta cũng bắt đầu thay đổi, ta liền sinh nghi!
“Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương.”
Ta nghe vậy liền mừng rỡ.
“Thưởng”
Ta cho người đi mời Hoàng thượng đến lại dặn dò hạ nhân:
“Trước mắt đừng nói với Hoàng thượng nguyên nhân chỉ cần mời người đến là được rồi.”
Hoàng thượng đến còn nhanh hơn so với tưởng tượng của ta. Bước chân hắn loạn vô cùng, ta đoán hắn tám, chín phần đã đoán được là chuyện gì.
Điều đó vẫn không ngăn được ta cười rạng rỡ, lao vào vòng tay quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn hắn, mắt hắn sáng ngời như chất chứa muôn vạn vì sao.
Hắn xoa xoa mặt ta: “Cẩn thận một chút.”
Ta cười gật đầu, chủ động nắm lấy tay hắn bước vào đại điện.
Từ giờ phút này ta không đơn giản vì chính bản thân mình tranh đấu mà còn phải vì con của ta tiến lên.
Ở nơi thâm cung này không ai là không nhìn sắc mặt hắn mà sống, cũng không ai có thể sống tốt mà thiếu sủng ái cả.
Ta đẩy chén tổ yến ra trước mặt hắn, kế bên đã có thái y bẩm báo chi tiết.
Sắc mặt hoàng thượng trong nháy mắt sa sầm, hắn không nói nửa lời mà chỉ nhìn về phía Vương Phúc.
Vương Phúc lập tức nhận mệnh.
Rốt cuộc người đứng sau màn hạ độc này là ai? Sắp phải gặp chuyện gì? Sống hay chết ta đều không thèm để ý!
Nếu đã dám duỗi móng vuốt đụng đến ta thì cũng chính là không sợ trời cao đất dày rồi.
10
Hoàng thượng hôm nay chỉ ngồi với ta một chút liền lời rời đi, một lát sau vàng bạc châu báu thưởng đến cung Vị Ương nhiều vô số kể.
Hậu cung phi tần nhận được tin tức cũng rất nhanh, từng người từng người đều mang theo lễ vật đến để chúc tụng ta.
Trước mặt thì đều là một dáng vẻ cực kỳ hâm mộ, chúc phúc cho ta, dáng vẻ sân si, ghen tị kia đều được các nàng giấu ở trong lòng vô cùng nhuần nhuyễn.
Ta cười nhàn nhạt.
Hoàng thượng con dưới gối tuy nhiều nhưng đích hoàng tử và đích công chúa thì lại không có, chỉ cần ta thuận lợi sinh nở thì chính là độc nhất vô nhị.
Đương nhiên cũng phải nhìn xem tâm ý Hoàng thượng có nguyện ý cho ta sinh nở thuận lợi hay không nữa đã?
Đây là hậu cung thâm sâu, khắp nơi đều là độc, bây giờ dã thú đang nhắm vào e là lại càng nhiều.
Thật ra ta vốn không có e ngại các phi tần hậu cung đâu…điều ta lo sợ là Hoàng thượng không muốn ta sinh ra đứa trẻ.
Ta cái gì cũng không sợ chỉ sợ nếu như có một ngày Hoàng thượng thật sự tính kế ta thì căn bản ta đấu không lại hắn.
Ta suy nghĩ đến mệt mỏi, nhìn sắc mặt của ta thì đám phi tần cũng thức thời mà cáo lui.
Cung nữ dìu ta đi đến giường nằm, Thủy Trúc đi đến mép giường bẩm báo:
“Nương nương, Lý công công tới bẩm báo ở cung Ninh Khang có mấy người bị Vương Phúc công công đem tới Thận Hình Ti rồi.”
Ta ừ một tiếng.
Là Phương quý phi sao?
Buổi tối Hoàng Thượng lại quay về cung Vị Ương, ta cùng hắn dùng cơm tối xong lại rửa mặt chải đầu, tắm gội xong Hoàng thượng thỏa mãn mà ôm ta ngồi ở trên ghế dài.
“Ngày mai trẫm sẽ phái qua bên này vài người hiểu biết y thuật, biết võ công nàng có thể yên tâm mà dùng.
Ở cung Vị Ương xây cái phòng bếp nhỏ muốn làm gì thì bảo phòng bếp nhỏ làm.
Nếu trong cung không có thì ra ngoài cung mua, thiếu cái gì thì nàng cứ tìm Vương Phúc mà đòi.
Hậu cung thỉnh an đều bỏ hết đi, để nàng yên tĩnh dưỡng thai cho tốt!”
Trong lòng ta hơi kinh ngạc, hắn đang bảo vệ đứa con trong bụng ta sao?
“Người muốn đem quyền quản lý Hậu cung giao lại cho các phi tần sao?”, ta ngập ngừng hỏi.
“Nàng là Hoàng hậu, quyền quản lý Hậu cung tất nhiên là phải ở trong tay nàng chứ!”
Nghe hắn nói làm hoang mang trong lòng ta tan đi một nửa.
Vẫn là nên cẩn thận đề phòng một chút, lỡ đâu hắn tính toán nuôi ta cho tốt, đến lúc sinh con xong lại bỏ mẹ lấy con thì sao?
Nghĩ vậy, ta không nhịn được mà rùng mình.
“Sao vậy? Nàng lạnh sao?”, hắn lo lắng hỏi ta.
“Hoàng thượng, thần thiếp… có chút sợ..”, ta nghẹn ngào nói.
Ta còn chưa phát hiện chính mình mang thai thì đã bị người hạ dược ở trong tổ yến, nếu không phải do đầu lưỡi của ta nhạy cảm, nếm ra mùi vị không đúng thì…
Ta biết trong chốn hoàng cung này, mưu hèn kế bẩn thì lúc nào cũng có, từ lúc có thai cho tới khi có thể bình an sinh nở là một hành trình dài, núi đao biển lửa đều phải đi qua.
Ta vốn dĩ không ngờ được chỉ bởi vì ta thích ăn canh dưa chua mà bọn họ liền có thể đoán ra là ta mang thai.
Bọn họ tâm cơ, thủ đoạn, độc ác làm cho ta không còn dám coi khinh nữa.
Ta tuy cũng có chút đầu óc nhưng kiến thức và kinh nghiệm chung quy cũng đều không bằng bọn họ.
Ở lại hậu cung này một mình đơn thương độc mã chém chém giết giết cũng không phải là một kế lâu dài.
“Trẫm sẽ không cho phép bất cứ ai làm hại đến nàng.”
Có được lời hứa này của Đế vương mà sao trong lòng ta vẫn hỗn loạn
Bởi lẽ ta không xác định được bất cứ kẻ nào ở đây có bao gồm hắn hay là không?
Cổ nhân từ xưa đã nói, Đế vương vốn dĩ vô tình.
Hôm sau, Phương Quý Phi quỳ gối ở ngoài cung Vị Ương, ta cũng là được Vương Phúc bẩm báo thì mới biết, chậm rãi đi tới cửa nhưng rồi lại dừng bước.
Phương Quý Phi dưới gối đã có hai trai ba gái, trưởng tử tuy là thứ tự nhưng lại là Hoàng trưởng tử.
Ba vị công chúa đều đã xuất giá, gia thế nhà chồng hiển hách, nàng thật sự không cần phải hại ta.
Cho dù đứa nhỏ trong bụng của ta được bình an sinh ra có thể tính là đích tử nhưng cũng phải mất rất nhiều năm mới có thể cùng Đại hoàng tử tranh đoạt Vương vị.
Trong rất nhiều năm đó, vật đổi sao dời không ai đoán trước được điều gì.
“Vương Phúc”
“Nương nương”
Vương Phúc cung kính đáp lời, ta liếc hắn một cái rồi hỏi:
“Ngươi nói xem bổn cung có nên đi ra ngoài không? Nhìn trời này là sắp mưa rồi đó!”
Vương Phúc trầm mặc một lát liền nói:
“Nương nương tâm tính lương thiện.”
Ta hiểu ý của hắn.
Hắn là tâm phúc ở bên cạnh Hoàng thượng, sẽ có những lời Hoàng thượng không cùng ta nói nhưng lại mượn Vương phúc để nói cùng ta.
Ta cuối cùng vẫn không đi ra ngoài nhưng lại kêu Thúy Trúc đến:
“Thúy Trúc, ngươi ra ngoài đỡ Phương Quý Phi lên rồi đưa nàng hồi cung đi.”
“Dạ.”
Ta án binh bất động không làm gì, Phương Quý Phi thì bị cấm túc nửa năm, phạt bổng lộc một năm.
Ba ngày sau trong cung có một vị Tiệp dư qua đời vì chết đuối, nói đúng hơn là trượt chân rớt xuống hồ mà chết.
Ta không tin!
Thân phận của một Tiệp dư không tính là thấp, người theo hầu hạ bên cạnh đâu phải là ít, hai ba cung nữ thân cận đi theo chẳng lẽ trơ mắt nhìn chủ tử nhà mình chết đuối mà không cứu sao?
Nửa đêm, ta tỉnh lại từ cơn ác mộng:
“Hoàng thượng..” ta nghẹn ngào khóc nhỏ, cả người phát run, cuộn tròn trong ngực hắn.
“Xu Xu đừng sợ, có trẫm ở đây.”
Hoàng thượng dịu dàng ôm ta vỗ về an ủi.
Ta nhắm mắt lại giả vờ như mình đã ngủ rồi nhưng ta biết một người ngủ hay chưa chỉ cần nhìn vào hơi thở là rõ.
Ta cũng biết người bên gối chưa có ngủ say, ta nhẹ nhàng đứng dậy tùy ý khoác áo choàng rồi đi đến bên cửa sổ.
“Nương nương”, Thúy Trúc nhẹ giọng gọi.
“Thúy Trúc, hoàng cung này thật là đáng sợ người còn sống sờ sờ đó nói chết liền chết.
Ta cùng trưởng tỷ giận dỗi nhiều năm như vậy cũng chưa từng dám nghĩ muốn nàng chết.”
Tất nhiên là ta đang nói dối, rồi nếu không phải do ta không có cơ hội lại không có cách nào để thu dọn sạch sẽ hậu quả thì chắc có lẽ ta đã sớm tiễn Thịnh Ngọc Yến đi gặp Mạnh Bà rồi.
“Nương nương…” Thúy Trúc nức nở không thành tiếng.
“Ngươi khóc cái gì? Hiện giờ trong bụng ta đã có bé con rồi, chỉ cần đứa nhỏ này bình an ra đời, chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng nó thật tốt thì ngày dài tháng rộng sau này cũng không sợ buồn chán nơi thâm cung nữa rồi!”
“Hoàng thượng đâu rồi, nương nương?”, Thúy Trúc hỏi.
Không hổ là nha đầu cùng ta lớn lên từ nhỏ chỉ cần nhìn ánh mắt của ta là Nàng liền hiểu.
“Hoàng thượng đối xử ta cũng rất tốt, đời này của ta xem như đã quá may mắn.
Ta không dám ôm quá nhiều lòng tham với Thánh ân.
Thúy Trúc, từ nay về sau ngươi nhất định phải cẩn thận từ lời ăn cho đến tiếng nói, làm việc cũng phải xem trước ngó sau cẩn thận.
Nếu không có việc thì không cần ra khỏi cung Vị Ương này. Ngươi đi ra ngoài cũng nhớ mang theo bên người hai tiểu cung nữ nhớ chưa?
“Dạ, nương nương.”
Lúc ta quay trở lại bên giường thì thấy hoàng thượng dáng vẻ ngủ say, hơi thở trầm ổn nhưng ta biết hắn không có ngủ.
Ta biết lúc ta nói chuyện cùng Thúy Trúc cho dù âm lượng rất nhỏ nhưng hắn đều đã nghe thấy.