ĐẾ VƯƠNG KIỀU SỦNG – 5

Một hôm nọ, bỗng nhiên bồ câu đưa thư trước đây lại xuất hiện trước mặt ta, trong nháy mắt ta có chút kinh hoàng.

Ta nhanh chóng ổn định lại tâm tình của chính mình, đem thư được cột ở dưới chân của bồ câu lấy xuống.

Chỉ là một vài câu hỏi ít ỏi như là
【Trong cung có ổn không?】

Nhưng trên giấy Tuyên Thành lần này ta lại ngửi được mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt, giống hệt mùi hương phảng phất trên người Hoàng thượng.

Trong đầu ta xoẹt qua một ý nghĩ tưởng chừng vô cùng hoang đường.

“Sao có thể như vậy được?”

Người cùng ta bầu bạn thư từ qua lại trong suốt 6 năm qua sao có thể là Hoàng thượng được?

Trong lòng ta thấy hoang mang vô độ không lẽ ta đối với hoàng thượng đã sớm động tâm sao?

Nếu là như vậy ta làm sao đối mặt với Hoàng thượng, đối mặt với Tam Cung Lục Viện đây?

Lần này khi viết thư hồi đáp ta có để lại một chút hương ở trên mặt giấy.

Nếu thật sự là Hoàng thượng thì khi người đến cung của ta trên người sẽ có mùi hương này.

Vậy mà Hoàng thượng lại bận rộn không đến, chỉ sai Tiểu Lý tử mang theo ngọc ngà châu báu ban thưởng cho cung Vị Ương này.

Ta mơ mơ hồ hồ ngồi giữa một đống trân bảo quý giá nhưng cả người chỉ thấy toàn là khí lạnh.

“Nương nương đây đều là ngọc ngà châu báu do đích thân Hoàng thượng chọn lựa cho người.”

Ta có thích không? Ngọc ngà châu báu thì ai mà không thích, nhưng sao lòng ta lại nặng nề quá vậy?

Nếu như vị bằng hữu xa lạ qua lại thư từ bầu bạn cùng ta 6 năm qua lại chính là đương kim Thánh thượng thì chẳng trách người lại đích thân hạ chỉ muốn ta tiến cung.

Lại còn đồng ý với những thỉnh cầu vô lễ của ta ở Lâm Tiên Lâu ngày đó…

Hậu vị trung cung, tiến cung qua Chính Dương Môn, hằng đêm độc sủng…

Biết được chân tướng càng làm tâm trạng ta nặng nề hơn, như vác hàng tạ đá ở trong lòng.

Như lại sợ chính mình nghĩ nhiều, suy đoán ta quyết định tự đi thăm dò một phen!

Ta cho người chuẩn bị canh hầm, lại ngồi kiệu đi đến Dưỡng Tâm Điện.

Vào cung đã mấy tháng nhưng ta chưa bao giờ quan tâm đến tiền triều.

So với hậu cung sóng ngầm mãnh liệt thì tiền triều luôn giữ một dáng vẻ trang nghiêm không ai dám tùy ý phá vỡ.

Trong lòng ta có chút thấp thỏm, ta duỗi tay sờ sờ bụng để lấy thêm can đảm.

Ta vốn dĩ cho rằng phải chờ một hồi lâu mới được gặp Hoàng thượng, nào ngờ đến vừa đến ta đã được đưa vào bên trong điện.

“Sao nàng lại tới đây?”

“Thúy Trúc có nấu một chút canh bổ, thần thiếp thấy ngon liền muốn đưa tới cho người nếm thử.

Thần thiếp hiện tại còn phải học tập nhiều, đợi sau này tay nghề tốt lên rồi sẽ tự tay làm cho người uống, có được không?”

Ta không có tranh công bởi vì thật sự ta không có biết nấu ăn nhưng ta nguyện ý học, học cho đến có thể nấu ra một bàn mỹ vị nhân gian, nhưng mà đó là chuyện của sau này!

“Nàng không cần hao tổn tâm sức như vậy, chỉ cần nàng dưỡng thai cho thật tốt, rồi sinh con nối dõi cho trẫm là được.”, Hoàng thượng nể mặt ta, vừa nói vừa uống hết canh.

Ta biết hậu cung không được tham gia vào chính sự nơi đây lại còn là Dưỡng Tâm Điện, sẽ có biết bao nhiêu đại thần đến đây cùng hoàng thượng nghị sự, nghĩ vậy ta liền đứng dậy cáo lui.

“Nàng không cần vội chờ thêm một chút, trẫm cùng nàng hồi cung.”

Ta mỉm cười đồng ý. Ân sủng này không đơn giản là cho ta thể diện mà còn nói với tiền triều rằng Hoàng hậu đang rất được sủng ái.

Không ngờ ở Dưỡng Tâm Điện này ta còn có thể gặp lại phụ thân.

Từ lúc tiến cung cho đến bây giờ ta đều không nhìn thấy ông ta, nghĩ đến ông ta trong lòng ta chỉ có oán hận vì vậy ta đã cự tuyệt việc Hoàng thượng muốn sắc phong ông ta làm Thừa Ân Công.

Ta biết ông ta vốn dĩ không thích ta, bởi vì ta mà ông ta bị phong ấn.

Hiện giờ ông ta vẫn còn đang trông chờ vào việc Cửu hoàng tử có thể đoạt được Vương vị và kế thừa đại thống, lúc đó Thịnh Ngọc Yến mới có thể một bước ngồi vào Hậu vị.

Đúng là biết nằm mơ mà!

Ta ngồi kế bên cạnh Hoàng thượng hờ hững nhìn ông ta đang quỳ rạp ở dưới đất:

“Thần bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Hoàng hậu nhân nương nương.”

Ta nhìn ra được trong mắt ông ta hiện lên vẻ kinh ngạc còn có thêm vài phần trầm tư.

Trên môi ta hơi cong cong treo một nụ cười

“Thịnh ái khanh bình thân”

Phụ thân đứng dậy, ông ta do dự Không biết có nên bẩm báo đại sự tiếp hay không.

Theo quy củ thì hậu cung vẫn là không được tham dự vào chính sự vậy mà Hoàng thượng lại cố tình giữ ta ở bên.

Trong lòng ta cười lạnh, ngày thường ông ta giả nhân giả nghĩa, giả bộ có đạo đức liêm sỉ thì không nói đi, giờ phút này còn cố làm ra vẻ làm bộ làm tịch, thật là làm người khác chán ghét!

Nếu đổi lại là một vị đại thần khác có khi ta đã sớm đứng dậy rời đi nhưng hôm nay thì ta không muốn đi nữa.

“Ái khanh có việc cứ nói, không có gì là Hoàng hậu không thể nghe.”

Hoàng thượng nắm tay ta, thấy tay ta hơi lạnh thì hắn liền nhíu mày, đem tay ta gắt gao ủ ấm trong lòng bàn tay to lớn của hắn.

“Đây tuy là thiên hạ của trẫm nhưng phu thê nhất thể đồng tâm, thiên hạ này tự nhiên cũng sẽ trở thành của Hoàng hậu.”

Lòng ta nặng trĩu mờ mịt nhìn về phía hoàng thượng, phụ thân trước mắt cũng kinh ngạc nhìn về phía hắn.

“Thịnh ái khanh, ngươi không yêu thương nữ nhi của mình không có nghĩa là trẫm cũng sẽ giống ngươi. Người trong mắt ngươi không đáng giá một xu nhưng đối với trẫm lại là bảo vật trân quý nhất thế gian này.”

Ta kinh ngạc một hồi lâu, khi tỉnh táo lại thì lại nhìn đến tay của Hoàng thượng lại nhìn sang phụ thân đang quỳ rạp dưới đất.

Ta không biết Hoàng thượng đối với các hậu cung phi tần khác có sủng nịch, dịu dàng như vậy hay không?

Lại một lần nữa ta tự nhắc nhở chính mình không được sa vào mê cung tình ái không có lối ra này bởi lẽ đó tình cảm của Đế vương, mà tình cảm của Đế vương phảng phất như gió, nhanh đến nhanh đi.

Bởi vì điều hắn muốn thì quá dễ dàng có được mà điều ta có thể cho đi thì lại rất ít.

12
Ta không biết phụ thân lúc trở về đã nói gì mà Cửu hoàng tử lại đến cung Vị Ương của ta cầu kiến.

“Cho hắn vào đi”

Nhìn thấy Cửu hoàng tử vẫn thần thái sáng láng, vẫn là một công tử hào hoa phong nhã như ngày trước.

Quả nhiên khí chất của hoàng tộc đã thấm sâu vào trong xương cốt của hắn chỉ cần động tay động chân là đã toát ra sự tự tin đó.

“Gần đây có loại bưởi thượng hạng được mang từ phương Nam về, nhi thần muốn mang đến cho nương nương nếm thử.”

Chưa đợi hắn nói xong thì Thúy Trúc đã bưng một cái khay lại đây, bên trong là loại bưởi hồng thượng hạng đã được cắt gọt sạch sẽ.

“…”

“Cửu hoàng tử có tâm rồi!”

Trong tẩm cung của ta vậy còn có loại bưởi tốt hơn của hắn làm đồ hắn muốn dâng lên ta trở nên buồn cười vô cùng.

Ta nhìn mặt hắn trầm trầm nén giận, lại còn phải cung kính hành lễ với ta:

“Nhi thần cáo lui.”

Ta nén cười phất tay cho hắn lui.

Chưa gì thì hôm sau, mẹ ruột của Cửu hoàng tử là Triệu Phi liền tới đây, nàng ta cùng tứ phi Hiền, Lương, Thục, Đức bất đồng.

Triệu phi này chẳng qua là có công sinh dục hoàng tử nên mới một bước lên được Phi vị.

“Thần thiếp bái kiến Hoàng hậu nương nương.”

Mặc dù lớn hơn ta 20 tuổi nhưng nàng ta cũng phải cung kính mà hành lễ, đây là quy củ không được đi quá giới hạn.

“Miễn lễ”

Triệu Phi một bộ dáng cẩn thận lại mang theo vài phần khó xử:

“Nương nương có vài chuyện thần thiếp không biết có nên nói với người hay không?”

“Nếu cảm thấy không nên nói thì ngươi không cần nói với ta.”

Sắc mặt Triệu phi khẽ biến đổi, nhưng rất nhanh nàng lấy lại tâm tình.

Nàng ta còn muốn ở trước mặt ta lải nhải, ta liền lấy cớ mệt cho nàng cáo lui.

Sau này cho dù ta sinh ra là hoàng tử hay là công chúa thì cũng không thể cùng người này trở thành tỷ muội, bằng hữu cả đời này chỉ có thể đối đầu mà thôi.

Ta không có khả năng giúp cho Cửu hoàng tử đăng cơ càng không có khả năng giúp cho Thịnh Ngọc Yến ngồi vào hậu vị.

Vương Phúc không hổ là tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, lập tức tiến cung, cung kính mời Triệu Phi rời khỏi cung Vị Ương của ta.

Đây cũng là lần đầu tiên ta muốn mượn sức của Vương Phúc.

Đây là người ở bên cạnh Hoàng thượng nên ta cũng chưa từng có tâm tư muốn thu phục hắn bởi vì ta sợ ăn trộm gà không thành cũng mất luôn nắm thóc.

Nhưng ở giờ phút này ta lại muốn thử một lần, vậy nên chờ Vương Phúc quay trở về, ta ở trong đại điện liền cùng Thủy Trúc và hắn nói chuyện việc nhà.

Vương Phúc kể cho ta nghe về quê quán của hắn cũng như sự tình ở nhà hắn, ta nhìn hắn một cái, hắn lại kể tiếp ở quê nhà còn vài huynh đệ mấy năm nay cũng không biết sống chết ra sao.

“Mấy ngày này ngươi cũng coi như là tận tâm tận lực, ngươi hầu hạ ta bình an sinh ra đứa nhỏ này ta sẽ cầu Hoàng thượng xin cho ngươi một ân điển, xin Hoàng thượng ân chuẩn cho phép người về thăm người thân.”

Vương Phúc sửng sốt một lát liền vội vàng quỳ xuống dập đầu:

“Nô tài tạ nương nương ân điển.”

Để có đồng minh thì không cần quá nhiều ngôn ngữ, phàm là người thông minh thì chỉ cần một ánh nhìn là đã có thể nhìn ra một chút manh mối.

Lúc chim bồ câu kia lần nữa xuất hiện trong lòng ta tâm lặng như nước bình tĩnh mà gỡ xuống thư nó mang đến.

【Kể thêm cho ta nghe đi?】

Ta nhìn thư mà cười thành tiếng.

Kể thêm? Dụ ta hả? Có thể kể cái gì bây giờ?

Không lẽ nói là hư tình giả ý, là gặp dịp thì chơi? Hay là nói Đế vương không tự tin nên muốn thử ta?

【Không biết tình yêu bắt đầu từ đâu, càng không thể nói chi tiết.】

Mấy ngày sau đó chim bồ câu này lại giống như một người đưa thư cứ tới lui hậu cung tiền triều một ngày mấy bận.

Bụng ta ngày một to, trời thì cũng ngày một lạnh.

Thịnh Ngọc Yến xuất giá, gả cho Cửu hoàng tử vô cùng vẻ vang, cố gắng làm giống ta vài phần.

Ta cũng không có cho nàng ta mặt mũi, chỉ chuẩn bị một phần lễ vật theo đúng quy củ, không nặng không nhẹ rồi cho người mang tới.

Từ giây phút ta biết mình phải tiến cung thì một đời này đã định không thể hòa thuận chung sống với Thịnh Ngọc Yến.

Hôm sau bọn họ phu thê hai người tiến cung bái lạy tạ ơn. Nhìn bọn họ quỳ gối trước mặt rồi lại cung kính mà mời trà ta:

“Mẫu hậu, mời người uống trà.”

Ta thiếu chút nữa đã bật cười ra tiếng, ta nhịn cười đến cả người run rẩy, trà nóng cũng đã bắn một chút ra tay.

Hoàng thượng cứ tự nhiên mà duỗi tay cầm trà dùm ta, lại lấy khăn cho ta lau đi vết nước trà.

Hắn cũng hờ hững dặn dò phu thê bọn họ về sau nâng đỡ lẫn nhau, sớm ngày sinh con nối dõi.

Dưới gối Hoàng thượng có nhiều hoàng tử, công chúa, không những vậy mà tôn tử cũng không ít.

Thì sao chứ trong bụng của ta vẫn đang là đích tử, chỉ cần ta ngồi ở hậu vị này yên ổn thì hậu cung phi tần vĩnh viễn chỉ có thể là thiếp, con của hậu cung phi tần vĩnh viễn cũng chỉ có thể là thứ tử.

Thời gian ta lâm bồn là vào mùa xuân.

Xuân về trăm hoa đua nở, vạn vật như bừng lên một sức sống mới, cảnh sắc đẹp động lòng người.

Ta không ngờ đứa nhỏ trong bụng ta mới đầu xuân mà đã muốn ra ngoài.

Bắt đầu từ chạng vạng tối mùng 1 ta đã thấy đau bụng, cơn đau ngày càng dữ dội hơn, ta đau đến mồ hôi đầy người, mặt mũi nhăn nhó khó coi vô cùng.

Hoàng thượng dịu dàng nắm lấy tay ta trấn an nói: “Xu Xu đừng sợ, trẫm ở ngay bên ngoài thôi, trẫm sẽ ở đây chờ nàng bình an hạ sinh con của chúng ta.”

Quả thật trong lòng ta có chút sợ nha!

Nữ tử sinh nở như là đi dạo một vòng dưới Quỷ Môn Quan, ở thời khắc này bất cứ ai có dã tâm, muốn động tay động chân đều có thể lấy mạng mẹ con ta.

Ta gắt gao nắm tay Hoàng thượng nghẹn ngào: “Hạo lang…”

Đây là lần đầu tiên ta gọi hắn như vậy, ta thấy được trong mắt hắn lấp lánh ánh lệ, khóe mắt hắn phiếm hồng nhìn ta, ta biết hắn đã sa vào lưới tình do ta dệt ra.

Chỉ cần Hoàng thượng còn lưu lại nơi này thì những yêu ma quỷ quái cũng sẽ không dễ dàng chạm vào mẹ con ta.

Phần còn lại thì cái gì ta cũng không sợ, gì mà một xác hai mệnh, rong huyết, khó sinh chứ, ta đều sẽ vượt qua cho mà xem!

Từ trước tới nay, ta đều chú trọng dưỡng thai, không ăn quá nhiều, không lười biếng, thường xuyên đi lại, chú ý nghỉ ngơi cốt yếu để khi sinh nở có thể suôn sẻ hơn.

Mùa xuân, vào ngày thứ hai của tháng 2 khi mặt trời ló dạng, ta đã bình an hạ sinh nhi tử đầu tiên của ta và Lý Hạo.

13
Nhìn hắn mê mẩn ôm nhi tử vuốt ve, vẻ mặt vui mừng, hắn còn bồng bé con đến cho ta xem:

“Xu Xu, nàng xem hoàng nhi của chúng ta thật dễ thương có đúng không?”

Ta quay đầu nhìn, bên trong tã lót là một làn da còn đỏ rực, nhăn nheo bèo nhèo, cũng không phải là đẹp lắm…

Nhưng ta nhìn một cái liền thấy trong lòng mềm nhũn. Ta vươn tay muốn ôm đứa nhỏ một cái thì hắn lại giơ tay cự tuyệt ta…

“Chờ cho thân thể nàng khỏe hơn lại ôm hắn cũng không muộn…”

Quả thật giờ phút này ta có chút kiệt sức, nhưng đó là nhi tử mà ta mang nặng đẻ đau gần 10 tháng, nhịn không được chốc chốc ta lại nhìn một chút, duỗi tay xoa xoa, hắn mềm như một cục bông nhỏ khiến ta muốn khóc một chút.

“Sao lại muốn khóc rồi?”, Hoàng thượng nhẹ giọng hỏi.

Ta nhìn trong ánh mắt của Hoàng thượng có vô vàn dịu dàng cùng trìu mến, trong lòng ta có một chút ngứa ngáy: “Thật tốt!”

Sủng ái mà Hoàng thượng dành cho mẹ con ta so với ta tưởng tượng còn nhiều hơn mấy phần.

Đích tử của Trung cung ra đời, Hoàng thượng cho đại xá thiên hạ.

Lễ tắm ba ngày cũng muốn làm lớn.

Đầy tháng cũng muốn làm lớn.

Yến tiệc 100 ngày tuổi cũng muốn làm lớn luôn!

Hoàng thượng đang muốn làm cái gì vậy? Trong lòng ta âm thầm suy đoán…

Đều là sủng ái nhưng đồng thời hắn cũng đang đẩy nhi tử của chính mình đến đầu sóng ngọn gió.

Tại lễ tắm ba ngày Hoàng thượng ôm bé con trong mắt toàn là ý cười nhìn mọi người nói

“Đây đích tử của trẫm, hôm nay ban danh Cẩn Du…”

Hắn nói rất lưu loát, toàn là câu từ hoa mỹ, lời chúc phúc tốt đẹp nhất thế gian.

Lúc Thúy Trúc ôm Cẩn Du quay trở lại bên ta còn kích động không ngừng:

“Nương nương, người không nhìn thấy đâu, trước mặt biết bao nhiêu quần thần đang quỳ ở bên dưới Hoàng thượng ôm tiểu hoàng tử nhìn xuống chúng sinh, khí phách vô ngần, nô tỳ quỳ gối ở một bên còn thấy rét run…”

Tuy ta không có tận mắt thấy nhưng trong đầu cũng có thể hình dung ra.

Lại nhìn đến đứa nhỏ đang vô tư ăn no ngủ say ta thầm thề trong lòng nhất định phải bảo vệ cho hắn bình an lớn lên.

Tướng phủ đưa thiệp thỉnh cầu được vào cung thăm.

Khi Hoàng thượng hỏi ý tứ của ta thì ta đã cự tuyệt không chút do dự.

Bọn họ muốn làm cái gì? Muốn nói cái gì ta đều đã không muốn nghe, không muốn thấy.

Cửu hoàng tử muốn diện kiến thì cũng miễn cưỡng một chút đi, dù gì hắn cũng là con của phi tần ở trong cung.

Tâm tư của Đế vương bắt đầu bị không ít đại thần phỏng đoán. Trên triều đình bắt đầu có đại thần khẩn cầu Hoàng thượng lập Thái Tử. Lập trưởng, lập đích, các bên ồn ào đến túi bụi.

Đại hoàng tử cập quan* đã nhiều năm, hiện tại cũng đã trưởng thành, làm việc cẩn trọng, danh tiếng cũng tốt.

*Cập quan: giống như lễ trưởng thành bây giờ, nam tử Mãn sau 20 tuổi sẽ cử lễ “Cập quan”, ý chỉ đã là người trưởng thành, bắt đầu có thể lấy tên Tự. Tên Tự là tên mà người nam sẽ dùng để kiêng cử gọi tên Húy, ví dụ như như Gia Cát Lượng, tự “Khổng Minh”.

Lập đích thì vốn dĩ là quy củ mà tổ tông truyền lại nhưng mà Đích tử bấy giờ mới được bao lớn, có thể bình an lớn lên hay không còn chưa biết.

Hoàng thượng phẫn nộ chất vấn bọn quần thần:

“Chư vị ái khanh ở đây cảm thấy là Trẫm ngày mai liền băng hà phải không?”

Hai đám người lúc này mới hoàn toàn an tĩnh lại.

Nhìn bộ dáng Hoàng thượng tức giận, ta suy nghĩ một chút rồi hỏi:

“Vậy Hoàng thượng tính sao?”

“Tuy nói lập đích là quy củ của tổ tông để lại, nhưng Du Nhi còn quá nhỏ, cái gì cũng đều không biết, làm sao bắt nó gánh vác quốc gia đại sự được.”

Ánh mắt Hoàng thượng nặng nề nhìn ta thật lâu, sau mới nói: “Chờ hai năm nữa lại tính.”

Một câu này của hắn ta liền hiểu Cẩn Du có cơ hội.

Chỉ cần qua hai năm, đứa nhỏ này có biểu hiện thông minh, lanh lợi là được. Mà mấy năm nay cũng đủ cho ta tính toán đường đi nước bước cho nó.

Lễ đầy tháng được làm long trọng hơn so với tưởng tượng của ta.

Gia quyến của tam công lục khanh đều vào cung bái kiến đầy đủ.

*tam công lục khanh: Trung Quốc cổ đại, thường đề cập đến các quan đại thần cấp cao chỉ đứng sau Tể tướng, xuất hiện lần đầu tiên vào thời Tây Chu.

Cẩn Du ăn mặc đáng yêu hơn mọi ngày, được Hoàng thượng vui vẻ ôm vào trong ngực, hai mắt mở to, miệng phun bong bóng phèo phèo.

Ta lấy khăn muốn lau cho nó thì Hoàng thượng lại lấy khăn của ta tự mình lau.

Hoàng Thượng còn ôm đứa nhỏ đi khắp nơi khoe khoang với tam công lục khanh, khoe với với tất cả các vị đại thần tham dự yến tiệc.

Ta được ở không an nhàn, cũng vui vẻ trò chuyện cùng các mệnh phụ phu nhân, thuận tiện nhìn ngó xem có thể mượn sức ai để lót đường cho Cẩn Du hay không.

Bình luận ✿

Trang này không cho phép sao chép nội dung

Discover more from Blue Sunny

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading