Buổi tối tại cung Vị Ương.
Bởi vì có thêm một tiểu hoàng tử, trong cung náo nhiệt hơn hẳn. Chờ ta tắm gội xong đã thấy Hoàng thượng chờ sẵn.
“…”
Tối nay hắn ở lại cung Vị Ương, không đơn giản chỉ cho ta thể diện mà còn là ân sủng.
Ta cự tuyệt không được, cũng không muốn cự tuyệt.
Đêm xuân triền miên, hắn nhẹ giọng muốn ta gọi hắn: “Hạo lang…”
Lòng ta thắt lại, cả người cũng run run, lập tức dùng bảy phần nhiệt tình đón ý hắn.
Từ khi ta có mang long thai, ta và hắn cũng có triền miên vài lần nhưng chưa bao giờ ta thấy hắn thỏa mãn như vậy.
Không chỉ là thể xác mà cả tinh thần hắn cũng thoải mái hẳn ra.
Hắn ở bên tai ta nói nhỏ:
“Xu Xu thật nhiệt tình, không uổng công trẫm thanh tâm quả dục gần một năm, vì Xu Xu mà thủ thân.”
“…”
Ta không biết đây là lời thật hay giả, bởi vì một năm này hắn cũng từng đến các cung của các phi tần qua đêm.
Mặc dù hắn có thật sự sủng hạnh các phi tần khác thì ta cũng không thể ghen tuông.
Hắn là Đế vương mà, ta làm sao quản được hắn yêu thích ai, muốn sủng hạnh ai, khi nào thì có mới nới cũ, khi nào thì sẽ thay lòng.
Nhưng mà…
Hắn chắc cũng mong ta tranh sủng đúng không? Không thì làm sao lại dùng dáng vẻ này nói lời đường mật kia bên tai ta?
“…”
Ta do dự một hồi lâu, mới lo lắng, thấp thỏm cẩn thận hỏi hắn:
“Hoàng thượng…về sau người có thể chỉ ở lại cung Vị Ương này, làm Hạo lang của một mình ta thôi được không?”
Hắn cười thành tiếng, trong tiếng cười mang theo vài phần nặng nề:
“Xu Xu, nàng càng ngày càng to gan rồi nhỉ?”
Nếu là thân phận bình thường thì ta còn có thể tùy ý làm bậy, nhưng đây là đâu, hắn là ai chứ?
Đây là thâm cung bí hiểm, hắn lại là Thiên tử trên cao, ta cho dù có ăn gan hùm mật gấu đi chăng nữa thì có mấy cái mạng cho hắn chém đâu?
Chỗ dựa vững chắc, không lo thất sủng, không sợ phải vào lãnh cung?
Ta không dám đánh cược.
Hoàng thượng cũng không nói gì nhiều, chỉ vỗ về ta nói:
“Nàng đừng nghĩ nhiều, ngủ đi.”
“Ưm…”
Tướng phủ lại lần nữa đưa thiệp vào cung.
Ta cho Vương Phúc đi hỏi thăm mới biết Cửu hoàng tử nạp trắc phi mà trắc phi này là ăn cơm trước kẻng, có thai rồi mới bước qua cửa lớn.
“Cái gọi là tình thâm như biển thì cũng chỉ được đến vậy thôi.”
Vương Phúc thấp giọng bẩm:
“Cửu hoàng tử phi và trắc phi có mâu thuẫn, trắc phi rơi xuống nước nên sinh non rồi ạ.”
“…”
Một chậu cẩu huyết thật lớn!
Nhưng ta biết tính tình Thịnh Ngọc Yến ương ngạnh, kiêu ngạo, đầu óc lại ngu ngốc, cho nên lần này ai hại ai cũng nói chưa rõ được đâu.
Thân là là Hoàng hậu nhưng ta cũng không phái người đi quở trách Thịnh Ngọc Yến, càng không quở trách vị trắc phi kia làm gì, chỉ cho nguời lặng lẽ đem một chút thuốc tốt đến là coi như làm tròn bổn phận.
Chỉ là trong lòng ta tính toán một chút, hạ quyết tâm cầu Đế vương một ân điển.
14
Tài nấu ăn của ta vẫn là một cơn ác mộng, xém nữa phòng bếp đã bị ta thiêu rụi. Gà bay chó sủa cả buổi trời mới chật vật nấu ra được vài món.
Ta nếm thử một miếng.
“…”
Khi Hoàng thượng đến, hắn như có mắt thần vậy, liếc một cái đã nhìn ra được mấy món ta làm để lẫn trong một bàn đồ ăn đẹp mắt.
Hắn còn cố ý nếm các món ta làm sau cùng rồi miễn cưỡng khen được hai câu…
Sau khi ăn xong hắn ôm bé con trò chuyện, đứa nhỏ mới có 2 tháng tuổi, có biết gì đâu?
Vậy mà nhìn hắn ngồi thì thầm to nhỏ cùng bé con, lòng ta có chút ngứa ngáy khó tin.
Hắn đường đường là Thiên tử cao cao tại thượng vậy mà giờ phút này nhìn bọn họ không khác gì hai cha con trong một gia đình nhỏ bình thường.
Ta suy nghĩ một hồi lâu mới mở miệng nói:
“Hoàng thượng, thần thiếp muốn tìm một vài cô nhi từ ngoài cung, mang về giáo dục cho tốt để có thể bầu bạn cùng Du Nhi.”
“…”
Hoàng thượng không nói gì chỉ dùng ánh mắt kiên định nhìn ta.
Ánh mắt đó phảng phất như có thể nhìn suy nghĩ ta.
Ta có chút chột dạ, sờ sờ mũi cố gắng ổn định tâm tình mình.
“Được.”
Hoàng thượng đồng ý, ta thở phào nhẹ nhõm.
Ta hơi bất ngờ khi Hoàng thượng thực sự cho phép ta được tùy ý ra vào cung.
Hắn đưa cho ta một cái lệnh bài cầm lệnh, bài này trong tay ta sẽ có thể tùy ý ra vào cung.
Đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thẳng vào tình cảm mà Đế Vương dành cho ta.
Với một người có quyền lực vô hạn, vàng bạc châu báu nhiều không đếm xuể thì muốn bồi dưỡng một tâm phúc đắc lực bên người là một chuyện dễ dàng.
Năm Cẩn Du lên 3 tuổi, bên người đã có tâm phúc đi theo phò tá.
Chưa kể đến việc hắn có thể tranh đoạt vương vị hay không nhưng trong tương lai khi hắn gặp nguy hiểm vẫn sẽ có người có khả năng bảo vệ hắn.
Khi hắn thật sự phải tranh đoạt, cũng sẽ có người liều mạng vì hắn.
Ta cố gắng sắp xếp một con đường tốt nhất cho Cẩn Du vậy mà Hoàng thượng cũng không cho ta cơ hội này.
Hắn đã sớm vì Du nhi mà tính toán, sắp xếp một đường gấm hoa cho nhi tử của mình.
Tình yêu của phụ mẫu chính là kế sách lâu dài nhất!
Vốn dĩ ta chưa từng được cha mẹ yêu thương cho nên dùng hết sức mình mà yêu thương Cẩn Du, cho hắn một cuộc đời an yên nhất có thể.
Mà Lý Hạo là Hoàng thượng, không biết đối với các hoàng tử công, chúa khác ra sao nhưng ta biết hắn rất yêu thương Du nhi.
Lý Hạo chuẩn bị sắc phong Thái tử.
Các đại thần đều cho rằng hắn quá bất công. Một mình hắn đối mặt với búa rìu dư luận công kích. Chỉ dùng một câu quy củ của tổ tông để lại đàn áp miệng lưỡi của cả triều đình.
Du nhi được sắc phong Thái tử, đây là con đường phụ hoàng hắn sắp xếp cho hắn.
Ta cũng vì Du nhi mà cố gắng sinh thêm vài đệ đệ muội muội để khi đứng trước các hoàng tử công chúa khác hắn cũng không đơn thương độc mã một mình.
Sau khi Du nhi được phong làm Thái tử nửa năm thì vị cung Vị Ương lại truyền ra hỉ sự, Hoàng hậu lại có long thai.
Hoàng thượng đương nhiên là vui mừng khôn xiết.
Ở tuổi này mà vẫn có thể có hoàng tử công chúa có thể thấy sức khỏe của người vẫn rất dồi dào.
Mũi Hoàng thượng lúc này chỉ sợ là phồng rất to rồi!
“Xu Xu nàng chỉ cần dưỡng thai cho tốt là được!”
Ta cười nhìn về phía Hoàng thượng. Hắn vẫn giữ được dáng vẻ cường tráng, khoẻ mạnh.
Trong thâm tâm ta thật sự hy vọng hắn có thể sống khỏe mạnh cho đến khi Du nhi có thể một mình đảm đương mọi việc.
Đến lúc đó ta sẽ nghĩ cách để hắn thoái vị.
Ta nhìn hắn dịu dàng dặn dò Du nhi phải cẩn thận không được động chạm mạnh vào ta.
Tiêu phòng độc sủng, ân sủng có thừa, Đích tử lại được phong làm Thái tử.
Ta hiện giờ lại có long thai, trẻ tuổi xinh đẹp, hậu cung được ta nắm chặt trong tay, có người có thể tin tưởng, hàng ngày còn có thể hàng ngày kiếm tiền.
Ta nhìn bọn họ vui đùa với nhau mà cười dịu dàng trong đáy mắt ta toàn là tình ý mà ngay cả bản thân ta cũng không nhận ra điều này.
15
Lần mang thai này của ta cũng không thể yên ổn.
Luôn có những người nghĩ số ta may mắn nên ra tay, ta cũng không thể hạ thủ lưu tình.
Tính đến nay ta cũng đã làm hoàng hậu được mấy năm, uy nghi cũng đã tăng thêm vài phần. Đối với người hại ta, ta tất nhiên sẽ không nương tay.
Chỉ là ta không ngờ tay của Thịnh Ngọc Yến lại dài như vậy.
Rươu độc, lụa trắng ta cho nàng ta tự mình chọn một thứ.
Rốt cuộc thì phụ thân mẫu thân của ta cũng không thể ngồi yên nhìn nên đã liên tục cầu kiến.
Suốt mấy năm qua ta đã định một đời này có thể cũng sẽ không cần phải gặp lại họ.
Họ cứ đi đường Dương Quang của họ, còn ta sẽ đi cầu độc mộc của chính mình.
Ở Thịnh phủ ta chưa từng được yêu thương thì hiện tại nếu muốn dựa vào ta bọn họ cũng phải có cái gì để đem ra đổi chứ?
Ta vẫn phải gặp lại bọn họ.
Nhìn bọn họ một đám người đang quỳ rạp dưới đất, mới có mấy năm không gặp mà nhìn đã già nua tiều tụy.
Cũng đáng đời! Ai kêu họ làm bậy ỷ thế ức hiếp người khác, không lo dạy dỗ nữ nhi của mình cho tốt, để giờ đây ả tác oai tác quái.
“Bình thân!”
Bọn họ đều không đứng lên!
“Hoàng hậu nương nương, Ngọc Yến còn nhỏ không hiểu chuyện, phạm phải đại tội, cầu mong nương nương giơ cao đánh khẽ, tha cho nó một mạng.”
Ta lạnh lùng cười một cái:
“Phụ thân, người làm tướng đã nhiều năm, quốc pháp ra sao người phải hiểu rõ chứ.”
“Người nói xem hạ độc Hoàng hậu nên là tội gì?”
“Tru di tam tộc là còn nhẹ đó!”
Ta nhìn sắc mặt đám người biến đổi, hết trắng rồi lại đen, nói thêm vài câu:
“Đương nhiên nếu như bây giờ phụ thân người chấp nhận từ quan để đổi một mạng với Thịnh Ngọc Yến, bổn cung có thể suy xét giơ cao đánh khẽ một lần!”
“Vậy nên quyền lựa chọn vẫn đang nằm trong tay của người đó.”
Thời gian giống như quay trở lại năm đó khi bọn họ muốn quyền lực mà không màn đến sống chết của ta, bức ép đưa ta tiến cung so với tình cảnh hiện giờ cũng không khác gì.
Sắc mặt mẫu thân trắng bệch thất kinh cầu xin ông ta:
“Lão gia, lão gia, người nhất định phải cứu Ngọc Yến…. lão gia…”
Ông ta chỉ im lặng không nói nửa lời, không đồng ý cũng không cự tuyệt nhưng ngẩng đầu nhìn ta rồi nói:
“Nương nương, không lẽ người không tò mò thân thế của mình sao?”
“Thân thế của ta sao?
Ta đã sớm biết được mẫu thân của ta vốn là quý nữ danh môn, vì phụ mẫu phạm tội, gia tộc sa sút lâm một cảnh đường cùng, cuối cùng là trở thành ngoại thất của ngươi.
Ngươi cũng vì quyền thế lại đem mẫu thân đi tặng cho Lưu Dương Vương, còn ta thì xui xẻo tám kiếp phải đầu thai trở thành nữ nhi của Thịnh gia.”
Nhìn sắc mặt hắn trắng lại đổi thành đen thật buồn cười:
“Tướng gia đây là đang muốn lấy gia thế là để uy hiếp ta sao?
Vậy thì thật là có lỗi quá chuyện này ta đã sớm biết rồi, cũng đã nói cho Hoàng thượng biết.
Hiện tại thì mẫu thân của ta cũng đã được đón quay trở lại Kinh thành để dưỡng già rồi!”
“Còn bây giờ thì Tướng gia muốn chọn cái gì đây?”
Ta lại đẩy quyền lựa chọn vào tay hắn một lần nữa.
“Nương nương, người thật là tàn nhẫn, độc ác làm cho ta phải mở mang tầm mắt, bội phục!”
Ta cười nhẹ một tiếng:
“Tướng gia quá khen rồi, dù sao thì ta cũng đã ở Thịnh gia quá lâu, xung quanh toàn những người tâm địa độc ác, lâu ngày ta tất nhiên sẽ phải học được gì đó thôi!”
“Chẳng qua ta thông minh nhanh nhẹn học một hiểu mười cho nên lợi hại hơn ngươi thôi.”
16
Trước mặt ta đều là những kẻ ham mê quyền lực, đối với bọn họ mà nói thì thế gian này vốn dĩ không có chân tình.
Khi không có tranh giành lợi ích thì bọn họ sẽ là phụ tử yêu thương, hoà thuận.
Một khi xung đột xảy ra lựa chọn của họ vĩnh viễn sẽ là đứng ở bên có lợi, không bao giờ tốn công sức suy quá nghĩ nhiều.
Ta cho bọn họ lui rồi đi rồi đứng lên đi đến Dưỡng Tâm Điện một chuyến.
Ta biết biết lúc này Du nhi đang đi theo Lý Hạo nghe phụ hoàng cùng đại thần nghị luận triều chính.
Ta không ngờ vừa đến Dưỡng Tâm Diện Du nhi đang ngủ ở trên long ỷ, còn phụ hoàng của hắn thì đang ngồi ở bên cầm quạt, quạt mát cho hắn ngủ.
“Nương nương, mời ngồi”
Ta ngồi ở bên cạnh Hoàng thượng nói nhỏ cũng hắn để cho đưa Du nhi hồi cung, hắn lại nói:
Lý Hạo lại nói:
“Ở đây cũng tốt, để con nó ngủ một chút, đi dạo với trẫm một chút đi!”
Ta thích nhất là nhìn Lý Hạo xử lý tấu chương, hình ảnh hắn nghiêm nghị, nhạy bén lại bình tĩnh nhìn ra trọng điểm của các vấn đề.
Hình ảnh hắn say mê làm việc luôn làm ta thấy động lòng, hình bóng ấy cũng từng chút một khắc sâu vào lòng ta.
Nắm trong tay quyền lực tối cao nhưng hắn cũng là một vị Hoàng đế anh minh lỗi lạc, vì nước vì dân.
Ta cảm nhận được tình yêu cùng biết bao dịu dàng và sủng ái hắn dành cho ta, chưa bao giờ để ta uỷ khuất, trọn tình trọn nghĩa phu thê.
Lý Hạo cũng đã lưu lại trong lòng Du nhi hình ảnh người cha uy nghiêm, xuất chúng, xứng đáng là một tấm gương sáng cho con trẻ noi theo.
Lúc quay về cung Vị Ương, Du nhi thì ở phía trước chơi đùa còn hắn ở phía sau đỡ ta đi dạo từ từ:
“Cùng Thừa Tướng nói chuyện rồi sao?”
“Thần thiếp đã cho hắn quyền lựa chọn, là chọn Thịnh Ngọc Yến sống hay chọn Thịnh Ngọc Yến chết.”
Tên phụ thân kia của ta vốn dĩ là một người tham lam quyền thế, hắn lựa chọn tiếp tục làm Thừa tướng, trực tiếp đẩy Thịnh Ngọc Yến vào chỗ chết.
Trước khi chết, Thịnh Ngọc Yến vẫn đang mắng ta.
Mắng ta tàn nhẫn độc ác, mắng ta không nhớ tình nghĩa tỷ muội nhiều năm
Ả còn nói ta đã bình an vô sự, hà cớ gì còn muốn trừng phạt ả?
Ngu xuẩn cùng cực!
Lần mang thai này ta lại hạ sinh được một cặp sinh đôi long phượng.
Lý Hạo vui mừng khôn xiết, chỉ là đặt tên cho hai đứa nhỏ thôi mà đã xem không biết bao nhiêu là điển cố.
“Thật là người tính cũng không bằng trời tính, không ngờ lại là thai long phượng!”
Hắn muốn đại xá thiên hạ lại bị ta nhắc nhở.
“Nếu chúng ta ân xá cho bọn tội phạm đó thì những người dân vô tội sẽ ra sao?”
“Xu Xu nhà chúng ta quả nhiên rất lương thiện.”
Lòng ta thiện sao?
Ta không phải là người lương thiện, ta có mang thù, có thù tất báo, lòng dạ thâm sâu, khó đoán.
Ta vừa hưởng thụ sủng ái của Lý Hạo sủng ái vừa mưu tính ngôi vị Hoàng đế của hắn.
Năm ta 34 tuổi, Lý Hạo đã 63, nhan sắc ta chính muồi, cuộc sống mọi bề viên mãn, thân thể hắn cũng còn khoẻ mạnh, nhanh nhẹn.
Lúc hắn đột ngột tuyên bố thoái vị, ta thật sự khiếp sợ.
“Trẫm già rồi, thời gian ở bên nàng càng ngày càng ngắn.
Du nhi cũng đã trưởng thành, sớm đã có thể một mình đảm đương mọi việc, đem thiên hạ này giao vào tay hắn, lòng trẫm yên tâm vô cùng.
Nhân lúc còn sức lực, muốn dẫn nàng ra ngoài thưởng thức cảnh đẹp nhân gian.”
“Tuổi tác ta và nàng cách xa như vậy mà ta lại ích kỷ đem nàng nhốt trong cung nhiều năm…
Ta sợ rằng nếu không dẫn nàng đi thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.”
Ta nhào vào lòng hắn, che miệng hắn lại, không cho hắn tiếp tục nói nữa.
Lý Hạo thật sự đã già rồi, râu tóc đều đã bạc trắng.
Nhưng trong lòng ta, hình ảnh hắn vẫn vẹn nguyên như ngày đầu mới gặp.
Cao lớn, uy nghiêm, khí thế bất phàm.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt trên mặt cho ta.
Mấy năm nay, cho dù là việc lớn hay việc nhỏ, cho dù là đúng hay sai, hắn chỉ nói bốn chữ “Cứ theo ý nàng”.
Hắn tận tâm tận lực mà trải đường cho nhi tử của chúng ta, một mình hắn đón đầu trước những khó khăn trở ngại để con đường sau này nhi tử của chúng ta bước đi được bằng phẳng, trải hoa.
Hắn sợ ta buồn phiền, sợ ta lo lắng.
Hắn cho phép ta đến Dưỡng Tâm Điện nghe nghị luận triều chính, cho phép ta ra vào cung điện bồi dưỡng thế lực của riêng mình.
“Hạo lang, người không được nói bậy, người sẽ sống lâu trăm tuổi, người mà đi, ta cũng sẽ đi theo người.”
Hắn cười xoa xoa đầu ta.
“Có được câu này của Xu Xu thì không uổng công trẫm chờ mấy năm nay rồi.”
Cuối cùng Lý Hạo cũng không thể sống lâu trăm tuổi.
Hắn băng hà năm 77 tuổi.
Trước lúc ra đi, hắn nói đời này có ta nên thật đáng sống.
Ta kéo bàn tay già nua của hắn, nhẹ nhàng áp lên mặt ta.
“Hạo lang, người xuống dưới, đừng đi nhanh quá nhé, nhớ chờ ta một chút.”
Ta cũng nói cho hắn biết, 32 năm sống ở nơi thâm cung này của ta cũng rất đáng giá.
Hắn chưa bao giờ để ta phải chịu uỷ khuất.
Ngày đêm độc sủng.
Địa vị của đích tử vũng chắc, con cháu hoà thuận, ngoan ngoãn.
Hắn chưa bao giờ nói yêu thích ta nhưng trong hoàng cung này đâu đâu cũng thấy được tình yêu hắn dành cho ta.
Ta không muốn để hắn ra đi đơn độc một mình.
Sắp xếp xong mọi chuyện, ta mặc vào bộ váy áo ta yêu thích nhất, tỉ mỉ trang điểm diễm lệ, tinh xảo.
Sau cùng lại nuốt viên thuốc đã chuẩn bị rồi nằm xuống bên cạnh hắn.
Ta nhắm mắt lại trong sự an yên và tĩnh lặng.
Kiếp này có thể cùng hắn nắm tay đi qua hơn 30 năm đã là phúc khí ta tích cóp mấy đời mới có.
Cho nên cùng hắn ra đi, ta không hối hận…