ĐẾ VƯƠNG KIỀU SỦNG – NGOẠI TRUYỆN

【 Phiên ngoại: Tiếng lòng của Hoàng đế】

1
Trẫm 13 tuổi đã ra trận giết địch, 21 tuổi kế thừa đại thống, trị vì thiên hạ.

Hậu cung phi tần đều được cẩn thận chọn lựa, cho dù là Hoàng hậu cũng phải cân nhắc lợi hại, được mất.

Ở tiệc mừng thọ năm 39 tuổi của trẫm, trẫm có uống hơi quá chén nên đã ở đình nhỏ nghỉ ngơi để giải rượu.

Một tiểu nha đầu ngây thơ đáng yêu như thỏ con nghiêng ngả lảo đảo chạy vào.

Mặt nàng đỏ bừng, cho dù nàng đang đứng thật xa trẫm vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực trên người nàng.

Nàng hoảng loạn nhào đến trước mặt trẫm trước mặt: “Cầu xin ngài, cứu… cứu ta.”

Nàng thật sự là một tiểu nha đầu nhỏ nhắn, xinh xắn, so với các nữ nhi của trẫm cũng không kém bao nhiêu tuổi.

Vốn dĩ định tìm nữ y lại xem cho nàng một chút, không ngờ khi mặt nàng cạ vào lòng bàn tay của trẫm lại thoải mái mà thở ra tiếng.

“……”

Nàng không phải uống say, mà là bị người ta hạ dược!

Rốt cuộc là kẻ nào có tâm tư ác độc như vậy, ngay cả một đứa bé mà cũng ra tay tàn nhẫn.

Nàng lôi kéo tay trẫm, khóc thút thít, kêu đau, kêu khó chịu.

Một bộ dáng mảnh mai, đáng thương.

Cho dù là ý chí sắt đá đi nữa thì lòng cũng bị làm cho mềm đi.

Trẫm muốn cho cung nữ đưa nàng trở về, nhưng nàng cứ gắt gao nắm chặt tay trẫm không chịu buông.

“Vì cái gì mà ta không được cha mẹ yêu thương? Rõ ràng đều cùng là nữ nhi của cha mẹ mà!”

Trẫm rất muốn nói cho nàng biết, vì trái tim vốn nhiều ngăn nên tự nhiên sẽ có thiên vị và bất công.

Nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của nàng ấy trẫm cũng không đành lòng đả kích nàng thêm nữa.

Đợi nàng ngủ say, trẫm đưa nàng đến chỗ núi giả ở Ngự Hoa Viên, giả bộ như nàng đang say rượu ngủ quên.

Trẫm cũng biết được nàng là thứ nữ của phủ Thừa tướng, ở phủ cha không quản, mẹ không thương.

Ngọc Xu, một tiểu nha đầu mới bập bẹ học chữ.

Sau khi trở về nàng ấy bệnh nặng một trận, quên sạch sành sanh chuyện đã xảy ra hôm đó.

Trẫm nghĩ thầm, đã quên cũng tốt, đó vốn cũng không phải là chuyện gì vui sướng lắm.

Chỉ là sau khi bệnh cả người nàng không thoải mái, không còn cảm giác yêu thích với bất cứ thứ gì nữa.

Đêm đó, trẫm cảm thấy nàng thật là đáng thương, liền viết cho nàng một phong thư dùng chim bồ câu để gửi đến.

Nàng hồi âm rất nhanh, chữ viết xinh đẹp, nhỏ nhắn, ngay ngắn, mang theo dáng vẻ ngây thơ, ngốc nghếch lại có chút đáng yêu.

Còn có phảng phất nỗi buồn không được yêu thương.

Trẫm nhìn nàng lớn lên, từ ngây thơ đến kiên định, cổ vũ nàng đọc nhiều sách, trù tính sắp xếp tương lai cho chính mình.

Nàng nói nàng viết chữ bán kiếm tiền.

Nàng nói nàng vẽ tranh cũng được người ta mua.

Trong tin bồ câu đưa tới toàn là vui mừng.

Trẫm nhìn trên chữ và tranh đang treo trên tường, dành chút thời gian hồi đáp nàng.

Thật là một tiểu cô nương dễ thỏa mãn.

2
Trẫm cứ vậy mà lặng lẽ bảo vệ nàng, cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ có lo lắng cho nàng thôi.

Trẫm lo nếu chuyện tối hôm đó bị người khác biết được thì nàng sẽ làm gì?

Cũng từ đêm đó mà trẫm bắt đầu chán ghét đám phi tần hậu cung kia.

Ngoài mặt thì dịu dàng, đoan trang nhưng ở sau lưng thì chuyện dơ bẩn gì cũng dám làm.

Nghe nói lễ cập kê của tiểu nha đầu này được làm một cách rất tùy ý, đơn giản.

Trẫm không khỏi đau lòng, nên tặng cho nàng một cây trâm ngọc, chúc nàng sinh thần hạnh phúc, bình an.

Vậy mà lúc nàng hồi âm, đem trâm trả lại, trên thư có mấy vệt nước mắt đã khô.

Vương Phúc hỏi thăm mới biết lễ cập kê của nàng bị hủy.

Một tiểu cô nương đáng thương, làm người ta đau lòng.

Trẫm suy nghĩ thật lâu thật lâu, mới quyết định hạ chỉ cho nàng tiến cung.

Trẫm lấy ngôi vị trung cung, mẫu nghi thiên hạ ra để hứa.

Chẳng qua trẫm muốn thử Thịnh thừa tướng, xem hắn có thương nữ nhi của mình chút nào không?

Chỉ là trẫm thất vọng rồi.

Một lòng chỉ có quyền thế, làm sao có được chân tình?

Trẫm lại nghĩ đến chính mình, đối với hậu cung phi tần có vài phần tình yêu không?

Đối hoàng tử công chúa, có vài phần tình thương của cha không?

Hay là vào lúc phải cân nhắc lợi hại, bọn họ cũng sẽ trở thành vật hy sinh?

Lúc này đây, trẫm muốn đem quyền lựa chọn giao cho nàng.

Muốn có cuộc sống ra sao phải do chính nàng tự định đoạt lấy.

Khi gặp lại, tiểu cô nương hốc mắt đỏ bừng, trong mắt mang theo tia hoảng sợ nhưng cũng có vài phần kiên cường dũng cảm.

Khá khen nàng đã dám mở miệng đưa ra yêu sách với trẫm.

Ngôi vị trung cung Hoàng Hậu, tiến cung từ Chính Dương Môn.

Nhìn bộ dáng nhỏ bé đáng thương của nàng, trên tay trên cổ đều có thương tích khiến trẫm tiếc thương không muốn từ chối nàng.

Vốn là một tiểu nha đầu cha không quản mẹ không thương, không có người thương xót cũng quá đáng thương rồi mà, sao trẫm nỡ cự tuyệt nàng cho được.

Thiên hạ thái bình, trẫm nắm quyền lực trong tay, không đành lòng uỷ khuất nàng.

“Cứ theo ý nàng.”

Nhận được bồ câu của nàng truyền tin đến nói ngày sau phải tiến cung chớ liên lạc lại nữa.

Trong lòng trẫm thấy là lạ, có chút khó chịu không nói thành lời.

Lại thấp thoáng có vài phần vui sướng.

Mấy ngày đại hôn kia, trẫm cũng có chút đứng ngồi không yên.

Tên cẩu tử Vương Phúc chế nhạo trẫm, nói cái gì nhà đã cháy, không thể quay đầu.

Hậu cung các phi tần cũng lại đây nói cái gì không hợp quy củ, không ra thể thống gì.

“Hỗn láo, thiên hạ giang sơn này đều là của trẫm, trẫm muốn làm gì còn phải xem quy củ, thể thống?”

Một đám không ăn được nho thì nói nho chua.

Đây là Hoàng hậu, không phải tuyển tú nữ, sao có thể giống nhau?

Đế hậu đại hôn, trẫm hy vọng trong tương lai nàng nhớ lại, nàng không phải là bị ép tiến cung.

Ít nhất so với rất nhiều nam tử ngoài kia, thứ trẫm có thể cho nàng không đơn giản là vinh hoa phú quý, mà còn có sủng ái.

Nàng sợ hãi, hoảng loạn.

Lúc uống rượu hợp cẩn, cả người nàng đều run.

Trẫm biết nàng sợ hãi.

Nàng là tiểu cô nương không nơi nương tựa.

Cứ để nàng nỗ lực tự mình bình ổn trở lại.

Trẫm hiểu, trong lòng nàng bàng hoàng, đối với việc tiến cung, đối trẫm có ác cảm.

Chẳng qua nàng không có cách nào phản kháng thôi……

Đêm động phòng hoa chúc.

Nàng chỉ đơn giản muốn trẫm gọi nàng một tiếng “Xu Xu” thôi mà trẫm thấy trong lòng nhói lên, lần đầu tiên cảm giác được đau lòng vì một người là gì.

3
Những ngày sau đại hôn thật là dễ chịu.

Thê tử xinh đẹp dịu dàng lại càng vừa ý trẫm.

Trẫm yêu thương nàng, thấy tiếc nuối cho nàng đều là tự nhiên.

Đến nỗi phụ thân của nàng rõ ràng rất muốn được phong tước nhưng lại giả vờ từ chối.

Trẫm tự nhiên muốn đáp ứng hắn.

Hắn còn đặt hết mọi nguyện vọng lên người của Tiểu Cửu, không phải là trẫm coi thường Tiểu Cửu, chỉ là Vương vị này thế nào cũng đều không tới phiên nó.

Trước đây trẫm còn nghĩ Vương vị này cứ để cho bọn chúng tranh giành, ai có bản lĩnh thì người đó thắng.

Nhưng nhìn cung Vị Ương, có một cô nương cứ dịu dàng cười nhẹ, trẫm sợ mình cũng có phần bất công.

Xu Xu nói muốn đi chùa Hộ Quốc dâng hương cầu phúc.

Trẫm lại nghĩ đến ở chùa Hộ Quốc Đại Hùng có một lão phương trượng lừa trọc, liền có chút bực bội.

Nhưng tiểu Hoàng Hậu của trẫm muốn đi, làm phu quân thì trẫm cũng phải đáp ứng nguyện vọng của nàng.

Ngày đó nhìn nàng quỳ gối ở bảo điện chùa Hộ Quốc Đại Hùng, chỉ vì cầu bùa bình an mà thành tâm niệm kinh cầu phúc, cuối cùng cầu được bùa bình an cho trẫm.

Lúc nàng cất bùa trong hà bao tự tay làm rồi đeo lên cho trẫm, lòng trẫm lay động khôn nguôi.

Nhớ tới câu phương trượng đã nói:
“Định là ước nguyện trong lòng sẽ thành.”

Lão lừa trọc nhưng thật ra cũng biết nói tiếng người.

Trẫm ngày ngày đêm đêm cực khổ cày cấy, mong chờ đơm hoa kết trái.

Có một số việc trẫm có thể chờ, nhưng nàng chưa chắc có thể.

Muốn nàng ở hậu cung đứng vững, được đế vương sủng ái thôi chưa đủ, còn phải có con nối dõi.

Cho dù một ngày trẫm bỗng nhiên có ngã xuống, nàng cũng có hoàng nhi của mình để dựa vào.

Cho nên khi biết được nàng có thai, trẫm ngoài mặt không nói nhưng trong lòng khấp khởi vui mừng.

Tất nhiên hậu cung rắn độc khắp nơi để bảo vệ đứa nhỏ này cũng phải hao tổn nhiều tâm sức.

Ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng.

Luôn có một số người, tới khiêu khích trẫm.

Đang yên đang lành sống không muốn lại muốn đi tìm chết.

Tay này của trẫm đã dính biết bao nhiêu máu của huynh đệ, máu của triều thần, bây giờ thiếu thêm một hậu phi cũng không đáng kể.

Long thai này, trẫm ngoài miệng không nói nhưng trong lòng mong đợi hơn ai hết.

Bởi lẽ đây là đích tử đầu tiên của trẫm.

Trẫm có đi qua hậu cung khác vài lần nhưng chưa bao giờ sủng hạnh các phi tử, chỉ uống một chén trà nhỏ, nói mấy câu, liền trở về Dưỡng Tâm Điện xử lý chính vụ.

Cha của các nàng ở tiền triều có công, các nàng ở hậu cung có thể vô sủng, nhưng thể diện thì phải có.

Ngày Xu Xu lâm bồn.

Trẫm nhìn ra được nàng thật sự sợ hãi.

Nàng kêu một tiếng “Hạo lang” khiến trẫm tan nát cõi lòng, trái tim cũng treo lơ lững theo hai mẹ con nàng.

Cũng may hoàng nhi không hành hạ mẫu hậu hắn quá lâu.

Trẫm sống đến 47 năm mới có được đích tử đầu tiên của mình.

Trẫm đối với hắn sủng ái, ký thác kỳ vọng cao hơn so với các hoàng tử công chúa khác.

Trẫm cũng lần đầu tiên biết cái gì là ái.

Ái thê, ái tử.

Khi nàng nói muốn vì nhi tử mà tìm tâm phúc đáng tin cậy, trẫm đồng ý.

Trẫm trả lại cho nàng rất nhiều quyền lực.

Khi Cẩn Du sắc phong làm Thái Tử, nàng trong tay có tiền, có người có thể dùng.

Ánh mắt Xu Xu nhìn trẫm bắt đầu có ánh sáng.

Loại ánh này nàng chưa từng nhận thấy được, tình yêu cứ từng chút một đong đầy, quanh quẩn ở bên người nàng.

Khi nàng mang long thai lần nữa trẫm vui mừng cực độ, hận không thể chiếu cáo thiên hạ, cho thiên hạ biết rằng trẫm gừng càng già càng cay, thân thể vẫn dẻo dai, còn có thể ở bên cạnh nàng thêm nhiều năm nữa.

Trẫm còn muốn đưa nàng đi thưởng thức cảnh đẹp nhân gian, chứ không chỉ quanh quẩn ở trong tường cung dài đằng đẵng này.

Núi cao biển rộng đều đã lưu lại dấu chân của trẫm và nàng.

Cẩn Du từ nhỏ đã ở Dưỡng Tâm Điện lớn lên, hắn thật sự thông minh, sớm học được cách kiểm soát quần thần, học cách phê duyệt tấu chương, xử lý triều chính.

Chờ đến khi hắn có thể một mình đảm đương, áp đảo được các hoàng huynh của hắn thì hai thái dương trẫm đã bạc.

Không thể lại đợi, lại chờ, còn bao nhiêu thời gian nữa đâu?

Sớm thoái vị, dắt theo Xu Xu ra cung du ngoạn mới là chính sự.

“Hạo lang.”

Nghe Xu Xu kêu trẫm.

Trẫm lập tức trả tiền, cầm cây trâm cài tiến lên.

Đưa trâm vừa mua ra trước mặt nàng hỏi: “Vừa mới mua, Xu Xu thích không?”

Đôi mắt Xu Xu sáng như sao, đẹp đến kinh người.

Phu nhân hơn 30 tuổi kiều diễm như một đoá hoa, làm người khác mê mẩn.

“Thích.”

Xu Xu nói, ý bảo trẫm cài trâm cho nàng.

Ở giữa thanh thiên bạch nhật vậy mà nàng nhón mũi chân, thơm nhẹ lên má trẫm: “Cảm ơn Hạo lang, ta rất thích.”

Thật là to gan lớn mật.

“Ha ha ha”

Trẫm mừng rỡ giống một đứa ngốc, vui sướng mà đi theo sau nàng…

[HOÀN]

Bình luận ✿

Trang này không cho phép sao chép nội dung

Discover more from Blue Sunny

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading