Ta là Quận chúa do Hoàng đế thân phong để ghi nhớ cha ta cả đời trung lương, chiến công hiển hách, vì Ngụy quốc mà xông pha đánh hạ 11 thành trì, tiếng tăm vang vọng khắp kinh thành.
Từ lúc ta bắt đầu có ký ức cho tới nay thì đều không có ấn tượng gì với người cha này. Khi ai ai cũng đều đang khóc thương cha, ta bị triệu vào cung, được phong thành Quận chúa*, lại còn được Hoàng đế ban cho một khối kim bài miễn tử.
* 郡主: là một tước vị thường được phong cho con gái của các vị Vương, Quận chúa vai vế là cháu của các Hoàng đế, gọi là chú bác.
Ta quỳ gối trong đại điện, nhìn kim bài miễn tử trong tay đến ngây ngốc.
Trong đầu ta trống rỗng không nghĩ được gì, chỉ nghe được vị Hoàng đế cao cao tại thượng kia nói với ta:
“Trẫm ban cho ngươi ba nguyện vọng, ngươi cứ nói, trẫm sẽ đáp ứng.”
Ồ, sao giống bụt hiện ra quá ta?
Chuyện tốt như vậy thì ta sao dám chê? Ta bắt đầu động não nghĩ nghĩ:
“Đầu tiên, phủ Tướng quân của Tần gia chỉ cần một mình thần nữ làm chủ là được. Nhà dượng của thần nữ hiện tại có thể quay về, nhà ai nấy ở rồi. Thần nữ nay cũng đã đến tuổi trưởng thành, không cần bọn họ chăm sóc nữa.”
Tuy ta là nữ nhi của lão tướng quân có chiến công hiển hách, nhưng khi ta vừa sinh ra, mẹ ta vì khó sinh mà qua đời, từ đó tâm tư của cha ta cũng chỉ đặt ở nơi chiến trường xa xôi kia.
Phần ta, cha mời cả nhà dì dượng ta vào phủ Tướng quân ở, nói là để dễ bề chăm sóc, chiếu cố ta khi tuổi ta còn nhỏ.
Lời nói gió bay nha, không thể tin được nha!
Ta cùng bà vú sống nương tựa lẫn nhau suốt 15 năm trời, cả hai chui rúc trong một gác mái tồi tàn, mỗi ngày đều phải ăn cơm thừa canh cặn, nếu tính tình ta mà không tốt, có khi đã không chịu nổi đến ngày hôm nay.
Cuối cùng thì cũng khổ tận cam lai rồi!
Hoàng đế không nghĩ nhiều liền ân chuẩn cho nguyện vọng đầu tiên của ta, trong lòng ta mừng như điên, cuộc sống độc lập tự do ơi, ta tới đây!
Ta lại nghĩ rồi đưa ra yêu cầu thứ hai:
“Về sau ta…thần nữ muốn kết hôn lúc nào cũng được, không bị ai thúc ép…”
Hoàng đế có chút do dự với yêu cầu này của ta, trong lòng ta hoảng loạn đôi chút, đây không phải là ta tùy tiện đề xuất đâu nha.
Ta chỉ mới là một tiểu cô nương chưa kịp tận hưởng cuộc sống đã phải vội vã gả đi, cuộc sống hạnh phúc vừa mới bắt đầu thôi mà…
Hoàng đế nhìn bóng dáng cô độc, nhỏ bé của ta quỳ giữa đại điện trông đáng thương vô cùng, cuối cùng người vẫn gật đầu đồng ý.
Ha, chuyến này về ta sẽ đốt tiền giấy cho cha ta nhiều một chút!
“Thứ ba, hiện tại thần nữ không quá dư dả…”
Hoàng đế liền cắt ngang lời ta:
“Cái này ngươi không cần lo lắng, cha ngươi cả đời vì ngươi mà liều mình giữ nước, tiền của để lại đủ để ngươi sống vô lo vô nghĩ 3 đời còn được!”, ta nghe mà trong lòng có chút choáng váng.
Cứ như vậy, ta để lại một nguyện vọng không dùng, chính thức bắt đầu một cuộc sống mới vui vẻ!
Quay trở lại phủ Tướng quân, nhìn cả nhà dượng ta đang thu dọn hành lý, ai ai cũng ném cho ta những ánh mắt oán hận, ta lại bày ra một bộ dáng ngoan ngoãn, ngọt ngào:
“Cảm ơn dì dượng, dì hai, dì ba, đại tỷ, nhị ca, tam muội đã chăm sóc ta mấy năm nay, nay ta đã lớn có thể tự chăm sóc chính mình, hẹn ngày sau gặp lại!”
Lúc này sắc mặt của đại tỷ đã trắng bệch sắp nổi giận, ta nhìn thị vệ ngoài cửa một cái hắn liền hiểu ý mà đưa bọn họ ra ngoài.
Thật là yên tĩnh quá đi!
Vài ngày sau đó, ta bận đầu tắt mặt tối, vội vàng đem toàn bộ người của phủ Tướng quân đổi một loạt từ trên xuống dưới, từ tỳ nữ cho đến thị vệ, dù sao thì trước đó bọn cũng đã coi thường ta, kiêu ngạo ức hiếp ta.
Ở phủ Tướng quân này, thân thiết với ta nhất chắc cũng chỉ có vú nuôi và nha hoàn cùng ta lớn lên Thanh Kết. Vú nuôi tuy đã qua tuổi 30 nhưng nhìn nhan sắc vẫn còn rất mê người. Nghe nói bà là bạn tốt nhiều năm của mẹ ta nên mới cố ý ở lại chăm sóc ta.
Bà ấy sống tự do, phóng khoáng vô cùng. Năm đó, ta bị đám người kia coi khinh, ức hiếp liền đi tìm bà để được an ủi, bà chỉ nhẹ nhàng xoa đầu ta nói:
“Cứ kệ tụi nó, con cứ coi như là một đám chó dại đang nổi điên, tiếp tục đến quyền quán luyện tập đi.”
*quyền quán: nơi dùng để tập luyện võ thuật.
Đúng vậy, ta luyện tập ở quyền quán cũng đã 5 năm. Vốn dĩ, nữ tử không thể luyện quyền, vì sợ để lại thương tích nên ta dùng 5 năm này luyện nhu thuật dành cho nữ.
Ta bước vào Túy Tiên Lâu, vào cửa liền bảo chủ quán gọi cho ta vài tiểu nãi cẩu*. Bận rộn nhiều ngày rồi, chuyến này bổn cô nương muốn chơi cho thỏa thích.
*小奶狗: một thuật ngữ chỉ các thanh niên trẻ tuổi, dễ thương, dẻo dai khoẻ khoắn, tràn đầy năng lượng.
Túy Tiên Lâu này ngoài mặt thì là một tửu lầu bình thường, đứng đắn nhưng ngầm bên trong lại là một cái xuân lâu đang làm ăn vô cùng phát đạt.
Chủ quán thấy ta đến, hắn biết ta vừa được phong Quận chúa liền ân cần:
“Đúng lúc hôm nay quán ta vừa mới thu nhận một tiểu ca ca từ nước láng giềng, đảm bảo đẹp mắt, làm hài lòng người!”
Ta không nói hai lời, bảo chưởng quầy cho các tiểu ca ca đến phòng nhỏ cùng ta uống rượu vui chơi.
Ta nằm nghiêng ở trên giường chờ, đến khi ta mơ màng sắp ngủ thì có một người được đưa vào. Ta cố gắng mở hai mắt, chỉ thấy vị tiểu ca ca kia một thân bạch y, bộ dáng thanh thoát sáng ngời như trăng treo ngoài cửa sổ.
Hắn quỳ gối trước mặt ta, đôi mắt phượng rũ mi che giấu hết tâm tư ở bên trong, nhìn hắn toát lên một vẻ yếu ớt đáng thương, thật là biết cách khiến người ta đau lòng nha!
Ta nuốt nước miếng, hỏi hắn có tài nghệ gì, hắn sửng sốt ngẩng đầu nhìn ta rồi lại lắc lắc đầu.
Đâu? Tốt chỗ nào đâu? Người mới đến mà không có ai chỉ dẫn gì hết vậy…?
Nhìn ta ra vẻ vậy thôi, chứ từ nhỏ tới giờ làm gì biết qua hương vị của nam nhân, chẳng qua là mỗi ngày đều được vú nuôi kể về biết bao điểm tốt đẹp của nam tử hán mà thôi.
Aida, ta cũng chỉ là một tờ giấy trắng thôi, cho dù biết mớ lý thuyết suông kia thì làm nên trò trống gì?
Ta không biết, hắn cũng không biết, ta nghĩ nghĩ lại thấy hơi xấu hổ một chút, thôi thà đi kiếm cái gì đó bỏ bụng còn hơn!
Ta đứng lên vươn vai một cái:
“Sao mà đói bụng qua ta? Ta đi trước nhé, có dịp lần sau cùng ngươi ăn cơm.”
“Quận chúa.”
Hắn vẫn đang quỳ trên đất nhìn theo bước chân ta rồi đột nhiên mở miệng.
Bước chân ta khựng lại, giọng hắn khàn khàn, trầm thấp, một chút ấm áp khiến lòng ta ngứa ngáy vài chỗ.
Ta thích!
Hắn lại tiếp tục nói:
“Trong phủ của người còn thiếu hạ nhân không? Không biết tiểu nô có thể…”
“Có thể! Có thể! Cho ngươi làm thị vệ thân cận của ta…Mà nhìn ngươi có vẻ không biết võ nhỉ?
Không sao! Vậy thì để ta bảo vệ ngươi, ngươi chỉ cần chăm sóc ta cho thật tốt là được!”
Ta nói xong liền phóng như bay xuống dưới vậy nên không thấy trong đáy mắt của tiểu ca ca kia chợt có một tia sáng lóe lên.
Ta dắt hắn xuống lầu, hỏi mua khế bán thân của hắn, chủ quán hét giá:
“Một ngàn lượng bạc!”
“Thành giao!”
Ta sợ hắn đổi ý, liền nhanh chóng thanh toán rồi kéo tiểu ca ca của ta chạy trốn.
“Ngươi tên là gì?”
Ta ngồi trên xe ngựa, vừa gặm đùi gà vừa hỏi hắn. Trong tay hắn cũng được ta nhét một cái đùi gà nhưng hắn không ăn, chỉ nhìn ta nhẹ giọng nói:
“Người gọi tiểu nô A Cửu là được.”
Ta sờ sờ mũi:
“Bổn quận chúa ta không có theo nhiều quy củ vậy đâu, không cần một tiếng tiểu nô, hai tiếng tiểu nô làm gì!”
Ta nói xong liền nhìn ra ngoài cửa sổ, A Cửu nhìn thấy ta vành tai ta ửng hồng, không biết hắn đang nghĩ gì.
Sắp xếp phòng cho hắn xong ta quyết định về phòng đánh một giấc thật ngon. Ta vừa rời đi không lâu, A Cửu bước đến bên cửa sổ, có một tên ám vệ áo đen nhảy từ trên cây xuống:
“Điện hạ? Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Không cần vội, hiện giờ bên kia còn đang loạn lạc, ở lại nơi này chính là an toàn nhất.”