A Cửu nghiêng người về phía trước, không tự chủ được mà vuốt ve ta, hắn ôm chặt lấy ta, nụ hôn nóng bỏng của hắn cứ liên tiếp rơi xuống người ta không ngừng, tay hắn cứ mặc sức du ngoạn trên người ta, từng bước dẫn dụ ta vào tiên cảnh huyền bí.
Ta không kìm được mà rên khe khẽ, hơi thở hắn dồn dập:
“A Đường ngoan, đừng nói nữa, ta sẽ không khống chế được.”
Hắn cởi sạch y phục của ta, rũ mi mắt nhìn ta, trong mắt hắn giờ đây chỉ còn lại ý loạn tình mê. Tóc ta tản ra, như một dải lụa đen bóng vắt ngang qua gối, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hắn tự cởi y phục của chính mình, dịu dàng ôm lấy ta, từng nụ hôn lại nhẹ nhàng rơi xuống.
Hắn bắt đầu chuyển động, vẫn không ngừng hôn ta, cả người ta run lên, xuân thủy thấm ướt cả một vùng, hai chân ta trắng như tuyết treo bên hông hắn.
Hắn lại mạnh mẽ tiến vào, ta kêu lên một tiếng, hắn ở bên tai ta thấp giọng dỗ dành:
“Sẽ không sao đâu A Đường, không đau đâu…”
Tốc độ của hắn ngày một nhanh, ta thở gấp không ngừng, nước mắt cứ như những viên minh châu thay nhau rơi xuống.
Tay ta vô thức xoa xoa lưng hắn, dường như lại tiếp thêm động lực khiến cho hắn hưng phấn hơn, hắn không nhịn được nhẹ nhàng xoa nhụy hoa đào chúm chím trong tay, miệng vẫn không ngừng dỗ dành ta, giọng hắn khàn khàn nỉ non bên tai ta:
“A Đường…A Đường…đừng rời khỏi ta…được không?”
Tối đó, hắn ôm ta đi tắm rửa sạch sẽ nhưng không biết sao gió xuân lại nổi lên, ta và hắn lại triền miên lần nữa, ta gọi tên hắn đến khàn giọng, mắt vì khóc nhiều cũng đã đỏ lên.
Hôm sau, ta tỉnh lại vì toàn thân mỏi nhừ, phát hiện bản thân không mảnh vải che thân lại đang nằm trong một lòng ngực rắn chắc, mà người kia thì cũng đang trần như nhộng…
Ta bị dọa cho sợ xanh mặt mày, đứng dậy nhanh chóng mặt quần áo vào, một giây cũng không dám nhìn mặt người nọ, trong lòng trào dâng một cảm giác tội lỗi.
Người kia vậy mà vẫn nằm trên giường, trong lời nói của hắn dường như đem theo vài phần ủy khuất:
“Sao vậy? Sau một đêm xuân triền miên thì nàng định bạc tình bạc nghĩa bỏ rơi ta đúng không?”
Từ từ, sao giọng nói này có chút quen tai nha?
Ta ngẩng đầu nhìn về phía hắn thì lại phát hiện hắn vẫn đang trần như nhộng, hắn còn chẳng thèm che đậy gì hết, cứ vậy mà phơi bày trước mắt ta.
A Cửu?
Ta tự lấy tay che mắt mình, lắp bắp nói:
“Thật xin lỗi! Đêm qua ta có hơi quá chén… để đền bù thì ta trả khế bán thân lại cho ngươi…trả tự do lại cho ngươi…được không?”
Sắc mặt A Cửu ngày càng đen:
“Xong chuyện là vội vã muốn đuổi ta đi như vậy sao? Hay là do ta đêm qua hầu hạ nàng chưa đủ tốt sao, A Đường?”
Ta gãi gãi đầu: “Ngươi ngươi ngươi… mặc y phục vào đi đã… Ngươi cũng biết đêm qua là lần đầu tiên ta…”
“Lần đầu tiên dành cho ta là không đáng giá? Nàng được lắm!”
Hắn đột nhiên nổi giận, mặc xong quần áo liền rời đi mà không quay đầu lại, nhưng hắn biết hắn bỏ chạy như vậy là bởi vì sợ phải nghe những lời đau lòng từ miệng nàng.
Đại ca của ta ơi, cho người ta nói hết đã được không? Ta cũng đâu có bắt ngươi phải lấy ta đâu?
Ta hồi phủ, bà vú đang ôm ấp một tiểu ca ca thoạt nhìn có vẻ rất dịu dàng, thấy ta tới bà liền cười hỏi:
“Tối hôm qua chơi vui không?”
Ta không trả lời chỉ hỏi: “A Cửu đâu?”
Bà vú xoa xoa cằm của tiểu ca ca kia, nhẹ giọng nói:
“Hắn nói ngươi đem khế bán thân trả cho hắn, vừa gom quần áo bỏ của chạy lấy người rồi.”
Ta tức giận đá hòn đá bên chân:
“Cái đồ A Cửu thúi, tính tình kì cục, muốn đi đâu thì đi đi! Lão nương không thèm ngươi, ta tìm 100 tiểu nãi cẩu về nuôi cho ngươi tức chết luôn!”
Ngày tháng cứ vậy trôi đi, A Cửu cũng trở thành một vị khách qua đường trong đời ta, tháng ngày tiếp theo của ta cũng rất vui vẻ.
Chỉ là Lục hoàng tử có chút phiền phức à nha…
“Quận chúa, nhìn xem ta mang cho nàng cái gì nè?”
“Quận chúa, đi xem hoa đăng đi, có đèn lồng còn có thỏ ngọc xinh xắn nha ~”
Tay ta cầm lồng đèn có hình thỏ ngọc, mắt ta sáng lên, thỏ ngọc đáng yêu quá!
Trong mắt hắn chỉ toàn là ý cười, hắn duỗi tay xoa đầu ta: “Quận chúa vui vẻ là được rồi!”
Một năm sau
Ta phun một ngụm trà Long Tĩnh vừa uống ra:
“Ngươi nói cái gì? Quân Tống đánh tới cửa thành?”
Thanh Kết vội vàng gật đầu, tình thế gấp đến độ không biết phải làm sao. Ta tìm được bà vú liền muốn bỏ chạy, Thanh Kết dòm ra cửa sổ, khóc không ra nước mắt:
“Các cửa thành đông tây nam bắc đều bị bao vây rồi! Tiểu thư, chúng ta làm sao bây giờ…”
Lúc ta đang định gom đồ bỏ chạy thì nghe được tiếng thái giám hô vọng từ xa:
“Hoàng đế giá lâm!”
Hoàng đế? Tới nhanh dữ vậy…
Ta quỳ trên mặt đất, hai mắt trợn trắng, miệng há hốc nghe Hoàng đế nói:
“Ngữ Đường à, ngươi có bằng lòng bảo hộ Ngụy quốc không?”
Cũng không có muốn lắm đâu á…
“Ta thật là có lỗi với Tần gia… Cha ngươi cả đời trung lương, tận tụy vì nước, ngươi lại vì nước hiến thân…”
“Hả? Cái gì vì nước hiến thân?”
Đừng có nói là muốn ta dẫn binh xuất chinh nha? Mị lực của ta lớn dữ vậy sao?
Hoàng đế nghiêm túc:
“Chuyện là…tân đế của Tống quốc đích thân xuất binh đánh tới cửa thành nhà chúng ta, ta còn đang chuẩn bị cho một trận tử chiến với hắn thì hắn lại nói không thèm đánh, hắn tới là vì muốn cưới ngươi!”
Ta còn chưa kịp phản ứng thì người lại kể tiếp, càng kể càng kích động:
“Vị tân đế này của Tống quốc không phải người bình thường đâu, chắc là thú á! Chỉ trong vòng một năm hắn đã có trong tay đội quân hùng mạnh, tự tay lấy mạng phụ hoàng hắn để bước lên ngai vàng…”
“Từ từ, người đang muốn con đi Tống quốc hòa thân sao?”
Ta khó tin chỉ chỉ chính mình.
Hoàng đế ho hai tiếng, xấu hổ nói:
“Toàn bộ an nguy của Ngụy quốc đều trông cậy vào ngươi đó nha ~!”
Ta ngoài mặt thì đờ đẫn khó xử, nhưng trong lòng thì khóc rống:
“Sao số ta khổ vậy nè! Mới sống được có một năm vui vẻ thôi mà…”
Đột nhiên có một binh lính chạy tới, bẩm báo:
“Lục hoàng tử tự thỉnh đích thân xuất chinh, hiện đang cùng tân đế của Tống quốc đánh nhau rồi!”
“Cái gì?”
Cái cằm Hoàng đế xém xíu đã rớt xuống đất, ta xoa xoa trán, cam chịu mà nói:
“Ta đi xem hắn đi.”
Ta vừa bước vào cửa thành đã thấy Lục hoàng tử bị đánh cho thê thảm, nhìn hắn đang lồm cồm bò dậy muốn đánh tiếp thì ta vội ngăn lại, ở bên tai hắn nói nhỏ:
“Ca, chúng ta phải biết lượng sức mình, chờ thời cơ đến thì bỏ chạy đi thôi!”
Vị tân đế của Tống quốc cười lạnh, gằn từng chữ nói:
“Tần Ngữ Đường, một năm qua sống vui vẻ quá nhỉ?”
Ta nghe giọng hắn liền sửng sốt, quay đầu lại nhìn thì cả người cứng đờ.
A Cửu?!
“Ngươi ngươi ngươi…”
Ta lắp bắp, nghẹn ngào không nói nên lời.
Hoàng đế cũng đi tới, tươi cười nói với hắn:
“Trẫm đã đem Quận chúa của Ngụy quốc tới rồi đây, mau dắt nó đi đi!”
“…”
Hoàng đế chó má…
A Cửu đi về phía ta: “Còn không chịu đi?”
Tay hắn có chút run rẩy, dường như đang sợ ta sẽ cự tuyệt hắn.
Ta sửng sốt:
“Nhanh vậy sao? Chờ ta đi kêu vú nuôi và Thanh Kết đi cùng nữa, còn có gia sản trong phủ của ta nữa, chưa có lấy…”
“Nàng bằng lòng đi theo ta sao?”, A Cửu ngẩn ngơ nhìn ta.
Ta nhíu mày:
“Chứ sao, làm như được chọn không bằng lòng á…”, miệng ta nói vậy nhưng vành tai thì đã ửng hồng.
Trong nháy mắt hắn liền trở nên vui vẻ:
“Không sao đâu! A Đường cứ từ từ chuẩn bị, nàng muốn đi lúc nào cũng được.”
Ta dùng nghi lễ long trọng bậc nhất, mang theo mười dặm hồng trang xa hoa xuất giá, gả cho Tống Cửu.
Hắn là Tống Cửu của ta.
“A Đường, nàng có nguyện ý ở bên ta cả đời không?”
“Ta nguyện ý.”
[HOÀN]