GẶP LẠI NGƯỜI YÊU CŨ VUI HÔNG? – 1

1.
Đắm mình trong nắng mai dễ chịu, tôi vừa lái xe trên đường vừa ngân nga hát nhỏ.

Đi ngang qua một trạm xổ số.

“Ông ơi, đây là vé cào 10 tệ ạ”. Tôi lấy trong túi ra tấm vé màu xanh duy nhất mà tôi có đưa cho ông.

Nhất định phải trúng… hôm nay ăn không khí hay là ăn cơm thịt kho tàu thì phải dựa vào mày rồi vé số ơi!

Trúng rồi!

Tuy là chỉ được 20 tệ nhưng cũng đủ chứng minh hôm nay may mắn của tôi không tệ, mua bún ốc còn được thêm trứng ốp la nữa mà!

Tôi ngồi trên con xe điện nhỏ cười toe toét, khóe miệng gần như kéo dài ra sau ót.

Ể? Sao có nhiều người ở đèn giao thông đó thế nhỉ?

Tôi thay đổi lộ trình và cực kỳ hứng thú chạy lại hóng chuyện vui.

Kiễng chân nhìn một anh chàng đẹp trai ở giữa đám đông đang phát cái gì đó.

Đợi đã… Đây không phải là Trì Niên sao? Anh ta sao tới nỗi phải đi phát tờ rơi rồi?

Ngay khi tôi đang thắc mắc, tất cả những người trước mặt tôi đã đi hết, chỉ còn lại tôi và Trì Niên đứng tại chỗ, còn có chiếc xe điện đậu bên cạnh tôi.

Sau khi nhìn thấy bộ quần áo anh ta đang mặc, tôi chết lặng.

“Khá tự giác nhỉ”

Trì Niên nhìn tôi với nụ cười nửa miệng.

Xột xoạt viết vài từ trên giấy rồi xé nó ra và đưa cho tôi:

“Nè, cầm đi”.

Tôi nhìn tờ giấy phạt 50 tệ “vì không đội mũ bảo hiểm” trên tay anh ta rồi rơi vào trầm tư.

Cái này gọi là… feed mạng hả?

*送人头: thuật ngữ thường thấy trong các game online, khi giết đối thủ người chơi thường gọi số lần giết là “số đầu”, tức là có bao nhiêu người đã bị giết. “Cho đi cái đầu” – ý chỉ là lao ra không suy nghĩ, dễ dàng cho để đối phương ăn mạng. Mình chơi game ở VN cũng thấy mọi người hay dùng từ feed mạng cũng mang nghĩa tương tự hihi 😀

Sờ vào tờ 20 tệ còn nóng hổi trong túi:

“À… tôi quên ví rồi, nhờ bạn tôi đưa giúp được không?”.

Anh ta gật đầu: “Nhanh lên”.

Mười phút sau, bạn của tôi – Tiêu Tiêu rất tự nhiên xuất hiện ở đầu phố trên một chiếc xe điện, mái tóc dài tung bay trong gió, cũng – không – có – nón…

Tôi, Trì Niên: …

2
Tiêu Tiêu đóng phạt xong cho cả hai đứa thì liền bực bội rời đi với vẻ mặt bị táo bón…

Tôi và Trì Niên đứng bên đường nhìn nhau.

Anh lên tiếng trước, giọng điệu như đang hỏi thăm một người bạn cũ đã nhiều năm không gặp:

“Mấy năm nay em thế nào?”

Tôi giả bộ sang chảnh cười cười:

“Đương nhiên là tốt rồi, sao mà không tốt được chứ? Hôm nay chiếc Rolls Royce của tôi bị tài xế đưa đi bảo dưỡng nên mới phải đi đỡ chiếc xe này thôi đó!”

“Aida, xem cái não cá vàng của tôi kìa, hôm nay ra ngoài mà lại không mang ví, chứ không thì cũng sẽ viết cho anh vài tấm chi phiếu, coi như giúp anh tăng hiệu suất làm việc tháng này!”

Nghe tôi nói xong thì Trì Niên nhếch môi cười:

“Em đã thay đổi rất nhiều.”

Tôi xua tay.
“Ôi, con người rồi sẽ thay đổi thôi mà. Tôi cũng không ngờ tiền đồ bản thân lại sáng lạn đến thế.”

“Không phải, là nói xạo ngày càng dở mà còn không có chuẩn bị kịch bản gì…”

Móa…

Anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi nói

“Em đã mua đôi giày này khi còn ở bên tôi, phải không?”

Tôi nhìn xuống đôi giày vải trắng đã được chải N lần, rồi nhìn lại bộ đồng phục sạch sẽ và đôi giày da không tì vết.

Sát thương chí mạng +10000.

Còn điều gì đáng xấu hổ hơn việc bị mất điểm trước mặt người yêu cũ không?

Tôi hít một hơi thật sâu và hét lên

“Bà đây là người hoài cổ, còn cần anh quản sao?”

Không quan tâm đến việc nhặt lại lòng tự trọng đã vỡ tan tành, tôi quay người rồ máy chiếc xe điện rồi biến mất hút.

3
Sáng sớm hôm sau, tôi từ cửa hàng tiện lợi bước ra, lại rẽ vào quán ăn sáng ven đường.

“Ông chủ, như mọi hôm nhé, một sữa đậu nành với bánh quẩy.”

“Được.”

Ngay lúc tôi đang ăn ngấu nghiến thì có tiếng xe máy ầm ầm kéo dài từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại bên cạnh quầy bán đồ ăn sáng.

“Ông chủ, không được dừng xe hàng ở đây, chú đậu xe hàng ăn uống ở đây là trái phép đó!”

Ông chủ quán ăn sáng vội vàng tắt lửa trên bếp:

“Tôi đi đây, tôi đi liền đây”.

Nói xong, ông ta leo lên xe hàng, đề máy rồ ga phóng đi không thèm nhìn tôi lấy một cái.

Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, chỉ thấy có một chiếc bàn vuông nhỏ kê bên lề đường tấp nập, tôi thì đang ngồi ăn sáng ở trên cái bàn đó, giống như coi cái vỉa hè này là phòng khách nhà tôi vậy.

Các xe đi qua đều giảm tốc độ và ngó lại coi trò vui. Tôi nhìn người đàn ông rạng rỡ đứng trước mặt mà nghiến răng đầy căm hận.

Bây giờ mới là 6 giờ sáng mà cái tên này cũng không để cho tôi yên nữa! Mắc cái gì đi làm sớm dữ vậy?

“Trì Niên, anh có bệnh sao?”

Trì Niên nhướng mày

“Tôi chỉ đang làm đúng nhiệm vụ của mình thôi mà.”

Tôi thì thầm:

“Cảnh sát giao thông bây giờ còn có cả quyền quản lý đô thị luôn sao?”

Trì Niên không trả lời, nghịch ngợm nhìn ly sữa đậu nành và quẩy chiên trước mặt tôi:

“Em chỉ ăn sáng vậy thôi sao? Chẳng phải em luôn ghét đồ chiên nhất sao?”

Cảm giác lòng tự trọng một lần nữa vỡ tan như hôm qua lại ùa về, tôi ném chiếc đũa trên tay, trừng mắt, lớn tiếng hỏi:

“Cảnh sát Trì có phải là đang quản quá nhiều rồi không?”

Hôm nay tôi không đi xe điện nên quay đầu đi bộ thật nhanh về nhà.

Vậy là coi như đi tong bữa ăn sáng…

Về nhà vậy!

Tối qua tôi làm ca đêm, cảm giác như có cục tạ treo trên mí mắt, khi tôi vừa lăn lên giường và chuẩn bị tiến vào mộng đẹp thì có tiếng gõ cửa.

Sáng nay sao á ta? Sao cứ bị quấy rối suốt không thôi huhu

Bực mình mở cửa, nhìn người trước mắt mà cả người tôi run lên:

“Anh đang theo dõi tôi hả?”

4
Trì Niên bước vào phòng nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt dán chặt vào mặt tôi, đáy mắt đen kịt như đại dương sâu thẳm:

“Em sống ở một chỗ như vậy sao?”

“Thì sao? Tôi thích ở cái ổ mèo này đó!”

“Không có gì, tới kiếm chuyện chọc em chút thôi!”

Lửa giận trong lòng tôi dâng lên, muốn đập cho tên này mấy cái quá đi!

Thôi được rồi! Thật ra tôi sống cũng không được tốt lắm, anh ta ta muốn cười thì cười đi, coi như kiếp trước tôi mắc nợ anh ta.

“Được rồi, anh muốn chọc ghẹo gì thì làm lẹ đi, xong việc thì đi dùm, tôi còn phải đi ngủ!”

Trì Niên thong thả dạo quanh căn phòng khách nhỏ như cái lỗ mũi rồi dừng lại trước mặt tôi, lợi dụng chiều cao nhìn xuống tôi, ánh mắt lạnh lùng khiến tôi run sợ:

“Lâm Chích, nhìn em sống khổ sở như vậy, phải nói là tôi vui lắm đó! Còn muốn làm cho em sống khổ sở hơn nữa mới hả dạ!”

Tôi sợ tới mức lui về phía sau hai bước, sợ rằng sơ hở một chút thì cái mạng nhỏ này cũng sẽ theo gió mà bay mất. Tôi vẫn còn muốn sống thọ hơn chút nha!

Trì Niên hỏi lại:

“Tôi nhớ rõ Dư Thành gia cảnh rất tốt mà? Tại sao hai người lại chia tay?”

Tôi như con rùa rụt cổ, ngập ngừng nói dối:

“Aida, thật lòng thì chúng tôi rất hợp nhau, chỉ là không nỡ để anh ấy tiêu tiền cho tôi quá nhiều mà thôi.”

Vốn tưởng rằng nói như vậy thì Trì Niên sẽ tức giận bỏ đi, vậy mà anh ta lại yên lặng một hồi, đột nhiên cúi đầu nói nhỏ vào tai tôi:

“Hồi đó thằng đó cho tôi đội mũ xanh, bây giờ tôi trả mũ xanh lại cho hắn chắc cũng không có vấn đề gì ha?”

Không vấn đề? Là sao?

Trước khi tôi kịp phản ứng lại thì anh ta đã nắm lấy cằm tôi bằng một tay và môi ấn xuống mà không có bất kỳ lời giải thích nào.

Lúc này, một người đàn ông đẩy cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ:

“A Chích, anh mua bữa sáng cho em đây…”

5
Tiếng nói của Dư Thành đột nhiên im bặt, ánh mắt sững sờ khi nhìn thấy tôi và Trì Niên đứng giữa phòng khách.

Tôi vội vàng đẩy Trì Niên ra, anh ta loạng choạng suýt ngã xuống ghế sofa kế bên. Dư Thành lặng lẽ bước lùi, muốn bỏ của chạy lấy người.

Tôi vội vàng lao theo:

“Chồng yêu, anh về rồi sao? Người này đến đây để sửa ống nước…”

Sửa ống nước?

Đầu óc tôi có bình thường không trời?

Lời vừa ra khỏi miệng tôi liền muốn cắn đứt lưỡi cho rồi đi, nói xong liền liên tưởng tới mấy cái kiểu gì mà cô chủ nhà xinh đẹp và anh thợ sửa ống nước may mắn đó, thật sự là vô vọng mà…

Khi Dư Thành nghe tôi gọi anh ấy là “chồng yêu”, đôi mắt anh ấy mở to kinh ngạc nhưng trong nháy mắt anh liền phản ứng lại ngay:

“Ồ, vậy đã sửa xong chưa nhỉ? Xong việc thì tiễn khách nha…”

Mặt tôi đen thui, anh có thể nào đừng có nhẹ nhàng như vậy không?

Quay đầu lại thì thấy Trì Niên đã chỉnh lại quần áo chỉnh tề, sắc mặt âm trầm nhìn không ra tâm tư gì.

Anh ta lạnh lùng liếc Dư Thành một cái, lúc đi ngang qua tôi còn nhẹ nhàng thả lại một câu:

“Lần sau lại tiếp tục.”

Đại ca ơi, còn tính có lần sau nữa sao?

Trì Niên nhìn Dư Thành cười đầy khiêu khích rồi quay gót rời đi một nước không quay đầu lại.

“Vậy là em tự dâng tiền phạt cho cảnh sát giao thông?”

Dư Thành lười biếng nép mình trên chiếc ghế sofa nhỏ đã hỏng trong nhà tôi.

Lông mày và đôi mắt của anh ấy tinh xảo như một bức tranh, dáng người và quần áo của Dư Thành thì khỏi phải bàn tới, toàn là đồ cao cấp đắt tiền. Biểu cảm trên mặt thì rõ ràng là đang hả hê chếc đi được.

Tôi ủ rũ

“Đừng xát muối vào tim em nữa được không, xin cảm ơn ạ!”

Nếu biết trước sẽ đụng phải cái tên Trì Niên xui xẻo đó thì có cho vàng tôi cũng không thèm đi hóng chuyện làm gì.

Hơn nữa đã lâu như vậy mà Trì Niên vẫn còn chán ghét tôi như vây, còn một lòng muốn đem nón xanh trả lại nữa chứ!

Dư Thành phá lên cười:

“Vậy giờ em tính sao? Nếu không muốn cùng anh ta đụng mặt nữa thì em có thể chuyển qua nhà anh ở tạm vài hôm đi, chúng ta chị em bạn dì có nhau!”

“Thôi đi, kẻo cả anh và em đều không tìm được bạn trai thì khổ!”, tôi lí nhí.

“Uh…cũng đúng ha”

Tôi cụp mắt xuống, đầu óc rối bời, thấy tôi khó chịu thì Dư Thành cũng không nói nữa, phòng khách thoáng chốc rơi vào trầm mặc.

6
Những ngày tiếp theo tôi đều không gặp lại Trì Niên. Tức chết, cái tên xấu xa đó hại tôi ngày cũng đội mũ bảo hiểm vô ích, lại còn phải đi ăn quán xá lề đường trong lo sợ nữa chứ!

Chiều nay, trên đường đến cửa hàng tiện lợi để làm việc, tôi đột nhiên cảm thấy trước mắt mờ mịt, tim đập nhanh bất thường, suýt chút nữa đã tông vào một chiếc ô tô đậu bên đường.

Dấu hiệu của đột quỵ sao? Nghe nói nhiều người làm ca đêm thường xuyên cũng hay bị…

Nghĩ đến đây, tôi toát mồ hôi lạnh. Vội vàng dựng lại xe điện ở bên đường và chặn một chiếc taxi:

“Chú ơi, chở cháu tới Bệnh viện nhân dân thứ nhất.”

Sau khi đăng ký, tôi tìm phòng tư vấn để đo điện tâm đồ. Khi mở cửa ra, tôi thấy một người đàn ông mặc thường phục đang quay lưng về phía tôi.

“Chào bác sĩ, tôi có thể đo điện tâm đồ ngay bây giờ không?”

Tôi vừa dứt lời, lưng vị bác sĩ kia cứng đờ.

Bác sĩ cũng không nói gì, cũng không quay đầu lại, chỉ giơ ngón tay chỉ vào bức màn trong phòng khám.

Haiz, cũng hơi kiệm lời nha!

Tôi không vui cho lắm nhưng tôi nghĩ làm bác sĩ chắc không dễ dàng gì, đổi là lại tôi mà phải làm việc cả ngày thì quả thật cũng không còn hơi sức đâu mà trò chuyện.

Tôi đi đến nằm trên chiếc giường có màn che sau bức màn, sững sờ khi gặp lại bác sĩ.

Anh ta mặc một chiếc áo khoác trắng bên ngoài bộ quần áo bình thường, đeo khẩu trang và kính râm, trên đầu lại còn đội một chiếc mũ phẫu thuật chết tiệt.

Bác sĩ quái quỷ gì thế này? Tôi thấy giống ăn cướp hơn đó? Ai không biết cứ tưởng bác sĩ này định chặt đầu tôi thì có.

Giọng bác sĩ khàn khàn qua lớp khẩu trang:

“Kéo áo lên.”

Tôi do dự một giây, nhưng vẫn làm.

“Vén hết áo lên”

Giọng tôi cao hơn một chút

“Hả?”

Bác sĩ sốt ruột nói:

“Bộ cô chưa từng đo điện tâm đồ sao? Mỗi ngày tôi đều có mấy trăm bệnh nhân, nếu ai cũng đều lề mề như cô chắc tôi khỏi tan ca luôn quá!”

Tự nhiên bị mắng nên tôi cảm thấy có chút xấu hổ, tôi đành phải vén áo nhỏ lên theo yêu cầu:

Tôi không biết đó có phải là ảo ảnh của tôi không nhưng tôi mơ hồ nhìn thấy một tia sáng phía sau cặp kính râm của bác sĩ.

Những dụng cụ lạnh lẽo lần lượt được gắn vào cơ thể tôi, đầu ngón tay hơi lạnh của bác sĩ vô tình lướt qua làn da trên ngực khiến tôi nổi da gà.

Những lúc này bỗng nhiên thấy thời gian trôi qua vô cùng chậm, vài phút mà tưởng chừng cả thế kỷ. Tôi không ngừng lẩm bẩm trong lòng:

Trong mắt bác sĩ, tôi chỉ là một bệnh nhân, không có phân biệt nam nữ gì hết…..

Hai phút sau, tôi chợt nhận ra có gì đó không ổn.

Vị bác sĩ này đang làm gì vậy nhỉ?

“Sao bác sĩ không bật điện lên ạ?”

Vị bác sĩ kia sững người một giây rồi bật điện lên như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi nghi ngờ nhìn anh ta. Tuy rằng không nhìn rõ mặt, nhưng người này lại cho tôi một loại cảm giác rất quen thuộc, nhất định đã gặp qua ở đâu rồi.

Ngay sau đó, những nghi ngờ của tôi đều sáng tỏ. Cửa phòng đo điện tâm đồ mở ra, có tiếng bước chân truyền đến.

Người đàn ông trước mặt tôi lao tới, cởi chiếc áo khoác trắng với tốc độ cực nhanh, khoác lên che kín người tôi.

Giây tiếp theo, bức màn được kéo ra.

“Ê Trì Niên, sao lại chơi trò bác sĩ khám bệnh ở đây?”

Bình luận ✿

Trang này không cho phép sao chép nội dung

Discover more from Blue Sunny

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading