GẶP LẠI NGƯỜI YÊU CŨ VUI HÔNG? – 2

7
Kết quả khám bệnh cho thấy tôi không có bệnh gì, chỉ là bị kiệt sức khi phải làm ca đêm quá nhiều thôi.

Tôi vẫn thấy mình tức đến muốn bệnh luôn sau khi bị cái tên xấu xa Trì Niên kia chọc giận.

Bên trong hành lang của bệnh viện, Trì Niên mặt không chút cảm xúc đứng trước mặt tôi, bên má phải anh ta có một vết tát mờ mờ…món quà mà tôi vừa tặng anh ta trong lúc nổi điên.

Tôi lạnh lùng mở miệng: “Không có gì lời muốn nói sao?”

Giọng điệu của Trì Niên nghe còn lạnh lùng hơn tôi:

“Nói gì bây giờ? Khi làm điện tâm đồ vốn dĩ em phải kéo hết áo lên. Nếu tôi không làm cho em thì ai làm cho em? Để người khác làm cho người ta thấy hết hay gì?”

“…”

Sao nghe cũng hơi có lý?

Tôi vẫn giả vờ bình tĩnh:

“Đó cũng không phải là lý do để anh giả làm bác sĩ nha!”

Một cảnh sát giao thông mà bây giờ còn có nghề tay trái là bác sĩ nữa hả? Đúng là cái đồ điên!

Trì Niên tặc lưỡi một cái, tiến lên hai bước đẩy tôi vào một góc:

“Vậy bây giờ tôi cho em xem lại của tôi là huề chứ gì!”

Tôi sững sờ một lúc rồi đột nhiên nở một nụ cười:

“ĐƯỢC!”

Tay tôi nhanh chóng đáp xuống một vị trí gần tim anh ta và xoay mạnh hai vòng rưỡi. Trì Niên hít sâu một hơi, mạch máu trên trán nổi lên, vẻ mặt đau đớn vô cùng.

Tôi buông tay đầy sảng khoái, anh ta nghiến răng nghiến lợi mắng tôi:

“Em là cái đồ nhẫn tâm, phụ tùng sắp rớt ra hết rồi nè!”

Tôi hả hê đáp:

“Không sao đâu, lỡ như rớt thì anh có thể làm đặt làm lại theo dạng 3D, khi cần dùng thì gắn lên. Dù sao thì đối với đàn ông các anh nó cũng đâu có tác dụng gì!”

Trì Niên đờ đẫn nhìn tôi, sau lại hỏi:

“Sao em lại đến bệnh viện một mình? Bạn trai nhỏ của em đâu?”

“Hôm nay anh ấy rất bận, hơn nữa tôi thấy bệnh cũng không nặng lắm, anh ấy biết thì sẽ lo lắng mất ăn mất ngủ, không tập trung vào công việc được.

Trì Niên nhìn tôi chằm chằm rồi đột nhiên môi anh ta nhếch lên cười đầy trào phúng.

8
“Lâm Chích, em nói dối.”

Tôi hoảng hốt một nhịp rồi ép bản thân phải bình tĩnh lại. Không lẽ bị lộ rồi sao?

Bí quá, tôi đánh cụp mắt xuống và im lặng.

“Hai người chia tay rồi chứ gì?”

“Ai nói?”

Vẻ mặt Trì Niên khinh khỉnh, nhìn đáng ghét vô cùng:

“Không có người đàn ông nào giữ được bình tĩnh khi nhìn thấy bạn gái của mình hôn người đàn ông khác cả, trừ khi đó không phải là bạn gái của anh ta.”

Hừm, nói cũng không sai! Tôi đồng ý!

Nhớ lại lúc trước, khi tôi cùng Dư Thành tay trong tay xuất hiện trước mặt Trì Niên, dáng vẻ của Trì Niên như muốn ăn tươi nuốt sống cả hai đứa tôi, anh ta lao vào Dư Thành với một chai bia trên tay.

Nếu không phải có các học sinh xung quanh ngăn cản kịp thời, cả tôi và Dư Thành chắc khó giữ được hai cái mạng nhỏ này.

Trì Niên véo nhẹ cằm tôi:

“Đã chia tay rồi sao còn lừa tôi? Tại sao anh ta lại xuất hiện ở nhà em?

“Không lẽ hai người.. là bạn giường?”

Tôi nghẹn lời.

Thật sự không hiểu nổi trong não của cái tên Trì Niên này chứa cái gì nữa?

Thấy tôi không trả lời, nụ cười khoái trá trên khóe môi Trì Niên dần biến mất, giọng nói đột nhiên cao lên:

“Tôi đoán trúng rồi sao?”

Tôi bèn nổi hứng muốn trêu anh ta một chút:

“Ừ, thì sao? Đều là người lớn hết rồi mà!”

Bàn tay đang nắm lấy cằm tôi dần dần siết chặt lại, thậm chí tôi có thể cảm nhận được đầu ngón tay anh ta đang run nhè nhẹ.

Trì Niên nghiến răng hỏi: “Em thích Dư Thành nhiều vậy sao? Nhiều đến mức ngay cả chia tay rồi vẫn không muốn cắt đứt sao?”

Thấy anh ta thật sự bị chọc giận nên tôi đành phải giải thích:

“Nói chơi vậy mà anh cũng tin sao? Tôi và Dư Thành chỉ là bạn thôi!”

Nghe vậy, sắc mặt Trì Niên mới tốt lên được chút, bỏ qua không truy hỏi nhiều nữa.

“Đi thôi, tôi đưa em về.”

Tôi vô thức từ chối: “Không cần đâu, tôi…”

“Nghe lời đi, nhìn cái bộ dạng này của em tôi sợ em ngủm luôn trên đường về quá… “

9
Trì Niên dừng xe dưới nhà tôi. Tôi mở cửa xe bước xuống, đi bộ về nhà, đi được nửa đường thì thấy Trì Niên đi theo sau:

“Sao anh cứ đi theo tôi vậy?”

“Ai thèm đi theo em? Tôi đi về nhà của tôi!”, Trì Niên hờ hững nhướng mắt.

Về nhà?

Tôi nhìn khu chung cư cũ kỹ và đổ nát trước mặt rồi lại nhìn qua người đàn ông bóng loáng đẹp trai kia.

Anh trai ơi anh đùa cái gì vậy? Một cái áo trên người anh có giá bằng tiền thuê nhà ở khu này trong cả một năm đó!

Tôi lười cãi cọ nên dứt khoát không thèm quan tâm đến anh ta nữa, bước tiếp về phía nhà mình. Đến của nhà, tôi rút chìa khóa ra lại liếc qua Trì Niên một cái, nhìn anh ta gõ cửa căn hộ kế bên nhà tôi mà sững sờ.

Kế bên nhà tôi có một cặp vợ chồng trung niên sống ở đó.

Người đàn ông trung niên nhìn Trì Niên từ trên xuống dưới:

“Có chuyện gì không?”

Trì Niên rất cao, nên ngước một cái đã có thể thấy toàn bộ bên trong nhà của người đàn ông.

“Xin lỗi, tôi nhầm nhà.”

Nói rồi anh ta lại quay sang gõ cửa căn hộ ở phía đối diện, mở cửa là một cậu sinh viên mới tầm hai mươi tuổi, cậu nhóc lịch sự hỏi:

“Dạ, anh là?”

Trì Niên nhìn vào bên trong, gật đầu hài lòng.

“Năm vạn, cho tôi thuê nhà của cậu một năm, cậu thấy sao?”

Năm vạn?! Tôi hét thầm trong lòng.

Tiền thuê căn nhà tốt nhất ở khu này cũng chỉ tầm một hai vạn cho một năm thôi, anh ta lại muốn trả năm vạn?

Cậu sinh viên trợn to hai mắt không thể tin được, giây tiếp theo gật đầu lia lịa.

“Không cần nghĩ nhiều đâu anh trai! Em đồng ý! À… anh có cần chân sai vặt không? Chứ cầm nhiều tiền vậy trong lòng em thấy không yên tâm!”

Khóe miệng tôi giật giật, hạn hán lời luôn!

“Tôi có thể chuyển vào liền bây giờ không?”

“Có thể, có thể, có thể.”

Trong chớp mắt, cả hai đã giao dịch thành công.

Cậu nhóc cười toe toét không thấy mặt trời, lật đật quay vào nhà thu dọn hành lý.

Trì Niên nhướng mày nhìn tôi, nhếch khóe môi nói:

“Từ giờ hãy giúp đỡ nhau nhé, hàng xóm.”

“Cút…”

10
Sau khi gọi điện báo ốm với ông chủ cửa hàng tiện lợi, tôi vật vờ nằm trên giường buồn ngủ.

Lại có tiếng ồn ào ngoài cửa lọt vào tai tôi.

“Cái này khiêng nhẹ tay một chút, đồ dễ vỡ!”

“Ừ, để ở đó đi”

“Đem sofa vào luôn đi.”

Mẹ kiếp, Trì Niên định ở lại đây thật sao?

Cuối cùng, tiếng công nhân dọn đồ cũng biến mất, khi tôi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì lại bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Tôi sốt ruột mở cửa, “Anh làm gì vậy?”

Trì Niên khoanh tay đứng ở cửa: “Để tôi vào nhà cái đã.”

Tôi nghiến răng và né sang một bên để nhường đường, đóng cửa quay lại thì con mắt tôi xém chút rớt xuống đất.

Thân trên của Trì Niên trần trụi, anh ta đang cởi trần đứng trong phòng khách nhà tôi!!!!!

“Anh… anh…mặc áo vào nhanh lên, tôi cảnh cáo anh!”

Trì Niên gỡ tay bịt mắt tôi ra, chỉ vào mình:

“Em xem, tôi bị thương rồi nè, bây giờ mặc quần áo không được, đau lắm…”

Tôi liếc nhanh một lượt thì có một chỗ đang sưng đỏ thật, mà hình như tôi là thủ phạm thì phải…

Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng, hình như tôi hơi mạnh tay…

“Vậy giờ anh muốn gì?”

Trì Niên ngả ngớn ngồi trên sô pha, hai tay gác lên thành sofa, từng đường cơ bắp trơn bóng như điêu khắc lồ lộ ra trước mắt tôi:

“Tôi không biết, em nghĩ cách giúp tôi đi!”

Tôi nghẹn ngào trước cái tên điên này…

Trước đây anh ta không như vậy, chẳng lẽ là bị chuyện chia tay đả kích tâm lý tới mức vậy luôn sao?

Phải nhanh chóng tìm cách tống cổ cái tên điên này thôi!

Năm phút sau.

“Em biết mình đang làm gì không vậy…?”

Tôi nghiêm túc gật đầu: “Anh yên tâm, dán vậy thì mặc quần áo vào không đau nữa đâu!

Trì Niên nhìn miếng băng cá nhân hình Hello Kitty mà tôi dán lên chỗ sưng trên bộ ngực săn chắc, bực bội nói:

“Tôi thà chịu đau còn hơn.”

Trì Niên nhíu mày giật miếng băng ra, lại đột nhiên đứng dậy ôm lấy tôi.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, tôi thét lên một tiếng, phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ Trì Niên:

“Anh…anh làm gì vậy?”

“Em đoán xem”

Trái tim tôi run lên, không muốn né tránh nụ hôn của Trì Niên.

11
Khi cơn đau truyền đến, tôi rên lên một tiếng đầy đau đớn.

Trì Niên từ từ nhìn xuống và sững sờ trong giây lát.

“Em và Dư Thành chưa…”

Tôi đưa tay lên che mắt và gật đầu trong sự xấu hổ.

Tôi thầm nghĩ, chẳng những chưa làm gì mà tôi và Dư Thành còn không phải là một đôi thật kia kìa.

Một chút lý trí cuối cùng của tôi cũng bị đánh bay, hoàn toàn rơi vào từng cơn sóng dập dìu do Trì Niên mang đến.

Tôi nép mình trong vòng tay Trì Niên, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà bong tróc. Trì Niên dụi tàn thuốc, sờ mặt tôi:

“Em ổn chứ?”

Tôi lườm anh ta một cái:

“Ổn cái đầu anh, anh thử làm con gái đi thì biết!”

Trì Niên cười rộ lên như mặt trời tỏa nắng, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi:

“Đây là đang khẳng định tình yêu với anh sao?”

Tôi mím môi, mặc kệ cái tên tự luyến này đi!

Trì Niên đột nhiên ôm lấy mặt tôi, đôi mắt đen như bầu trời đêm nhưng lại có một vì sao sáng duy nhất là tôi:

“Noãn Noãn, nói thật cho anh biết, năm đó vì sao lại chia tay?”

Khi nghe Trì Niên gọi tôi bằng tên ở nhà thân mật, hốc mắt tôi chợt thấy chua xót.

Lòng tôi chợt chùng xuống, Trì Niên đã nhận ra điều gì rồi sao?

“Chuyện qua lâu rồi, không nhớ rõ lắm…”

“Tối rồi, anh cũng về nhà đi.”

Sắc mặt Trì Niên sầm xuống, anh chăm chú nhìn tôi với đôi mắt nặng trĩu, ánh mắt anh dán lên người tôi nóng tưởng chừng như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng tôi.

Một lúc sau, anh đứng dậy, mặc quần áo và rời đi.

12
Mặc dù Trì Niên đã chuyển đến đối diện nhà tôi nhưng mấy ngày qua tôi đều không thấy bóng dáng Trì Niên đâu kể từ khi anh rời khỏi nhà tôi tối hôm đó.

Tối hôm đó, khi tôi và Tiêu Tiêu thay ca, Tiêu Tiêu đã thì thầm với tôi:

“Để mình giới thiệu một người bạn cho cậu, độc thân mãi cũng không tốt đâu.”

Tôi ngập ngừng từ chối:

“Mình không vội đâu mà.”

Tiêu Tiêu mặt tỏ vẻ không hài lòng:

“Có thêm người chăm sóc cậu cũng tốt mà. Người này là bạn của bạn trai mình, điều kiện rất tốt đó nha!”

Cô nàng nhìn một vòng không thấy ai xung quanh mới thần thần bí bí ghé sát tai tôi nói một câu.

“Thân hình rất đẹp nha~”

Tôi mở to mắt kinh ngạc và nhìn cô ấy với vẻ hoài nghi:

“Sao cậu biết được?”

“Bạn trai mình kể đó!”

Tôi xấu hổ cười hai tiếng:

“Hai người nói chuyện chủ đề cũng phong phú dữ ha!”

Tiêu Tiêu vận dụng hết công lực, dùng hết 7 tấc lưỡi để thuyết phục tôi. Cuối cùng, để thoát khỏi Tiêu Tiêu đang lải nhải không ngừng bên tai, tôi đành phải đồng ý hẹn ăn cơm vào trưa mai.

Hôm sau, tôi đến nhà hàng đã được đặt trước.

Lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông kia, lòng tôi chợt lạnh lại. Tiêu Tiêu cậu nói dối mà không biết xấu hổ hả?

Chết tiệt! Cái gì mà thân người siêu đẹp, vòng eo siêu cường tráng?

Nhìn vị trước mắt rõ ràng là hói đầu lại còn bị thoát vị đĩa đệm cơ mà!!!!

Tôi hít một hơi thật sâu và gượng cười đi tới:

“Xin chào, Trần tiên sinh phải không ạ?

13
Mắt người đàn ông sáng lên khi nhìn thấy tôi:

“Là tôi đây. Lâm tiểu thư, mời ngồi.”

Tôi vừa ngồi xuống, người đàn ông liền nói:

“Cô Lâm, tôi đi thẳng vào vấn đề nhé, năm nay tôi 38 tuổi, tôi nghe nói cô cũng đã 27 rồi, chắc cũng đang rất nóng lòng kết hôn phải không?”

“Nếu cô đồng ý, chúng ta liền có thể kết hôn trong năm nay.”

“Suy cho cùng, đàn ông dù 50 tuổi cũng không lo cưới không được vợ nhưng phụ nữ thì lại khác, gần 30 rồi thì gả đi cũng không dễ nữa.”

Tôi: “….”

“Tôi không đòi hỏi quá cao đâu. Sau khi kết hôn, tôi không muốn cô ra ngoài làm việc nữa, mỗi tháng tôi sẽ đưa 1500 tệ, cô có thể ở nhà toàn tâm toàn ý lo việc nội trợ, chăm sóc con cái.

Cơm mỗi bữa bốn món một canh là được, phần tiền còn dư cô có thể giữ lại tiêu vặt.”

Tôi: “….”

“À đúng rồi, cha mẹ tôi tuổi đã cao, sức khỏe không tốt, sau khi kết hôn bọn họ cũng sẽ chuyển đến cùng, cô cố gắng chăm sóc bọn họ nhé.”

Ai đó nói cho tôi biết là tôi đang nằm mơ đi?

Không biết bạn tốt Tiêu Tiêu của tôi kiếm ở đâu ra một người đàn ông “cực phẩm” như vậy nữa!

Tôi vận hết công lực, cố gắng dùng hết sự bình tĩnh mà tôi đã tích cóp cả đời để cố kìm lại ý muốn hất cốc trà nóng trong tay vào mặt tên điên trước mặt!

Tôi gượng cười:

“Chúng ta ăn cơm trước đi đã rồi nói tiếp nhé!”

Chuyện vui rõ là chưa đến hồi kết. Tôi hỏi nhỏ:

“Anh chỉ ăn đầu cá thôi sao?”

Người đàn ông cười toe toét, để lộ hàm răng ố vàng:

“Không có việc gì, cô không cần áy náy, tôi thích ăn đầu cá, thịt thà đều cho cô hết đấy!”

Tôi nhìn đĩa khoai tây xào ớt và đĩa đầu cá trên bàn mà lòng lặng đi. Thịt thà ở đâu ra?

Quên đi, nếu như có thể kiên trì ăn hết bữa cơm này thì coi như tôi cũng đã không phụ lòng Tiêu Tiêu.

Đột nhiên, tôi cảm thấy có cảm giác là lạ ở bắp chân.

Nhìn xuống gầm bàn, tôi muốn xỉu tại chỗ cho rồi!

Lão già chết tiệt này đang dùng chân mò mò chân tôi, lại còn muốn mò dần lên trên mới ác chứ?

Mẹ nó, tôi hiền quá nên ông định khi dễ tôi phải không?

Ngay khi tôi định xắn tay áo lên để cho lão già kia một trận thì khóe mắt tôi thoáng thấy một bóng người, tôi chợt khựng lại.

Là Trì Niên, cái người mà mấy ngày nay không thấy bóng dáng đâu!

Trì Niên hùng hổ đi về phía bên này, sắc mặt càng đến gần càng đen…

Anh cầm đĩa khoai tây xào ớt trên bàn và đổ lên đầu lão già kia. Trong nháy mắt, cái đầu hói bóng loáng được bao phủ bởi dầu ớt đỏ tươi…

Giọng điệu Trì Niên lạnh lùng:

“Có còn muốn giữ cái chân chó kia lại không? Dám động vào người của ông đây? Muốn chết hả?”

Tên kia nhìn thấy Trì Niên hung dữ lập tức lắp bắp:

“Hiểu…hiểu lầm thôi, tôi không biết cô ta có bạn trai!”

“Cút đi!”

Lão già lật đật bỏ chạy cùng cái đầu bóng loáng, đầy dầu mỡ.

Trì Niên nhìn tôi, lúc này tôi mới phát hiện mắt anh ta đỏ ngầu, râu ria tùm lum còn chưa cạo, khác hẳn với cái vẻ chải chuốt bóng loáng hằng ngày.

Bận rộn rồi bỏ bê bản thân đến độ này sao?

Tôi lo lắng hỏi:

“Sao anh lại tới đây?”

Anh không trả lời, chỉ nhìn tôi với ánh mắt mơ hồ, dường như đang kìm nén một cái gì đó, chỉ đang chờ cơ hội để bùng nổ.

Tôi lờ mờ có linh cảm chẳng lành, hơi thở của tôi vô thức chậm lại.

Một lúc sau, anh khàn khàn mở miệng nói:

“Đi theo anh.”

Bình luận ✿

Trang này không cho phép sao chép nội dung

Discover more from Blue Sunny

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading