GẶP LẠI NGƯỜI YÊU CŨ VUI HÔNG? – 3

14
Chúng tôi quay về nhà của Trì Niên.

Sau khi vào nhà, tôi tò mò đi dạo xung quanh.

Không tệ nha!

Căn hộ cũ kỹ trong khu chung cư tồi tàn này như được thổi vào một làn gió mới bằng đồ đạc do Trì Niên mang tới.

Có cảm giác như cái nồi đất mà dát vàng lên thì cũng đẹp hơn mười phần!

Tôi mải mê ngắm liền không để ý đến xung quanh, khi quay đầu lại liền bị dọa muốn rớt tim ra ngoài.

Trì Niên không biết đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào, gương mặt anh tối sầm, nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt u ám.

Tôi nuốt xuống một ngụm hơi, không hiểu sao trong lòng dấy lên một dự cảm bất an.
.
“Có…có việc gì sao?”

Anh ta ném ra một chồng giấy dưới chân tôi. Anh khàn giọng hỏi:

“Nhìn quen không?”

Khi đã nhìn rõ nội dung của đống tài liệu kia, nháy mắt tôi thấy toàn thân lạnh lẽo vô cùng.

Trên cùng của chồng tài liệu không phải là ảnh chụp tôi sao? Mà khung cảnh phía sau chính là ở trong một nhà tù.

“Anh mấy ngày nay bận rộn điều tra cái này sao?”

“Ừm.”

Tôi cúi xuống, nhặt đống giấy lên, lật qua lật lại rồi ngồi xuống ghế sofa.

“Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

Giờ khắc này, tôi phát hiện lòng mình bình tĩnh đến lạ lùng, thậm chí còn có chút nhẹ nhõm.

“Đây là lý do năm đó em chia tay anh đúng không?”

“Ừ”

Anh nhắm mắt lại

“Sao em không nói với anh?”

“Trì Niên, em đã giết người, là giết người đó anh có hiểu không vậy?”

Anh gào lên đau khổ

“Hắn ta đáng chết!”

Đúng!

Lão già cặn bã đó thật đáng chết.

Cha dượng tôi, một ông già ngoan đạo vậy mà nửa đêm cạy khóa phòng ngủ của tôi, trèo lên giường và cố gắng cưỡng bức tôi.

Trong cơn hoảng loạn, tôi vơ cây trâm tặng được kèm khi mua Hán phục đang để trên tủ đầu giường và đâm xuống.

Trong bóng tối tôi cũng không biết cây trâm kia đã cắm vào nơi nào, chỉ cảm thấy khi vừa rút ra, một cột máu nóng phun đầy mặt tôi.

Kèm theo đó tiếng khóc và những lời chửi rủa, nhục mạ đau đến thấu tâm can của mẹ tôi.

Tôi bị đưa vào xe cảnh sát, một trong những vị cảnh sát đưa tôi đi đêm đó… là mẹ của Trì Niên!

Đau đớn hơn chính là lẽ ra tôi đã có thể biện hộ cho bản thân mình nhưng tôi đã bị chính tay mẹ tôi đẩy vào ngục tối kia bằng một lời khai khống.

Quả báo nhãn tiền, bà ta đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi vào năm thứ hai khi tôi đang thi hành án.

“Trì Niên, tất cả đã qua rồi.”

Anh đột ngột ôm tôi vào lòng, cái ôm gắt gao khiến tôi khó thở.

Giây tiếp theo, một giọt nước ấm rơi xuống vai tôi.

Ấm nóng, phảng phất nỗi nhớ nhung đã được cẩn thận cất giữ theo năm tháng, nóng bỏng đốt cháy một đường từ bờ vai rộng lớn đang run rẩy kia đến thẳng trái tim tôi.

Trì Niên đang khóc sao?

Người đàn ông luôn kiêu ngạo, luôn được hào quang bao quanh sáng chói như vậy mà giờ lại đang ôm tôi khóc như một đứa trẻ. Anh khóc tựa như nỗi ủy khuất bao năm qua của anh giờ mới được giải bày.

Anh nghẹn ngào:

“Noãn Noãn, em có biết khi em nắm tay Dư Thành xuất hiện trước mặt anh, anh không thể không hận em và Dư Thành, càng hận bản thân mình không giữ được em. Thế giới của anh như sụp đổ vậy.”

Khi tôi cùng Dư Thành đóng vở kịch đó, tôi đã nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng tôi không ngờ rằng Trì Niên đã tự mình ôm nỗi đau này suốt nhiều năm.

Nếu tôi biết anh đau khổ như vậy, liệu tôi vẫn sẽ đóng vở kịch đó chứ?

Tôi cụp mắt xuống và nhớ lại những gì mẹ của Trì Niên đã nói với tôi ở đồn cảnh sát.

“Tiểu Chích, từ góc độ của cảnh sát nhân dân, dì rất đồng cảm với con, nhưng từ góc độ của mẹ Trì Niên dì hy vọng con đừng cho nó biết chuyện này.

Thằng nhóc A Niên này thích con nhiều ra sao dì đều có thể nhìn thấy. Nó lại là một đứa rất cứng đầu, nếu nó biết chuyện có thể nó sẽ quyết tâm chờ đến khi con ra tù.

A Niên nên có cuộc sống của chính mình, con hiểu ý dì không?”

“Dạ dì, con hiểu rồi.”

Nhớ lại, phải công nhận mẹ của Trì Niên nhìn rất đẹp!

Mẹ của Trì Niên đã cố gắng hết sức để bưng bít chuyện tôi ngồi tù, tôi rất biết ơn bà vì đã giữ lại chút thể diện cuối cùng cho tôi.

Bà chắc chắn không ngờ rằng sự bướng bỉnh của Trì Niên nằm ngoài sức tưởng tượng của bà, anh đã khư khư giữ mọi chuyện trong lòng vì nghĩ rằng năm đó tôi đã “đội mũ xanh” cho anh.

Những giọt nước mắt tôi kìm nén nhiều năm giờ đây cuối cùng cũng chảy xuống như hạt châu đứt dây, tôi nghẹn ngào:

“Em sẽ không lừa anh nữa.”

Trì Niên hừ lạnh một tiếng:

“Em nói thì nhớ giữ lời đó.”

Ôm nhau được một lúc, đầu ngón tay của Trì Niên bắt đầu không thành thật, vuốt lên vuốt xuống trên lưng tôi.

Tôi đỏ mặt vùng vẫy muốn thoát ra, Trì Niên động tác lại nhanh hơn, một tay vác tôi trên vai bước nhanh về phía phòng ngủ. Anh lưu manh nói:

“Em còn thiếu nợ anh gần ba ngàn ngày đêm, cứ từ từ bù đắp.”

Cứu mạng…cái gã nói sợ tôi đau đã đi đâu mất rồi?

15
Vì lo lắng về sức khỏe, tôi đã xin nghỉ công việc ban đêm tại cửa hàng tiện lợi kia.

Tôi quay lại với cái cọ vẽ mà tôi đã gắn bó suốt những năm học đại học, ngày ngày ở nhà luyện vẽ.

Trì Niên mỗi ngày tan làm đều sẽ đến đây điểm danh rất đều đặn, anh cùng tôi ăn cơm hoặc xem phim, khi đi ngủ thì cũng rất tự giác sẽ về nhà ở đối diện.

Không dễ để định nghĩa mối quan hệ không tên giữ chúng tôi hiện tại nhưng thật lòng thì tôi thấy như vậy cũng tốt.

Sau bao nhiêu năm xa cách, từ từ làm quen lại cũng tốt, còn hơn là vội vàng ở bên nhau không khéo lại gượng gạo.

Lúc tôi đang tập trung vẽ tranh, Trì Niên hai tay đút túi quần dựa vào khung cửa

“Dư Thành có mở tiệm làm tóc không?”

Tại sao anh ấy đột nhiên hỏi điều này? Dù phân vân nhưng tôi vẫn gật đầu.

Anh cười nhếch mép một cái

“Dẫn anh đến đó đi.”

Không biết đại ca của tôi tính làm gì nữa đây, tôi trừng mắt nhìn anh một cái:

“Anh tính kiếm chuyện gì nữa?”

“Em nghĩ anh sẽ đánh anh ta sao? Mắc gì bảo vệ dữ vậy?”

“Ai thèm bảo vệ anh ta? Em là lo cho anh đó…bạn trai của Dư Thành là một võ sĩ quyền anh hạng nặng đó anh hai ơi!”

Dư Thành là một người khá đặc biệt, anh ta cao ráo và đẹp trai, có rất nhiều cô gái theo đuổi nhưng chưa bao giờ thấy anh ta yêu.

Hai chúng tôi là bạn học bình thường trong suốt bốn năm đại học, phải đến khi tôi nhờ anh ấy giúp đỡ thì chúng tôi mới dần thân thiết.

Tôi cũng trở thành người duy nhất trong số tất cả các bạn cùng lớp đại học biết xu hướng tính dục của anh ấy.

Trì Niên bĩu môi:

“Anh muốn đi cắt tóc thôi mà! Anh vừa thấy một kiểu tóc trên mạng cũng được lắm, hai bên được cạo ngắn và giữ nguyên ở giữa, dùng keo xịt tóc để tạo kiểu.”

Tôi nhìn vào khuôn mặt của Trì Niên, ờ thì… có vẻ như không có kiểu tóc mà Trì Niên không trị được.

Hai chúng tôi đến tiệm của Dư Thành.

Dư Thành đang tập trung make up cho một cô gái, anh ngẩng đầu, thấy tôi và Trì Niên cùng đi vào liền nở một nụ cười trong veo:

“Chà, sao hôm nay rồng đến nhà tôm vậy?”

“Anh ấy cứ đòi đến đây cắt tóc cho bằng được!”, tôi chỉ chỉ vào Trì Niên.

“Được nha, nhưng anh đang bận tay chút. Tiểu Siêu lại cắt tóc cho khách đi, cắt kỹ một chút, đây là bạn tôi!”

Tiểu Siêu bước tới và bắt đầu hỏi Trì Niên về kiểu tóc anh ấy muốn.

16
Trì Niên nói ngắn gọn:

“Cạo ở giữa, để dài hai bên.”

Tiểu Siêu lần đầu nghe được cái yêu cầu quái đản như vậy kể từ khi vào nghề. Cậu ta ngập ngừng hỏi lại:

“Anh, anh chắc chứ?”

“Có gì mà không chắc, chưa có kiểu tóc nào làm khó được gương mặt này của tôi!”, Trì Niên đáp chắc nịch, trên mặt còn có nét kiêu ngạo trẻ con.

“Được rồi……”

Lúc này, Trì Niên mới ý thức được hình như lời mình nói có gì không đúng nhưng nghĩ mãi vẫn chưa biết sai ở đâu!

Còn tôi thì đang tò mò nhìn Dư Thành trang điểm cho cô gái, không để ý đến cuộc nói chuyện giữa hai người kia.

Tiểu Siêu bắt đầu cắt tóc, còn Trì Niên thì nhắm mắt dưỡng thần.

Hai mươi phút sau, một tiếng gầm vang vọng khắp bầu trời:

“Cái quái gì thế này!!!”

Tôi và Dư Thành nhìn qua liền nhịn không được mà bật cười.

Trên đầu Trì Niên có một vòng tròn lớn đã được cạo sạch sẽ, tóc xung quanh thì vẫn dài. Nhìn rất giống dáng vẻ của những vị hiệu trưởng lớn tuổi bị hói đầu.

Hóa ra cũng có kiểu tóc khiến cho Trì Niên phải giơ tay xin hàng.

Trì Niên nổi điên, túm cổ Tiểu Siêu, hai mắt trợn lên:

“Cậu cắt cái quái gì đây hả?!!?”

Tiểu Siêu bị làm cho sợ đến mức rơm rớm nước mắt:

“Anh…anh ơi, lúc nãy chính anh kêu em cắt như vậy mà…hu hu hu”

Trì Niên sửng sốt:

“Không phải tôi nói cắt ngắn hai bên để lại chính giữa sao?”

“…”

Trì Niên tức giận nghiến răng tưởng chừng lớp men răng muốn bong ra đến nơi…dù sao cũng là bản thân tự nói ra, trách ai bây giờ!

“Cạo hết đi!”

Tôi và Dư Thành cười muốn nội thương.

Tạm biệt Dư Thành, trên đường về tôi không dám nhìn Trì Niên cái nào, sợ nhìn là sẽ cười chết trên đường luôn quá.

Khuôn mặt Trì Niên dài ra, tưởng như mất mười cuốn sổ gạo.

“Lâm Chích! Em muốn thì cười đi, em nín cười muốn tắt thở rồi kìa!

“Phụt! Hahahahahahaha…”

Tôi cười gập người, cười đến khi đau bụng rồi mới vỗ vai Trì Niên:

“Không sao đâu, anh vẫn đẹp trai lắm, đừng lo!”

“Anh biết!”, Trì Niên hậm hực.

17
Buổi tối ăn cơm xong, Trì Niên liền trở về nhà ở đối diện.

Tôi chợt cảm thấy choáng váng đầu óc, người lúc nóng lúc lạnh, lấy nhiệt kế ra đo, là 38,2 độ.

Suốt mấy năm ở trong tù, điều kiện không tốt nên sức khỏe của tôi cũng ngày một xuống dốc. Cảm lạnh và sốt đã là nhẹ lắm rồi!

Tôi uống một gói thuốc hạ sốt như thường lệ, nằm xuống giường và chìm vào giấc ngủ sâu.

Nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi tiếng đập cửa kinh hoàng. Tôi khó khăn ngồi dậy mới thấy rằng cả tòa nhà đang rung chuyển dữ dội.

Đây là… động đất sao?!

Cánh cửa bị đạp tung ra, khuôn mặt tái nhợt của Trì Niên xuất hiện ở cửa:

“Mau lên, tòa nhà này sẽ sụp sớm thôi!”

Tôi vội vàng rời khỏi giường khi nghe anh nói nhưng chân tôi vừa chạm đất thì tôi mới nhận ra cả người người không có chút sức lực nào, suýt ngã nhoài ra đất.

Thấy vậy, Trì Niên lập tức bế tôi chạy ra ngoài.

Không có ai trên đường đi, có lẽ đã được sơ tán an toàn.

Nếu không có Trì Niên, tôi sẽ chết lặng lẽ trong đống đổ nát này sao?

Tôi không nhịn được sờ vào khuôn mặt của Trì Niên ngay trước mặt. Sau đó, tôi nhìn thấy một cảnh tượng khiến tôi ứa nước mắt.

“Trì Niên, cẩn thận đỉnh đầu!”

Quá trễ rồi!

Khung cửa sổ bằng sắt nặng nề của một gia đình rơi xuống đầu hai chúng tôi với tốc độ cực nhanh.

Một giây trước khi nó rơi, Trì Niên dùng hết sức bình sinh ném tôi ra ngoài.

Ngồi trên băng ghế lạnh lẽo trong bệnh viện, tôi thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định.

Động đất đã kết thúc, bệnh viện chật kín người, đủ loại tiếng ồn vang lên không dứt, nhưng tôi không nghe thấy gì, cảnh tượng khung cửa sổ kia đập vào lưng Trì Niên cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.

Cảnh tượng đó tua lại một lần, trái tim tôi liền nhói một lần.

“Tiểu Chích.”

Một giọng nữ vang lên trên đầu tôi.

Tôi nhìn lên và thấy một người phụ nữ tóc ngắn phóng khoáng và gọn gàng đang đứng trước mặt tôi.

Đó là mẹ của Trì Niên, Châu Vân.

Tôi lúng túng đứng dậy, nửa ngày vẫn không nói được trọn câu:

“A… dì, xin lỗi dì, do cứu con nên Trì Niên mới…”

Châu Vân mỉm cười, nét mặt dịu dàng hơn nhiều:

“Không cần xin lỗi, là dì nên xin lỗi con Tiểu Chích à”

Dì ấy ngồi xuống bên cạnh tôi và nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng mổ.

“Dì đã đánh giá thấp sự bướng bỉnh của A Niên và tình yêu của thằng nhóc này dành cho con. Dì nghĩ rằng dì đã cố hết sức mình nhưng dì không ngờ tới đã khiến nó đau khổ trong nhiều năm.”

“Dì, không phải lỗi của dì. Nếu là con… con cũng sẽ làm như vậy.”

Sẽ không có người phụ nữ nào sẵn sàng để con trai mình đợi một kẻ sát nhân trong suốt chừng ấy năm dài đằng đẵng cả.

Chu Vân khẽ thở dài:

“Con đừng giận dì, đợi A Niên xuất viện, để thằng nhóc ấy đưa con về nhà ăn cơm.”

“Ba của A Niên đi công tác, dì cũng còn có việc ở cục phải làm, khoảng thời gian này con chịu khó chăm sóc nó giúp dì nhé!”

Tôi đờ đẫn một lúc như bị mất khả năng ngôn ngữ, không nói được lời nào. Đây không phải là một giấc mơ, phải không?

Phải mất một lúc lâu tôi mới có thể lí nhí lên tiếng:

“Dạ”

Một tiếng đồng hồ hồi hộp chờ đợi bên ngoài, cánh cửa phòng mổ cuối cùng đã được mở ra.

Tôi vội vàng chạy tới:

“Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?”

“Đợi thuốc mê hết tác dụng là có thể tỉnh lại, gãy ba cái xương sườn, cũng may nội thương không nghiêm trọng, nghỉ ngơi hai tháng sẽ không sao.”

Nghe vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm, buông được tảng đá trong lòng tôi liền thả thân người đã kiệt sức ngồi xuống băng ghế.

Châu Vân vỗ vỗ vào mu bàn tay tôi:

“Không có gì là tốt rồi, trong cục còn có việc, dì đi trước nhé Tiểu Chích, có việc gấp cứ gọi cho dì.”

“Dạ, tạm biệt dì.”

18
Mở cửa phòng bệnh, bước vào tôi liền chạm mắt với Trì Niên, mắt anh sáng lên khi nhìn thấy tôi.

“Anh tỉnh rồi sao?”

“Ừm.”

Tôi nắm lấy tay anh đang đưa về phía tôi, nhìn anh mà đau lòng:

“Đau lắm không anh?”

Trì Niên sắc mặt tái nhợt, nhếch miệng cười:

“Đương nhiên là đau, lần này em nợ anh nhiều hơn rồi, cho em trả nợ mãn kiếp luôn cũng không biết xong chưa!”

Tôi nhún vai:

“Không xong thì kiếp sau em trả tiếp.

Tôi đi vào phòng tắm, nhúng ướt cái khăn mềm, giúp Trì Niên lau mặt và tay. Ánh mắt quét qua môi anh, tôi không nhịn được bèn cúi xuống hôn lên môi anh.

Trì Niên bị băng bó như xác ướp nằm một cục không thể di chuyển, vậy mà “chú em” vẫn có thể mạnh mẽ vẫy tay chào tôi!

“…”

“Lợi dụng anh di chuyển khó khăn liền thả dê anh hả?”

Tôi nhướng mày: “Thì sao?”

“Anh thích, dê đi, dê càng nhiều càng tốt, đừng ngại.”

“…”

Cái tên lưu manh này!

Tôi vẫn còn sốt, lắc đầu một cái liền choáng váng. Trì Niên nhìn thấy liền khó khăn nhích qua một bên, chừa chỗ cho tôi, tay anh vỗ vỗ:

“Em lên đây ngủ một lát đi.”

Tôi không còn sức để từ chối, liền leo lên nằm xuống, cố hết sức tránh vết thương của anh ấy.

Lúc mê man sắp chìm vào giấc ngủ, tôi nghe có tiếng ai đó thì thầm bên tai mình:

“Noãn Noãn, chúng ta lãng phí nhiều thời gian rồi, sau này nhất định phải ở bên nhau nhé.”

Tôi thốt ra một tiếng “hừm” khàn khàn trong cổ họng, gần như không thể nghe được.

Một giọt nước mắt lặng lẽ trượt qua một bên mặt, lăn xuống gối, để lại một vệt nước loang lổ.

Khi còn trẻ, tôi luôn cảm thấy rằng tình yêu có thể vượt qua mọi khó khăn nhưng khi đó tôi chưa hiểu rằng trong cuộc sống này, sau thử thách này vẫn sẽ có những thử thách khác đang chờ chúng ta.

May mắn thay, trong đời này tôi vẫn có Trì Niên.

Một Trì Niên chưa từng buông tay tôi trong những tháng ngày tăm tối.

Một Trì Niên chưa từng bỏ lại tôi khi đối mặt với sinh tử.

Bình luận ✿

Trang này không cho phép sao chép nội dung

Discover more from Blue Sunny

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading