Ngoại truyện: Trì Niên độc thoại
Tôi đã yêu một cô gái và theo đuổi em ấy trong suốt bốn năm đại học. Tình yêu của tôi dành cho em ấy ngày càng sâu đậm, tôi còn từng nghĩ nếu có thể ở bên em đến hết cuộc đời này thì còn gì tuyệt hơn nữa!
Vì vậy, vào ngày tiệc tốt nghiệp đại học, tôi đã lên kế hoạch cầu hôn cô gái của mình.
Bạn bè của tôi đều khuyên tôi đừng nóng vội. Sao không vội cho được, nếu bây giờ không nắm chắc trong tay, lỡ sau này có người giật mất thì sao?
Thế nhưng ông trời rõ ràng muốn chơi tôi mà, tôi đã vội đến như vậy mà em ấy vẫn bị cướp đi, tôi không giữ được cô gái của mình.
Nhìn em đứng trước mặt tôi, tay trong tay với cái tên Dư Thành kia.
Em nhìn tôi cười, tỏ vẻ hối lỗi:
“Trì Niên, thật xin lỗi.”
Tôi cầm chai rượu lao lên, ước gì có thể đập thẳng vào đầu thằng khốn đã cướp Lâm Chích của tôi đi.
Bốn hoặc năm bạn học nam đã cố gắng hết sức để ngăn cản tôi.
Tôi đã gào lên:
“Mẹ kiếp, Lâm Chích, em được lắm! Ông đây cưng chiều em chỗ nào không tốt hả, sao em dám đối xử với tôi như vậy?”
Trong cơn thịnh nộ, tôi đã không thấy sự miễn cưỡng và đau khổ trong mắt em.
Trong những năm tiếp theo, tôi không bao giờ gặp lại em ấy nữa nhưng sự chán ghét của tôi đối với em vẫn như vậy.
Tôi đã tự hỏi bản thân không biết bao nhiêu lần: tôi có gì không tốt so với thằng ranh con đó?
Cho đến một ngày…….
Một cô gái với đôi mắt to đang tò mò đứng sau mọi người, chân nhón chồm lên hóng chuyện, nhìn em đáng yêu vô cùng.
Tim tôi đập loạn xạ, tôi sợ đó là ảo giác của chính mình, sợ chính mình vì quá nhớ em nên không còn tỉnh táo nữa.
Khoảnh khắc đó tôi mới tỏ tường lòng mình, suốt năm năm qua, tôi càng chán ghét em bao nhiêu càng chứng tỏ tôi yêu em nhiều bấy nhiêu.
Tôi bắt bản thân mình phải bình tĩnh nhất có thể:
“Cũng rất tự giác đấy chứ, đây, cầm đi”
“À… tôi quên ví rồi, nhờ bạn tôi đưa giúp được không?”.
“Nhanh lên”.
[HOÀN]