HÒA PHONG DU – 1

1
Lăng Du đưa cho ta một phiến lá trúc, cảnh cáo ta không được vô duyên vô cớ lại kiếm chuyện với chủ tử của hắn nữa.

Ta gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu chuyện, về sau sẽ không đánh người nữa.

Vậy mà sau đó ta lại kiếm chủ tử của hắn quậy một trận. Nhìn Lăng Du cầm trường kiếm từ trong bóng tối bước ra, toàn thân toàn là sát khí.

Hắn sầu não nhìn ta nói:

“Nàng lại đi đánh người? Nàng còn đánh nhau nữa, ta cả đời chắc cũng không mua nổi một tòa nhà trong kinh đô này mất!”

Ta cũng là bất đắc dĩ thôi mà…

Sao trong thoại bản đều nói thương cho roi cho vọt mà, sao đến lượt ta đều phản tác dụng hết vậy?

Lăng Du nghe ta giải thích xong mắt trừng lớn: “Về sau không được xem ba cái thoại bản quái quỷ đó nữa!”

Ta thực cảm động: “Huynh bắt đầu quan tâm đến tâm lý tình cảm của ta nữa sao?”

Lăng Du: “……?!!??”

Ta hứa với hắn, chỉ cần mỗi ngày hắn cùng ta tỉ thí một chút, ta sẽ không tìm chủ tử nhà hắn đánh nhau nữa.

Lăng Du mừng rỡ vì sắp tới không bị trừ tiền công nữa, liền vui vẻ nói:

“Ta tưởng nàng chỉ là một bé ngốc, nghe không hiểu tiếng người, hoá ra là do bị thoại bản quái đản đầu độc thôi!”

Một tên ám vệ khác quẳng cho hắn cái nhìn khinh thường:

“Đến cả ba cái thoại bản não tàn này mà nàng ta còn tin, thì ngươi nói xem người này có ngốc không?”

Lăng Du: “……”

2
Ta gặp Lăng Du trong một lần hành tẩu giang hồ, đối với hắn là nhất kiến chung tình, vừa gặp gỡ đã nhớ mong.

Ta còn nhớ trời hôm đó tuyết rơi dày đặc, ta đang mải mê ngồi xổm trong đống tuyết để canh bắt thỏ hoang. Lúc thỏ hoang xuất hiện, ta liền nhanh chóng chụp lấy, vậy mà trong tay ta nào có thỏ, chỉ thấy có một bàn tay nam tính, xương khớp rõ ràng, rắn chắc.

Ta định mở miệng giành lại con thỏ kia nào ngờ vừa ngẩng đầu đã chạm phải một đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp.

Màu trắng của tuyết như còn làm nổi bật hơn đôi mắt hổ phách xinh đẹp kia, thêm cho nó mười phần mị lực, tưởng chừng có thể nhấn chìm ta vào bên trong đó.

Khoảnh khắc đó, tim ta như được ánh sáng của mười phương chư Phật soi rọi!

Hắn dường như không nghĩ sẽ có người lạ, nháy mắt liền cầm dao găm hướng tay ta đâm tới. Ta nghiêng đầu né tránh, thuận thế ta liền nắm trọn bàn tay đẹp đẽ kia mà xoa xoa nịnh nọt:

“Thiệt tình, trời lạnh như vậy ra ngoài sao không mang găng tay? Nhìn tay huynh lạnh hết rồi nè ~”

Im lặng một hồi, sự bối rối trong mắt Lăng Du được thay thế bằng sự hoảng sợ, hắn hất tay ta ra và hét lên:

“Ai vậy?!!? Bị điên hả?”

Đây là lần đầu tiên nắm tay của hai đứa, ta thấy lãng mạn vô cùng vậy mà Lăng Du thì lại mắng ta điên!

“…”

Ta bắt đầu ăn vạ nên liền theo hắn về, lại còn tung tuyệt chiêu nướng ra món thỏ phải gọi là mỹ vị nhân gian để lấy lòng mọi người xung quanh hắn.

“Huynh thật sự là một ám vệ sao? Ám vệ mà cũng phải đi bắt thỏ hả?”

“Không bắt thỏ thì nhịn đói à!”, mọi người đồng thành đáp lời ta.

“Có thể ra quán ăn mà!”

“…”

“Huynh tên là gì vậy?”

“Miễn trả lời”

“Vậy huynh đang bảo vệ ai á?”

Vừa dứt lời thì một thanh kiếm kề ngang cổ ta.

“Ha ha, Lăng Du, đừng dọa tiểu cô nương này sợ chứ!”, bên trong xe ngựa mà Lăng Du luôn túc trực bảo vệ truyền ra một tràng cười.

“Tiểu nha đầu, vừa rồi tay nghề ngươi khá tốt đó, hay là ngươi lại nướng thêm một con thỏ đi, ta ăn chưa no.”

Ta đắc ý mà liếc Lăng Du một cái: “Vậy ngài kêu Lăng Du đi bắt thêm một con đi!”

“Hai người các ngươi cùng đi không phải tốt hơn sao?”, vị này vừa dứt lời là ta liền thấy có cảm tình nha!

“Có lý, đi thôi Lăng Du!”

Ta vừa định chụp bả vai Lăng Du thì hắn lại nhún một cái, nhảy vèo ra ngoài, bỏ lại ta bơ vơ. Cái tên Lăng Du này thật sự chán ghét ta, hắn còn không thèm đi bắt thỏ cùng ta, cứ vậy mà lại lôi kéo một tên ám vệ khác đi bắt cùng hắn!

Trong lúc nằm chờ ngoài hang thỏ, hắn hỏi ta vì sao cứ lẽo đẽo theo hắn.

“Ta vừa nhìn thấy huynh đã yêu, chính là nhất kiến chung tình đó!”

“Đồ thần kinh!!!”

“Ta nghiêm túc đó!”

“Bộ cô nương không có việc gì để làm sao? Còn tính theo đuôi ta tới khi nào nữa?”

“Ta hành tẩu giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, đất trời bao la đi đâu cũng là đi, đi theo huynh cũng là hành hiệp trượng nghĩa mà!”

Lăng Du mặt mũi đen thui, aida, lại dỗi ta chứ gì! Tên ám vệ còn lại thấy vậy liền tổng kết:

“Tiểu cô nương ơi, cô nương rời đi mới chính là hành hiệp trượng nghĩa đó, lại còn có thể tích đức cho sau này đó nha!”

Lăng Du liền ném cho hắn một cái nhìn tán thưởng kèm theo cái gật đầu thật mạnh!

Ta cười lạnh.

Ha, theo đuổi tình yêu thôi mà, cần gì hành hiệp trượng nghĩa chứ, ta làm một tên vô lại cũng được!

Thân là ám vệ vốn dĩ không sợ trời, không sợ đất, vậy mà những ám vệ này sợ…sợ ta!

Ta mỗi ngày đều bám lấy Lăng Du ríu rít như một con chim sẻ, ta kể cho hắn nghe về cuộc đời ta, những gì ta yêu thích cũng đều kể cho hắn nghe một lượt.

Lăng Du chán ghét không chịu được, đành phải xin chủ nhân cho hắn bảo vệ từ xa rồi biến mất không thấy tung tích.

Ta hành tẩu giang hồ biết bao năm nay, cái quỷ gì cũng đã từng gặp qua, liền lập tức phát hiện điểm yếu của Lăng Du: chỉ cần có người động đến chủ tử của hắn, hắn nhất định sẽ phải xuất hiện thôi!

Vì vậy chỉ trong vòng một ngày ta đã đánh lén cái xe ngựa kia lần thứ…13!

Lăng Du từ chỗ tối nhào ra cản ta lại, mặt mỗi lần xuất hiện đều đen hơn lần trước. Thật ra thì ta cũng nhìn ra được, hắn vốn không có định ra tay nhưng theo bản năng nghề nghiệp cứ thấy xung quanh xe ngựa có động tĩnh bất thường thì liền xông ra bảo vệ chủ tử.

“Tiểu nha đầu, ngươi còn lăn lộn như vậy nữa thì xương cốt của ta không chịu nổi đâu!”, vị chủ tử kia trong xe ngựa cười khổ nói.

“Hay là…hôm nay nghỉ ngơi một chút đi nha?”

“Đại thúc, ta chỉ giả vờ đá mấy cái thôi mà, đều không có dùng nội lực nha.”

Ta ngồi ở bên cạnh xe ngựa, miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó oán giận than thở với vị chủ tử ở trong xe ngựa.

“Ngài kêu Lăng Du ra đây đi, ta không đá xe ngựa ngài nữa đâu!”

“Ta như vậy…mà là đại thúc hả?”, người trong xe ngựa lẩm bẩm.

“Ngài vừa bảo xương cốt ngài chịu không nổi mấy cú đá giả bộ của ta còn gì…?”

“Mỗi ngày ta đều cùng cô nương đấu đá một trận rồi, cô nương còn muốn gì nữa?”

Bỗng nhiên giọng của Lăng Du từ trên nóc xe ngựa truyền tới, ta vui vẻ ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt hờ hững của hắn.

“Người ta muốn mỗi giây mỗi phút đều nhìn thấy huynh mà~!!”, ta nháy mắt với hắn một cái.

“Cô..cô nương mắt đừng có nháy loạn lên như vậy…”

Lăng Du im bặt nhưng tên ám vệ kế bên thì mặt lại đỏ như đít khỉ, hai tay hắn bắt chéo che ngực, nhìn ta bộ dáng sợ hãi, miệng thì lầm bầm:

“Nam Mô A Di Đà Phật! Trời đất ơi, đây có phải là một con hồ ly tinh không vậy?”

“…”

“Ta coi như ngươi là khen ta đẹp.”, ta đắc ý nhìn hắn cười.

Nhìn vậy thôi chứ kinh nghiệm hành tẩu giang hồ của ta cũng phong phú lắm đó nha, ngày trước ta đã phải nghe sư phụ tụng cả ngàn lần rồi!

Sư phụ ta nói, muốn hành tẩu giang hồ ngoài
có võ công thâm hậu thì đầu óc cũng không thể không mang theo nha.

Sư phụ nói trên giang hồ luôn có những yêu nữ yêu nam ỷ vào gương mặt mê người của mình mà dụ dỗ, lừa gạt, giết hại người khác. Nếu muốn không bị hố thì so với bọn hắn càng phải quyến rũ hơn, mê người hơn gấp trăm lần!

Tuyệt chiêu nháy mắt loạn xà ngầu này của ta cũng chính là do sư phụ dày công huấn luyện nháy mắt muốn đứt gân mí mắt mấy năm trời mới ra được đó! Xem ra cũng có giá trị quá đi chứ!

***Sư phụ kiểu: không quen không biết nhỏ này a ~ *đội quần -ing*

Tuy là cũng không phải đối phó với yêu nữ yêu nam gì nhưng nếu dùng tuyệt chiêu này mà có thể khiến cho Lăng Du động lòng thì xem chừng mấy năm luyện tập của ta cũng đáng giá, ha ha ha!

Không biết có phải do tuyệt chiêu nháy mắt thần sầu của ta phát huy công dụng hay không mà đêm đó Lăng Du đã xin chủ tử của hắn hiện thân trở lại!

Hắn ngồi trước cửa xe ngựa, tay cầm kiếm nhắm mắt nghỉ ngơi, còn ta vui vẻ ngồi bên cạnh đếm lông mi của hắn.

Ta đang đếm hăng say thì người chủ xe ngựa đột nhiên gõ cửa xe nói với ta “Nha đầu, ta lại muốn ăn thịt thỏ rồi!”

Aida, cái vị chủ tử này ra lệnh cho ta cũng quen miệng rồi đó nha!

“Thèm thì ngài có thể ăn mà!”, ta đáp lời hắn.

“Nhưng mà…người của ta nấu ăn không ngon…”, vị chủ tử kia rầu rĩ.

Cũng đúng, trong đoàn ám vệ này ai nấu ăn cũng phải gọi là “đỉnh”, thịt thỏ mà bị bọn hắn nấu cháy đen thui, chỗ nấu ăn xong không khác gì hiện trường của một vụ phóng hỏa!

“Buổi tối ngài lại muốn ăn thịt thỏ sao, buổi tối khó bắt thỏ lắm!”

Thấy ta vẫn thờ ơ, vị chủ tử kia liền nói:

“Hay là để Lăng Du đi cùng ngươi bắt thỏ đi! Khó bắt chút cũng không sao, hai ngươi đi lâu một chút là được!”

Aidaaaa, vị chủ tử này thực là thấu hiểu lòng người nha! Ta nhìn về cửa xe ngựa tán thưởng, tuy rằng chưa thấy mặt bao giờ nhưng ta cảm giác được ta với hắn chính là tri kỷ nha!

“Đi thôi, Lăng Du”

Lăng Du hờ hững quay đầu, chủ tử như cảm nhận được ánh mắt hắn liền nói:

“Sao? Ngươi muốn đánh ta hay gì? Còn muốn tiền công nữa không vậy?”

Tiền công, hai chữ trọng điểm rõ ràng!

Lăng Du: “…”

Ta đau lòng, tay vỗ vỗ vai Lăng Du mấy cái an ủi:

“Thiệt ra ta có nhiều tiền lắm á, nếu ngươi không có tiền thì có thể mượn ta mà!”

Lăng Du: “…… Không phải cô nương nói thích ta sao?”

Ta: “Đúng vậy, thì sao???”

“Có một chút tiền cũng không dám cho ta, còn nói thích ta, không biết xấu hổ hả?”

Lăng Du khinh khỉnh mà liếc ta một cái, mũi chân nhún nhẹ bay về hướng ngược lại của đoàn xe ngựa.

Ta: “……”

Miệng lưỡi tự nhiên sắc bén vậy trời!

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha……”

Đi vào sâu trong rừng cây cách xe vài chục mét, ta vẫn có thể nghe thấy tiếng cười vui sướng của vị chủ tử trong xe ngựa khi thấy ta gặp họa.

“Ta không muốn cười vô mặt ngươi đâu nhưng thực sự là nhịn không được nha!”

“….”

3
Mấy ngày qua ta cùng Lăng Du quả thực là bắt được rất nhiều thỏ, không chỉ vậy mà còn bắt được cả gà rừng nữa!

Vậy mà tối nay bộ bọn thỏ đi ngủ sớm hết rồi hay sao á! Khó bắt chết đi được!

“Ta với huynh, giống ôm cây đợi thỏ quá…”

Muốn bắt thỏ phải tuyệt đối yên tĩnh, ta ngáp một cái rồi cũng không nói chuyện cùng Lăng Du nữa, dù gì thì chỉ cần ở cạnh hắn thôi ta cũng thấy vui vẻ rồi, không cần nói nhiều làm gì!

Lăng Du không nói một lời nào, cả người bao phủ bởi một tầng sương đêm lạnh lẽo, khí thế toát ra như một dã thú ngủ đông, nguy hiểm nhưng lại mê người.

Đúng lúc ta không thể chờ đợi được nữa thì có một chuyển động nhẹ dưới gốc cây. Ta nhìn xuống thì liền thấy có một con thỏ trắng như tuyết lú đầu ra. Ta quay đầu lại định báo cho Lăng Du thì phát hiện hắn như một mũi tên trên cây cung đang giương dây sẵn, đã phóng về phía con thỏ từ lúc nào!

“Uida!”, một tiếng khẽ kêu vang lên, Lăng Du té xụi tại chỗ.

Trong tay hắn có một bàn tay nữ nhân mềm mại, yêu kiều.

Chẳng lẽ vừa rồi là thỏ tinh? Ta mở to mắt nhìn, lại thi triển thân pháp đáp xuống bên cạnh Lăng Du.

Lăng Du đang ôm một nữ tử yếu đuối trong xiêm y trắng như tuyết, đôi môi phớt hồng như cánh hóa nhỏ nhưng trông quyến rũ vô cùng.

Ta trợn mắt, gì vậy trời?

Tiểu cô nương kia đỏ mặt, rút tay mình từ trong tay Lăng Du ra, nhỏ nhẹ như một con mèo hỏi bọn ta:

“Các người đang bắt thỏ sao?”

Lăng Du không để ý tới nàng, ta liền gật đầu nói:

“Không tồi, bắt đem về nướng đi.”

Ta còn chưa dứt lời, đôi mắt của vị cô nương này liền đỏ lên như có một tầng hơi nước bao phủ, nàng lấy tay che ngực, giọng điệu ủy khuất nói:

“Sao…sao có thể ăn thỏ chứ?”

4
Nhìn tiểu cô nương trước mặt mang một bộ dạng thương tâm đau lòng, ta cùng Lăng Du không hẹn mà cùng đứng lên quay người đi thẳng.

Lăng Du trước khi đi còn không quên xách theo con thỏ còn lại lúc nãy bắt được.

“Ê ê không phải…các ngươi.. —— ui da!!”

Cô nương kia tưởng chừng không nghĩ tới ta và hắn sẽ phản ứng như vậy, xấu hổ ho nhẹ một tiếng:

“Chờ một chút! Con thỏ kia là của ta!”

Nàng ta loạng choạng đứng dậy đuổi theo bọn ta, không cẩn thận lại ngã nhào một cái:

“Ui…… Đau quá, công tử, cứu ta với……”

Hầy, nha đầu này cũng thiệt là yếu đuối, té một cái đã thấy mắt cá chân kia sưng đỏ, nàng ta lại không rên tiếng nào, chỉ dùng ánh mắt ủy khuất nhìn thẳng Lăng Du, đôi môi nhỏ cứ mấp máy muốn nói lại thôi.

Được lắm, được lắm! Vừa nhìn thấy ánh mắt kia ta liền biết mình đụng phải một đối thủ nặng ký rồi!

Yêu nữ trong truyền thuyết sư phụ hay kể, hôm nay đã được tận mắt thấy rồi nha.

Ta vén tay áo muốn cùng ta nàng tỷ thí một phen, Lăng Du bỗng nhiên lên tiếng:

“Vậy ngươi đi cùng bọn ta đi, bị thương đi một mình cũng không an toàn.”

Hả?

Sao dễ dàng vậy?

Sao lúc trước ta không nhận được đãi ngộ này?

Nàng mới mít ước rớt một chút nước mắt liền được đi theo, còn ta phải tung ra biết bao nhiêu là tuyệt chiêu, nướng không biết bao nhiêu là thỏ mới được đi theo…

Khó chịu chết đi!

Sao bây giờ bên đường tùy tiện nhặt được một người là có thể cho đi theo đoàn xe sao, không có ý thức phòng bị gì hết vậy, tốt xấu gì ai mà biết được chớ!

Ta bị cơn giận làm mờ mắt, xém xíu cũng quên ta cũng là người được nhặt từ bên đường mà đi theo đoàn xe…

Càng khó chịu hơn khi tiếng Lăng Du truyền đến bảo ta:

“Cõng nàng ấy đi!”

Ta?…Ta cõng nàng ấy?

“Chứ không lẽ là ta?”, Lăng Du lạnh lùng khoanh tay nhìn ta.

Không được, không được, sao có thể để Lăng Du cõng nàng ấy chứ! Nói không chừng còn bị nàng ta dụ dỗ đi mất!

Đến ta còn chưa được Lăng Du cõng bao giờ, sao để cho nàng ta chiếm hời được, không được!

“Để ta cõng!”, ta cắn răng nói.

Ta nhìn yêu nữ kia:

“Lên đi tỷ tỷ, bổn cô nương ta thích làm việc thiện, giúp đỡ mọi người! Lên đi, ta cõng tỷ đi một đoạn!”

Yêu nữ kia liếc mắt qua ta một cái, lại nhào về phía Lăng Du:

“Công tử, Liên Nhi chỉ muốn người cõng thôi ~”

Thánh thần thiên địa ơi, yêu nữ này giống như học thuộc lòng câu thoại mà sư phụ ta dạy vậy đó!

Lăng Du nhướng mày hỏi: “Lý do?”

Liên Nhi đỏ mặt ấp úng:

“Công tử đã có lòng thu nhận Liên Nhi, Liên Nhi cảm kích vô cùng… nguyện một lòng báo đáp công tử…”

Ta đứng một bên xem mà không nhịn được muốn vỗ tay khen, yêu nữ này quả nhiên lợi hại, xuất chiêu chuẩn như trong sách giáo khoa!

Tuyệt chiêu “lấy thân báo đáp” đi kèm với nước mắt sương sương chính là bách chiến bách thắng đó nha!

Nhưng mà Lăng Du là ai chứ? Là người lọt được vào mắt xanh của ta đó nha, nào có thể tầm thường như vậy!

Hắn hiển nhiên không thèm để ý đến sự mập mờ của yêu nữ kia, ngang nhiên xách con thỏ rồi bước đi thẳng.

“Vậy thì đa tạ cô nương!”

Liên Nhi kia lời còn chưa kịp dứt, đứng sửng sốt cả một hồi mới nói:

“Ngươi mới nói cái gì?”

Nhìn mặt nha đầu này bị Lăng Du xoay cho chóng mặt, ta liền thay hắn giải thích:

“Không phải tỷ tỷ muốn báo đáp hắn sao, cho hắn con thỏ này là được!”

“Này……”

Liên nhi hai mắt đang đẫm lệ mông lung giờ đều trừng lớn:

“Ta…ta……”

Ngươi đang muốn sử dụng mỹ nhân kế lại không ngờ được cái tên kia chỉ quan tâm đến con thỏ phải không?

“Nếu cô nương cảm thấy một con thỏ vẫn chưa đủ thì…”, Lăng Du làm như vừa nhớ ra gì đó lại nói tiếp.

Mặt Liên Nhi vui mừng, tưởng hắn đã hiểu ý liền nói:

“Liên Nhi nguyện ý lấy thân ——”

Lời của nàng ta lại một lần nữa bị Lăng Du cắt ngang:

“Ta gần đây cũng hơi thiếu tiền, cái ngọc bội này của cô nương chất liệu cũng không tồi, tất nhiên nếu có thể cho ta ngân phiếu thì càng tốt.”

Nói xong hắn liếc ta một cái, ý muốn nói “Xem như ngươi biết điều!”

“……”

Liên Nhi há miệng thở dốc, nghẹn ngào không nói được gì.

Ta cảm thấy cái tên Lăng Du này chính là kiếp nạn của yêu nữ này. Ta nhìn Liên Nhi đang tức giận thở phì phò, ngực phập phồng mà không nhịn được lắc đầu.

Aida, một tấm chiếu mới trải!

Bình luận ✿

Trang này không cho phép sao chép nội dung

Discover more from Blue Sunny

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading