3
Thời Nam trở thành phó chủ tịch trẻ nhất của Lục thị.
Các phương tiện truyền thông ở thành phố C đã đưa tin rầm rộ về vị Thời tổng tuổi trẻ tài cao này.
Các nguồn tin cho biết anh ta đỗ vào Đại học A với vị trí thứ ba toàn thành phố ở kỳ thi đại học năm đó.
Khi còn là sinh viên năm hai thì đã bắt đầu khởi nghiệp và công ty hiện tại thành công rực rỡ. Ngoài ra, mối quan hệ của vị Thời tổng này với tiểu thư nhà họ Lục cũng vô cùng tốt. Hiện tại Thời tổng đang chuẩn bị cho kế hoạch tiếp nhận điều hành Lục thị.
Hầu hết các phần bình luận đều khen ngợi hai người là một cặp trời sinh, nhưng vẫn có một số người chế nhạo anh ta nào là chuột sa hũ nếp, nào là “chạn vương”…
Ở rể?!
Hồi còn học cấp ba, anh ta cùng từng bị các bạn nam trêu chọc như vậy.
Một lần, Thời Nam bị mấy đứa con trai đó chặn ở ngoài ban công chế giễu rất lâu, tôi nắm chặt một cây lau nhà đầy nước bẩn hùng hổ đi đến
Đám học sinh tức giận vừa chửi thề vừa quay người bỏ đi.
Khi đó cổ Thời Nam bầm tím, hốc mắt ửng hồng, bộ dạng giống như một con chó bị mắng oan.
Lúc đó tôi chỉ muốn lớn thật nhanh, lớn lên có thể tự bảo vệ mình, còn có thể bảo vệ Thời Nam khỏi những lời đàm tiếu như vậy nữa.
Chắc chắn, Thời Nam giờ đây có thể bình tĩnh đối mặt với tất cả những nhận xét ác độc này.
Anh ta liều mạng nhiều năm qua để đổi lại một vị trí bên cạnh Lục Khả Khả, với anh ta mà nói những lời cay nghiệt này chẳng qua cũng giống như biệt danh mà những người yêu nhau gọi nhau thôi.
Tôi đang thơ thẩn đi dạo trên biển thì có một số điện thoại lạ gọi tới:
“Manh Manh? Em đang ở đâu?”
Giọng nói quen thuộc xen lẫn lo lắng.
Tôi sững người trong giây lát, một chút chua xót xuất hiện trên khóe miệng.
“Tuần trăng mật kết thúc rồi à Thời Nam?
“À quên, hiện tại tôi nên gọi anh một tiếng Thời tổng có vẻ đúng hơn nhỉ? Tôi còn chưa kịp chúc anh tân hôn vui vẻ nữa mà”
Bên đầu kia điện thoại hít sâu một hơi, thanh âm có chút run run.
“Manh Manh. . . Em nghe anh giải thích. . . “
Tôi trực tiếp ngắt lời anh ta: “Anh có gì muốn nói thì nói hết luôn đi, tôi không muốn phải thay đổi thông tin liên lạc nhiều lần, rất phiền phức!”
“Manh Manh, em có thể tin tưởng anh không? Cho anh thêm một chút thời gian, chúng ta sẽ…”
“Thời Nam, chuyện của chúng ta chấm dứt rồi!”
Tôi dường như nghe thấy tiếng anh ta nghẹn ngào: “Ninh Manh, em không còn yêu anh nữa sao?”
[…]
“Anh cùng Lục Khả Khả kết hôn chỉ là giả thôi, chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, em không thể đợi anh thêm một thời gian nữa sao?”
Tôi tức giận cười đáp lại: “Dựa vào đâu mà anh nghĩ là tôi sẽ đồng ý làm tình nhân của anh?”
Tôi cúp điện thoại và lập tức chặn anh ta.
Tôi đột nhiên nhớ tới một câu nói, có đôi khi con người không thối rữa từ từ, mà đột ngột thối rữa trong một khoảnh khắc nào đó.
Cậu thiếu niên lạnh lùng và bướng bỉnh ngày xưa sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Không biết tự bao giờ, linh hồn cậu ấy đã mục nát rồi.
Vùng ven biển có rất nhiều khách du lịch vì vây tôi nhanh chóng tìm được một công việc tử tế. Hiện tôi đang phụ trách quản lý một homestay nhỏ. Chủ homestay là người rất tốt bụng, luôn sắp cho tôi những công việc không quá nặng nhọc.
Cuộc sống hàng ngày của tôi là nhìn biển, thu tiền và chăm sóc hoa cỏ trong sân. Phong cảnh ở đây rất đẹp, thời gian sống ở đây thật sự tuyệt vời.
Một buổi chiều đẹp trời, tôi đang chợp mắt trên chiếc ghế dài như thường lệ thì bỗng có mấy người đàn ông lực lưỡng cao 1m8 đẩy cửa, hùng hổ xông vào.
Tôi cảm thấy không ổn lắm liền nhanh chóng gọi ông chủ.
Dẫn đầu là một người ông cầm hoa, anh ta nhìn quanh phòng và ánh mắt cuối cùng rớt lên người tôi. Anh còn cẩn thận nhìn tới nhìn lui hết nửa ngày mới đưa hoa đang cầm cho tôi, nói: “Sếp của chúng tôi muốn gặp bạn.”
Tôi nuốt nước bọt và khập khiễng đi về phía cửa dưới sự ép buộc của họ. Nhìn thấy bộ dáng tôi di chuyển khó khăn, họ có vẻ lơi lỏng cảnh giác và thì thầm phía sau.
Vừa bước ra khỏi cửa hàng, tôi lấy hết sức chạy về phía con đường, phía sau tiếng chửi thề vang lên, chỉ vài giây sau, một lực mạnh đã túm được tôi kéo về.
Một người đàn ông lực lưỡng tóm lấy gáy tôi và đẩy mạnh tôi xuống đất.
“Đã què mà còn đòi chạy hả mày? Chạy nữa có tin tao đánh mày gãy chân luôn không?”
Họ đẩy tôi quá mạnh, cơn đau rát ở cánh tay truyền đến. Tôi bị nhét lên một chiếc xe tải như một con gà, quá mệt mỏi tôi liền ngất đi.
Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trong một nhà kho bị bỏ hoang, bị trói vào ghế không thể di chuyển.
“Tỉnh rồi sao?”
Một giọng nữ mê hoặc vang lên, tiếng giày cao gót ngày một rõ. Khi tôi nhìn rõ người đó là ai thì trái tim tôi thắt lại. Lục Khả Khả – người mà đời này tôi không bao giờ muốn gặp lại.
4
Lục Khả Khả nhìn vẫn xinh đẹp và kiêu ngạo như vậy. Cô ta nghiêng đầu nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt lạnh thoáng qua khiến người ta dựng tóc gáy.
Ngày thi đại học năm đó, trước khi cho người ra tay với tôi, cô ta cũng từng nhìn tôi với ánh mắt như vậy. Một ánh nhìn khinh bỉ, khắc nghiệt và khó chịu.
Bóng tối của quá khứ lại bao trùm lấy tôi. Cảm giác sợ hãi quen thuộc lại một lần nữa xâm chiếm mọi giác quan của tôi, cổ họng tôi bị một bàn tay to lớn vô hình bóp chặt, tôi không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Thấy tôi sợ hãi như vậy, Lục Khả Khả có vẻ rất hài lòng. Cô ta nở một nụ cười tự mãn và chậm rãi chơi đùa con dao găm trên mặt tôi, lưỡi dao lạnh lẽo khiến tôi rùng mình.
Tôi vô thức hơi nghiêng đầu né đi và điều này đã vô tình chọc giận Lục Khả Khả. Nụ cười tao nhã của cô ta tắt ngúm. Trong nháy mắt, chiếc mặt nạ như vỡ ra để lộ sự hung dữ và điên loạn của cô ta.
Cô ta túm mạnh tóc tôi kéo ra đằng sau, bắt tôi phải ngửa mặt lên đối mặt với cô ta.
“Aida, hai đứa mày chơi chiêu giống nhau thật.”
“Mày có biết là A Nam đã đòi ly hôn với tao sau khi mày biến mất không?”
“Tao thật sự muốn lột từng lớp da của mày, để xem xem mày có ma lực gì có thể khiến A Nam điên cuồng tìm kiếm mày, thậm chí nguyện ý cắt đứt mọi ràng buộc với tao!”
Giọng nói của Lục Khả Khả ngày càng bình tĩnh hơn, đôi mắt cô ta thậm chí còn tràn đầy tình yêu khi cô ta nhìn tôi. Cô ta càng cư xử như vậy, tôi càng cảm thấy hoảng sợ.
Bởi vì rõ ràng trong đôi mắt đang dán chặt lên người tôi của Lục Khả Khả là kế hoạch biến những ngày sau này của tôi thành ác mộng.
Cô ta ấn mạnh lưỡi dao vào má tôi, bắt đầu nói
“Ninh Manh, mày nghĩ A Nam sẽ thích cái mặt này của mày hay cái chân què của mày sao?”
Lục Khả Khả điên cuồng cười, tôi liều mạng giãy giụa nhưng vô ích. Tay chân tôi đều bị trói chặt bằng những sợi dây thừng dày.
Tôi như một con cá nằm trên thớt, đang chờ bị làm thịt, chỉ có thể thầm cầu nguyên cho ông chủ và cảnh sát nhanh chóng tìm ra tôi.
Tôi mà thoát được kiếp nạn này, tôi tình nguyện ở lại làm việc trong tiệm mười năm.
Hai mươi năm cũng được!!!
Nhưng tất nhiên Lục Khả Khả đã không cho tôi cơ hội này.
Động tác tay của cô ta nhanh và chuẩn xác đến nỗi não của tôi còn chưa kịp phản ứng. Vài giây sau, tôi cảm thấy đau râm ran trên mặt, chất lỏng âm ấm tiếp tục chảy xuống và mắt trái của tôi đỏ bừng vì kích thích.
Cơn đau tiếp tục lan rộng và sâu hơn, như thể gió đang thổi vào từng đầu dây thần kinh trên mặt tôi. Dù đã chuẩn bị tâm lý trước, tôi vẫn nhăn nhó vì đau, nước mắt tuôn rơi không kiểm soát.
Lục Khả Khả đi đến bên cạnh để lau dao găm, “tốt bụng” nhắc nhở tôi một câu
“Ninh Manh, đừng khóc! Nước mắt chảy vào vết thương sẽ càng đau hơn đó!”
Cô ta nhìn tôi, vẻ lo lắng nói: “Xin lỗi, làm bẩn quần áo của mày rồi, để tao tìm người thay quần áo cho mày nhé.”
Cô ta khẽ giơ tay lên, một người đàn ông lực lưỡng đang đứng phía sau tôi bắt đầu xé quần áo của tôi.
“Xoẹt”
Một mảnh vải đẫm máu rơi xuống chân tôi, một mảng trên ngực tôi lộ ra, khí lạnh ùa vào. Tên đàn ông vẫn đang cố gắng xé quần áo tôi, tôi không còn quan tâm đến vết thương trên mặt mình nữa và bắt đầu cầu xin Lục Khả Khả.
Lục Khả Khả vẫy tay ra hiệu cho người đàn ông dừng lại, tựa đầu vào ghế, nhìn tôi khóc một cách thích thú.
“Hiện tại cầu xin thì cũng muộn rồi! Tao còn chưa chơi xong mà, đây là cái giá mày phải trả vì đã xúc phạm tao. Trò chơi chỉ mới khởi động thôi!”
Bang ━—
Cửa nhà kho đột nhiên bị mở ra, trước cửa xuất hiện một bóng người quen thuộc, tôi cố nheo mắt để nhìn rõ là ai.
Thời Nam? Anh ta tới để cứu tôi?!? Trong tôi nhóm lên một tia hy vọng, một hy vọng rằng anh ta sẽ đưa tôi ra khỏi đây.
Khi đi ngang qua tôi, Thời Nam chỉ liếc nhìn tôi hờ hững.
Anh ta đi thẳng đến chỗ Lục Khả Khả, kéo cô ta vào lòng, khàn giọng nói: “Em có biết anh tìm em muốn điên lên rồi không?”
5
Tôi sững sờ nhìn hai kẻ điên ôm nhau trước mắt.
Người đàn ông lúc nãy còn năn nỉ tôi nghe anh ta giải thích giờ đây lại ôm ấp người phụ nữ đã bắt cóc đánh đập tôi, dáng vẻ thâm tình như trong mắt chỉ có nhau vậy.
Nhìn họ thân mật mà bụng tôi cứ quặn lên. Sự tồn tại của tôi chỉ làm nền cho tình yêu vĩ đại của họ.
Lục Khả Khả liếc nhìn tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên, chậm rãi vẽ những vòng tròn trên ngực Thời Nam.
“Anh thực sự lo lắng cho em hay là lo lắng cho nó?”
Thời Nam nắm lấy tay Lục Khả Khả áp chặt vào ngực anh ta, nghiêm túc nói:
“Khả Khả, nếu tất cả sự bất an và nghi ngờ của em đến từ những thứ không quan trọng, anh sẽ tự mình giải quyết những vấn đề đó để mang lại cảm giác an toàn cho em, hãy tin anh!”
Hai người đàn ông mặc đồ đen cởi trói cho tôi và kéo tôi sang một bên. Tôi chỉ biết trơ ra nhìn người đàn ông mặc đồ đen cầm ống thép đang tiến lại gần tôi từng bước một.
Đời này của tôi không gặp Thời Nam thì đã tốt. Cái giá tôi phải trả cho việc giúp đỡ anh ta là quá lớn.
Một kẻ vong ơn bội nghĩa, chỉ có Lục Khả Khả mới có thể ở cạnh anh ta. Còn tôi thì bị vứt bỏ không thương tiếc.
Lục Khả Khả ngừng đùa giỡn, đanh mặt nhìn anh ta. Thời Nam khẽ gật đầu, ống thép dày đặc lần lượt đập vào chân tôi.
Tiếng xương gãy và tiếng hét đau thấu tim của tôi vang vọng khắp nhà kho.
“Ah ———Hahaha – Con khốn! –”
Trong cơn đau xé linh hồn, tôi bắt đầu nguyền rủa hai đứa khốn nạn kia
“Thời Nam——Lục Khả Khả——Chúc hai người đời đời kiếp kiếp chết không toàn thây!”
Lục Khả Khả nhìn tôi một cách trịch thượng, đôi mắt cô ta điên dại, tràn đầy sự kiêu ngạo của kẻ chiến thắng.
Cô ta hưởng thụ nhìn tôi đau khổ một lúc rồi lên tiếng nhắc nhở:
“A Nam, hình như cô ta đã báo cảnh sát rồi thì phải.”
“Chỉ là gãy chân thôi, không giết ai cả.”, Thời Nam gật đầu nói
Bỏ lại câu nói này, Thời Nam say đắm ôm lấy Lục Khả Khả và không bao giờ nhìn tôi nữa.
“Em thì sao? Em cũng có thể cho anh cảm giác an toàn giống vậy chứ?”
Giọng Thời Nam trầm trầm vang lên, câu trả lời của Lục Khả Khả lại bị nụ hôn bất ngờ lấn át.
Trước khi hôn mê, điều cuối cùng tôi thấy là cảnh Thời Nam ôm Lục Khả Khả đi về phía cửa.
Tôi bị bỏ lại một mình trong bóng tối chờ đợi sự phán xét của số phận. Không biết đã qua bao lâu, tôi bị cơn đau đánh thức một lần nữa. Tôi kinh hoàng khi thấy vài con chó hoang đang xé nát bàn chân đẫm máu của tôi.
“Cứu cứu với–“
Không có ai trên con đường tối tăm, giọng tôi khàn đến dọa người. Tôi càng xua đuổi, lũ chó hoang càng cắn mạnh hơn. Vào lúc bình minh ló dạng cũng là lúc cuộc đời tôi kết thúc trên con phố xa lạ này.
Hồn tôi lơ lửng giữa trời, với thân hình mờ ảo tôi nhìn đám đông đang xì xào bàn tán.
Tôi cũng thấy cấp dưới của Thời Nam lao ra khỏi đám đông, cẩn thận kiểm tra cơ thể tôi và xác nhận điều gì đó với đầu dây bên kia của điện thoại nhiều lần,
Nhưng tất cả những điều đó không còn quan trọng nữa. Cuộc đời khốn khổ của tôi cuối cùng cũng kết thúc.
Hồn tôi trôi theo gió lang thang khắp con phố nhỏ này. Không biết trôi dạt bao lâu thì tôi gặp một ông già tóc bạc trắng. Ông già thương hại nhìn tôi lắc đầu thở dài: “Vạn pháp giai không, nhân quả bất không”
*Vạn pháp giai không, nhân quả bất không: là câu nói nổi tiếng của nhà Phật. Hiểu đơn thì là mọi thứ trên đời đều này đều là phù du, đến cuối cùng chỉ còn lai nhân quả, có gieo gió ắt sẽ gặt bão.
Nhân quả vĩnh viễn tuần hoàn, vĩnh viễn luân chuyển, đây gọi là nhân quả bất không.
Dưới sự hướng dẫn của ông ấy, tôi bước qua một cánh cổng mây đầy màu sắc. Mở mắt ra, tôi quay trở về thời điểm học cấp 3 một lần nữa.
Trở lại buổi chiều khi Lục Khả Khả tức giận hành hạ Thời Nam.