HƯỚNG VỀ ÁNH DƯƠNG RỰC RỠ – 3

6
“Ninh Manh! Ninh Manh!”

Trong cơn bàng hoàng, tôi nghe thấy ai đó đang gọi tên mình. Vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt đen thui của thầy chủ nhiệm đột nhiên hiện ra trước mắt khiến tôi sợ toát mồ hôi lạnh.

Có tiếng cười the thé của các học sinh xung quanh.

Tôi tự nhéo mạnh tay mình vài lần để xác nhận đây không phải là mơ.

Đau quá! Đau quá! Đau quá! Đau quá đi!!!

Chết tiệt! Tôi thực sự đã quay trở lại năm năm trước!!!

Nếu tôi nhớ không lầm, Lục Khả Khả sẽ đem người đến để làm nhục Thời Nam vào chiều nay.

Họ không chỉ lấy đi chiếc đồng hồ mà cha của Thời Nam đã để lại cho anh ta mà còn bắt anh ta mặc quần áo phụ nữ.

Sai lầm của tôi đã làm xoắn toàn bộ vòng quay của bánh xe số phận. Kiếp trước gặp khi gặp Thời Nam cầu cứu, tôi không biết đào đâu ra dũng khí xông tới ngăn cản bọn họ.

Vì tình bạn giữa tôi và Thời Nam với tư cách là hàng xóm trong nhiều năm chăng? Hoặc cũng có thể là sự thôi thúc phải bảo vệ chính nghĩa ở bên trong các cô gái lớn.

Kiếp trước, khi nhìn thấy Thời Nam bị sỉ nhục, não tôi nóng lên, tôi quay 180 độ, ngã xuống, khéo léo “giả bộ” làm rách váy của Lục Khả Khả khiến cô ta xấu hổ bỏ chạy.

Lục Khả Khả đi rồi, tôi và Thời Nam còn vì giành lại cái đồng hồ cho anh ta mà xung đột với những người xung quanh.

Kể từ đó tôi và Thời Nam trở thành đồng đội trên mọi mặt trận, là mục tiêu bắt nạt của mọi người. Họ đối xử với Thời Nam ra sao thì cũng bắt đầu đối xử với tôi như vậy.

Bây giờ tôi thực sự muốn xé não mình lúc đó ra để xem trong đó là não hay là đậu hũ?!1?

Đang yên đang lành không muốn, lại chạy đến gây gổ với bọn họ làm gì?

Thời Nam và Lục Khả Khả được định sẵn là phải ở bên nhau mà. Tôi chân thành chúc cho họ ở bên nhau mãi đó!

Tôi nhìn chiếc ghế trống phía trước bên phải của Thời Nam, thầm thề trong lòng lần này sẽ không bao giờ xen vào việc của người khác nữa, chỉ sống tốt cuộc sống của chính mình.

.

Thầy chủ nhiệm nhìn tôi không nói nên lời, gõ bàn để cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi rồi đưa tôi ra khỏi lớp.

Ông nhấp một ngụm trà rồi bắt đầu giảng đạo: “Ninh Manh! Tối hôm qua em làm cái gì? Trên này tôi giảng bài khô cả họng, em thì ở dưới ngủ?”

“Cho dù học không giỏi thì em cũng phải chăm chỉ một chút đi chứ!”

Thấy tôi im lặng, thầy chủ nhiệm càng nói càng kích động. Chủ nhiệm lớp tôi là một ông già trung niên nhút nhát.

Kiếp trước tôi luôn ghét ông ta, đến bây giờ tôi vẫn không thể thích ông ta được.

Ông ta không dám chọc vào Lục gia vì thế lực của họ quá lớn, ông ta cũng không dám để Thời Nam xảy ra chuyện.

Chúng tôi bị bạn cùng lớp bắt nạt, ông ấy luôn nhắm mắt làm ngơ đi. Trong mắt ông ta, cơ bản thì không có tổn hại đáng kể nào là được, chỉ là tranh cãi nhỏ giữa các bạn học với nhau mà thôi.

Thân là thầy giáo chủ nhiệm nhưng chính sự nhát gan của ông ta chính là chất xúc tác cho một bi kịch đã xảy ra ở kiếp trước.

Nửa tiếng sau, tôi quay lại lớp học.

Thời Nam đã bị bọn người của Lục Khả Khả chặn lại

“Cái đồ không thức thời! Cho mày mặt mũi mày không muốn phải không? Được chị Khả Khả của bọn tao để mắt tới là phước ba đời của mày đó, hiểu chưa hả?

Chờ chị Khả Khả đến thì ngoan ngoãn nghe lời chị ấy một chút, nếu mày còn trưng ra cái bộ mặt trơ trơ này làm chị ấy tức giận thì đừng trách tao hôm nay không nhắc nhở mày!”

Một nam sinh túm cổ áo Thời Nam, hằn học nói.

Tôi muốn lén đi qua nhưng Thời Nam đã chú ý đến tôi.

Tôi quay trở lại chỗ ngồi của mình trước ánh mắt thiêu đốt của anh ta, thậm chí không thèm nhìn anh ta một cái.

Anh ta nhìn cái gì?

Đừng nói là muốn tôi đánh lộn dùm anh nha? Nằm mơ đi!

Khi đám người đó thấy Thời Nam phớt lờ lời họ nói, họ đá đổ bàn của anh ta và xô anh ta xuống đất như một lời cảnh cáo.

Tôi không còn giống với kiếp trước khi mà lúc đó tôi đã đau lòng kiểm tra vết thương của anh ta và giúp anh ta dọn dẹp mớ hỗn loạn đó.

Anh ta đang bị thương và đang chờ ai đó đến giúp anh ta. Thời Nam đáng thương ngồi xổm trên lối đi một mình, lông mày và đôi mắt bị tóc mái che nhẹ mang một nỗi buồn khó tả.

Anh ta chậm chạp như một con ốc sên, nhặt nhạnh những thứ vương vãi xung quanh từng chút một, cô đơn và bất lực.

Nhìn bóng lưng còng queo của anh ta, tôi thấy chua xót trong lòng. Nhưng lý trí đã sớm vượt qua tình cảm rồi.

Ninh Manh! Giúp đỡ cái kẻ bạc tình này sẽ chịu báo ứng khủng khiếp lắm đó!

Người đàn ông này nên để dành cho Lục Khả Khả yêu.

Vài giờ sau, quả nhiên Lục Khả Khả quay lại.

7
Trước giờ tự học buổi tối, trong lớp không có ai. Tôi nằm trên bàn và nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài lớp học. Lục Khả Khả mặc một bộ đồng phục màu xanh nhạt, buộc tóc đuôi ngựa cao, dẫn ba đứa nhóc khoá dưới vào lớp học của chúng tôi.

Nhìn thấy khuôn mặt thanh tú và rực rỡ đó, những ký ức tồi tệ chợt ùa về trong tâm trí tôi ngay lập tức, khiến tôi lo lắng vô cớ.

Tôi giữ đôi chân run rẩy của mình, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất có thể.

Lục Khả Khả sải bước thẳng đến trước mặt Thời Nam, dựa vào bàn của anh ta và gác đôi chân dài mảnh khảnh vào đáy ghê, chặn đường của Thời Nam.

Lục Khả Khả nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thời Nam và nhếch khóe môi: “Bổn tiểu thư đã hạ mình đến với cậu, mà cậu vẫn ở đây làm ra cái bộ dáng thà chết cũng không chịu khuất phục, xem ra chưa ăn đủ đòn phải không?”

Thấy Thời Nam im lặng, nam sinh ở bên cạnh chộp lấy chiếc đồng hồ của anh ta và ném chuyền nó một cách lố bịch.

Thời Nam đột ngột đứng dậy và muốn giật lại nhưng họ đã ném chiếc đồng hồ lung tung như một món đồ chơi.

Cuối cùng, chiếc đồng hồ quay về tay Lục Khả Khả và Thời Nam đã nắm lấy cổ áo của cô ta một cách hào hứng. Lục Khả Khả siết chặt cái đồng hồ và nhìn anh ta với vẻ thích thú.

“Tôi nghe nói rằng chiếc đồng hồ này thuộc về cha của cậu?”

Thời Nam cam chịu buông tay. Lục Khả Khả rất hài lòng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và những đường gân nổi lên trên trán của Thời Nam.

Cô ta lôi từ trong túi ra một chiếc váy vô cùng hở hang

“Mặc cái này vào đi thì tôi sẽ trả đồng hồ lại cho cậu!”

Thời Nam nhìn chằm chằm vào chiếc váy, khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng vì tức giận. Anh ta quay đầu lại và bắt gặp đôi mắt ướt át của tôi.

Tôi tội lỗi nhìn đi chỗ khác.

Lục Khả Khả sốt ruột thúc giục anh ta. Mọi người xung quanh đều la ó, Thời Nma lo lắng, xấu hổ sắp khóc đến nơi.

Anh ta quay sang tôi để tìm kiếm sự giúp đỡ. Đối diện với đôi mắt ướt át của anh ta, tôi khựng lại một chút, vô thức dựng sách lên che mất tầm mắt.

Thời Nam và tôi sẽ không bao giờ quay trở lại quá khứ.

Tất cả mọi thứ về anh ta không liên quan gì đến tôi. Tôi dường như nghe thấy một tiếng nghẹn nhẹ.

Sau một hồi xào xạc, lớp học đột nhiên im bặt, mọi người há hốc mồm.

Lục Khả Khả phá lên cười thỏa mãn, giơ điện thoại di động lên và nhìn chằm chằm vào video của Thời Nam, miệng thì phun ra những lời nhận xét không mấy hay ho.

“Xin lỗi nhé bạn học Thời, hôm nay tôi chơi còn chưa đủ, đồng hồ này tôi sẽ giữ cho đến khi cậu làm tôi vui vẻ hơn vào lần sau nhé!”

Cô ta vui vẻ cùng đám bạn học rời khỏi lớp. Khi định thần lại, tôi nhận ra móng tay mình sắp cắm sâu vào da thịt.

Trong giờ tự học buổi tối, phòng học ồn ào, phần lớn đều đang lặng lẽ bàn tán về chuyện của Thời Nam hồi chiều.

Thời Nam ngồi đó với khuôn mặt nhợt nhạt và bất động, giống như một con rối xinh đẹp nhưng trống rỗng vô hồn.

Lòng thương cảm chợt nổi lên!

Tôi buộc mình không để ý đến anh ta, lấy ra một cuốn từ điển tiếng Anh để ép mình học.

Có lẽ đứng nhìn cũng là một kiểu trả thù!

Bây giờ tôi không biết phải đối mặt với Thời Nam trẻ tuổi này như thế nào. Hận thù và cảm giác tội lỗi đan xen dâng trào.

Bây giờ tôi chỉ muốn tránh xa mọi rắc rối, học tập chăm chỉ và sống thật tốt.

Sau khi tan học, tôi sợ rằng hôm nay Thời Nam vẫn sẽ đợi tôi cùng anh ta về nhà như thường lệ. Tôi cố tình chạy một mạch, lao ra khỏi lớp trước, không thèm để ý đến dáng vẻ sững sờ của anh ta.

Trong nhiều ngày liên tiếp, tôi đã cố ý né tránh Thời Nam. Phớt lờ mỗi khi anh ta nhìn tôi và những mảnh giấy nhỏ anh ta cố gắng chuyền qua.

Thời Nam thật thông minh, anh ta nhanh chóng hiểu ý tôi.

Dần dần, anh ta không còn làm phiền tôi nữa, một mình cắm rễ trên ghế, càng ngày càng im lặng, thậm chí có chút u ám, giống như sự im lặng của một con dã thú trước khi lao đến cắn xé con mồi.

Ngoại trừ vài thành phần cá biệt trong lớp, căn bản hầu hết các bạn học đều không dám khiêu khích anh ta nữa.

Cho đến một ngày, Thời Nam biến mất vài ngày.

Bạn cùng bàn Hướng Noãn có ánh mắt dò xét, do dự muốn báo cho tôi một tin tức nóng hổi. Hướng Noãn nói khi Thời Nam quay trở về nhà đã bị té và hôn mê nhiều ngày.

Sau đó, Lục Khả Khả và Thời Nam đã gặp nhau.

Ừm, thật là tuyệt vời làm sao!

“Thời Nam bị ngã chấn thương sọ não rồi à?!??”

Hướng Noãn sợ hãi lắc đầu

Tôi không ngạc nhiên khi nghe tin này nhưng thở phào nhẹ nhõm. Tôi đã chứng kiến ​​ở kiếp trước rằng việc Thời Nam và Lục Khả Khả đến với nhau chỉ là vấn đề thời gian.

Đời này chỉ cần họ không hại tôi, để tôi bình yên sống qua ngày thì cho dù họ có đòi ăn kít cùng nhau tôi cũng ủng hộ hai tay hai chân nữa.

May mắn thay, tôi đã dành phần lớn thời gian trong những ngày này để bù đắp kiến ​​thức đã quên. Hiện tại, điểm của tôi đã đạt mức trung bình cao của lớp.

Không có sự can thiệp của họ, tôi trở nên năng nổ hơn trong lớp. Với tình trạng hiện tại, nếu tôi sẽ tiếp tục học hành chăm chỉ trong một năm nữa thì việc đỗ vào một trường đại học tốt không còn là giấc mơ xa vời nữa.

Hôm nay, như thường lệ, tôi đi dạo trên con đường cạnh sân chơi sau bữa tối. Trong khu vườn bên cạnh, có thể nghe thấy tiếng thì thầm của một nữ sinh.

Tiếng sột soạt từ bụi cây truyền ra, thấp thoáng tôi chỉ thấy một lưng áo sơ mi trắng đưa ra ngoài

“”Ưm~ Thời Nam, đừng làm thế! Mmm~~”

Sau khi nghe chuẩn xác cái tên này, tim tôi lỡ một nhịp. Tôi vội vàng nín thở, cong đít tăng tốc rời khỏi đây. Khi Thời Nam trở lại, môi anh ta sưng đỏ và quần áo nhăn nhúm.

Anh ta ném cho tôi cái nhìn đầy ẩn ý, ​​như thể anh ta đã biết rằng lúc nãy tôi vừa đi ngang qua.

Tôi phớt lờ anh ta như thường lệ nhưng thoáng thấy anh ta mím môi cười cười.

Sau khi ở bên Lục Khả Khả, Thời Nam đã thay đổi rất nhiều. Nhìn anh ta toát lên vẻ nham hiểm và độc ác, giống như một con rắn độc xinh đẹp.

Lục Khả Khả hoàn toàn yêu anh ta, cô ta được dỗ dành trong niềm vui, đắm chìm trong ngọt ngào mỗi ngày.

Đột nhiên, gió chiều nào theo chiều ấy, những người từng chế nhạo Thời Nam trước đây giờ quay lại gọi anh ta một tiếng Thời thiếu, tâng bốc là anh và Lục Khả Khả là một cặp trời sinh, một đôi kim đồng ngọc nữ.

Những người trước đây bắt nạn anh ta giờ đây sống cũng có vẻ không tốt mấy.

Một số nam sinh trong đám người bắt nạt Thời Nam đã bị đánh rất thảm trên đường đi học về. Vài đứa đều bị gãy xương ở các mức độ khác nhau.

Nhân quả là luân hồi.

Cũng may trước đây tôi đối tốt với anh ta nên không bị quả báo gì. Tôi và Hướng Noãn mải mê ăn dưa hóng chuyện.

Một nam sinh tóc đỏ đẹp trai xông vào lớp, nhìn xung quanh hét lên: “Ninh Manh là ai? Ninh Manh! Ra đây một chút!”

Gì nữa vậy trời?

Tôi có cảm giác bất an nha!

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi và tôi bị nam sinh tóc đỏ kéo đi với vẻ mặt bàng hoàng.

Thời Nam đứng dậy và chặn đường nam sinh này.

Tóc đỏ dùng lưỡi đẩy răng

“Không phải tao đã cảnh cáo mày đừng chống đối ý kiến của Khả Khả và Lục thị sao. Không phải mày nói Khả Khả là chân mệnh thiên nữ của mày sao? Vậy bây giờ chứng mình một chút xem ai là mới là người mày yêu thật sự?”

“Cố Trình! Khả Khả đã nói là sẽ không thích anh, đừng cố gắng dùng những thủ đoạn này để phá hỏng tình cảm của chúng tôi nữa đi!”

Thời Nam trông vẫn bình tĩnh.

Cố Trình tóc đỏ không nhịn được kéo mạnh, lôi tôi lên sân thượng. Tôi vùng vằng và mắng chửi anh ta.

“Cậu bị điên à! Cậu có bị bệnh thì đi khám đi! Học sinh có thể làm ra cái loại này sao? Con mẹ nó mỗi ngày đều yêu yêu yêu yêu, yêu cái đầu cậu. Bộ hết chuyện làm rồi hả?”

Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt đau khổ.

Tôi ngoạm một miếng thịt mềm trên cánh tay anh ta và xoay nhanh 360 độ. Anh ta đau đớn tru lên như một con chó và buông tôi ra.

Tôi nhân cơ hội trốn thoát và khi rẽ vào góc phố, tôi đụng phải Thời Nam đang đi theo tôi.

“Không sao đâu!”

Thời Nam giữ tôi lại.

Tôi lắc đầu, muộn màng nhận ra rằng tư thế này của chúng tôi quá thân mật, tôi sợ hãi đẩy anh ta ra, chạy trốn trối chết.

Bình luận ✿

Trang này không cho phép sao chép nội dung

Discover more from Blue Sunny

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading