9
Kể từ đó, không ai làm phiền tôi nữa. Tôi cũng không còn nghe bất kỳ tin tức nào về Thời Nam nữa.
May mắn thay, cuộc sống của tôi đã dần bắt đầu đi theo một quỹ đạo bình thường, chầm chậm trở nên suôn sẻ.
Vào ngày thi đại học, tôi đã thể hiện xuất sắc và nộp đơn vào một trường đại học 211 xa nhà.
Ba năm trôi qua trong nháy mắt.
Khi tôi là sinh viên năm thứ hai, một số công ty đã đến trường để tuyển dụng sinh viên thực tập. Tôi chỉ tham gia thử sức, ai ngờ lại thành công được chọn.
“Là như thế này, Ninh tiểu thư, gần đây tổ dự án đang tiến hành một số điều chỉnh, vị trí thực tập của cô đã được tối ưu hóa bằng một vị trí phù hợp hơn ——Trợ lý cho chủ tịch, cô có muốn thử không?”
Nhưng vị trí này không liên quan gì đến chuyên ngành của tôi!
Thấy tôi do dự, cô ấy nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Cô Ninh, đối với người mới mà nói, đây là một vị trí giúp rèn luyện năng lực rất cao, rất tốt cho sơ yếu lý lịch của cô sau này.
Ngoài ra, lương và trợ cấp cao gấp ba lần so với các công ty khác.”
Nghe chị gái nhân sự giải thích, tôi nhanh chóng đồng ý. Chần chừ một giây là coi thường đồng tiền.
Dưới sự dẫn dắt của phòng nhân sự, tôi đến văn phòng ở tầng trên cùng để nhận việc.
Bàn làm việc của tôi chỉ cách phòng chủ tịch một bức tường.
Thấy tôi hơi lúng túng, cô ấy động viên tôi và nói: “Yên tâm đi, chủ tịch mới đến đây không lâu nên tôi sẽ không làm khó em đâu”.
Sau khi gật đầu cảm ơn, tôi bắt đầu thu dọn bàn làm việc của mình. Dọn xong, tôi tranh thủ nghịch điện thoại một lúc, một bàn tay mảnh khảnh đưa chiếc cốc sứ trắng trước mặt tôi.
“Pha cho tôi một tách cà phê.”
Tôi ngước nhìn người trước mặt, bàng hoàng không thể tin đươc.
Là Thời Nam!
Anh ta mặc một bộ âu phục màu xám đen, nhìn có vẻ trưởng thành và gợi cảm hơn, anh ta nhướng mày: “Đã lâu không gặp, Ninh Manh.”
“Đã lâu không gặp.”
Tôi cầm chiếc cốc và chạy biến đi.
Trong khi đợi nước nóng, tôi nhanh chóng nhắn WeChat cho Hướng Noãn.
[Noãn Noãn, cậu biết gì không?! Ông chủ của mình là Thời Nam, là Thời Nam đó!!!!]
Noãn Noãn bình tĩnh giải thích cho tôi:
[Cậu không biết sao? Lục thị đã được Thời Nam mua lại, hiện tại anh ấy là chủ tịch một tập đoàn lớn kinh doanh nhiều lĩnh vực đó! Ông chủ của cậu có là anh ấy thì cũng dễ hiểu mà!]
[Lục Khả Khả thì sao?]
[Hmm… không rõ lắm, nghe nói cha cô ta đã mất tích khi đang ở tù. Chậc chậc, chỉ có thể là ác giả ác báo thôi]
Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Đây phải chăng là hiệu ứng cánh bướm do sự tái sinh của tôi mang lại?
*Hiệu ứng cánh bướm: giải thích đơn giản là một thay đổi nhỏ của quá trình có thể dẫn đến một thay đổi lớn của kết quả.
[Cậu đang ở trụ sở công ty nào của anh ấy vậy?]
[Mình cũng không biết nữa, chắc là trụ sở chính, vừa nãy anh ta còn nhờ mình pha cà phê đây!]
[Mình như vừa phát hiện ra một bí mật động trời vậy!!!]
10
Trong thời gian rảnh rỗi, tôi đã kiểm tra hoạt động kinh doanh chính của công ty của Thời Nam.
Phải nói rằng tầm nhìn của anh ta rất tốt. Các ngành liên quan đều là ngành mới nổi, một số ngành trong đây sẽ trở nên vô cùng hot trong vài năm tới.
Trái tim tôi ngừng đập.
Phải chăng Thời Nam cũng trùng sinh như tôi?
“Chúng ta cùng ăn trưa nhé?”
Một giọng nói trầm khàn cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Thời Nam mỉm cười nhìn đồng hồ, dựa vào cửa chờ tôi.
“Hôm nay chắc không được rồi, Thời tổng. Tôi còn có vài kế hoạch khác.”
Tôi thẳng thừng từ chối anh ta.
Anh mím môi, ánh mắt âm u không rõ: “Ninh Manh, anh là bạn học cũ lâu ngày không gặp, em không có gì để nói với anh sao?”
Không có tâm trạng. Tôi nghĩ rằng tôi đã biểu hiện đủ rõ ràng.
Thấy tôi vẫn muốn từ chối,Thời Nam cầm túi của tôi và kéo tôi vào thang máy mà không có bất kỳ lời giải thích nào.
“Yên tâm, anh sẽ không lãng phí nhiều thời gian của em, hơn nữa anh cũng sẽ không ăn thịt em, em không cần phải hoảng sợ như vậy!”
Tôi gật đầu như chim cút. Anh là ông chủ mà, anh nói đúng là đúng!
Thời Nam chọn một phòng bao với không gian riêng tư, ấm cúng.
Anh ta gọi rất nhiều món tôi từng thích, anh đánh vỡ sự im lặng trước: “Mấy năm nay em thế nào?”
Tôi ngập ngừng: “Rất tốt!”
Anh ta gật gật đầu: “Thật xin lỗi, lúc trước đã làm phiền em rồi!”
“Chúng ta có thể quay lại quá khứ không? Giống như… khi chúng ta còn nhỏ.”
Anh ta nhìn tôi chân thành và có chút quan tâm.
“Ha ha, lúc đó còn nhỏ, ngốc nghếch thôi. Giờ thì mọi chuyện đều ổn cả rồi.”
Tôi khịt mũi xấu hổ.
Anh ta cười nhạt với chính mình và liên tục gắp đồ ăn cho tôi. Bữa cơm này tôi ăn một cách đau khổ.
Càng ngày tôi càng không thể hiểu nổi anh ta nữa. Cũng may Thời Nam rất công tư phân minh, anh ta cũng không làm khó dễ gì tôi cả.
Ngoài việc thỉnh thoảng pha cà phê và giao tài liệu cho anh ấy, chúng tôi thực sự rất ít phải nói chuyện với nhau.
Cho đến sau này, tôi luôn nhận được một số món quà nhỏ trên bàn của mình. Đôi khi nó là một chiếc vòng cổ, đôi khi nó là một chiếc túi.
Tôi đã suy nghĩ kỹ và quyết định trả lại những thứ này cho anh ta. Tôi đẩy cửa phòng làm việc của anh ấy và tìm kiếm xung quanh nhưng anh ta không có ở đó.
Nhưng tôi đã khám phá ra một điều làm tôi khiếp sợ. Hóa ra anh ấy có thể nhìn rõ vị trí làm việc của tôi trong văn phòng của anh ấy.
Cái gọi là bức tường đó thực ra chỉ là một tấm kính lớn.
11
Sau khi biết sự thật, tôi đã bỏ chạy ra ngoài và không quay lại.
Một chiếc Maybach màu đen đỗ ở tầng dưới ký túc xá thu hút rất nhiều người đến xem.
Thời Nam đang đứng dựa vào xe, anh ta mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen. Ánh đèn đường kéo dài dáng người mảnh khảnh của anh ta.
Anh ta vẫy tay với tôi, tôi đóng cửa sổ lại để không nhìn anh ta nữa. Sáng hôm sau, xe của Thời Nam vẫn đỗ ở đó.
Đôi mắt anh ta đỏ hoe, như thể đã không ngủ cả đêm. Tôi lặng lẽ lướt qua anh ta. Anh ta không biết từ lúc nào đã ôm tôi từ phía sau, bên tai còn nghe thấy tiếng thì thào có chút ủy khuất
“Ninh Manh, sao em cứ tránh mặt anh? Anh làm gì sai đều sẽ có thể sửa đổi, em đừng bỏ mặc anh được không…”
Tôi bình tĩnh thoát khỏi vòng tay anh ta và lùi lại một bước.
“Thời tổng, có phải là anh có hiểu lầm gì với tôi rồi không?”
“Manh Manh, em còn chưa tha thứ cho anh sao? Không, không…”
Vẻ thất vọng hiện lên trên khuôn mặt của Thời Nam, anh ấy lắc đầu với một nụ cười và nhìn tôi dịu dàng.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng ngủ xa lạ. Quay lại, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Thời Nam, tôi đã bị sốc.
Anh ta nghiêng người, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Tôi nhặt chiếc gối chỉ vào anh ta và đe dọa: “Anh làm gì vậy? Đừng có làm càng, tôi báo cảnh sát đấy.”
Anh ta trấn an tôi, cố gắng làm tôi bình tĩnh lại.
“Manh Manh, đừng sợ! Yên tâm! Anh sẽ không làm em bị thương đâu!
“Hôm trước anh có một giấc mơ…”
Anh kể lại chuyện kiếp trước của chúng tôi. Đúng như tôi dự đoán, Thời Nam cũng trọng sinh.
Hình ảnh Thời Nam trước mắt tôi dần dần trở nên trùng khớp với dáng vẻ của anh ta ở kiếp trước.
Nghe giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc, ký ức ngày xưa dần hiện về, tôi bắt đầu gục ngã và khóc.
“Đừng chạm vào tôi! Tại sao vẫn không chịu buông tha cho tôi dù tôi đã cố gắng cách xa anh như vậy?”
Tôi đã dần quên đi những ký ức đau thương kia, tôi rõ ràng đã bắt đầu một cuộc sống mới.
Tuy nhiên, mỗi lần Thời Nam xuất hiện, tôi thấy mình vẫn không thể thoát khỏi những bóng đen đó.
Tôi sẽ không bao giờ có thể yêu thêm bất cứ ai nữa, vì chính những những bóng đen độc ác đó đã cướp đi khả năng yêu thương của tôi.
Thời Nam kéo tôi vào lòng, thận trọng an ủi: “Manh Manh, đừng sợ! Không ai có thể làm tổn thương em nữa, chúng ta hãy bắt đầu lại cuộc sống mới nhé!”
Tôi suy sụp và lắc đầu.
“Đừng! Đừng! Đừng! Làm ơn tha cho tôi…”
“Manh Manh”
Nhìn thấy gương mặt tôi tái nhợt không ngừng cầu xin anh ta, anh ta uất ức quỳ rạp trên mặt đất, giống như linh hồn đã bị vỡ vụn.
Kể từ đó, tôi không bao giờ gặp lại Thời Nam nữa.
Không có anh ta trong cuộc đời này, tôi đã có một cuộc sống rất êm đềm và giản dị.
Ngoại trừ lâu lâu tôi vẫn nhận được những món quà không tên không tuổi.
Tôi đã không còn hay nhớ tới sự tồn tại của anh ta nữa.
[HOÀN CHÍNH VĂN]