Ngoại truyện: Chuyện của Thời Nam
Tôi thích một cô gái.
Tên cô ấy là Ninh Manh, cô ấy đứng đầu trong những đứa trẻ ở khu nhà chúng tôi.
Cô ấy cũng có cha mẹ li dị như tôi, đều là những gánh nặng bị bỏ rơi, nhưng cô ấy dũng cảm hơn tôi rất nhiều.
Để tôi được đi học, mẹ tôi đã làm một lúc ba công việc, ngày nào cũng đi sớm về muộn.
Có một số tin đồn trong khu phố. Tôi luôn muốn xé toạc miệng những người đó ra nhưng mẹ luôn nói với tôi là phải nhẫn nhịn, chịu đựng.
Cố lên! Lớn lên nhanh một chút, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà!
Trong cầu thang, tôi thấy Ninh Manh nhẹ nhàng dùng đạo lý phản bác lại các bà dì hay nhiều chuyện, khiến cho các dì ấy tức muốn chếc.
Khoảnh khắc đó, toàn thân cô gái nhỏ bừng sáng.
Tôi vô cùng ghen tị với cô ấy vì cô ấy luôn vô tâm, chỉ làm những gì mình cho là đúng, không bao giờ để thế giới bên ngoài quấy rầy đến mình.
Chúng tôi học cùng lớp ở trường trung học.
Một cách tự nhiên, chúng tôi đi học cùng nhau và dần dần trở nên thân thiết với nhau. Mỗi khi tan học, Ninh Manh luôn có chuyện mới để nói. Cô ấy luôn tràn đầy năng lượng.
Ngay cả khi tôi không làm gì, miễn là ở bên cô ấy, tâm trạng của tôi sẽ tốt hơn.
Tôi phải ở bên cô gái này trong tương lai. Ra trường, tôi bắt đầu theo đuổi cô ấy.
Nhưng số phận vẫn luôn thích trêu đùa con người, trói buộc lấy tôi. Tôi từ chối lời tỏ tình của một cô gái như thường lệ. Sau đó, không biết vô tình hay cố ý, luôn có người đến muốn gây sự với tôi.
Mãi sau này tôi mới biết cô gái đó là đàn chị khóa trên,Lục Khả Khả, thiên kim tiểu thư nhà họ Lục.
Cô ta cứ ép tôi phải cúi đầu trước cô ta. Tôi muốn nghỉ học, tôi muốn đánh cho tụi chó đó một trận thật thảm, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng mẹ mệt mỏi, tôi chỉ biết chịu đựng.
Hai năm nữa thôi là tôi tốt nghiệp rồi, tôi phải chịu đựng!
Ninh Manh lại dùng cách của mình để bảo vệ tôi hết lần này đến lần khác. Tôi ngày càng thân thiết với cô ấy hơn và kết quả là cô ấy cũng bị bắt nạt giống tôi.
Hai chúng tôi cùng nhau vượt qua, hứa là sẽ cùng nhau rời khỏi thành phố C này.
Nhưng chúng tôi đã đánh giá thấp sự xấu xa của bản chất con người.
Vào ngày thi đại học, tôi bị Lục Khả Khả bắt cóc, cô ta nhốt tôi trong một tòa nhà xưởng bỏ hoang, cố gắng cắt đứt hy vọng cuối cùng của tôi.
Ninh Manh không biết đã đến từ lúc nào, dụ cho mấy tên bảo vệ ra chỗ khác, tạo cơ hội cho tôi mau chóng rời khỏi đó.
Tôi muốn quay lại và cứu cô ấy, nhưng khi nhìn lại thấy đám đông đuổi theo, tôi biết mình chỉ có thể chạy về phía trước.
May mắn thay, có cảnh sát tuần tra trên đường. Tôi được đưa vào phòng thi, Ninh Manh cũng được cứu.
Nhưng chân của Ninh Manh bị gãy, cô ấy cũng bỏ lỡ kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó.
Nhìn bàn chân băng bó của cô ấy khiến tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi thề, món nợ này tôi sẽ phải trả lại cho Lục Khả Khả.
Điều an ủi duy nhất là tôi và Ninh Manh vẫn ở bên nhau. Chúng tôi cùng nhau đến thành phố A và sống một cuộc sống bận rộn nhưng hạnh phúc.
Vào năm thứ hai, kế hoạch kinh doanh của tôi có tiến triển và tôi đã nhận được một số tiền đầu tư lớn.
Tôi hào hứng nói với Manh Manh rằng chúng ta có thể định cư ở Thành phố A trong tương lai. Sau đó, tôi lần lượt nhận được một số khoản đầu tư và dự án bắt đầu hoạt động.
Sáu tháng sau, mẹ tôi ngã bệnh.
Tôi đang cần tiền gấp nhưng một trong những nhà đầu tư bất ngờ rút vốn, dự án đang trong giai đoạn quan trọng bị đình chỉ.
Tôi nhận được một cuộc gọi của Lục Khả Khả. Cô ta cứ như âm hồn mãi không tiêu tan.
Cô ta nói rằng cô ta không muốn cùng Cố gia liên hôn. Chỉ cần tôi đồng ý cùng cô ta kết hôn, cô ta sẽ giúp tôi giải quyết mọi vấn đề.
Tôi chặn cô ta ngay lập tức.
Tôi bắt đầu kêu gọi đầu tư khắp nơi ngày đêm, nhưng mẹ tôi không thể cầm cự được nữa và phải cần đến những chuyên gia có tay nghề cao nhất thành phố C để phẫu thuật cho mẹ tôi.
Hiện tại, chỉ có Lục Khả Khả có thể giúp tôi.
Sau khi do dự một lúc lâu, tôi đồng ý với yêu cầu của cô ta.
Khi tôi nhận được cuộc gọi từ Manh Manh, cảm giác tội lỗi chiếm lấy tôi.
Sau đám cưới, tôi liền lao về nhà. Nhìn thấy những mảng lớn sơn xịt màu đỏ khó coi trên bức tường trước cửa, tôi liền hiểu đã bị Lục Khả Khả chơi một cú.
Mọi thứ về Manh Manh biến mất, tôi vô cùng hoảng loạn. Tôi gọi điện cho cô ấy liên tục nhưng không ai bắt máy. Tôi buộc bản thân mình phải bình tĩnh.
Việc cần làm bây giờ là giải quyết thấu đáo mọi chuyện với Lục Khả Khả. Nếu chúng tôi không thoát khỏi người phụ nữ điên rồ này, tôi và Manh Manh sẽ không thể có được cuộc sống bình yên bên nhau.
Tôi đã lên một kế hoạch vô cùng mạo hiểm. May mắn thay, vài ngày sau, tôi cuối cùng đã liên lạc được với Manh Manh. Sau khi chắc chắn rằng cô ấy đã an toàn, tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.
Tôi giả vờ thâm tình với Lục Khả Khả và thuyết phục cô ta đầu tư một nửa số vốn lưu động của Lục thị vào dự án của tôi.
Chẳng mấy chốc, Lục thị kiếm về được rất nhiều tiền. Lão già Lưu tổng ném cho tôi vài phần tài sản chẳng đáng là bao nhiêu của Lục thị và giả vờ để cho tôi tiếp tục điều hành Lục thị.
Tôi phát hiện ra được lỗ hổng trong báo cáo tài chính của Lục thị và dần dần thu phục các đối tác và cổ đông của Lục thị.
Ngay sau khi phần vốn của Cố thị bị rút về, Lục thị đã hoàn toàn trở thành cái vỏ rỗng tuếch. Cố thiếu gia say mê Lục Khả Khả nhiều năm như vậy, khả năng chỉ có cô ta mới có thể tác động Cố thị rút vốn về.
Một vở kịch chứng minh tình yêu và gạt bỏ các mối quan hệ được dàn dựng. Sự điên rồ của Lục Khả Khả nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Lục thị sụp đổ nhưng Manh Manh của tôi cũng biến mất.
Trợ lý của tôi báo cáo lại là chỉ có thể tìm thấy thi thể của Manh Manh mà thôi. Tôi vẫn không tin cho đến khi tận mắt nhìn thấy thi thể nát bươm của Manh Manh nằm trước mặt tôi.
Tôi đã sai rồi!
Ván cược này người mất tất cả không phải Lục Khả Khả mà là tôi!
Sau này, ngoài việc quản lý công ty, tôi chỉ có hai việc trong cuộc sống hàng ngày.
Một là tìm cách đoàn tụ với Manh Manh.
Hai là tra tấn Lục Khả Khả bằng nhiều cách khác nhau. Tôi đánh gãy chân Lục Khả Khả và giam cô ta dưới tầng hầm.
May mắn thay, tôi đã tìm được một vị cao nhân. Ông ấy nói chấp niệm của Manh Manh quá lớn, khiến cho cô ấy không thể siêu thoát. Ông ta muốn cầu siêu cho Manh Manh.
Vì vậy, tôi đã tiêu hết tiền của mình để làm việc thiện nhân danh Manh Manh. Tôi gửi Lục Khả Khả – người hiện đã mê sảng đến bệnh viện tâm thần.
Từ bỏ phần còn lại của cuộc đời mình, tôi kết thúc cuộc đời mình ở tuổi ba mươi.
Ngày trọng sinh trở về, tôi sớm đã bắt đầu đối phó với Lục gia, nhưng khoảng cách giữa tôi và Manh Manh ngày càng xa.
Tôi biết cô ấy ghét tôi và cô ấy cũng nên ghét tôi.
Tôi đã cố gắng hết sức để bù đắp cho cô ấy, để được gần cô ấy dù chỉ là một chút nhưng cô ấy luôn tránh né tôi như thể tôi là một loài rắn độc nguy hiểm.
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ thận trọng, sợ hãi của cô ấy, tôi lại cảm thấy xót xa. Nếu không gặp tôi, cô gái này sẽ mãi giữ được sự nhiệt tình và sôi nổi như một mặt trời nhỏ.
Tôi chỉ muốn gặp cô ấy thêm vài lần nữa và ở bên cô ấy lâu hơn một chút thôi. Tôi không ngừng nghĩ về điều đó cho đến khi cô ấy suy sụp, khóc đến khàn giọng cầu xin trong nhà tôi.
Tôi thực sự đã làm tổn thương cô ấy quá nhiều.
Nếu cô ấy có thể sống tốt hơn khi không có tôi, thì tôi sẽ tình nguyện biến mất.
Nhưng tôi vẫn không nhịn được quan tâm đến cuộc sống của cô ấy, lặng lẽ giúp cô ấy có một cuộc sống êm đềm, bình an nhất.
[HOÀN]