HY VỌNG Ở MÙA XUÂN TỚI – 2

7
Sau Diệp Hi, tôi đã nhân giống một con sếu đầu đỏ khác.

Đúng như dự đoán của tôi, lần này cuối cùng cũng nhân giống thành công một con sếu đầu đỏ thuần chủng, không phải loài đột biến như Diệp Hi.

Cả buổi chiều, tôi đắm chìm trong niềm hân hoan, phấn khởi trước sự ra đời của sếu đầu đỏ, xem đi xem lại các dữ liệu về cơ thể của nó, vui tới nỗi không bỏ xuống được, điện thoại trên bàn đã rung mấy lần mà tôi vẫn không hay biết gì.

Khi tôi hoàn thành việc kiểm tra dữ liệu của sếu đầu đỏ thì đã mười giờ tối. Tôi quên khuấy mất rằng tám giờ tối phải cho Diệp Hi ăn sữa.

Tôi bực mình chuẩn bị xong sữa bột, chạy đến phòng của Diệp Hi thì thấy con rắn nhỏ đang nằm bất động trên giường, lông mi dài rũ rượi, dáng vẻ đói bụng vô cùng.

Nghe thấy động tĩnh ở cửa, nhóc lười biếng nhướng mắt liếc tôi một cái, sau đó lập tức tức giận quay đầu đi.

Tôi ôm nó lên, bế đầu cho nó bú sữa nhưng thằng nhóc này tính tình không bình thường, nhất quyết không bú sữa.

Tôi bất lực vô cùng, biết rằng nhóc con không hiểu nhưng vẫn nói:

“Làm sao thì em mới hết giận chị đây hả?”

Không ngờ Diệp Hi lại nói:

“Không..tha thứ…cho chị đâu!”

Tôi sửng sốt một hồi, bình sữa trong tay tôi rơi xuống đất, tiếng vang vọng khắp phòng.

Thằng nhóc này mới bảy tháng tuổi nhưng nó có thể hiểu tôi nói gì sao?

Ngay cả những đứa trẻ loài người khác cùng lắm cũng chỉ có thể vô thức bập bẹ vài từ như ba, mẹ, bà…khi chúng được bảy hoặc tám tháng tuổi.

Cảm thấy kỳ quái, tôi nhặt bình sữa dưới đất, bình tĩnh hỏi lại:

“Em vừa nói gì?”

Mặt thằng nhóc này đen thui, hờ hững nhìn tôi chằm chằm:

“Em đã nói là sẽ không tha thứ cho chị đâu!”

8
Tôi nhẹ nhàng nhìn nhóc con rồi hỏi lại:

“Em bắt đầu hiểu và học nói tiếng người từ khi nào vậy?”

Diệp Hi dường như cảm giác được có gì đó không ổn, ngẩng đầu nhìn tôi rồi không nói nữa. Nhìn dáng vẻ nhạy cảm của nhóc con này, trong lòng tôi càng thêm kỳ quái.

Giọng tôi dịu lại, nhẹ nhàng xoa đầu nhóc:

“Diệp Hi, nói cho chị biết đi, em học nói từ khi nào?”

Diệp Hi lại liếc nhìn tôi, mấp máy môi, đột nhiên dùng cánh tay nhỏ bé ôm lấy eo tôi, giọng nói nghèn nghẹn, giống như một đứa trẻ phạm lỗi.

“Em nghe thấy mọi người nói…và…còn có giọng nói trong điện thoại của chị nữa…nên em đã ghi nhớ rồi thử một chút…”

Nhóc con nói xong, tôi lặng người đi.

Nhà kính nơi chú rắn con này ở rất gần với phòng thí nghiệm của tôi, có lẽ một vài từ mà tôi thường nói chuyện với đồng nghiệp đã bị nhóc con này nghe thấy.

Sau khi tan làm, tôi vẫn hay dùng điện thoại để giải trí. Đôi khi tôi sẽ lướt Weibo một chút, cũng có đôi khi xem vài tập phim truyền hình.

Có lúc nhìn Diệp Xi ở trong phòng một mình thật nhàm chán, tôi sẽ đưa nhóc ra khỏi nhà kính để xem cùng tôi.

Diệp Hi vẫn luôn rất nghe lời, không ồn ào cũng không ầm ĩ, một chút cũng không giống đứa trẻ mới mấy tháng tuổi, lúc nào cũng mở to đôi mắt to xinh đẹp, nhìn theo tôi không chớp mắt.

Lúc đầu, tôi chỉ đơn thuần nghĩ rằng nhóc ấy quan tâm đến những thứ này nhưng tôi không ngờ rằng nhóc con lại đang thực sự học ngôn ngữ loài người từ video.

Thằng nhóc này chỉ mới bảy tháng, mới bảy tháng tuổi mà đã học được một ngôn ngữ chỉ bằng cách nghe và xem.

Tôi bắt đầu lo lắng về chỉ số IQ của nhóc rắn này có thể cao đến mức nào.

9
Ngay sau đó, tôi có tìm một bác sĩ tâm lý – Lưu Nhạc để anh ấy có thể giúp tôi đo chỉ số IQ của Diệp Hi.

Nhưng vừa nhìn thấy Lưu Nhạc, Diệp Hi bỗng nhiên trở nên hung dữ, dáng vẻ hiền lành, ôn hòa nháy mắt biến đi đâu mất.

Đuôi rắn của Diệp Hi dựng cao, cứng ngắc, ánh mắt dữ tợn, cảnh giác nhìn chằm chằm Lưu Nhạc, miệng phát ra tiếng rít xì xì cảnh cáo.

Có thể là ngày thường Diệp Hi cư xử quá giống một đứa trẻ con người, bộ dáng dính người luôn ôm lấy tôi, đáng yêu vô cùng nên tôi đã quên mất một chuyện!

Trong cơ thể của đứa nhóc này, tỷ lệ gen rắn cao hơn gen của loài người rất nhiều!

Vì vậy, khi tôi nhìn thấy khuôn mặt hung dữ như một con thú nhỏ ấy, tôi có cảm thấy hơi xa lạ.

Tôi đè nén cảm giác kỳ quái đang không ngừng lan ra trong lòng, đi tới sờ đầu cậu ấy, cố gắng nhẹ giọng an ủi.

“Ngoan nào Diệp Hi, để anh bác sĩ cho em làm vài bài kiểm tra nhé, có vậy thì sắp tới chị mới có kế hoạch tốt để bồi dưỡng cho em!”

Kế hoạch bồi dưỡng đương nhiên là giả, tôi đang đo lường mức độ nguy hiểm mà thằng nhóc này có mang tới cho xã hội loài người.

Hiện tại thì cũng có thể thấy là tốc độ phát triển tinh thần và thể lực của thằng nhóc này bỏ xa loài người.

Mặc dù các vật thí nghiệm rất quan trọng để duy trì giống nòi các loài và củng cố lại hệ sinh thái, nhưng chúng không được mang lại những mối nguy hiểm tiềm ẩn cho sự tồn tại của con người!

Diệp Hi lại nhìn tôi đáng thương, sau đó lạnh lùng liếc nhìn Lưu Nhạc đang đứng một bên nhìn đầy hứng thú.

Lưu Nhạc nghiêng đầu, nhếch khóe môi nở một nụ cười tinh nghịch, Diệp Hi thì vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt đỏ sẫm nhìn chằm chằm vào Lưu Nhạc đầy ý thù địch.

Nhóc con cắn môi dưới nhìn tôi, cuối cùng ngoan ngoãn gật đầu.

10
Lưu Nhạc nhướng mày xoa cằm, hai mắt phát sáng.

“Cục cưng biến dị thiên tài nhà cô đây sao? Gương mặt với ngũ quan này thì lớn lên nhất định sẽ là nam thần đó nha.”

Anh lại liếc nhìn cái đuôi rắn đang quấn quanh cánh tay của tôi nói”

“Đáng tiếc lại là một người rắn, nếu không thì tôi cũng muốn mượn chơi một chút!”

Tôi hờ hững trừng mắt cảnh cáo hắn:

“Bác sĩ Lưu, miệng anh mà không thối như vậy thì chúng ta đã có thể bạn tốt!”

Lưu Nhạc bĩu môi

“Nói đùa chút thôi mà, nhà khoa học nữ các cô cũng nhàm chán thật!”

Tôi lạnh mặt

“Lấy một đứa nhỏ còn chưa lớn ra làm trò đùa, tôi thấy anh còn nhàm chán hơn cả tôi nữa!”

Lưu Nhạc nhún vai

“Sao cũng được, cô nhàm chán như vậy nên độc thân suốt hai mươi lăm năm không đàn ông nào thèm thích, đáng đời lắm! Cô đợi đó đi, cô rồi sẽ độc thân tới cuối đời cho coi!”

“…”

Rồi hắn ta lại nhếch mép

“Nếu như đến lúc đó vẫn không ma nào thèm thích cô thì tôi sẽ miễn cưỡng thu nhận cô, vậy đi ha?”

Tức chết đi được! Nếu không phải đang nhờ vả hắn thì tôi muốn tát cho cái tên chết tiệt này hai cái mới hả giận!

Khi bài kiểm tra sắp bắt đầu, ngón tay út của tôi đột nhiên bị nắm nhẹ, nhìn xuống dưới thì thấy khuôn mặt thanh tú của Diệp Hi tràn đầy vẻ không vui nhưng một đôi mắt to màu đỏ sẫm lại nhìn tôi đầy háo hức.

“Lúc đi ra, em sẽ nhìn thấy chị ngay phải không?”

Kể từ ngày hôm đó, Diệp Hi nói chuyện bắt đầu lưu loát hơn.

Tôi cười nói:

“Đương nhiên, chị sẽ luôn đợi Diệp Hi mà.”

Nghe tôi nói vậy, Diệp Hi nhíu hàng mi rậm rạp, yên tâm đi theo Lưu Nhạc vào phòng.

11
“Anh khẳng định kết quả này là chính xác sao? IQ của thằng nhóc này chỉ có 120?”

Khi nhận được báo cáo về chỉ số IQ của Diệp Hi, trong lòng tôi nảy sinh nghi ngờ. Lưu Nhạc đẩy gọng kính, nhàn nhã ngồi ở trên ghế sofa:

“Theo kết quả kiểm tra hiện tại cho thấy, chỉ số thông minh của cậu ta đúng là 120.”

Chỉ số IQ của một người bình thường sẽ rơi vào khoảng từ 90 đến 100, 100 đến 120 có thể được coi là xuất sắc và 120 đến 140 sẽ được coi là thiên tài.

Với khả năng tiếp nhận siêu phàm của Diệp Hi trong bảy tháng qua, tôi tin chỉ số IQ của Diệp Hi phải cao hơn.

“Tôi không tin!”

“Nếu tôi là cô, tôi cũng sẽ không tin vào kết quả của báo cáo này.”, Lưu Nhạc híp mắt.

“Nhưng mà cô biết đó, tôi vẫn là một bác sĩ, cho dù tôi có lưu manh đến đâu thì vẫn phải giữ đạo đức nghề nghiệp của mình!”

Tôi im lặng không trả lời.

Lưu Nhạc thở dài:

“Nếu thật sự báo cáo này có sai sót thì chỉ có một khả năng duy nhất, nhưng không biết cô có thể tiếp nhận hay không?”

Tôi ra hiệu cho anh ta nói tiếp.

“Anh nói tiếp đi.”

Lưu Nhạc nghiêm mặt lại.

“Có thể không phải do kết quả kiểm tra có vấn đề, mà là do đối tượng kiểm tra có vấn đề.”

“Ý anh là gì?”

“Có nghĩa là đối tượng kiểm tra này có thể đã đoán trước được mục đích làm bài kiểm tra IQ nên đã cố ý làm sai câu hỏi nhằm đánh lạc hướng.”

Nghe giả thuyết vô lý này từ anh ta, tôi chỉ cảm thấy buồn cười:

“Thằng nhóc này chỉ mới bảy tháng tuổi như một tờ giấy trắng, cái gì cũng không biết, làm sao có thể suy tính sâu như vậy được?”

Lưu Nhạc bình tĩnh nhấp một ngụm trà, liếc tôi một cái:

“Nếu thằng nhóc này có thể học một ngôn ngữ khi chỉ mới bảy tháng tuổi thì tôi cho rằng không gì không thể!”

“…”

Quả thật, cho dù Diệp Hi có phát triển sớm đi nữa thì tốc độ này vẫn là không bình thường.

Lưu Nhạc đặt tách trà xuống, dừng một chút lại nói:

“Đương nhiên, cũng có khả năng người rắn này có thiên phú về ngôn ngữ, hơn nữa chỉ số thông minh 120 cũng không thấp.”

Tôi thở dài

“Ý anh là, chúng ta có thể đang lo lắng vô cớ sao?”

“Ai biết được chứ!”

Lưu Nhạc nhún vai

“Đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, còn xử trí thế nào thì tùy cô.”

Bình luận ✿

Trang này không cho phép sao chép nội dung

Discover more from Blue Sunny

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading