MIỂU MIỂU THANH THƯ – 1

Trăng treo trên đỉnh núi, sương xuân ngày càng dày.

Ta đang mặc một thân sam y bằng lụa mỏng, xoắn lượn lờ eo thon, đang vặn mình cố trốn trong một góc tối.

Gió lạnh mơn man làn da, ta không nhịn được run rẩy, xoa xoa cánh tay, có chút chột dạ: “Hệ thống, ngươi cảm thấy cách này ổn thật sao?”

Hệ thống:
【 Xin ký chủ hãy yên tâm, không một nam nhân nào có thể cưỡng lại được một mỹ nhân mềm mại nhào vào lòng mình. Lần này, người chắc chắn sẽ công lược thành công Cố Thanh Thư.】

Ta trợn tròn mắt: “Ủa sao lần trước lúc ngươi kêu ta làm nữ tử khuê tú, ngươi cũng nói y chang như vậy mà?”

Hệ thống: 【Xui thôi…】

Ta vừa định nói tiếp thì từ xa xa truyền đến tiếng bước chân vô cùng vội vã.

Hệ thống lo lắng nói: 【Ký chủ đừng có hoang mang nữa, tập trung tinh thần đi, Cố Thanh Thư tới rồi kìa! 】

Dưới ánh trăng mờ ảo, bóng dáng cao gầy kia ngày càng gần. Trước khi có thời gian để nghĩ thì ta đã vặn người, giả bộ té cái đụi xuống đất!

Vừa vặn đáp ngay trước mặt Cố Thanh Thư.

Ta nghiến răng nhéo eo một cái thật mạnh, ngước đôi mắt ngấn nước, run rẩy thì thào: “Sư huynh, muội bị ngã rồi.”

Cố Thanh Thư dừng bước.

Hắn trong tay cầm trường kiếm, mặc y phục gấm đen, thân hình cao lớn, khi hắn cúi đầu nhìn ta, đáy mắt lạnh tựa hồ có sương tuyết ngàn năm.

“Khương Miểu, đứng dậy.”

Tuy là chỉ nói đúng một câu lạnh lùng buốt giá… thôi còn đỡ hơn là hắn làm lơ ta!

Ta khẽ cắn môi, dùng giọng điệu dụ dỗ nói: “Miểu Miểu bị ngã đau quá, chắc sư huynh phải ôm ôm mới đứng dậy được a ~!”

Đôi mắt hạnh nhân mờ mịt hơi nước, bị gió lạnh thổi đến mức ửng đỏ lên.

Sam y kiều diễm, cảnh xuân thơ mộng…

Hệ thống không ngừng hò reo bên tai ta: 【 Tốt lắm, tốt lắm ký chủ ơi, mỹ nhân kiều diễm, cảnh xuân đẹp động lòng người, còn sợ không hạ được hắn hay sao?】

Nhưng vui có sớm quá không vậy hệ thống ơi?

Cố Thanh Thư nhìn ta chằm chằm, ánh mắt hắn còn đen hơn trời đêm kia. Hắn bỗng nhiên hơi nhíu mày, trầm mặt xoay người bỏ đi.

Cái tên tiểu tử chết tiệt này, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt thôi có phải không?

Trong lòng ta tức chếc đi được, hai mắt bao phủ một lớp sương mờ hắc ám.

Một chiếc áo choàng đen có mùi gỗ tuyết tùng phủ lên người ta, nhuốm sương và vẫn còn hơi ấm, khi ta ló đầu ra, Cố Thanh Thư đã đi rồi.

Khoác lên người chiếc áo choàng đen, ta vừa mắng cái ý tưởng vừa rồi của hệ thống vừa nhìn bóng dáng ẩn hiện dưới ánh trăng ở phía xa kia.

Bước chân của Cố Thanh Thư, tựa hồ có chút lảo đảo.

2
“Lần thứ ba mươi lăm mời Cố Thanh Thư đi thưởng hoa, bị cự tuyệt.”

“Lần thứ bảy mươi hai mời Cố Thanh Thư đi du hồ, bị cự tuyệt.”

“Kế hoạch thiếu nữ ngây thơ công lược, đã thất bại.”

“Kế hoạch nữ tử khuê tú công lược, đã thất bại.”

Nhìn tờ giấy đầy dấu thập đỏ, ta xoa trán thở dài, giơ tay viết thêm một dòng.

“Kế hoạch mỹ nhân diễm lệ mềm mại công lược, cũng thất bại luôn.”

Một đứa độc thân từ trong bụng mẹ suốt 20 năm như ta vậy mà vừa xuyên sách đã bị cái hệ thống quái quỷ này giao nhiệm vụ công lược Cố Thanh Thư, một đệ tử phái Phù Dao thanh lãnh cấm dục

Cố Thanh Thư lạnh như một tảng băng vạn năm, cứ như một thần tiên bị đày xuống nhân gian này, không dính lấy một chút bụi trần nào.

Nhiệm vụ của ta là khiến huynh ấy động tình và hoàn toàn yêu ta, nếu công lược thất bại, ta sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt tàn khốc của hệ thống.

Đã hơn nửa năm kể từ khi ta xuyên thành nữ đệ tử của phái Phù Dao này, ta đã cố gắng hết sức để lấy lòng Cố Thanh Thư.

Lúc đầu, Cố Thanh Thư cũng lịch sự từ chối với nhiều lý do khác nhau, nhưng sau đó hắn chỉ phớt lờ ta và lần nào cũng lạnh lùng bỏ đi.

Tính ra, hắn đã không nói chuyện với ta nhiều ngày rồi.

Đó là lý do tại sao hôm nay ta đành nghe theo ý kiến não tàn của cái hệ thống chó đó, ăn mặc thiếu vải, sắm vai một mỹ nhân kiều diễm, đợi hắn đi luyện kiếm về rồi và giả vờ té trước mặt hắn.

Té ngã, nhào vào vòng tay hắn. Mọi chuyện thuận lợi theo kế hoạch nhưng mà phản ứng của Cố Thanh Thư có chút kỳ quái nha!

Nói gì thì nói, kế hoạch công lược lần này cũng thất bại toàn tập!

【 Ký chủ, ta biết sai rồi. 】

Hệ thống lí nhí phát ra âm thanh như muỗi kêu.

Ta nằm liệt trên giường, bơ phờ: “Ngươi cảm thấy Cố Thanh Thư sẽ thích người như thế nào?”

Hệ thống rơi vào im lặng.

“Ta đúng là não heo mà, ngươi là cái hệ thống ngu xuẩn nhất trần đời này, hỏi ngươi cũng vô dụng.

Aida, hay là ngươi tiết lộ một chút về hình phạt nếu công lược thất bại đi, để có gì ta còn tự chuẩn bị hậu sự cho chính mình trước cũng được á!”

Sau một hồi im lặng, hệ thống đột nhiên kêu lên: [Ký chủ!!! Ta nghĩ ra rồi!!!!]

Ta giật mình đứng dậy, màng nhĩ của ta như muốn nổ tung.

“Ngươi hét cho điếc tai ta luôn đi!!!”

Hệ thống ngữ khí vui vẻ, liền nói: 【Ký chủ đừng nóng, hay là chúng ta đổi mục tiêu công lược đi. 】

Còn có thể như vậy sao?

Ngay lập tức, niềm hy vọng trong lòng ta lại được thắp lên một lần nữa.

“Hệ thống, ngươi là thần hộ mệnh của ta!!!”

Sau một đêm cân nhắc, ta và hệ thống nhất trí quyết định rằng mục tiêu công lược mới sẽ là người vừa mới bái sư ở môn phái ta, Thập Lục đệ.

Tiểu đệ này ôn nhuận nho nhã, toàn thân toát lên vẻ trăng sáng gió thoảng – Thẩm Tễ Dung.

3
Hôm sau, ta đã thức dậy từ sớm, trang điểm chải chuốt một phen. Trong suốt lớp học buổi sáng, ta cứ ngó tới ngó lui, tìm kiếm Thẩm Tễ Dung, lại trong lúc lơ đễnh chạm mắt cùng Cố Thanh Thư vô số lần, gánh thêm hàng trăm ánh nhìn lạnh lùng từ Cố Thanh Thư trên người.

Lần này ta không cố gắng né tránh nữa mà trừng mắt nhìn lại hắn.

Nhìn gì mà nhìn? Tưởng ai cũng mê huynh sao, đúng là cái đồ tự mình đa tình!

Người mà bà đây đang tìm kiếm không phải huynh đâu đó nha!

Tan học, ta trực tiếp vòng qua người Cố Thanh Thư, chặn đứng người đang đứng trước hắn – Thẩm Tễ Dung.

Thiếu niên mặt như đẹp như ngọc, bạch y thắng tuyết, nhẹ nhàng hành lễ với ta: “Khương sư tỷ!”

Ta cười nói: “Thập lục đệ, thật tình cờ gặp được đệ ở chỗ này.”

Thẩm Tễ Dung cười khúc khích hỏi lại ta: “Tình cờ? Không phải buổi sáng chúng ta học cùng lớp sao sư tỷ?”

Ta thầm mắng bản thân ăn nói ngớ ngẩn gì đâu.

Trước đây, mỗi lần muốn gặp Cố Thanh Thư, ta luôn giả vờ tìm nhiều cớ để tình cờ gặp hắn, lời đầu tiên khi gặp hắn cũng đều là:

“Sư huynh, thật tình cờ gặp được huynh ở đây nha!”

Vừa nãy quen miệng, vừa mở miệng nói liền không dừng lại được, aida!

Ta vội vàng giải thích: “Sư tỷ đùa với đệ thôi mà, haha…”

Liếc qua khóe mắt, ta thoáng thấy Cố Thanh Thư đang đi về phía bên này.

Ta lập tức thẳng lưng, cố ý cao giọng nói: “Thập lục sư đệ, nghe nói gần đây hồ Trác Quang phong cảnh rất đẹp, không biết ngươi có rảnh không, cùng sư tỷ chèo thuyền du hồ thưởng thức một chuyến?”

Bước chân Cố Thanh Thư thoáng dừng lại.

Thời khắc này ta cảm thấy kiêu ngạo vô cùng.

Huynh xem đi Cố Thanh Thư ơi! Ai kêu huynh từ chối ta, bây giờ bổn cô nương không thèm huynh nữa đâu!

Vì lời mời phô trương của ta mà các sư đệ xung quanh đều đang nhìn sang bên này.

Hai mắt Thẩm Tễ Dung mở to chớp chớp, vành tai lại hiện lên một vệt ửng hồng. Hắn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hỏi ta: “Tễ Dung rất vinh hạnh được bồi sư tỷ du hồ một chuyến.”

Lúc này á, lưng ta thậm chí còn thẳng hơn nữa. Huynh có nghe thấy gì không Cố Thanh Thư ơi?

Không phải là sư muội của huynh vụng về xấu xí, mà chính Cố Thanh Thư huynh có mắt mà không biết Thái Sơn há há!

Những lời “vô cùng vinh hạnh” của Thẩm Tễ Dung phải nói là đưa ta lên ta chín tầng mây.

Ta hoàn toàn không để ý, một luồng kiếm khí lạnh lẽo vụt qua bên cạnh, phản ứng lại thì thấy rằng một nửa ống tay áo của Thẩm Tễ Dung đã bị cắt rơi lả tả xuống đất.

“…”

Phía sau hắn còn có mấy cây trúc xanh, đều bị một kiếm chém gãy ngang. Cành trúc rơi xuống đất, lá trúc xanh theo gió bay ta tả. Cảnh tượng đìu hiu, quỷ dị vô cùng!

Cố Thanh Thư tra kiếm vào vỏ, ánh mắt lạnh lùng: “Trượt tay.”

4

Mọi người hoang mang, không hiểu mới sáng ra ai đã chọc đại sư huynh nổi giận. Không chỉ chém nát xiêm y may từ lụa lưu nguyệt đắt đỏ của Thập lục đệ mà còn dám to gan chặt đứt mấy cây trúc mà sư tôn yêu thích nhất, khiến sư tôn tức tới mức cả ngày đều thổi râu trừng mắt, sắc mặt không tốt.

Thẩm Tễ Dung thì ngược lại, không tức giận mà thậm chí còn từ chối tiền bồi thường của vị đại sư huynh này.

Lúc này đây, hình tượng Thẩm Tễ Dung trong mắt ta ngày một sáng.

Quả là một vị công tử hào hoa phong nhã, tính tình phóng khoáng, nhu thuận ôn hòa.

Ta vô cùng vừa ý với đối tượng công lược đã chọn lần này. Tảng băng ngàn năm Cố Thanh Thư kia giờ sao mà có cửa so sánh cho được?

Trong lúc vừa ăn dưa vừa xem *thoại bản, ta chợt nhận ra cuối cùng cũng đến giờ Thân rồi, cũng là sẽ đến giờ hẹn với Thẩm Tễ Dung.

(*Thoại bản là một cách gọi khác của tiểu thuyết. Nó xuất hiện vào đời Tống và được coi là tiền thân của tiểu thuyết theo nghĩa hiện đại.)

Ta nhanh chóng sửa soạn, đổi sang một bộ xiêm y Nguyệt Hoa Cẩm Tiên bằng gấm mới mua.

Nhìn bản thân trong gương, người trong gương có đôi má trắng như tuyết mỏng, lông mày đen nhánh thanh thú, vòng eo nhỏ gọn cùng thân hình kiều diễm.

Ta gật đầu đắc ý, vô cùng hài lòng.

Nước trong hồ Trác Quang trong veo xanh biếc một màu, một chiếc thuyền tranh thong thả trôi, gợn sóng lăn tăn.

Thẩm Tễ Dung và ta ngồi trên thuyền cũng im lặng. Bầu không khí có chút khó xử.

“Sư tỷ, cảnh hồ rất đẹp, hay là chúng ta đi dạo một lúc đi?”

Khi ta còn đang mải mê suy nghĩ về kế hoạch công lược thì Thẩm Tễ Dung đã lên tiếng để phá vỡ bầu không khí gượng gạo này.

Cũng được, phong cảnh bên ngoài quả thực rất đẹp, đi dạo quanh một chút cũng không mất gì!

Khi đang đi dạo, ta cũng không giấu giếm gì mà hỏi thẳng Thẩm Tễ Dung:

“Sư đệ thích kiểu nữ tử như thế nào?”

Thẩm Tễ Dung sững sờ.

Hắn ta chưa kịp trả lời thì một tia nước bất ngờ từ bắn mạnh lên người hắn. Có ai đó đã ném một vài viên đá lớn xuống hồ và thật trùng hợp, tất cả nước chỉ bắn tung tóe lên người Thẩm Tễ Dung.

Hắn vắt vạt áo ướt sũng, tay lau nước trên mặt, vẻ mặt có chút ngượng ngùng nói: “Sư tỷ, hay chúng ta vào trong nói chuyện đi.”

Lời vừa dứt, lại có thêm mấy tảng đá lớn bay ta. Lần này thì khỏi nói, hắn trực tiếp ướt từ đầu đến chân.

Ta tránh sang một bên, vuốt trán và thở dài một hơi. Thật đáng tiếc a ~!

Hai chúng ta đành tuyệt vọng mà bơi vào bờ. Nhìn Thẩm Tễ Dung bây giờ bèo nhèo tơi tả vô cùng, ta đành bảo hắn quay về thu dọn trước.

Ta chán nản lang thang khắp hồ, thề trong lòng sẽ đánh cho cái tên xấu xa nào dám phá đám chuyện tốt của ta.

Lúc đi đến đình nhỏ bên hồ, ta nhìn thấy một bóng đen, nhìn quen lắm nha! Ta dụi dụi mắt, nhìn kỹ hơn thì ngạc nhiên.

Là Cố Thanh Thư.

Dưới ánh chiều tà của hoàng hôn, đôi mắt của Cố Thanh Thư đẹp một cách lạ thường.

Mặt mày hắn u ám như bị ai cướp sổ gạo, tay cầm trường kiếm, bên chân vẫn còn một vài viên đá nằm rải rác.

Nháy mắt, ta hiểu rồi!

Ta tức giận xông ra trước mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi: “Thật trùng hợp, sư huynh cũng tới đây du hồ sao?”

Cố Thanh Thư né tránh ánh mắt ta, ngón tay đặt ở bên môi ho khan vài tiếng, nói: “Ta tới đây là để luyện công.”

“Cố sư huynh thật cao hứng ha, còn rảnh rỗi đến bên hồ luyện công nữa. Vậy sư huynh cố gắng luyện tập, cẩn thận kẻo rơi xuống nước ướt như con gà nhúng nước nha!”

Ta nhìn hắn cười lạnh.

Ta vừa dứt lời hắn liền đá mạnh những viên đá trên mặt đất, xoay người bỏ đi một nước.

Một bên đã công lược không thành, một bên vừa nhen nhóm bắt đầu thì đã thất bại.

Ta ủ rũ cụp đuôi đi bộ trên đường nhỏ đầy đá xanh, trong lòng điên cuồng mắng chửi cái tên khốn Cố Thanh Thư kia hàng trăm lần.

Khi đi ngang qua một hàng hiên, đột nhiên eo ta bị một bàn tay to lớn siết chặt, lập tức ta bị đẩy mạnh vào tường.

Cánh tay của nam nhân lạnh cóng, phảng phất mùi gỗ tuyết tùng. Ta nhìn lên.

Cố Thanh Thư híp mắt, thanh âm khàn khàn lạnh lùng: “Chơi đùa với ta rồi lại còn dám liếc mắt đưa tình với nam nhân khác?”

Hơi thở ấm nóng phả vào mặt khiến ta có chút ngứa ngáy, ta cố đẩy hắn ra.

Bất ngờ, hai mắt hắn căng ra, hắn dùng tay phải ấn vào sau đầu ta, hắn cúi xuống, một nụ hôn rơi lên môi ta.

Đôi môi lạnh lùng cướp lấy hơi thở của ta một cách độc đoán.

Hôn được một lúc, Cố Thanh Thư nôn ra máu rồi bắt đầu lăn ra đất.

Miệng ta có độc sao?

Chứ không mắc gì mới hôn có một cái là hắn liền hộc máu té xỉu vậy?!!?

Bình luận ✿

Trang này không cho phép sao chép nội dung

Discover more from Blue Sunny

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading