5
Rõ ràng ta mới là người bị chiếm tiện nghi, bị hắn hung hăng ấn vào tường mà hôn mà?
Sao chưa gì hắn lại xụi lơ rồi?
Trong lòng bức bối không chịu được, ta đá vào chân Cố Thanh Thư một cái. Đá xong lại tự thấy xót hắn thêm mấy phần.
Cố Thanh Thư nằm trên mặt đất sắc mặt tái nhợt, đôi môi dính máu mím chặt, lông mày hơi nhíu lại, lộ ra vẻ rất thống khổ
Ta đã gọi hắn vài lần đều không có trả lời.
Nơi này cách Lan Phường của sư tôn cũng không quá xa. Ta bèn xắn tay áo, chuẩn bị bế hắn chạy đến chỗ sư tôn xem sao.
Nhưng có một vấn đề là…hắn nặng quá, ta bế không nổi!
Cứu mạng…
Cái hệ thống quái quỷ không biết đã xuất hiện từ bao giờ, giọng điệu reo hò hưng phấn:
【 Ký chủ! Thông suốt rồi thì cứ theo kế hoạch mà làm thôi! Gạo cũng đã sắp nấu thành cơm rồi, nhiệm vụ công lược Thẩm sư đệ chắc là sắp hoàn thành rồi ha?】
Ta: “Ngươi nhìn thử coi…đây là ai?!!?”
Hệ thống cười lạnh: 【 Ồ…… Thì ra là Cố sư huynh, chuyện gì xảy ra với hắn vậy?】
“Có thể thấy đó, hắn xỉu rồi!”
Ta tùy ý trả lời, đặt tay lên cổ tay Cố Thanh Thư để bắt mạch, nhưng sắc mặt lại chậm rãi trầm xuống.
Sư tôn vẫn thường hay nhắc nhở ta luyện tập thêm y thuật, tuy ta không phải là tinh thông gì, nhưng cũng gọi là có biết qua một chút.
Hiện tại xem ra Cố Thanh Thư không trúng độc cũng không mất trí, hắn chỉ đang có phản ứng dữ dội với một loại bùa chú nào đó, khiến cho kinh mạch rối loạn, linh lực dâng trào.
Ta không rõ nguyên nhân là gì, cũng không biết bắt đầu khám từ đâu, trước mắt chỉ có thể truyền cho hắn trước một ít linh lực.
Ta cố hết sức nâng nửa người trên của Cố Thanh Sơn lên, để hắn dựa vào tường, giơ tay vận khí, bắt đầu truyền một lượng lớn linh lực cho hắn.
Lực của ta dần dần yếu đi, truyền cho hắn một lượng linh lực tàm tạm rồi thì ta thu khí về.
Thể lực của ta chống đỡ hết nổi, người lắc lư ngã về phía trước, đâm sầm vào lồng ngực rắn chắc của Cố Thanh Thư.
Chóp mũi tràn ngập hương thơm của gỗ tuyết tùng, cảm giác như thể ta đang ở trong rừng thông vào một ngày đông trong trẻo.
Ta hơi hơi ngửa đầu, nhìn về phía hắn.
Ta đưa tay gạt đi vài sợi tóc lòa xòa giữa trán hắn, cũng là lần đầu tiên vuốt ve khuôn lông mày nghiêm nghị của hắn.
Đôi lông mày đang khóa chặt kia cuối cùng cũng giãn ra. Lần đầu tiên có thể nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy, ta vô thức nhìn đến ngây người.
Đường nét gương mặt sắc sảo, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, hàng lông mi rậm rũ xuống như một bóng râm, khẽ run rẩy như một con bướm yếu ớt.
Cố Thanh Thư trời sinh đã khôi ngô tuấn tú, chỉ tại hắn lúc nào cũng thích đeo cái mặt cau có, khó chịu suốt ngày, hiếm lắm mới thấy hắn ôn hòa nhu thuận như lúc này.
Hinh như ta chưa bao giờ thấy Cố Thanh Thư cười thì phải.
Ta lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe miệng của Cố Thanh Thư, trong lòng không khỏi nhớ lại nụ hôn thô bạo vừa rồi, trái tim không nhịn được mà đập rộn ràng, hai má ta nóng bừng như có lửa đốt.
【Ký chủ, hay là chúng ta không đổi đối tượng công lược nữa nhé?】
“Ta không…”
Lời từ chối đã đến miệng nhưng ta lại chọn im lặng.
Đột nhiên, Cố Thanh Thư nghiêng người, trên cổ tuột ra một sợi dây chỉ mỏng màu đỏ, trên sợi dây là một mặt dây chuyền nhỏ hình hoa anh đào bằng ngọc, vô cùng xấu xí.
Chất lượng của miếng ngọc là thượng hạn nhưng có thể thấy tay nghề của thợ khắc là vô cùng kém. Có một vài vết nứt nhỏ trên mặt ngọc, hình như còn có dấu vết dán chắp vá nữa!
Nhìn thật quen mắt! Ta nheo mắt, lại gần nhìn kỹ hơn!
Ngước mắt lên, đụng phải một đôi mắt đen như mực, Cố Thanh Thư tỉnh lại rồi.
“Sư huynh, huynh…… không có sao chứ?”
Cố Thanh Thư nhắm mắt lại nhưng cũng không trả lời câu hỏi của ta: “Vừa rồi là ta có lỗi với muội.”
Giọng điệu vừa xấu hổ vừa áy náy, mang theo chút khàn khàn không nói nên lời.
Ta chậm rãi đứng lên:
“Rồi sao nữa?”
“Đa tạ”
“Rồi sao nữa?”
“Đừng đi trêu chọc Thẩm Tễ Dung nữa, hắn không phải là người tốt.”
Cố Thanh Thư nghiêng đầu, hiển nhiên là cố ý tránh ánh mắt của ta. Khuôn mặt lạnh lùng ẩn trong bóng tối, cảm giác xa vời vợi.
Sắc mặt ta trầm xuống, một chút ngọt ngào trong lòng đều biến thành chua xót, cổ họng nghẹn lại: “Cố Thanh Thư, huynh là cái gì chứ? Ta vì sao phải nghe lời của huynh?”
Nói xong ta mặc kệ hắn liền chạy đi.
Mặt trăng bắt đầu xuất hiện, bóng đêm dày đặc lại được ánh trăng chiếu rọi mà trở nên sáng ngời.
Ánh trăng đêm nay cũng soi tỏ lòng ta, cố gắng nhiều như vậy vẫn không đổi lại được chút gì. Ta chán nản lê bước về phòng, không cẩn thận lại trẹo chân một cái, ngọc bội treo bên hông ta rơi ra, trong đầu ta chợt lóe lên một mảnh ký ức.
Mặt ngọc bội hoa đào mà Cố Thanh Thư đang đeo là do chính tay ta chạm khắc.
Đó là lễ vật đầu tiên ta tặng hắn, nhưng mà rõ ràng lúc đó hắn đã đem nó vứt đi rồi mà!
6
Lần đầu tiên ta gặp Cố Thanh Thư là vào một ngày mùa thu se lạnh.
Khi đó, ta vừa nhận được nhiệm vụ công lược.
Phái Phù Dao tọa trên đỉnh Phù Dao Sơn, trên núi này có một mảng rừng đào quanh năm tươi tốt, nghe nói các sư huynh đều rất thích luyện kiếm ở đó.
Ta đã lẻn vào Bảo Các của sư tôn để trộm, cuối cùng chọn được một miếng ngọc màu hồng vô cùng đẹp mắt, cẩn thận chạm khắc cả mấy ngày liền, cuối cùng cũng khắc được một bông hoa đào trông không quá xấu.
Ngày thu se lạnh, ta đi đến rừng đào với mặt ngọc bội hoa đào trong tay. Mặt trời đang lặn ở góc phía tây, một mảng trời ửng lên như một tấm gấm.
Đôi khi gió thổi qua, cánh hoa màu hồng nhạt nhẹ bay trong gió, lâu thành một màn đào hoa vũ vô cùng diễm lệ.
Cánh hoa đào bay trong gió, ta nhìn thấy một bóng hình cao lớn, gầy guộc. Bài kiếm đó quả thực múa rất đẹp nên ta không đành lòng quấy rầy hắn.
Đợi hắn múa xong, ta khẽ gọi và nở nụ cười rạng rỡ nhất
“Sư huynh”
Thiếu niên lưu loát tra kiếm vào vỏ, xoay người lại nhìn ta. Thân ảnh hắn toát lên nét độc lập, lạnh lùng nhưng vẫn có dáng vẻ trong sáng như tuyết giữa trời sương giá.
Thình thịch. Trái tim ta run lên.
Nhìn thấy ta, hắn sửng sốt một chút, sau đó nghiêng đầu, lạnh lùng nói: “Làm sao vậy?”
Quả nhiên vẫn lạnh lùng như thường.
Ta cầm miếng ngọc bội hoa đào trong tay, cẩn thận đưa tới trước mặt hắn, cười rạng rỡ:
“Khương Miểu vừa bái sư Phù Dao phái, chưa từng bái kiến đại sư huynh. Đã sớm nghe danh sư huynh pháp thuật tinh thông, hành sự trầm ổn, ta rất cảm phục.
Thấy sư huynh thường ở chỗ này luyện kiếm, nên ta khắc một mặt ngọc bội hoa đào cho huynh, tay nghề thô sơ, mong sư huynh đừng chán ghét.
Nhìn ngọc như nhìn người, hy vọng sư huynh sẽ luôn nghĩ về ta trong tương lai.”
Ánh mắt Cố Thanh Thư rơi vào miếng ngọc bội trên tay ta. Thấy vậy, ta liền nhét miếng ngọc bội vào tay hắn. Nào ngờ, Cố Thanh Thư không biết vì sao nổi giận, cau mày ném miếng ngọc bội đi, nói:
“Ta không thích hoa đào”
Hắn thu lại trường kiếm, lập tức sải bước đi.
Ta sững sờ chôn chân tại chỗ, gương mặt có chút nóng lên. Tuy ta đã sớm chuẩn bị tâm lý sẽ bị cự tuyệt nhưng khi nhìn mặt ngọc bội vỡ vụn trên mắt đất, hốc mắt không nhịn được ửng đỏ.
Lòng người thật là lạnh quá mà!
Ta uể oải mấy ngày nhưng vẫn lấy lại được tinh thần và bắt đầu chặng đường dài đuổi theo đại sư huynh.
Lần lượt lấy lòng, lần lượt bị cự tuyệt. Ta cũng dần quen với sự cự tuyệt của huynh ấy.
Vậy nên ta chưa từng nghĩ tới, mặt ngọc bội vốn đã vỡ vụn kia nay lại lần nữa xuất hiện trên người của Cố Thanh Thư.
Chẳng lẽ hắn lại đi nhặt lên, tự mình chắp vá rồi đeo theo người suốt sao?
Hệ thống lại bất ngờ nhảy ra hỏi ta: 【Ký chủ, vậy có muốn đổi đối tượng công lược nữa không á?】
Trong lòng ta phiền muộn đến cực điểm, che lại lỗ tai: “Phiền chết đi được! Ai thèm bám lấy huynh ấy chứ!”
Trong khóe mắt vô tình thoáng thấy đóa hoa đào bên cửa sổ, nhắm mắt lại, ta vẫn là vì miếng ngọc bội kia mà mềm lòng!
7
Sau đêm đó, Cố Thanh Thư đóng chặt cửa, mấy ngày đều không ra ngoài.
Dù giận nhưng ta vẫn lo cho thân thể của hắn. Ta nghĩ hắn đang có điều gì che giấu ở đây.
Ta đã gặp lại Cố Thanh Thư ở Lan Phường của sư tôn. Khi ấy hắn đứng chắp tay sau lưng, tư thế đặc biệt nổi bật.
Khi hắn nhìn lên và vô tình nhìn thấy ta, đôi mắt hắn khẽ run lên, lại mất tự nhiên mà nghiêng đầu dời đi.
Ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, nhìn qua thì Cố Thanh Thư giống như không có vấn đề gì. Ta thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngược lại, sư tôn đang ngồi kia thần sắc lại vô cùng mệt mỏi. Mấy ngày này, yêu tộc bị phong ấn đằng sau núi lại rục rịch muốn động thủ, sư tôn vì gia cố phong ấn mà đã không nghỉ ngơi nhiều ngày.
Nhưng hôm nay sư tôn cho gọi bọn ta đến đây vì chuyện khác.
Cách chân núi Phù Dao mười dặm có một ngôi làng, nửa tháng trước, phía tây của ngôi làng này đột nhiên xuất hiện một đạo quán.
Chủ nhân của đạo quán này cực kỳ bí ẩn, không bao giờ lộ diện, nhưng lại có thể đáp ứng mọi yêu cầu của dân làng mà không cần một xu tiền nào.
Dân làng đều cho rằng Ngài là Bồ tát tái thế, cứu khổ cứu nạn cho dân chúng, bon họ đều đến dâng lễ ở đạo quán đó. Ngày ngày, đạo quán nhỏ đều chật kín người.
Một ngày nọ, chủ nhân của đạo quán đột nhiên biến mất một cách khó hiểu. Ngay sau đó, những điều kì lạ trong làng bắt đầu xảy ra.
Những người dân làng từng đến đạo quán kia trước đây đều trở nên lờ đờ, thích ngủ. Sau đó thì ngủ li bì, không tỉnh lại nữa.
Vài ngày sau, những người này đều chết khi đang ngủ với vết thương ở trên mặt. Cũng có vài vị tiên môn tu sĩ đi ngang qua, ghé lại muốn xem xét thì cũng bị như những người dân kia, ngủ một mạch liền không tỉnh nữa.
Sư tôn nói thứ này rất có khả năng là yêu thuật ma quỷ.
Tuy nhiên, một số vị trưởng lão trong phái đã đi đến núi Liên Sơn để dự hội họp của các tiên môn. sư tôn cũng còn đang phải canh giữ phong ấn nên không tự mình đích thân xuống núi một chuyến được, vậy nên sư tôn dự định phái một đám đệ tử xuống núi diệt trừ yêu ma.
Không chần chờ, một đám đệ tử thu dọn lên đường ngay.
Trước khi rời đi, ta liếc nhìn sư tôn đang đứng trên bậc thang ngọc ở cửa núi, lông mày khẽ giật.
“Sư tỷ, sao nhìn tỷ lại ủ rũ vậy?”
Thẩm Tễ Dung bất chợt hỏi thăm ta với giọng điệu lo lắng.
Ta giật giật khóe môi: “Không có gì, ta chỉ hơi lo lắng cho sư tôn thôi.”
Thẩm Tễ Dung lại nhìn Phù Dung Sơn đang dần bị bỏ lại phía sau, đảo mắt:
“Sư tôn mặc dù là đệ nhất tiên tôn, có phép thuật lợi hại, nhưng dù sao người nay cũng già rồi.”
Ta gật đầu.
Đột nhiên ta lại nhớ tới những gì Cố Thanh Thư đã nói với ta đêm đó.
Thẩm Tễ Dung không phải là người tốt.
Nhìn lại tiểu đệ trước mắt nhu thuận, ôn hòa, khi cười lại có đôi lông mày cong vút. Dù nhìn thế nào cũng không nhìn ra một kẻ xấu được.
“Khương Miểu, lại đây!”
Giọng nói lạnh lùng của Cố Thanh Thư truyền đến bên tai ta, đôi đồng tử đen như mực ấy được nhuộm một tia sáng mỏng manh, nhìn ta có chút ủ rũ.
“Ồ.”
Ta lén liếc Thẩm Tễ Dung một cái rồi ngoan ngoãn bước qua
“Khương Miểu cùng ta đi đạo quán, những người còn lại ở trong thôn điều tra, nếu như phát hiện bất kỳ manh mối gì của yêu thuật, hãy nhanh chóng báo tin.”
Cố Thanh Thư không chút do dự ra lệnh sắp xếp mọi việc sau đó lại cất bước đi về phía Tây.
“Sư tỷ” Thẩm Tễ Dung bỗng nhiên gọi ta một tiếng
“Ngày đó du hồ còn chưa thưởng thức hết cảnh đẹp, không biết Tễ Dung sau này còn có vinh hạnh được cùng sư tỷ du hồ lần nữa không?”
Trong lúc do dự, Cố Thanh Thư đi phía trước đã quay lại và đứng nghiêng người trước mặt ta, ngăn cách đi ánh mắt của Thẩm Tễ Dung.
“Đi theo ta”
Mặc dù đang nói chuyện với ta nhưng hắn lại nghiêng đầu liếc nhìn Thẩm Tễ Dung.
Ta thấy hơi có lỗi vẫy tay với Thẩm Tễ Dung rồi đuổi theo Cố Thanh Thư.
8
Yêu khí trong làng dày đặc, nhà nào cũng đóng kín cửa ra vào khiến nơi đây yên tĩnh đến rợn người.
Cố Thanh Thư vẻ mặt âm trầm đi tới, giống như đang giận ai, không nói lời nào.
Chỉ có tiếng chân giẫm trên cành khô và sỏi đá. Ta lê thân đuôi theo sau đuôi hắn, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩa.
Ngay sau đó ——
“Sư huynh, không khí ở đây quỷ dị ghê á
“Sư huynh, huynh biết đạo quan ở đâu không?
“Sư huynh, huynh có nghe được có tiếng gì không kìa?
“Sư huynh, huynh nhìn xem! Phía trước hình như có người á!”
“Sư huynh………………”
Rốt cuộc, Cố Thanh Thư cũng chịu không nổi việc ta quá ồn ào, bước chân hắn dừng lại.
Ta cắn môi có lại như mèo, nhướng nhướng mắt, dùng đầu ngón tay kéo kéo tay áo Cố Thanh Thư: “Sư huynh, huynh đi chậm một chút, ta sợ.”
“Sợ mà muội còn sức nói nhiều vậy sao?”
Hắn ho nhẹ hai tiếng, quay mặt sang một bên.
Hắn cao hơn ta rất nhiều nên ta vốn dĩ không thể nhìn thấy biểu hiện trên mặt hắn. Vậy ma dường như ta nghe thấy một tiếng cười yếu ớt từ trên đầu mình.
“Sư huynh, huynh cười sao?”
Ta đi vòng qua trước mặt Cố Thanh Thư, nhón chân thăm dò, cố gắng bắt lấy dấu vết của nụ cười còn chưa phai trên môi hắn.
Cố Thanh Thư hất hàm càng cao, nghiêm mặt nói: “Không có.”
“Ta rõ ràng nghe được huynh cười!”, ta vẫn không bỏ qua cho hắn
Gió xuân khẽ đung đưa, mang theo tóc hắn xoa nhẹ mu bàn tay ta, có chút ngứa ngáy.
“Được rồi, đừng náo loạn.”
Cố Thanh Thư cụp mắt xuống, thanh âm có chút bất đắc dĩ. Khi bước đi, bước chân rõ ràng đã chậm lại.
Vừa cũng hắn cười đùa một chút, hiện tại bầu không khí đã dịu đi rất nhiều, rất tự nhiên ta bắt chuyện:
“Sư huynh, hôm đó sao huynh lại nôn ra máu?”
Cố Thanh Thư do dự hồi lâu, vẻ mặt âm trầm: “Chỉ là bệnh cũ mà thôi.”
Quả nhiên là có lý do khó nói.
Ta cũng không truy hỏi, liền chuyển chủ đề:
“Vậy sao huynh lại nói Thẩm sư đệ không phải là người tốt?”
“Trực giác.”
Lần này hắn đáp lời rất nhanh.
Ta lẩm bẩm: “Nhưng ta thấy đệ ấy không có vấn đề gì? Chẳng lẽ là do đệ ấy giả vờ quá giỏi? Hay là…”
Ta còn chưa lèm bèm xong thì Cố Thanh Thư đã vươn tay tóm lấy ta, kéo ra sau lưng che chắn. Trường kiếm chớp mắt được rút ra và chém vào làn khói xám.
Làn khói xanh rút đi, trước mặt là một tòa Đạo viện uy nghiêm sừng sững.
Ta thức thời mà im miệng, bước chân theo sát Cố Thanh Thư. Càng đi sâu vào trong Đạo viện càng thấy kỳ dị.
Nơi này căn bản không phải là đạo quán gì cả, chỉ là một khung nhà cũ nát bị phù phép thành thôi.
Nhưng cũng khó hiểu, nếu chỉ là yêu ma thông thường muốn hại người, thì việc gì cần phải tốn sức biến hóa ra một đạo quán làm gì?
Đang miên man suy nghĩ, ta chợt cảm thấy bên cạnh trống vắng. Nhìn quanh thì không thấy Cố Thanh Thư đâu nữa, khung cảnh trước mặt đột nhiên thay đổi.
Một ngôi nhà tường xanh ngói đỏ khang trang hiện ra.
“Ngươi là ai?”
Một giọng nói trẻ con truyền đến từ sau lưng ta. Rõ ràng âm sắc non nớt, lại cố tình đè nặng giọng khi nói chuyện, cho người ta cảm giác xa lạ không dám đến gần.
Ta cau mày quay lại, thấy một cậu bé mặc áo đen chừng năm, sáu tuổi đứng ở hành lang, sắc mặt nặng nề nhìn chằm chằm ta.
Môi đỏ răng trắng, đôi mắt sáng ngời như ánh trăng.
Đứa trẻ này xinh đẹp như một con búp bê được chạm khắc bằng ngọc, chỉ là nhìn có chút hung dữ.
Khoan đã, sao ta càng nhìn càng thấy quen?
Dần dần, gương mặt của đứa trẻ khớp với một bóng hình trong đầu ta:
“Huynh..huynh là Cố Thanh Thư?”