9
Tiểu Thanh Thư xinh đẹp sững sờ một hồi, chớp mắt hỏi ta:
“Ngươi biết ta sao? Vậy sao từ trước tới giờ ta chưa từng gặp qua ngươi?”
Thật sự là Cố Thanh Thư đây rồi.
Cảnh vật xung quanh hư ảo lẫn lộn nhưng nhìn thì có vẻ đây không phải yêu pháp che mắt.
Vậy thì chỉ còn một khả năng, đây là bên trong giấc mộng của Cố Thanh Thư.
Mộng quỷ, loài yêu vật này luôn thích nhìn vào tâm tình của con người, rồi từ đó thêu dệt đủ loại giấc mơ, từ từ sẽ chiếm lấy và điều khiển giấc mơ của con người.
Khi đi vào giấc mộng, con người sẽ phải quay lại đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất đời mình, đối mặt với thời khắc bất lực nhất, dần dần sẽ bị nhốt trong đó tới chết, vĩnh viễn không thoát ra được.
Nếu muốn thu phục loại yêu vật này, chỉ có thể trực tiếp tiến vào giấc mộng để quyết đấu với nó. Tuy nhiên, đây cũng là lúc bản thân có trạng thái yếu đuối nhất.
Ta cũng không hiểu vì sao lại mơ mơ màng màng bị kéo vào giấc mộng của Cố Thanh Thư. Tất nhiên ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn Cố Thanh Thư đơn thương độc mã chiến đấu với yêu vật kia.
Nếu như Cố Thanh Thư đã có thể nhìn thấy ta trong giấc mộng của hắn, chi bằng ta cứ xem thử có thể làm gì cho hắn không.
Ta giơ tay sờ đầu tiểu Cố Thanh Thư, cười hỏi: “Tiểu Thanh Thư năm nay bao nhiêu tuổi?”
Cố Thanh Thư ngượng ngùng tránh ra tay của ta, thẳng thắn đáp: “Sáu tuổi, tám tháng mười ba ngày.”
Ta bật cười, đứa nhỏ ngốc nghếch này cũng dễ thương quá đi chứ!
“Ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi là ai.”
Tiểu Thanh Thư có khuôn mặt nghiêm nghị, hai má phúng phính khiến ta nhịn không được mà trêu chọc một chút.
“Ta á, ta tên là Khương Miểu, chính là thê tử của huynh trong tương lai đó nha ~ “
Ta dù bận vẫn ung dung mà nhìn về phía Tiểu Thanh Thư đang xấu hổ đỏ mặt tía tai kia.
Vậy mà Cố Thanh Thư lại cúi đầu, ngữ khí kiên định lại mất mát: “Ngươi nói dối, ta sẽ không cưới vợ.”
Ta nghẹn lời, “Tại sao chứ?”
Tiểu Thanh Thư càng cúi đầu thấp hơn: “Vì ta sẽ giết ngươi.”
Ta nghe hắn nói mà trong lòng mờ mịt không hiểu gì.
“Mẫu thân nói, ta là yêu vật, rồi ta sẽ giết chết người ta thích.”
Giọng nói của Cố Thanh Thư khàn khàn, khẽ run, hai tay nhỏ buông thõng bên người, bàn tay gắt gao nắm chặt lại.
Trong lòng ta không khỏi kinh ngạc, tức giận nói: “Mẫu thân huynh sao lại nói với huynh những lời như vậy chứ? Bà ấy đang ở đâu? Ta muốn gặp bà ấy tính sổ một chút!”
Tiểu thanh thư nhàn nhạt mở miệng: “Bà ta đã chết rồi.”
Ta ngây ngẩn cả người.
“Vậy còn phụ thân của huynh đâu?”
“Chưa bao giờ gặp phụ thân.”
Lúc này đây ta mới ý thức được rằng ta thật sự chẳng biết gì về Cố Thanh Thư cả. Ẩn dưới gương mặt lúc nào cũng thờ ơ, lạnh lùng đó lại chỉ có bóng tối cô độc.
Tiểu Cố Thanh Thư bàng hoàng chôn đầu vào hai tay, cả người co ro thành một quả bóng tròn. Bả vai nhỏ gầy không chịu được mà run lên từng hồi, tựa như đang dùng sức chống lại một cái gì đó.
Phải rồi, đây là ác mộng của hắn mà.
Ta đi đến trước mặt Cố Thanh Thư, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, vươn tay xoa xoa đầu của hắn.
“Tiểu Thanh Thư, nghe ta nói, huynh không phải yêu vật, huynh giống như ta đều là người sống, yêu vật bọn chúng đều là mặt xanh răng dài, Thanh Thư của chúng ta tướng mạo khôi ngô tuấn tú như vậy, làm sao có thể là yêu vật được chứ?”
Ta giơ ngón tay, cũng giả bộ làm mặt quỷ khóc thút thít.
Cố Thanh Thư ngẩng đầu lên, lông mi ướt át, trên má còn có vệt nước mắt kéo dài.
“Nhưng không có ai thích ta cả, không có ai muốn ở bên ta cả…”
Ta nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má hắn, dịu dàng nói:
“Không phải đâu, chỉ là huynh chưa gặp được người thật sự thích huynh thôi.”
“Thật sao?”
Cố Thanh Thư chớp chớp mắt, vài giọt nước mắt theo đó mà rơi xuống.
“Tất nhiên là thật rồi! Huynh không tin thì để ta kể tiếp cho huynh nghe.
Huynh nhớ Tần thúc không? Thúc ấy là người canh giữ cửa núi, mỗi khi huynh về trễ, thúc ấy đều sẽ cố ý để lại cho huynh một ngọn đèn.
Lý nương nương ở nhà bếp, lúc nào cũng ưu ái cho huynh cái đùi gà to nhất.
Ngay cả sư tôn, người lúc nào cũng nghiêm khắc và cứng nhắc, nhưng cứ mỗi lần nhắc đến huynh, trên mặt của sư tôn đều không giấu được nét tự hào.
Huynh nhớ lại xem, huynh đem cây trúc yêu thích của sư tôn chém gãy ngang, cành lá tơi tả, sư tôn cũng chẳng thèm mắng huynh một câu, vậy chứ huynh nào biết, ở sau núi ta cùng các sư đệ, sư muội khác phải chịu khổ, nghe sư tôn quở trách muốn điếc cả tai đó nha!
Còn nữa, sau núi còn có một con chó lớn màu vàng, mỗi lần thấy ta nó đều đuổi theo cắn ta vậy mà chỉ cần thấy huynh, nó liền vui vẻ quẫy đuôi, dáng vẻ nghe lời vô cùng ~”
Ta vô thức xoa xoa chân khi nhớ tới cảnh bị con chó yêu nghiệt đó đuổi cắn!
Tiểu Thanh Thư cuối cùng cũng cười, mặc dù vẫn là vừa khóc vừa cười đi!
Hắn đột nhiên ôm lấy ta và vùi đầu vào cổ ta.
“Cảm ơn.”
Ta nhướng mày:
“Người thích huynh nhất thế gian này đương nhiên là vị sư muội đáng yêu nhất thế giới này…”
Lời còn chưa nói xong, một tia sáng chói mắt lóe lên, khoảnh khắc tiếp theo ta thấy mình đã quay trở lại đạo quán kia.
Khung cảnh xung quanh bắt đầu vặn vẹo, làn khói xanh tản đi, đạo quán dần dần đổ nát, quay về hình dáng ban đầu.
Thuật che mắt đã bị phá giải.
Có tiếng bước chân tới gần, ta ngước mắt lên liền thấy Cố Thanh Thư, hốc mắt hắn đỏ hoe và ngấn nước như thể hắn vừa mới khóc một trận thật to vậy.
10
Không gian xung quanh yên tĩnh tới mức ta có thể nghe rõ tiếng thở dồn dập của Cố Thanh Thư.
Khóe môi Cố Thanh Thư tái nhợt, trên trán chảy ra mấy hạt mồ hôi, trượt xuống gò má.
Ta lo lắng, nhẹ giọng dò hỏi: “Sư huynh, huynh không sao chứ?”
“Ta không sao, mộng quỷ đã bị tiêu diệt rồi.”, Cố Thanh Thư khàn khàn trả lời.
Hắn lấy ra một lá bùa từ trong tay áo, từ ngón tay ánh lên một ngọn lửa nhỏ, chớp mắt lá bùa hóa thành tro bụi.
Ta thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy thì tốt rồi, ta còn sợ sẽ gây thêm phiền phức cho huynh.”
Dứt lời, Cố Thanh Thư dừng động tác, nhìn ta.
Ta bị hắn nhìn đến chột dạ, ngập ngừng nói:
“Sư huynh, thật xin lỗi, ta…… ta không phải cố ý muốn biết chuyện riêng của huynh đâu. Ta chỉ muốn giúp huynh mà thôi. Ta hứa sẽ giữ kín chuyện này mà, đừng nói là huynh muốn giết người diệt khẩu nha…”
Ta càng nói giọng càng nhỏ đi. Ta tưởng Cố Thanh Thư vẫn giữ nét mặt lạnh như băng ngàn năm kia để tiếp tục tránh ta.
Vậy mà giây tiếp hắn lại cười rồi, hai mi mắt hắn cong cong, bên môi tràn ra ý cười nhàn nhạt, ta nhìn Cố Thanh Thư đến ngơ ngẩn.
Một chút lấp lánh trong mắt hắn lộ ra vẻ xuân sắc, làm tan đi băng tuyết lạnh lẽo, trả lại một đôi mắt sáng ngời như ánh trăng.
Cố Thanh Thư cười nói.
“Đồ ngốc.”
Hắn khẽ khịt mũi, má hắn dường như ửng đỏ.
Đồ ngốc trong miệng hắn khẳng định là đang nói ta chứ gì!
Vậy mà ta lại mơ hồ thấy có chút ngọt ngào thầm kín trong lòng.
“Sư huynh, có phải vừa rồi ta vừa giúp huynh một chuyện lớn không?”, ta thò đầu ra dòm dòm hắn.
Cố Thanh Thư nhướng mày: “Ừ, là đại ân đó!”
Ta híp mắt cười một tiếng: “Vậy coi như là thay lời cảm ơn ta, sư huynh giải đáp một vài câu hỏi của ta nhé?”
Không để hắn kịp từ chối, ta nhón chân tới gần, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào cổ hắn: “Mặt ngọc bội đào hoa huynh đã vứt đi, sao giờ huynh lại lén đeo trên người?”
Khoảng cách này quá gần, gần đến mức ta cảm thấy hơi thở của Cố Thanh Thư đều ngưng trệ.
Nụ cười trong mắt hắn bị dập tắt. Thay vào đó là sự hoảng loạn và bất lực.
Ta nhân cơ hội tiến thêm một bước.
“Ngày ta mời Thẩm sư đệ đi du hồ, sư huynh trượt tay là thật sao?”
“Ở hồ Trác Quang, sư huynh luyện công là giả, cố ý phá hoại ta cùng Thẩm sư đệ đi du ngoạn trên hồ là thật, có phải không?”
“Sư huynh bảo ta tránh xa Thẩm sư đệ, thật sự là bởi vì huynh nghĩ hắn là người xấu thôi sao?”
“Hay là…sư huynh giải thích một chút về đêm đó, ta với huynh làm gì dưới tường hiên đi?”
Cố Thanh Thư mím chặt môi, dần dần những tiếng thở hổn hển nhanh chóng phơi bày sự hoảng loạn của hắn.
Tai hắn đỏ bừng, aida, dễ bị hiểu lầm lắm nha!
Ta vẫn muốn chính tai nghe huynh ấy nói với ta. Có cành cây gãy rơi ở đâu đó rơi làm cho lũ chim đang đậu giật mình, bay nháo ồn ào một hồi.
Hắn vẫn giữ im lặng.
Ta tự cười giễu, lùi lại:
“Thất lễ rồi, Cố sư huynh, là ta tự mình đa tình rồi. Những người khác còn đang đợi chúng ta, đi thôi.”
Vòng qua Cố Thanh Thư, ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đó.
Đi được mấy bước, cổ tay đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy, dùng sức kéo mạnh, ta bị Cố Thanh Thư ôm trở lại vào trong ngực.
Âm thanh duy nhất lọt vào tai ta lúc này là tiếng tim đập như trống trận của hắn. Giống như Tiểu Thanh Thư trong giấc mộng kia, hắn vùi đầu vào cổ ta, hô hấp hỗn loạn.
“Không phải.
Tất cả đều không phải.”
Giọng hắn nghe có chút buồn rầu:
“Là ta tức giận, ta ghen tị, rõ ràng là tiểu sư muội luôn luôn dính lấy ta, giờ đây lại giống như muốn có ý với nam nhân khác. Ta thật sự hoảng sợ, cũng rất khó chịu, ta không thể khống chế chính mình, thật xin lỗi.”
“Ta thích muội, Khương Miểu”
Ta sửng sốt một lúc rồi cong khóe môi.
11
“Sư huynh, nếu huynh thích ta, vậy sao không sớm nói cho ta biết? Sao lại cất giấu trong lòng mình, thích ta cũng đâu phải là chuyện gì đáng xấu hổ đâu?”, ta nhướng mày hỏi.
Đột nhiên đầu vai ta trĩu nặng, cả người Cố Thanh Thư vô lực, ngã lên người ta, phản ứng giống hệt như cái đêm mà hắn hôn ta.
Bệnh cũ tái phát?
Đột nhiên trong đầu ta chợt nghĩ, phải chăng Cố Thanh Thư dính phải Đoạt Tình Chú chăng?
*Một loại chú thuật khiến người dính phải không thể yêu đương
Cũng may hôm nay hắn chỉ ngất đi, không hộc máu như hôm trước.
Ta nhẹ nhàng ngồi xuống, để Cố Thanh Thư gối đầu trên chân ta, đưa tay vận khí, truyền cho hắn một ít linh lực.
Qua một lúc, hắn tỉnh lại.
“Sư huynh, huynh đã dính phải độc chú gì rồi đúng không?
Cố Thanh Thư ngồi dậy, gương mặt vốn tái nhợt giờ lại thêm phần ủ rũ.
Hắn do dự một chút, chậm rãi mở miệng: “Muội cũng biết đó, là cấm chú.”
Là cấm chú sao?
Ta đã từng nghe qua, đây là một loại chú thuật vô cùng âm độc, người dính phải chú này sẽ không thể có bất kỳ ham muốn dục vọng nào.
Một khi dục vọng nổi lên, cấm chú sẽ bị kích hoạt, người đó sẽ tẩu hỏa nhập ma, không còn kiểm soát được bản thân và cuối cùng sẽ chính tay giết chết người mình yêu thương.
Nhưng mà để cấm chú bắt đầu phát huy chú lực cũng phải mất ít nhất mười năm!
Cố Thanh Thư chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi, làm sao loại chú này có thể phát lực trên người hắn? Trừ khi hắn đã dính phải loại chú này từ khi còn nhỏ!
“Là ai?”, giọng ta run run hỏi.
“Mẫu thân của ta.”
Khóe môi Cố Thanh Thư giật giật:
“Thật ra cũng không phải là mẫu thân…”
Ta nhớ đến Tiểu Thanh Thư trong giấc mơ có kể, mẫu thân hắn nói hắn là một yêu vật, sẽ giết chết người mà hắn yêu thương.
Hóa ra là như vậy sao?
“Khương Miểu, thứ lỗi cho ta.
Có lẽ kẻ xấu ở đây là ta mới phải.”
“Ta chỉ là một đứa lai lịch không rõ ràng, thân còn dính phải độc chú. Có lẽ mệnh của ta sinh ra là phải vô tình vô cảm, sống cô độc cả một đời này.”
“Nhưng mà…ta không cam lòng…”
“Ta không muốn tổn thương muội, lại càng không muốn phụ lòng muội.
Hôm nay ta đã đi quá giới hạn, nếu muội sợ hãi hoặc chán ghét ta, hãy cho ta biết. Ta sẽ lập tức rời khỏi đây và vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện ở Phù Dao Sơn này nữa”
Trước mắt ta trở nên mờ mịt, chóp mũi chua xót. Ta ôm chặt lấy cố thanh thư.
Hóa ra, Cố Thanh Thư vẫn luôn sống trong đau khổ như vậy sao?
Tiểu Thanh Thư sáu tuổi kia đã có thể thoát khỏi ác mộng nhưng Cố Thanh Thư của hiện tại thì sao?
Hắn đã thật sự cứu rỗi được chính mình chưa?
Trong những năm tháng dài đằng đẵng đó, hắn vẫn luôn cô độc, một mình bước đi giữa vạn dặm tuyết sương.
Cho dù không có cái nhiệm vụ công lược này thì ta cũng đã sớm bước chân vào vũng lầy này cùng hắn, không có lối ra.
Chỉ là một ánh nhìn thoáng qua ở rừng đào năm đó cũng đủ để khiến ta không có cách nào buông bỏ bóng hình này.
May mắn đây không phải là mộng tưởng của mình ta, hắn cũng có ý muốn ở bên ta.
Cảm xúc của ta trở nên hỗn độn. Nghĩ tới cấm chú dính trên người Cố Thanh Thư, ta đột nhiên buông tay.
Thấy Cố Thanh Thư không có cảm giác khó chịu, ta mới thở phào được một hơi.
Vẻ mặt thoải mái của Cố Thanh Thư nhất thời trở nên lạnh lùng.
Ta lại ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười thật tươi:
“Sư huynh, trên đời này không có chú thuật nào không giải được, trong Tàng Thư Các có rất nhiều cổ thư về bí thuật mà ta chưa từng đọc qua, ta tin tưởng ta sẽ tìm ra được cách giải chú thuật này.”
Một ngày không được thì mười ngày, mười ngày không được thì lại một tháng, cho dù có phải mất mười năm ta vẫn muốn cùng huynh bước trên đoạn đường này. Sư huynh hãy tin tưởng ta, đừng đẩy ta ra xa nhé!”
Cố Thanh Thư sững sờ một hồi lâu, đuôi mắt hắn phiếm hồng nhưng lại lộ ra nụ cười trong trẻo, giọng nói có chút nghẹn ngào:
“Được”
Ta đưa tay muốn đỡ hắn ngồi dậy nhưng lại sợ tiếp xúc da thịt sẽ kích hoạt cấm chú nên chỉ đành thu tay lại, tự cười ngớ ngẩn. Ta nhặt cái túi dưới đất lên:
“Vậy chúng ta về nhà chữa bệnh thôi!”
Vừa đứng dậy, cái hệ thống mất tăm mất tích mấy ngày nay lại đột ngột nhảy ra:
【Chúc mừng ký chủ! Ta chỉ vừa đi vắng có vài ngày, quay lại đã thấy nhiệm vụ công lược hoàn thành rồi. Bổn hệ thống cuối cùng cũng tự do rồi nhaaa ~!!】
Ta nhỏ giọng hỏi lại: “Không phải ngươi đã thay đổi mục tiêu công lược cho ta sao?!?”
Hệ thống tự hào khoe khoang:
【Là một hệ thống thấu hiểu lòng người, giúp cho nhiệm vụ công lược của ký chủ thành công mới là ưu tiên lớn nhất của ta! Đêm đó ta đã phát hiện được ký chủ chính là khẩu thị tâm phi* nên đã kịp thời điều chỉnh, không là loạn lớn rồi đó nha~!】
- 口是心非 – khẩu thị tâm phi: miệng nói một đường, lòng nghĩ một nẻo
Mặc dù ta hơi ngạc nhiên nhưng cuối cùng vẫn là rất vui mừng khi cái nhiệm vụ quái quỷ này đã kết thúc.
【Ký chủ thân mến, nhiệm vụ công lược đã hoàn thành, hệ thống số 1521 xin phép ngừng phục vụ. Chúc người ngày ngày vui vẻ, một đời bình an. Tạm biệt!】
一Ting——
Ta vươn vai một cái, một cuộc sống mới sắp bắt đầu.