MIỂU MIỂU THANH THƯ – 4

Sau khi rời khỏi đạo quán đổ nát kia, ta thấy các sư đệ, sư muội vội vã chạy về phía chúng ta.

“Đại sư huynh, sư tỷ, xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Phù Dao Sơn có biến rồi!”

Ta còn chưa kịp kể về Mộng quỷ kia thì các sư đệ sư muội đã nhao nhao nói trước.

Bọn họ nhận được tin của sư tôn truyền tới, bọn yêu tộc đằng sau núi đã bắt đầu động thủ, tấn công lên núi.

Sắc mặt Cố Thanh Thư trầm xuống: “Điệu hổ ly sơn”

Một đám người vội vã quay lại Phù Dao Sơn.

Ta ngẩng đầu nhìn quanh, nắm chặt ngự kiếm trong tay. Trong một đám người, lại không thể tìm thấy Thẩm Tễ Dung đâu!

12
Trên đỉnh Phù Dao Sơn, ánh lửa rực trời, kết giới ở cửa núi đã bị phá hủy, máu huyết khắp nơi.

Ta vung ngự kiếm giết vài con yêu quái trong vòng chảy ma quỷ xung quanh rồi chạy đến bên Cố Thanh Thư.

“Sư huynh, ta không tìm được sư tôn!”

Cố Thanh Thư suy nghĩ một chút liền nói:

“Đến Đài Phong Ấn phía sau núi!”

Càng đến gần sau núi, mùi máu tanh càng nồng nặc, ta cau mày, bụng chợt quặn lên một hồi.

Cố Thanh Thư thấy ta khó chịu, trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ đưa cho ta, khăn tay thấm mùi tuyết tùng trên người hắn.

Ta khẽ khịt mũi, cơn buồn nôn trong bụng cũng tan dần. Ta ngẫm nghĩ một chút bèn nói:

“Sư huynh, huynh có nhận ra lúc chúng ta vội vã rời thôn để quay lại Phù Dao Sơn thì đã không thấy bóng dáng Thẩm Tễ Dung đâu không?”

Cố Thanh Thư gật đầu.

“Thật kỳ lạ đó sư huynh.”

Ta vừa dứt lời thì đột nhiên Cố Thanh Thư rút trường kiếm ra, chỉ thẳng phía trước.

“Đúng vậy.”

Ta nhìn theo hướng thanh kiếm chỉ.

Trên bậc đá, một nam tử mặc y phục đỏ, ngồi trước Phong Ấn Đài.

Cách đó vài bước, sư tôn đang ngồi nhắm mắt như thể đang điều chỉnh lại hơi thở.

Có hơn chục xác chết nằm rải rác xung quanh người nam tử mặc y phục đỏ kia, máu tràn xuống các bậc thang đá.

Vẫn là gương mặt quen thuộc, ánh mắt ôn nhu đó, khóe môi hắn còn đang phảng phất nụ cười.

Giờ phút này ta lại có chút không rét mà run.

“Nhanh như vậy liền tới rồi sao?”

Thẩm Tễ Dung mi mắt nâng hờ hững, thong thả ung dung lau chùi thanh kiếm trong tay.

“Cái đồ phế vật, dâng cho hắn biết bao nhiêu người, vậy mà ngay cả một nén hương cũng chịu không nổi!”

Hóa ra, yêu ma hại người là do một tay hắn tạo nên. Thẩm Tễ Dung nào có phải là một thiếu niên ôn hòa, một công tử hào hoa phong nhã!

Ma Giản Thiếu Quân – đại ma đầu của Ma Giản yêu tộc kia mới là danh tính thật sự của hắn.

Bạch thạch tự ngọc, gian nịnh tự hiền.

*Chỉ đá trắng cũng có thể giả làm ngọc, kẻ ác thường giả vờ hiền lành.

Tất cả mọi người đều bị hắn lừa.

Hắn ngụy trang thành một thiếu niên vô hại, giả vờ bái sư, thực chất hắn là một đại ác ma bị phong ấn ở Phù Dao Sơn, phụ thân của hắn trước đây chính là Ma Giản Giáo Chủ.

Chẳng trách phong ấn bắt đầu có biến động kể từ khi hắn đến núi này. Lại nói làm sao có thể trùng hợp như vậy khi các Trưởng lão vừa đến Liên Sơn, ma quỷ liền xuất hiện ở thôn nhỏ kia khiến cho sư tôn liền phái một đám đệ tử xuống núi từ yêu.

Điệu hổ ly sơn.

Lần này, Phù Dao Sơn quả thật đã tổn thất nặng nề.

“Bảo vệ sư tôn”

Cố Thanh Thư buông một câu rồi giơ kiếm bay lên, hai thanh kiếm va vào nhau, phát ra âm thanh chói tai.

Ta nhanh chóng chạy đến chỗ sư tôn. Sư tôn bị nội thương nghiêm trọng và linh lực của người bị phân tán.

Nghe được tiếng động của ta, sư tôn mở mắt, thở dài: “Ta quả thật đã già rồi!”

Ma quỷ ngày một đông, ta vung kiếm lên bảo vệ sư tôn, trong lòng thầm cầu nguyện các Trưởng lão sẽ nhanh chóng quay về sau khi nhận được truyền tin.

Trên Phong Ấn Đài, Thẩm Tễ Dung đột nhiên quay lại và vung kiếm hướng về phía ta.

Cơn ớn lạnh trên cổ khiến ta đóng băng ngay tại chỗ. Trường kiếm của Thẩm Tễ Dung ấn trên cổ ta, mơ hồ có thể thấy vết máu nhàn nhạt.

“Cố Thanh Thư, đừng làm càn!”

Hắn cười thầm bên tai ta:

“Sư tỷ, ngươi thấy không, nếu sư huynh tốt của ngươi không cứu ngươi, ngươi cũng sẽ thành một trong những cổ thi thể này đó.”

Ta nhìn Cố Thanh Thư, nhắm mắt lại.

Cố Thanh Thư giơ kiếm lên, trong con ngươi đen nhánh tràn ngập khí lạnh, mở miệng nói:

“Nếu không muốn chết thì liền cút khỏi đây cho ta!”

“Ta nói là đừng làm càn!”

Thanh kiếm trong tay Thẩm Tễ Dung ấn trên cổ ta sâu hơn một chút, hắn nhìn qua sư tôn:

“Sư tôn, ta đã giết biết bao nhiêu người rồi, người vẫn không muốn nói với ta cách giải phong ấn này sao? Vậy còn đây thì sao?”

Hắn chỉ vào Cố Thanh Thư:

“Cho dù người không quản sống chết của nữ tử này, còn tên nhãi kia thì sao? Người nghĩ hắn có bằng lòng không?”

Sư tôn đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Thanh trường kiếm lạnh lẽo được ấn sâu vào cổ ta, động tay nhẹ một chút liền có thể cắt đứt cổ ta.

Cảnh vật rơi vào im lặng, ta kìm nén nỗi sợ hãi của bản thân.

Ta tự động viên chính mình. Khương Miểu, ngươi dũng cảm lắm!

Phớt lờ thanh kiếm sắc bén trên cổ, ta cao giọng nói:

“Sư tôn, Khương Miểu không hiểu chính nghĩa, cũng không phải là người rộng lượng gì, nhưng Khương Miểu hiểu bản thân không thể trở thành gánh nặng cho sư môn.

Có thể trở thành đệ tử của phái Phù Dao, gặp gỡ mọi người cùng vui vẻ là Khương Miểu đã rất may mắn rồi.”

Nhìn Cố Thanh Thư, ta nghẹn ngào: “Sư huynh, lời ta hứa với ngươi, có thể sẽ phải bội ước rồi!”

Nói xong, ta nghiến răng nghiến lợi đẩy người về phía trước.

13
Không có máu bắn tung tóe như ta tưởng tượng. Sau lưng ta buông lỏng, Thẩm Tễ Dung thu lại trường kiếm, sắc mặt phức tạp nhìn ta chằm chằm.

Trong lúc Thẩm Tễ Dung còn đang ngây người, Cố Thanh Thư bước một bước, trong nháy mắt kéo ta trở về bên thân hắn.

Thấy vết máu nhàn nhạt ở cổ ta, đáy mắt hắn tối lại, hắn vung kiếm, đâm về Thẩm Tễ Dung.

Trên mặt Cố Thanh Thư lộ ra sự tàn bạo, ra đòn chí mạng, không cho phép Thẩm Tễ Dung đến gần ta nửa bước.

Một vài ánh sáng trắng xuất hiện trên bầu trời. Ta thở phào nhẹ nhõm.

Các sư thúc tay cầm ngự kiếm bay đến, ma quỷ liên tục bị tiêu diệt.

Ta đang đến nghĩ mình có cơ hội chiến thắng, thì khi ta quay đầu lại liền thấy Thẩm Tễ Dung đang siết chặt trường kiếm của Cố Thanh Thư hướng về phía vạc luyện công, xém chút nữa ngã xuống khỏi Phong Ấn Đài.

Trong nháy mắt, ta hiểu ra mục đích của Thẩm Tễ Dung.

Ma Giản Giáo Chủ – phụ thân của Thẩm Tễ Dung đang bị phong ấn bên trong vạc, hắn đang muốn dùng máu thịt của chính mình và Cố Thanh Thư làm vật hiến để phá giải phong ấn, mở đường cho đại ác ma kia thoát ra ngoài.

“Sư huynh, cẩn thận!”

Sư tôn và các sư thúc cũng chú ý đến điều này, liền giơ tay kết ấn, cùng nhau củng cố lại phong ấn.

Linh lực mạnh mẽ bao trùm đỉnh núi. Toàn bộ Phù Dao Sơn rung chuyển, chim muông bay tán loạn, bụi mù mịt khắp nơi.

Trên vạc lóe lên một tia sáng chói mắt, một luồng linh lực cường đại đột nhiên ập tới, bên tai vang lên một tiếng rầm trời.

Ngực ta thắt lại và ta phun ra một ngụm máu.

Không gian xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh lại, cảnh vật trước mắt ta dần trở nên rõ ràng.

Các vị trưởng lão đều đang ngồi thiền và điều chỉnh hơi thở của mình.

Thẩm Tễ Dung ngã xuống bên dưới vạc, người bê bết máu.

Nhưng Cố Thanh Thư là người duy nhất mất tích ở Phong Ấn Đài.

Ta hoảng loạn nhìn quanh.

Đột nhiên có một tiếng động lớn, Cố Thanh Thư nặng nề từ giữa không trung rơi xuống đất.

Ta lảo đảo chạy tới bên hắn, tay chạm vào thân thể hắn chỉ thấy toàn máu. Tay ta run rẩy nhấc áo choàng của hắn lên.

Chi chít những vết thương lớn nhỏ, máu vẫn đang chảy không ngừng.

Cố Thanh Thư nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, đôi môi hơi mấp máy thở dốc.

Cảm nhận được mạch đập yếu ớt của hắn, ta khẽ gọi: “Sư huynh”

Lời vừa ra khỏi miệng, nước mắt đã không ngăn được trào ra.

Cố Thanh Thư khẽ nhíu mày, lông mi run rẩy, mở mắt ra khẽ cười

“Đồ ngốc này, sao muội lại khóc?”

Vị đắng lan tỏa trong miệng ta, ta thở hồng hộc, mũi đau nhức, nghẹn giọng hỏi hắn:

“Huynh… huynh có đau nhiều không?”

Hắn mấp máy môi, như muốn nói gì đó để an ủi ta nhưng vừa mở miệng, hắn liền không ngừng ho ra máu. Mùi máu xộc thẳng vào mũi ta, ta vội truyền linh lực cho hắn để giữ mạng sống cho hắn

Cố Thanh Thư vươn tay, kéo một góc khăn tay lộ ra từ cổ tay áo của ta, rút ​​ra đưa lên môi ta.

“Có mùi khó chịu, tránh xa ra…”

Hắn lại phun một ngụm máu tươi.

Ta không đáp lời hắn, chỉ tập trung vào hơi thở của mình để truyền linh khí cho hắn dẫu biết rằng nhịp đập của người đang nằm trong lòng ta gần như không còn nữa.

“Khương Miểu, dừng lại nghe ta nói. . . . . .”

Ta khóc lắc đầu:

“Ta không nghe! Ta không nghe! Ta biết, huynh nói xong liền sẽ rời đi ta…ta không nghe…

Huynh lại định lừa ta chứ gì! Cũng như huynh rõ ràng rất thích ta nhưng lần nào huynh cũng giả vờ chán ghét ta.

Huynh biết ta sẽ buồn nhưng huynh vẫn từ chối ta. Huynh là đồ nói dối…”

Người đang nằm trong lòng ta cụp mắt xuống, vẻ mặt âm trầm: “Thực xin lỗi.”

“Sư huynh,…sư huynh…đừng bỏ lại ta….”

“Khương Miểu, thực xin lỗi…người bội ước có lẽ phải là ta rồi.

Từ nay về sau muội phải cùng sư phụ chăm chỉ tu luyện, không được nghịch ngợm, không được mãi trêu chọc người khác.

Đừng chỉ chăm chỉ luyện y thuật, mà mỗi ngày hãy luyện pháp đều đặn, bảo vệ bản thân. Muội nhất định phải sống thật tốt.”

Hắn nói năng khó khăn, ngắt quãng nhưng ta căn bản không thể nghe được gì cả.

“Còn một chuyện nữa ta muốn nói với muội.”

Cố Thanh Thư khó khăn giơ tay, sờ sờ cổ, lấy ra miếng ngọc bội hoa đào

“Thật ra thì ta luôn thích hoa đào nhất……”

Sau đó, thế giới xung quanh ta trôi vào im lặng.

“Sư huynh!”

Thế giới im lặng, ta ôm chặt cơ thể vẫn còn hơi ấm của hắn, không kìm được nước mắt.

14

“Miểu nhi.”

Không biết đã qua bao lâu, ta hoảng hốt nghe được có người gọi ta.

Ngẩng đầu lên, là sư tôn. Ta lại muốn khóc nhưng mắt giờ đã khô khốc rồi, một giọt lệ cũng không thể rơi.

“Sư tôn, con không còn sư huynh nữa rồi…”

Sư tôn đưa tay kéo ta dậy nhưng ta liều mạng ôm chặt lấy Cố Thanh Thư. Tay sư tôn chạm vào thân thể Cố Thanh Thư thì mặt người liền biến sắc.

Sư phụ gọi thêm vài sư thúc đến, thay phiên nhau bắt mạch và theo dõi hơi thở của Cố Thanh Thư.

Ta ngây người nhìn họ, đờ đẫn một hồi ta mới nhận ra là bọn họ đang cứu lấy Cố Thanh Thư.

“Sư thúc, sư huynh sao rồi ạ?”

“Sư thúc, còn có thể cứu sư huynh không?”

Sư tôn vỗ nhẹ vào mu bàn tay ta: “Con ngoan, đừng hoảng, các thúc của con đang cứu Thanh Thư đấy.”

Ta trong lòng mừng rỡ, kìm nén không được kích động, tay run dữ dội.

Hốc mắt vốn khô khốc giờ lại trào ra nước mắt không ngừng.

Để không cản trở các sư thúc, sư tôn đưa ta sang một bên để chờ. Sắc mặt các sư thúc chuyển từ lo lắng sang vui mừng, rồi lại từ vui mừng chuyển sang lo lắng. Lòng ta bất an vô cùng.

Có tiếng động sau lưng, ta liền quay đầu lại nhìn.

Là Thẩm Tễ Dung.

Không biết hắn đã ngồi dậy từ lúc nào, nhìn ta ngây ngốc với nụ cười trên môi.

Ta đột nhiên trầm mặt, nghe hắn nói:

“Sư tỷ, người còn nhớ khi đi du hồ ngày đó đã hỏi Tễ Dung thích nữ nhân như thế nào không? Hiện tại ta có thể trả lời cho tỷ.”

Hắn cong môi nhìn ta cười, lại lau vết máu trên má, tướng mạo hệt như ngày đó hắn lau đi vết nước bắn lên mặt.

“Có lẽ ta thích những nữ nhân như sư tỷ vậy đó.”

“Ngốc một chút nhưng có thể sống tự do tự tại, ngày ngày đều vui vẻ.”

“Ta vốn không có ý định giết tỷ, trong một khắc tỷ lao vào lưỡi kiếm của ta, ta thật sự sợ hãi.”

Thẩm Tễ Dung che miệng ho vài cái, tiếng ho lại càng ngày càng nặng nề, máu phun ra càng nhiều.

Hắn sắp chết rồi!

“Sư tỷ, có thể cho ta một câu trả lời không, cho dù là lừa gạt ta cũng được.”

Trong ngôi làng dưới chân núi, hắn đã từng hỏi ta liệu có cơ hội cùng ta du hồ lần nữa không.

Ta nhắm mắt nuốt hết vị đắng trong miệng.

“Không thể nào.”

Ta quay đầu bước đi, không bao giờ nhìn lại nữa.

Gần đến chạng vạng thì các sư thúc mới thu khí đứng dậy.

Sư thúc nói trên người của Cố Thanh Thư tựa hồ có một loại bí thuật nào đó đã tồn tại được hơn mười năm.

Trời xui đất khiến thế nào, bí thuật này lại trở thành bùa hộ mệnh của Cố Thanh Thư.

Chính là cấm chú!

Ta đem việc trên người Cố Thanh Thư có cấm chú báo lại với các vị trưởng lão, nghe xong sư tôn cùng các sư thúc liền khiếp sợ.

“Cấm chú tuy âm độc nhưng cũng đã bảo toàn cho hắn một mạng, nếu có thể phá giải cấm chú này, Thanh Thư có lẽ sẽ tỉnh lại!”

Ta cười rạng rỡ, chỉ cần có hy vọng là được. Dù chỉ là một tia mỏng manh ta cũng sẽ không buông tay.

Sau một hồi đại chiến, khắp Phù Dao Sơn là một mảng hỗn độn.

Cố Thanh Thư thân thể còn có thương tích, được ở lại Linh Đàm để dưỡng thương cho tốt. Linh Đàm không khí trong lành, cây xanh tươi tốt, dùng làm nơi dưỡng thương vô cùng thích hợp.

Mỗi ngày, ta đều mang vài tập cổ thư y thuật đến Linh Đàm để đọc cùng Cố Thanh Thư. Sau một thời gian thì ta quyết định chuyển hẳn đến Linh Đàm để sống.

Sau khi Cố Thanh Thư hôn mê, rừng đào nở quanh năm trên núi Phù Dao cũng héo tàn. Lúc này ta mới biết, hóa ra là do Cố Thanh Thư dùng linh khí để tưới nên mảng rừng đào này quanh năm mới rực rỡ như vậy.

Vậy nên từ đó ta lại có thêm một nhiệm vụ quan trọng, mỗi ngày đều dùng linh khí của chính mình để tưới cho rừng đào.

Ta sẽ giữ cho rừng đào này nở rộ quanh năm, bởi vì Cố Thanh Thư nói huynh ấy thích nhất chính là hoa đào.

Ta muốn bất kể lúc nào Cố Thanh Thư tỉnh dậy đều có thể thấy một rừng đào rực rỡ đang chờ huynh ấy!

[HOÀN CHÍNH VĂN]

Bình luận ✿

Trang này không cho phép sao chép nội dung

Discover more from Blue Sunny

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading