Ngoại truyện: Mùa xuân năm nay thật đẹp
Một mùa xuân nữa lại đến. Năm nay hoa đào trên Phù Dao Sơn nở rộ một cách lạ thường, màu hồng phấn bao trùm cả một góc trời.
Mùa xuân là thời kỳ hoa đào nở rực rỡ nhất, những lúc này Khương Miểu mỗi ngày có thể lười biếng một chút, không cần tưới linh lực cho hoa đào mỗi ngày
Nàng ôm chặt tập cổ thư đã mốc meo trong ngực, chân bước nhanh hơn về phía trước.
Cố Thanh Thư đã ngủ mê được hai năm.
Khương Miểu nhìn một vòng quanh Tàng Thư Các, trong tay nàng chính là một trong những tâp cổ thư về bí thuật cuối cùng. Toàn bộ cổ thư về y thuật, bí thuật đều được nàng lôi ra xem tới xem lui không biết bao nhiêu lần.
Dù vất vả nhưng nàng chưa bao giờ có ý định bỏ cuộc.
Chỉ là nếu hôm nay vẫn chưa thành công, Khương Miểu định xuống núi một chuyến. Nàng mong bên ngoài thế giới rộng lớn kia, ắt hẳn sẽ có cao nhân biết cách phá giải cấm chú này.
“Sư huynh, chào buổi sáng!”
Trên chiếc giường đá ở giữa Linh Đàm, Cố Thanh Thư đang yên tĩnh nằm đó. Gương mặt anh tuấn lạnh như ngọc, được Khương Miểu chăm sóc mỗi ngày nên khí sắc cũng không tệ lắm.
Sau khi chào hỏi như thường lệ, Khương Miểu kéo qua một băng ghế nhỏ, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Cố Thanh Thư và bắt đầu nghiên cứu cổ thư.
Nàng xem rất nhanh, một buổi đã xong vài quyển. Khi tay chạm đến tập cổ thư cuối cùng, mắt Khương Miểu sáng lên!
Tập cổ thư này có tên là 《 Cấm thuật cổ đại 》
Cấm thuật, cấm chú!
Dù chưa có gì là rõ ràng nhưng lại thêm lửa cho hy vọng trong lòng Khương Miểu. Nàng nóng lòng muốn mở nó ra.
“Thiên Xu điểm, Cửu Vĩ điểm, Khúc Trì điểm……”
Khương Miểu cầm trường châm dò theo các huyệt đạo được chỉ định trong cuốn sách và bắt đầu châm kim vào cơ thể Cố Thanh Thư một lượt.
Một canh giờ sau.
Không có phản ứng gì.
Khương Miểu không tin, nghi ngờ bản thân mình nhìn nhầm, liền rút trường châm ra, thử lại một lần nữa.
Một canh giờ nữa trôi qua.
Vẫn không có phản ứng gì.
Khương Miểu ngây người ngồi bất động, ánh sáng trong mắt dần dần mờ đi.
Đột nhiên, nàng òa khóc như một đứa trẻ.
Trong suốt hai năm Cố Thanh Thư ngủ mê, Khương Miểu chưa bao giờ khóc.
Nàng sợ mọi người xung quanh sẽ cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy nàng khóc. Nàng cũng sợ sư huynh nghe nàng khóc sẽ lo lắng.
Vì vậy mỗi ngày bước ra khỏi cửa nàng đều cười vô cùng rạng rỡ, nhưng ai nào biết lòng nàng nặng trĩu.
Đôi khi, nàng thậm chí còn có chút tuyệt vọng, đây đã là tập cổ thư cuối cùng trong Tàng Thư Các rồi vậy mà sư huynh của nàng vẫn chưa tỉnh lại.
Là tại nàng vô dụng, y thuật không tinh, pháp thuật không tinh nên không cứu được Cố Thanh Thư của nàng.
Khương Miểu càng khóc càng nức nở.
“Đồ ngốc.”
Nàng mơ hồ nghe được giọng nói của Cố Thanh Thư! Tai Khương Miểu đang có ảo giác sao?
Ngay sau đó, một bàn tay lạnh lẽo bất ngờ xoa đầu nàng. Trong nháy mắt, máu khắp cơ thể Khương Miểu đông cứng ngay lập tức.
Khương Miểu chậm rãi ngẩng đầu lên.
Thiếu niên khẽ cười, đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má nàng, đem nàng ôm vào lòng.
Áo choàng đều dính linh khí của Linh Đàm, lạnh lẽo vô cùng. Vậy mà phía bên dưới lớp áo choàng kia lại là môt lòng ngực ấm nóng, bên trong là một trái tim đang thật sự đập mạnh mẽ!
Hơi thở Khương Miểu dồn dập, không giữ được bình tĩnh nữa, nàng đột ngột đẩy Cố Thanh Thư ra, đứng thẳng người dậy.
Cố Thanh Thư sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu nhướng mày.
“Sao vậy, mới đó mà không nhận ra sư huynh của muội rồi sao?”
Thật lòng Khương Miểu có vạn điều muốn nói nhưng ngập ngừng nửa ngày, vẫn là nặn không nổi một câu hoàn chỉnh.
Hóa ra trong khoảnh khắc vui sướng tột độ, lời nói hoa mỹ cũng không còn quan trọng nữa.
Khương Miểu hít một hơi thật sâu rồi lao đến ôm chặt Cố Thanh Thư. Rất lâu sau đó, nàng đang ở trong lòng ngực ấm áp kia mới nhỏ giọng nói:
“Sư huynh, cuối cùng huynh cũng tỉnh lại rồi!”
Cố Thanh Thư xoa xoa tóc của nàng, cúi đầu khẽ cười nói:
“Ừ, ta tỉnh rồi, có nha đầu ngốc nào đó cứ lấy trường châm đâm loạn trên người ta, ta mà còn không tỉnh lại thì không biết sẽ bị dày vò thành cái dạng gì nữa!”
Khương Miểu lại bật khóc, ở trong lòng hắn nàng ủy khuất ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe như thỏ con, giọng nói mềm mại:
“Cố Thanh Thư, ta rất nhớ huynh.”
Yết hầu Cố Thanh Thư khẽ cuộn, ánh mắt hắn tối sầm lại: “Ta biết.”
Nàng khẽ ngước mặt lên, cánh môi son đỏ khẽ hé mở, thật kiều diễm ướt át, khóe mắt nàng phiếm hồng, trong mắt lấp lánh nước, tưởng chừng chất chứa muôn vạn vì sao.
Cố Thanh Thư nhắm mắt lại, nặng nề thở dốc, giọng khàn khàn nói:
“Nếu như bây giờ ta muốn hôn nàng, nàng có cho rằng ta điên rồi không?”
“Hả?”
Khương Miểu còn chưa kịp phản ứng, một nụ hôn đã rơi xuống, cánh môi bị cảm giác lạnh lẽo bao phủ.
Vạn vật như dừng lại ở thời khắc đó.
Gió xuân thổi bay vài đóa hoa đào, rơi xuống mặt hồ ở Linh Đàm trong vắt, gợn sóng đỏ thẫm.
Mùa xuân năm nay thật đẹp.
[HOÀN TOÀN VĂN]