SAU KHI CƯỠNG HÔN CON TRAI NHÀ THỪA TƯỚNG – 1

1
Khi ta tỉnh dậy, người ta đau nhức, như thể ta vừa bị một cái xe cán qua.

Nhìn quần áo vương vãi trên giường, ta hơi sững sờ. Mắt ta chạm phải một chiếc áo choàng màu bạc ánh trăng, ta nhíu mày, cảm thấy hơi quen quen.

Cho đến khi giọng nói lạnh lùng của ai đó truyền đến bên tai ta: “Nàng tỉnh rồi à?”

Người ta cứng đờ quay đầu lại, khi nhìn thấy rõ người đang nằm trên chiếc ghế dài bên cạnh thì đầu óc ta liền sụp đổ.

Bùi Kiến Trì.

Tiểu công tử của phủ thừa tướng, khôi ngô tuấn tú nhưng lại lạnh lùng lãnh đạm. Cũng chính là Bùi Kiến Trì, người mà Chúc Quân An ta không sợ trời, không sợ đất, nhưng vẫn là không dám đắc tội với hắn.

Ta run run: “Chúng ta… không có chuyện gì xảy ra chứ?”

Đôi mắt của Bùi Kiến Trì lạnh lùng nhìn ta rồi nói: “Không xảy ra gì đâu, chỉ là Chúc tiểu thư xông vào cởi quần áo của ta, còn bắt ta kể chuyện cho nàng nghe trước khi ngủ nữa!”

Tim ta lỡ một nhịp, ta cười gượng gạo: “Thật…Thật sao?”

Bùi Kiến Trì: “…”

Một lúc sau, hắn bất lực thở dài: “Chúc Quân An, nàng thật sự bị ngốc rồi sao?”

Ta nói thẳng: “Tất nhiên là không, nhưng hình như ta nhớ không nhầm là ngươi không “được” nhỉ?”

Lời này vừa nói ra, Bùi Kiến Trì sắc mặt cứng đờ, ta cũng sửng sốt.

Ahhhhhhhhhh trời đất quỷ thần ơi, ta đang nói khùng điên gì vậy!?!

Ta nuốt nước bọt, giả bộ ho sù sụ, dáng vẻ đáng thương, vội vàng nói lại: “Ta,.. ta không có ý đó… ý ta là ngươi rất mạnh mẽ… ..Ồ ô không, ta… 」

Ta bực bội ngậm miệng lại.

Bùi Kiến Trì mắt sa sầm, vẻ mặt vẫn như cũ lạnh lùng nhưng vành tai lại đỏ lên.

“Nếu như nàng hài lòng…” Hắn một chút, trầm mặc không nói.

Ta vội vàng: “Bùi Kiến Trì, ngươi yên tâm, Chúc Quân An ta tuy không phải là người nghiêm chỉnh gì, nhưng ta coi như cũng hiểu đạo lý tình cảm vốn không thể cưỡng cầu, cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi!”

Bùi Kiến Trì sững sờ.

Hồi lâu sau, hắn tự giễu cười khổ một tiếng: “Ta trời sinh nhu nhược, Chúc tiểu thư coi thường ta là đúng.”

Vừa nói, hắn vừa không để ý đến phản ứng của ta, từ trên ghế dài đứng dậy, cầm lấy bạch nguyệt y, mặc vào, vội vàng rời đi.

“Xuân Chi, em đi dò hỏi thử xem có tin tức gì về Bùi Kiến Trì gần đây không.”

Buổi chiều, Xuân Chi chạy lon ton về.

“Tiểu thư, không biết Bùi công tử làm cái gì khiến Thừa tướng vô cùng tức giận, nghe nói còn thậm chí dùng gia pháp để dạy dỗ công tử nữa!”

Tiêu rồi tiêu rôi, giận dữ như vậy chắc là bại lộ rồi!

Chúc Quân An ơi là Chúc Quân An, chọc vào ai không chọc, lại đi chọc trúng cái tên Bùi Kiến Trì đó làm cái gì?

Gia phong trong phủ thừa tướng nghiêm khắc, Bùi Kiến Trì là người rõ nhất nên xưa nay luôn chưa làm gì quá phận, luôn biết kiềm chế bản thân… Bây giờ lại bị ta cưỡng ép như vậy, Thừa tướng thật sự có khả năng sẽ đánh gãy chân hắn a ~!

Ngay cả khi hắn có thể giữ được mạng sống của mình, Bùi Kiến Trì cũng sẽ chẳng còn mặt mũi nào, xấu hổ tới mức treo cổ tự tử chết đi thì sao?

Tốt.

Trái tim ta loạn nhịp kêu gào, ta nhớ đến vẻ mặt cô đơn của Bùi Kiến Trì, cuối cùng ta nghiến răng: “Xuân Chi! Đi đến nhà kho.”

Chọn lễ vật, loại đắt tiền nhất… Thôi quên đi, em đi kêu người chuẩn bị vài cái hộp đi, còn lại ta tự đi lấy. “

Trầm hương thượng hạng, lấy!

Vòng tay ngọc nạm vàng, lấy!

Bông tai hạt ngọc lục bảo màu đỏ, lấy luôn!

Sau khi đóng gói một tá hộp như thế này, ta cùng người của mình chạy đến phủ thừa tướng, một đống hộp to hộp nhỏ được buộc bằng lụa đỏ để ở cổng.

Người dân qua lại trên đường thấy vậy tò mò dừng lại, xì xào bàn tán.

Ta nói với tên hầu ở cửa “Ngươi mau đi bẩm với chủ của ngươi, là ta đã đến rồi……”

Dừng một chút, ta cắn răng nói: “Ta đến để cầu hôn!”

Ngay khi lời ta vừa dứt, cánh cửa đã được mở ra.

Bùi Kiến Trì đứng ở một bên, cao gầy, đôi môi tái nhợt, áo bào màu lam nhạt khiến hắn ta trông thật lạnh lùng. Hơn nữa, lại còn giống mỹ nhân đang bị bệnh, thật khiến người ta thấy xót thương nha!

Mà Bùi Thừa tướng sắc mặt âm trầm, trong tay cầm roi, đứng cùng Bùi Kiến Trì giống như lão sói già mà đứng cùng cô bé lọ lem vậy.

Máu trong người ta dâng trào, ta lao ra chắn trước mặt Bùi Kiến Trì: “Là ta, là ta đã bôi nhọ Bùi Kiến Trì! Là ta đã hủy hoại sự trong trắng của chàng! Ta nhất định sẽ lấy chàng ấy! Muốn đánh ta thì đánh ta đi!”

Ta cảm thấy rất tự hào đến nỗi còn quay đầu lại và vỗ vào ngực Bùi Kiến Trì, cho hắn một cái nhìn “yên tâm”.

“Ta không phải cố ý nhưng ta nhất định phải chịu trách nhiệm! Của hồi môn ta cũng đã mang đến cửa rồi, nếu không đủ, ta sẽ lại mang thêm.”

Dừng một chút, ta cố gắng sắp xếp lời nói cho gãy gọn.

Nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dù sao ta cũng nguyện ý gả cho Bùi Kiến Trì!”

Lúc này, vạn vật im lặng một hồi lâu, ngay cả kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.

Vẻ mặt Thừa tướng kinh ngạc, thị nữ bên cạnh đang hóng chuyện cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Một lúc lâu sau, Thừa tướng nói: “Ngươi… nói cái gì?”

Lúc đó ta mới nhận ra một điều muộn màng, lời nói của Bùi Kiến Trì đã xác nhận suy đoán của ta.

Hắn nói nhỏ sau lưng ta kèm với một nụ cười yếu ớt trong giọng nói: “…Có khả năng họ không biết?”

2
Sau khi ta làm ầm lên như vậy, thì sự trong trắng của Bùi Kiến Trì đã thật sự bị ta hủy hoại. Bùi gia trên dưới ai cũng đều biết chuyện này.

Cũng may người hầu trong phủ Bùi gia tuy nhiều nhưng được quản lý gia đình rất tốt, đám người hầu đều không dám tiết lộ tin tức ra ngoài.

“Muội muội của ta ơi, muội có biết bây giờ dân chúng nói gì về muội không?!” Chúc Khanh An ngậm một ngọn cỏ trong miệng cười lạnh, “Nữ nhân lưu manh, bán thân, ép gả…… Chúc Quân An, muội tự nhìn xem muội có giống một nữ nhi không?”

Vừa nói, huynh của ta vừa nhổ cỏ trong miệng ra, trợn tròn mắt: “Có hứa hẹn với Bùi Kiến Trì thì cũng thôi đi, chỉ là cầu hôn thì muội có thể đừng nói trong ban ngày ban mặt, sáng sủa hào nhoáng như vậy không? Muội muội ơi, muội có biết giữ giá là gì không vậy?”

Ta có chút áy náy, sờ sờ mũi nhưng vẫn cứng miệng nói “Giữ lại có ích gì? Huynh nghĩ thử xem lỡ hắn sau này không tìm được thê tử thì sẽ thế nào!”

“Tiểu tổ tông, bái phục!”

“Chúc Khanh An!” Chúc Khanh Sơn bước lên, vuốt vuốt râu, “Nói muội muội như vậy mà nghe được à?”

Nói xong phụ thân lại quay sang ta: “Niếp Niếp, chuyện này ta cũng nghe hết rồi, phụ thân hỏi con, con có thật sự thích cái tên Bùi Kiến Trì kia không?”

Chúc Khanh An nghẹn ngào nói: “Thích thì có ích gì? Nếu Bùi Kiến Trì không thích muội ấy thì sao?”

Phụ thân ta liếc Chúc Khanh An một cái.

“Không thích sao? Ai dám coi thường nữ nhi của Chúc Khanh Sơn ta? Hơn nữa nữ nhi của ta xinh đẹp lại giỏi võ, còn Bùi Kiến Trì chẳng qua chỉ một đứa trẻ ốm yếu thôi sao!”

Phụ thân lại quay sang ta, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Con yên tâm đi, nếu con thực sự thích tiểu tử ấy, cho dù có phải trói lại, phụ thân cũng sẽ đem hắn về cho con!”

Ta im lặng vài giây, cảm thấy cần phải nói cho họ biết sự thật: “Cũng không có gì, chỉ là… con, con đã thật sự hủy hoại sự trong trắng của Bùi Kiến Trì.”

Chúc Khanh An: “?”
Chúc Khanh Sơn: “!”

Ta nhắm mắt không dám nói tiếp.

Chúc Khanh An sắc mặt đỏ bừng, không thể tin nói: “Chúc Quân An! Muội vừa nói cái gì? !”

Chúc Khanh Sơn lần này cũng trầm mặc một hồi, một hồi lâu sau mới vươn tay kéo kéo ống tay áo của Chúc Khanh An, xuất thần nói:

“Thật là nuôi nữ nhi cũng giống như trồng cái bắp cải vậy”

Ta:”?”

Phụ thân, người vừa nói con là bắp cải sao?

“Bùi Kiến Trì, sao ngươi lại đến đây?”

Nhìn nam tử trước mặt, ta xoa xoa trán, trong lòng có chút oán hận.

“Ngươi phô trương như vậy, ban ngày ban mặt lỡ có người nhìn thấy thì làm sao?”

Bùi Kiến Trì nhướng mày: “Phô trương?”

Ta nhìn hắn lần nữa.

Những lời này quả nhiên là oan uổng, Bùi Kiến Trì hôm nay mặc một trường bào màu trắng, vạt áo có thêu hạc trắng. Thiết kế tao nhã, không phô trương theo bất kỳ cách nào.

Tuy nhiên, hắn có bờ vai rộng và đôi chân dài, khuôn mặt tuấn tú và phong thái lạnh lùng, thực sự rất bắt mắt và thu hút.

Ta nghẹn ngào: “…hay là ngươi đổi sang mặc đồ gia nhân đi”.

Bùi Kiến Trì đột nhiên nheo mắt lại: “Mặc quần áo của người hầu, lặng lẽ gặp riêng Chúc tiểu thư, không để người khác nhìn thấy, như vậy sẽ không gây phiền phức cho Chúc tiểu thư nữa, có đúng không?”

Giọng điệu của hắn rất nhẹ nhưng sao ta có thể nghe thấy một chút bất bình.

“Chúc tiểu thư chiếm tiện nghi của ta, lại không chịu cho ta danh phận” hắn cười tự giễu

“Nàng cho rằng ta là người trong lầu xanh sao?”

Sao mà nghe cái giọng điệu này làm cho ta nghĩ rằng bản thân chính là một kẻ đê tiện lừa dối người khác, một tên tiểu tử phong lưu, quất ngựa truy phong vậy. Thiệt là cảm thấy hơi có lỗi nha!

Ta vội giải thích: “Ta là đang sợ sẽ giải quyết không thỏa đáng, khiến cho ngươi cảm thấy ủy khuất mà thôi!”

Nghiến răng, ta tiếp tục: “Trừ khi ngươi cảm thấy ở cùng ta là ủy khuất thì….. nghiêm túc mà nói ta không ghét ngươi! Nếu ngươi nguyện ý kết duyên cùng ta thì chúng ta thành thân đi!”

Lúc này Bùi Kiến Trì mới ngẩng đầu nhìn ta, có chút trịnh trọng: “Nếu lời của Chúc tiểu thư là thật lòng, vậy thì ta cũng sẽ thật lòng đáp lễ.”

Bình luận ✿

Trang này không cho phép sao chép nội dung

Discover more from Blue Sunny

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading