SAU KHI CƯỠNG HÔN CON TRAI NHÀ THỪA TƯỚNG – 2

3

Chuyện thành thân của ta với Bùi Kiến Trì coi như là đã định. Cùng ngày, Bùi gia mang sính lễ đến cửa nhà ta.

Thừa tướng và Bùi Kiến Trì cùng nhau đến, ta nấp sau tấm bình phong và lặng lẽ nhìn hắn.

Hắn rất ít mặc màu lam nhạt này, thỉnh thoảng mặc vào, nhìn lại càng thanh tao cao quý, đặc biệt nổi bật.

Chúc Khanh An không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng ta: “Đồ không biết xấu hổ!”

Ta giật mình, quay sang huynh ấy trầm giọng nói: “Huynh mới là người không biết xấu hổ.”

Chúc Khanh An hừ nhẹ một tiếng: “Muội ở chỗ này nhìn lén, mà còn dám nói sao?”

Ta làm bộ muốn đánh huynh ấy: “Không được sao? Bùi Kiến Trì là phu quân tương lai của muội, muội muốn nhìn thì nhìn! Không chỉ nhìn thôi mà muội còn…”

Khuôn mặt của Chúc Khanh An đột nhiên đỏ lên, ta nhận ra có gì đó không ổn và quay lại nhìn——

Bùi Kiến Trì đứng cách ta ba bước, lông mày và mắt nhướng lên. Ta chếc lặng.

Bùi Kiến Trì cười khẽ: “Chúc tiểu thư nói gì cũng đúng.”

Trời ơi, ta cần người nói giúp sao? Xấu hổ quá đi mất!

Ta giả vờ bình tĩnh ho nhẹ một tiếng: “…Ta, ta đi trước.”

Đi được vài bước, ta chợt nhớ ra điều gì đó, không khỏi quay đầu nhìn về phía Bùi Kiến Trì.

Hắn cau mày nhìn ta dịu dàng.

Ta vội vàng ngoảnh mặt đi, ấp úng nói: “Bùi Kiến Trì, y phục hôm nay đẹp lắm!”

Lời vừa dứt, hắn chưa kịp phản ứng lại thì ta đã chạy mất.

Vậy mà không ngờ hôn sự của ta với Bùi Kiến Trì có nguy cơ không thành khi trưởng bối hai nhà bàn bạc.

“Ôi, lão Bùi, chúng ta đánh nhau cả đời, lại không nghĩ ta sẽ có thêm hai cái búp bê……”

“Đây là cầu phúc con cháu đầy nhà……”

“Đợi đến Bùi Kiến Trì bước vào nhà của chúng ta ……”

“Ngươi đang nói cái gì vậy? Chúc gia của các ngươi quả là cực kỳ ngoan cố, danh tiếng của con trai ta ở kinh thành còn cần phải nói sao? Con trai ta trăng sáng gió thoảng, khôi ngô tuấn tú, kiến thức thâm sâu, giữ mình trong sạch, dựa vào cái gì phải đến ở rể nhà các ngươi?”

“Quân An nhà chúng ta cũng rất hoạt bát dễ thương! Bùi Kiến Trì của ngươi không xứng với Quân An nhà ta!”

“Sao, sinh lễ cũng đã cho người đưa đến cửa rồi, ngươi như vậy là không muốn nhận phần lễ vậy này phải không?”

Hai trưởng bối cãi nhau từ cửa viện Bùi gia đến hậu viện của Chúc gia. Họ tức giận đến mức hất râu và nhìn nhau chằm chằm, phụ thân ta buông lời cay nghiệt tuyên bố hôn sự sẽ kết thúc, Thừa tướng bình thường luôn lịch sự trầm ổn, nay cũng đỏ mặt tía tai tức giận mà bỏ đi.

“Từ hôm nay trở đi, con không được gặp tiểu tử Bùi gia kia nữa! Ta đã vì con mà hủy bỏ mối hôn sự này!”

Phụ thân ta tức giận: “Dù sao ta cũng thấy con không thích tiểu tử Bùi Kiến Trì đó lắm, hủy hôn cũng không sao.”

Ta không biết tại sao nhưng ta không vui lắm. Ta không phản bác nhưng đêm đó nằm trên giường mà trằn trọc mãi không ngủ được.

Trời nóng quá, ta đứng dậy, tùy tiện khoác một tấm áo mỏng rồi bước ra sân. Trăng thanh gió mát, trong sân thoang thoảng hương hoa. Đột nhiên, ta nghe thấy tiếng động, có ai đó trên tường!

Ta cau mày nhưng khi nhìn qua bức tường, ta sửng sốt – là Bùi Kiến Trì, người nổi tiếng là người dịu dàng và lễ độ, giờ phút này đang trèo tường nhà ta!

Cúi đầu, hắn hơi mím môi cau mày, bộ dáng như đang đi ăn trộm mà bị bắt quả tang.

Hắn không để ý đến ta, ta lặng lẽ nhìn hắn cố gắng vượt qua bức tường và suýt nữa bị bong gân khi tiếp đất.

Tất cả những muộn phiền trong lòng ta đều bị cuốn trôi một cách khó hiểu. Thấy hắn đã ổn định lại bộ dáng, ta nhẹ giọng nói: “Bùi công tử thật đúng là gió thoảng trăng sáng, giữ mình trong sạch ha.”

Bùi Kiến Trì hơi sững người, hắn quay lại nhìn ta và mím môi.

Chuyện phụ thân ta và Bùi Thừa tướng cãi nhau ngày hôm đó truyền khắp kinh thành. Bùi Kiến Trì cái gì cũng tốt, nhưng Chúc Quân An thì ngược lại, chỗ nào cũng tệ.

Thấy hắn không nói gì, ta bỗng nổi giận: “Ngươi không thể cứ như vậy mà xông vào, lỡ như hủy đi thanh danh của ngươi, ta làm sao gánh nổi.”

Bùi Kiến Trì ngước mắt lên nhìn ta lần nữa, ánh mắt hắn có vẻ đau khổ, giọng nói khàn khàn run run:

“Nàng… nàng là không muốn ở bên ta nữa sao?”

“Bùi công tử một thân hoàn mỹ, chỗ nào cũng tốt cũng đẹp, làm sao có thể để ta vào trong mắt được!”, ta học theo cách hắn hay nói.

“Ta không có!”

Bùi Kiến Trì nắm chặt ngón tay, như là không biết làm sao: “Ta. . . . . .”

Ta im lặng nhìn hắn.

Bùi Kiến Trì nhìn đi chỗ khác, như thể từ bỏ chính mình, nhỏ giọng nói: “Nếu như ta nguyện ý đến Chúc gia ở rể, nàng có còn muốn cùng ta thành thân không?”

Dưới màn đêm, ta không thể nhìn thấy mặt đỏ tía tai của hắn nhưng những gì hắn nói thực sự khiến ta choáng váng.

“Bùi Kiến Trì, ngươi điên rồi à?” ta không thể tin mở to hai mắt nhìn

“Ngươi có biết mình đang nói cái gì không vậy?”

Đường đường là công tử của phủ Thừa tướng, hắn có phải là đang bị ấm đầu không ta?

Mặc dù ta hơi khó chịu vì những tin đồn phát sinh từ cuộc cãi vã này, nhưng ta cũng biết nó không liên quan gì đến Bùi Kiến Trì cả. Ta thậm chí còn không nghĩ đến việc phải để hắn vào nhà ta ở rể.

Ta thực sự chỉ muốn nói vài lời để trút giận thôi mà…ta cúi xuống đưa tay chạm vào trán hắn, không nóng mà!

Bùi Kiến Trì toàn thân cứng đờ, một lúc sau, ta nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn:

“Dù sao thì… nàng cũng phải chịu trách nhiệm với ta.”

4
Bùi Kiến Trì quả nhiên nói được làm được, ngay hôm sau hắn một thân một mình, đến cửa cầu diện kiến phụ thân ta.

Ta không thể làm ngơ nên muốn trốn sau bức bình phong để nghe lén, nhưng phụ thân ta đã phát hiện ra.

Không biết hai người bọn họ nói cái gì nhưng phụ thân ta cuối cùng cũng đồng ý cho ta gả đến Bùi phủ.

“Niếp Niếp”, phụ thân ta gọi ta vào thư phòng, nhìn ông có vẻ nghiêm túc, một lúc lâu sau, ông thở dài nói:

“Bùi Kiến Trì là người tốt, nếu con nguyện ý kết duyên phu thê cùng tiểu tử đó, hãy an an tĩnh tĩnh cùng hắn sống những ngày tháng thật đẹp nhé!”

“Bùi Kiến Trì vì con mà không quản ở rể, xin phụ thân hãy yên lòng” ta nghiêm túc nói

“Nhưng nếu có một ngày hắn thật sự phản bội con, phụ thân sẽ vĩnh viễn làm chỗ dựa cho con.”

Ở rể hay không đều không quan trọng, ta chỉ muốn bọn họ biết rằng nữ nhi của Chúc gia không phải muốn lấy là lấy.

“Phụ thân hi vọng hắn có thể yêu quý con, con cũng thật lòng đối đãi hắn.”

“Những chuyện này vẫn vốn là nên để cho mẫu thân của con dạy bảo, đáng tiếc mẫu thân con lại ra đi sớm, đành phải để lão phu dạy con.”

Một lão tử bình thường giải quyết mọi chuyện mặt đều không đổi sắc vậy mà giờ đây, đôi mắt phụ thân đỏ hoe khi nói điều này với ta, ta chợt nhận ra rằng phụ thân ta đã già rồi.

Bùi Kiến Trì bị bệnh.

Hắn vốn thể chất đã yếu vậy mà đêm đó còn trèo tường đi tìm ta, lúc vào đến nơi thì đã là nửa đêm lúc gió lạnh nhất.

Hôm sau hắn lại vội vàng đến gặp phụ thân ta để bày tỏ quyết tâm của mình, ta nhận được tin báo hắn đã ngã bệnh, nằm một cục.

Ta đã đến Bùi phủ vài lần nhưng mà Bùi Kiến Trì cứng đầu cứng cổ, kiên quyết không chịu gặp ta. Hắn nói rằng sợ ta cũng sẽ bị cảm lạnh.

Đã bốn năm ngày rồi mà bệnh phong hàn của hắn vẫn không thuyên giảm, ta nghi hắn cứ tiếp tục như vậy thì bệnh tình lại năng hơn nên ta mới đi tìm mua một con bồ câu, gửi thư cho Bùi Kiến Trì mỗi ngày.

Mảnh giấy ta gửi đến có thể ghi bất cứ thứ gì ta muốn. Có một lần Chúc Khanh An bắt được, đọc xong chạy đến trước mặt ta nói một cách chán ghét: “Muội nhìn coi muội đang viết cái quái đản gì vậy?”

Ta quá lười để trả lời, ta nghĩ chỉ cần Bùi Kiến Trì không chê ta là được.

Hắn hồi đáp mọi thứ ta gửi tới, từng con chữ hắn viết đều tỉ mỉ và kiên nhẫn, có vẻ như không phải là ta đang an ủi hắn, làm cho hắn vui lên, mà ngược lại hắn dường như còn đang nhẹ nhàng an ủi ta.

Ta giấu kín niềm vui không thể giải thích này trong lòng.

“Bùi Kiến Trì, hôm nay thời tiết tốt, ta mua một đống kẹo hồ lô lớn luôn đó.”

“Hôm nay ta cũng thấy mặt trời, trời rất ấm. Nếu nàng thích kẹo hồ lô, lần sau chúng ta có thể thử làm chúng cùng nhau nhé.

Thỉnh thoảng, ta cũng nhờ người mang cho hắn vài món đồ lạ.

“Bùi Kiến Trì, ta đưa cho chàng con lật đật, chàng quẳng nó đi rồi hả? Không vui sao?”

“Rất đáng yêu. Đây là làm giống với dáng vẻ của nàng sao? Lần trước nàng nói thích mấy thứ đồ trang sức nho nhỏ, mấy ngày nay ta làm một cái khắc gỗ nhỏ, nàng nhận được chưa? Thích không?”

Hôn sự của ta với Bùi Kiến Trì hiện đã lan truyền khắp kinh thành.

Thừa tướng nói rằng tốt hơn hết là nên chọn ngày lành tháng tốt càng sớm càng tốt. Bùi Kiến Trì và ta không phản đối điều này, vì vậy chúng ta cứ để cho các vị trưởng bối bận rộn.

Nói vậy, nhưng bản thân ta cũng phải chuẩn bị bận tối mắt tối mũi, chẳng còn thời gian nghỉ ngơi.
Khó khăn lắm mới có thể nghỉ mệt một chút, vậy mà Chúc Khanh An ở bên cạnh ta chạy tới chạy lui, còn tưởng đâu huynh ấy còn bận rộn hơn cả ta nữa.

Bận đông bận tây khiến cho ta buồn bực muốn chếc, vì vậy lâu lâu ta cũng lén dùng bồ câu đưa tin đến cho Bùi Kiến Trì mặc dù theo lễ nghi thì ta và hắn không được gặp nhau.

Có lẽ bên phía Bùi Kiến Trì cũng cưc kỳ bận rộn khi thời gian hắn hồi thư cho ta cũng càng ngày càng chậm.

Ngày tháng trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến ngày thành hôn. Từ sớm ta đã bị gọi dậy tắm rửa, trang điểm, tô môi, kẻ mày. Tự soi mình trong gương khi đã chuẩn bị tươm tất, lòng ta có chút hồi hộp.

“Tiểu thư thật xinh đẹp.”

Bên ngoài đột nhiên náo động, Xuân ChI đi ra ngoài nhìn: “Bùi công tử đến rồi!”

Ta siết chặt lòng bàn tay.

Xuân Chi vội vàng đội khăn trùm đầu màu đỏ lên cho ta và đỡ ta bước ra ngoài.

Từ xa ta đã nghe tiếng chiêng trống, tiếng vó ngựa, tiếng mọi người chúc tụng nhau, gương mặt ai cũng cười rạng rỡ.

Kiệu hoa dừng lại ở của, ta nghe thấy tiếng của phụ thân nói: “Hãy nhớ lời phụ thân dặn, tự chăm sóc tốt bản thân.”

Còn có Chúc Khanh An, huynh ấy cố chấp không thèm nhìn ta, nhưng giọng nói thì ngày càng nghẹn ngào như thể nói thêm một câu nữa chắc huynh ấy khóc luôn quá.

“……Không có gì để nói, đi thôi, ta cũng không muốn cùng muội mỗi ngày cãi nhau, muội luôn bắt nạt ta, thắng không được”

Huynh ấy quỳ trước ta, ta lặng lẽ dựa vào lưng huynh và bóp nhẹ phần thịt mềm mại quanh eo.

Chúc Khanh An lần này không cãi nhau với ta như thường lệ, mà chỉ im lặng đưa ta đến kiệu hoa.

Lúc huynh ấy đỡ ta ngồi lên kiệu hoa, ta đột nhiên thấy nghẹn ngào, ta nói: “Chúc Khanh An, sau này muội sẽ không bắt nạt huynh nữa.”

Chúc Khanh An kín đáo đưa cho ta một thứ đồ gì đó, quay người im lặng vài giây, ta lại nghe thấy huynh ấy nói: “Được rồi, ta nhường muội đó, kẻo muội lại khóc nữa.”

Nói xong, Chúc Khanh An rời khỏi kiệu hoa của ta.

Nghe tiếng hét của đứa người hầu gần đó nên ta giật mình một cái, đồ vật lúc nãy rơi ra.

Ta nhìn xuống liền thấy đồ vật lúc nãy mà Chúc Khanh An thần thần bí bí đưa cho ta, đó là một cái hà bao căng phồng.

Ta tháo dây rút nhìn vào bên trong và chợt giật mình – trong hà bao nhỏ có rất nhiều tiền giấy và một tờ giấy bạc.

Ta lấy tờ giấy ra.

“Gả đến Bùi gia rồi, sau này muội không được để bản thân chịu oan ức. Ta nâng niu, nhường nhịn muội từ nhỏ rồi, tiểu tử Bùi Kiến Trì muốn cưới muội thì nên đối xử với muội thật tốt.

Đây là tiền ta tích cóp được, đều đem cho muội (không biết muội đi rồi thì tiền tiêu vặt của ta có được tăng lên không nữa, aida). Muội trên người có tiền, có xảy ra chuyện gì cũng không cần chịu oan ức, biết chưa?”

Bước ra khỏi cửa Chúc gia, mắt ta lúc này đã đỏ hoe và đủ loại cảm xúc phức tạp đang tràn ngập trái tim ta.

Ta cất hà bao, một tay kéo khăn trùm đầu, mở rèm xe lặng lẽ nhìn về phía trước.

Bùi Kiến Trì mặc áo hỉ đỏ, khi cưỡi ngựa dáng người cao thẳng, tinh thần phấn chấn, gương mặt rạng rỡ.

Ta lại thả tay hạ rèm cửa xuống.

Bùi Kiến Trì, ta lẩm bẩm cái tên này trong lòng, về sau, đây chính là phu quân của ta.

Bình luận ✿

Trang này không cho phép sao chép nội dung

Discover more from Blue Sunny

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading