5.
Chiếc kiệu hoa lắc lư cuối cùng cũng dừng lại. Một bàn tay mảnh khảnh và trắng trẻo, với những khớp xương rõ ràng vươn ra từ dưới khăn trùm đầu.
Trong suốt lễ thành thân sau đó, Bùi Kiến Trì luôn nắm chặt tay ta. Giữa tiếng pháo hoa, reo hò và chúc tụng, ta từ từ được đưa vào phòng tân hôn.
Đây có lẽ lần duy nhất ta nghiêm túc tuân theo mọi lễ nghi, quy củ đã được sắp xếp. Cho đến khi tiếng bước chân chầm chậm vang lên, tim ta như thắt lại.
Sau đó khăn trùm đầu của ta từ từ được tháo xuống, cuối cùng ta cũng có thể nhìn thấy Bùi Kiến Trì.
Hắn mặc một thân hỷ phục màu đỏ, có lẽ do có rượu trong người nên hắn hoàn toàn rũ bỏ vẻ lạnh lùng thường ngày, mặt hắn thậm chí còn có chút đỏ. Chân dài vai rộng, hắn cứ như vậy mà im lặng đứng trước mặt ta, làm cho người ta cảm thấy một chút bồn chồn mà không có lý do.
“Nàng có đói không?”
Ta nghẹn họng nhìn cái khúc gỗ trước mắt: “Trong đêm động phòng hoa chúc mà chàng lại hỏi ta cái này sao?”
Bùi Kiến Trì đỏ mặt: “Thứ lỗi, là lần đầu tiên…không có nhiều kinh nghiệm…”
Hắn đứng lên rót rượu giao bôi, lại đưa cho ta một ly. Ta nhìn thẳng và mắt hắn rồi uống một hơi cạn ly rượu. Giây tiếp theo, ta đánh liều nắm lấy cổ áo hắn và hôn hắn một hơi dài.
Ly rượu rơi xuống đất phát ra âm thanh lanh lảnh.
Ánh mắt Bùi Kiến Trì tối sầm, giọng hắn khàn khàn: “Nàng nghĩ kỹ chưa?”
Dứt lời, thân ảnh cao lớn trước mặt che khuất ánh nến trong mắt ta.
“Ta đã cho nàng một cơ hội rồi nhé!”
Ngoài cửa sổ, ánh trăng treo cao, gió thoảng nhè nhẹ, càng tôn thêm cảnh xuân dịu dàng động lòng người.
Ta tức giận mắng hắn đến khản cổ: “Bùi Kiến Trì, đồ lưu manh! Đồ vô liêm sỉ!”
Bùi Kiến Trì cười khẽ, dỗ ta: “Ngoan, gọi ta là Tòng Quân.”
Tòng Quân là tên tự của hắn.
*Tên tự: người xưa thường đặt tên tự để kiêng gọi tên huý, tên tục. Thường con trai vào 20 tuổi sẽ bắt đầu đặt tên tự. Tên tự phải bắt nguồn và có liên quan đến tên huý.
…
Hắn cong cong khóe môi, bộ dáng ôn hòa thường ngày biến đi đâu mất giờ đây chỉ còn lại vẻ lưu manh, xấu xa: “Nàng cũng có thể gọi một tiếng phu quân.”
Ta cắn hắn một cái: “Bùi Tòng Quân, cái đồ lưu manh!”
*Chúc Quân An kiểu: hình như bị dụ rồi hay sao á!
—
Hôm sau tỉnh lại, ta thấy Bùi Kiến Trì đang dịu dàng chăm chú nhìn ta.
Ta oan ức lên án cái đồ lưu manh kia:
“Đều tại chàng! Không phải nói……………… chàng, chàng “yếu” lắm sao? Chàng gạt ta!”
Bùi Kiến Trì mắt tràn ý cười: “Là lỗi của ta, ta sai rồi.”
Nói xong hắn lại dắt ta đi rửa mặt, sửa soạn, ta ngồi ở trước gương trang điểm, hắn lại nói:
“Ta giúp nàng họa mày nhé!”
Ta sửng sốt một chút, sau đó đỏ mặt: “Cái này…chàng cũng biết sao?”
Bùi Kiến Trì mỉm cười, cong khóe miệng: “Nhìn qua cũng không khó….. Hẳn cũng giống như viết chữ đi…”
Khi ta còn nửa tin nửa ngờ thì hắn đã hăng hái cầm chì họa mày của ta lên, dáng vẻ sẵn sàng:
“Nàng lại gần ta chút nữa đi!”
Ta vậy mà cũng nghe lời, để mặt sát gần hắn một chút. Bùi Kiến Trì như thấy chưa đủ gần, còn trực tiếp nâng cằm ta, đưa lại gần hơn nữa.
Với khoảng cách này, ta nhìn thấy rõ hàng lông mi dài, mũi thẳng cao, môi chúm chím trên mặt hắn.
Hắn bỗng cười nhẹ một tiếng: “Nương tử, sao mặt nàng lại đỏ như thế?”
Nghe một tiếng nương tử này, lòng ta giật mình một cái, xấu hổ đến mức phải quay mặt đi,
Bùi Kiến Trì không tự chủ được dừng động tác, cười nói: “Được, được, ta im miệng, không nói nữa.”
Sau đó, hắn cũng bắt đầu tập trung họa mày cho ta. Vẽ một lúc lâu, cổ ta đã cứng lại hết rồi mà hắn vẫn còn ở đó hí hoáy vẽ.
Ta bất mãn nhăn nhó: “Chàng vẽ xong chưa vậy? Cổ ta mỏi lắm rồi!”
Bùi Kiến Trì vẫn im lặng tập trung vẽ vẽ. Ta tức giận la lên:
“Bùi Kiến Trì! Bùi Tòng Quân!”
Hắn lúc này mới nhướng mày, ngừng động tác.
Hắn lẳng lặng nhìn ta:
“Nương tử, đêm qua nàng cũng gọi ta như vậy, ta rất vui!”
Ta đỏ mặt, bèn đánh trống lãng:
“Cho…cho ta xem gương, ta muốn xem tài nghệ của chàng thế nào!”
Bùi Kiến Trì né người một chút, nhìn đi chỗ khác, ho nhẹ một tiếng
“Nương tử của ta, dù như thế nào đi nữa thì vẫn đẹp như tiên nha~!”
Ta mơ hồ soi gương, tuy là cũng đã chuẩn bị tâm lý một chút vậy mà khi thấy chính mình trong gương vẫn xém chút nữa đã thét lên.
Hai bên lông mày vẽ thì lệch, bên to bên nhỏ, lại còn rậm như sâu róm. Tưởng tài nghệ của hắn đến đâu, hóa ra….!
“Không khó hả? Đơn giản như viết chữ hả?” ta tức giận đánh hắn hai cái
“Bùi Tòng Quân, từ nay về sau chàng đừng hòng đụng vào lông mày của ta một lần nào nữa!”
Bị ta đánh, Bùi Kiến Trì cũng không né tránh, đột nhiên che ngực ho khan vài tiếng. Ta rướn người lại xem hắn bị sao, ta đánh mạnh quá hả?
Nào ngờ chưa kịp nhìn thấy gì thì hắn một tay đã kéo ta ôm trọn vào trong lòng. Cách một lớp áo, ta cảm nhận được lòng ngực hắn run lên vì cười:
“Chàng cố ý phải không!”
Bùi Kiến Trì thấy ta phát hiện, hắn cũng không kiêng nể gì nữa mà cười to, vừa cười vừa nói:
“Nương tử, ta biết sai rồi, đừng giận ta nữa mà, được không?”
6.
Ngày thứ ba sau khi thành thân, Bùi Kiến Trì cùng ta trở về Chúc phủ. Phụ thân và Chúc Khanh An cũng đã khôi phục lại bộ dáng thường ngày.
Nhất là cái tên Chúc Khanh An kia, rõ ràng ngày ta xuất giá, huynh ấy….aida thôi quên đi, vẫn là nên giữ chút thể diện cho huynh ấy.
Hôm nay ta hồi phủ, huynh ấy vẫn trưng ra cái bộ dáng kiêu ngạo, không thèm nói chuyện với ta.
Chúc gia của ta cũng đơn giản, không câu nện nhiều lễ nghi phiền toái, vẫn như thường ngày, cả nhà cùng ăn một bữa cơm đơn giản.
Dùng bữa xong, phụ thân gọi ta vào thư phòng:
“Nhìn thấy tiểu tử Bùi Kiến Trì đó đối xử với con không tệ, phụ thân ở phủ này cũng yên tâm phần nào.”
Nghe phụ thân nói, ta liền sửng sốt
“Lúc ăn cơm, hắn vẫn luôn rất quan tâm con, liên tục gắp đồ ăn cho con, lại gắp toàn những món con thích, hắn cẩn thận chăm sóc như vậy cũng coi như là có đặt nữ nhi của ta ở trong lòng.”
Trong lòng ta như có sóng, vừa cảm động lại vừa buồn cười. Vừa thành thân thôi, làm sao hắn lại tỏ tường những sở thích của ta như vậy?
Bên kia, vừa ra ngoài một lát, Chúc Khanh An và Bùi Kiến Trì đã nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Đặc biệt là Chúc Khanh An mặt mày hớn hở, hai tay còn đặt ở trên vai Bùi Kiến Trì, dáng vẻ tưởng như đã là huynh đệ tốt nhiều năm rồi đi!
Ta và Bùi Kiến Trì bước lên xe ngựa, ta còn cố ý trêu ghẹo hắn:
“Bùi công tử quả nhiên là có tài thu phục lòng người nha ~!”
Bùi Kiến Trì dịu dàng mỉm cười hỏi ta: “Vậy thì ta đã thu phục được phu nhân chưa?”
…
Khi ta còn đang mông lung suy nghĩ, hắn lại cười nhẹ một tiếng: “Cứ từ từ, chúng ta có thời gian mà.”