SAU KHI CƯỠNG HÔN CON TRAI NHÀ THỪA TƯỚNG – 4

Vài ngày sau, trưởng công chúa chuẩn bị mở Thưởng hoa yến, thiếp mời được đưa đến phủ.

Trước đây những yến tiệc này ta thường không để tâm lắm, vì tính tình ta thẳng thắng, lại cũng không phải là tiểu thư con nhà quyền quý gì.

Nhưng mà hiện tại, ta cũng đã thành thân với Bùi Kiến Trì, những yến tiệc xa hoa này là nhất định phải cân nhắc lại. Huống hồ đây còn là do Trưởng công chúa đích thân cho người đưa thiếp mời tới phủ.

Ta vốn định đem chuyện này nói cho Bùi Kiến Trì, nhưng hắn cùng ta thành thân chưa lâu, dạo gần đây hắn lại bận việc, đầu tắt mặt tối, nghĩ lại thì cũng nên bớt phiền hắn bằng mấy cái việc cỏn con này.

Đi Thưởng hoa yến, ta chọn một bộ xiêm y màu tím nhạt mộc mạc, không xuề xòa nhưng cũng không quá nổi bật. Ta chọn một góc nhỏ, an ổn nhìn quanh.
Khi ta đến phủ của Trưởng Công chúa thì thời gian quả thật có muộn đôi chút, các vị tiểu thư khác cũng đã tụ tập lại nói chuyện phiếm được một hồi.

Ngồi một hồi, bữa trưa mới được dâng lên. Dùng bữa xong thì Thưởng hoa yến mới chính thức bắt đâu.

Tiểu nha hoàn đưa ta ra hoa viên đình hóng gió, vừa ngồi xuống thì có người tới bắt chuyện:

“Ngươi cũng tới sao! Thật tốt quá… Yến tiệc hôm nay thật sự rất nhàm chán, ta là trốn không được mới phải miễn cưỡng đi một chuyến, còn tưởng rằng ngươi sẽ không tới đó……”

Còn tưởng là ai, hóa ra là Giang Uyển Nghi, bạn tốt của ta!

Ta cũng có chút kinh ngạc: “Không phải nói ngươi phải đi thăm bên phía ngoại tổ nhà ngươi sao? Như thế nào lại còn ở đây…”

Giang Uyển Nghi thở dài:

“Đừng nhắc nữa, ta chỉ vừa trở về hôm qua, liền nhận được thiếp mời của Trưởng công chúa đưa tới phủ!”

Nàng lại đột nhiên mặt mày hớn hở lên: “Đúng rồi, ngươi cùng Bùi công tử……………… sao rồi?!?”

Ta chưa kịp trả lời thì đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng cười nhạo:

“Thế nào là thế nào? Tưởng bước chân vào được Bùi phủ thì hay lắm sao? Không phải hôm nay Thưởng hoa yến này, Bùi công tử còn không thèm cùng nàng ta đến sao? Nói không chừng nha, chỉ có mình ai đó nóng lòng muốn trèo lên giường người khác thôi.”

“Đúng vậy, trước đó không phải còn ầm ĩ chuyện hủy hôn sao? Ai biết nàng ta đã làm cái gì khiến Bùi gia đổi ý.”

Lời được nói ra với âm lượng cao bất thường, mọi người xung quanh đều có thể nghe rõ ràng.

Ta nắm chặt hai tay, Giang Uyển Nghi cũng nhịn không được mà đỡ ta đứng dậy.

Hai vị tiểu thư kia, một vị chính là Tần Tương Nghiên, thiên kim của phủ Thượng Thư, có quan hệ cực kỳ tốt với Trường Công chúa.

Tần Tương Nghiên thấy ta im lặng, cũng không phản bác gì thì lại càng tức giận, lạnh lùng nói:

“Một người vừa lưu manh, thô lỗ mà có thể làm cho Bùi công tử thích mới là lạ. Đặc biệt là Bùi công tử tính tình thường ngày dịu dàng tao nhã, tự nhiên sẽ thích nữ nhân đoan trang, đức độ, tài giỏi thôi.”

Giang Uyển Nghi nhịn không nổi nữa liền nói:

“Không biết Bùi công tử thích người như thế nào, nhưng tất nhiên hắn sẽ không thích loại nữ tử hay ở sau lưng nói chuyện người khác!

Hay là… có ai đó cũng nóng lòng muốn gả đi, nhưng căn bản công tử nhà người lại không có thích à nha!”

Tần Tương Nghiên tức giận nghiến răng: “Ngươi!”

Giang Uyển Nghi trốn sau lưng ta, kéo ta đi:

“Đi qua bên kia thôi Quân Quân, nhìn thấy một số người liền thấy xui xẻo!”

Ta cùng Giang Uyển Nghi đi sang một hoa viên đình khác để hóng gió.

Giang Uyển Nghi sờ sờ tay ta:

“Nàng ta chỉ là ghen tị mà thôi. Ở kinh thành ai không biết nàng ta trước bị Thái tử từ hôn? Nàng ta là cố ý chọc tức ngươi, những lời này ngươi cũng đừng để trong lòng làm gì.”

7.

Giang Uyển Nghi vừa dứt lời thì bên ngoài đột nhiên nổi gió to, trời thình lình đổ mưa, mưa càng lúc càng nặng hạt, không kịp đề phòng.

Giang Uyển Nghi: “Mưa đúng lúc lắm! Thưởng hoa yến coi như cũng tiêu tùng rồi nhỉ?”

Ta cười: “Sao, ngươi là đang đợi Thái tử đến đón chứ gì?”

Giang Uyển Nghi lúc này đỏ mặt nhưng vẫn cao giọng nói: “Hắn ta còn dám tới sao! Ta còn chưa có tha thứ cho hắn đâu.”

Lời vừa dứt, có người đi về phía bên này, trên người là một thân kim bào nhạt, đeo đai bạch ngọc, phong thái xuất chúng.

“Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến rồi”, ta cười nói.

Thái tử đi thẳng đến bên người Giang Uyển Nghi: “Ta đến tiễn nàng.”

Giang Uyển Nghi cụp mắt xuống: “Ta không cần người tiễn!”

Ta che miệng và cười khúc khích.
Thái tử thấp giọng nói: “Uyển Uyển, ta sai rồi.”

“Hừ”, Giang Uyển Nghi khịt mũi một tiếng

Đột nhiên, một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở góc tường, Giang Uyển Nghi quay đầu nhìn ta:

“Ngươi còn cười sao, người nhà của ai đó cũng tới rồi đó nha!”

Nàng quay sang Thái tử: “Đi thôi!”

Trong lúc ta còn đang ngây người, nam tử đó đã đi vòng qua góc tường, Bùi Kiến Trì đang chậm rãi bước về phía ta, tay cầm một chiếc ô giấy dầu. Trên người hắn là một thân y phục màu hoa oải hương, dường như là một cặp với xiêm y trên người ta.

Hắn cuối cùng cũng đi vào hoa viên đình và gập ô lại.

Tim ta đập loạn xạ, hỏi hắn: “Sao chàng lại đến đây?”

Bùi Kiến Trì mở túi vải nhỏ mang theo bên người đến, lấy ra một chiếc áo choàng khoác cho ta, thắt dây cẩn thận sau đó lại cúi đầu nhìn ta: “Đi thôi.”

Hắn lại mở ô, một tay ôm ta, vẻ mặt ôn nhu.

Cách đó không xa, Tần Tương Nghiên cùng một đám tiểu thư kinh ngạc nhìn theo.

“Nương tử, cẩn thận”

Hắn nhẹ nhàng nhắc ta khi bước xuống bậc tam cấp. Hai tiếng nương tử này hắn gọi nhẹ nhàng như thể mọi sự hiển nhiên là như vậy, tất nhiên mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy.

Tần Tương Nghiên vò nát chiếc khăn lụa đang cầm trong tay.

Ta đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Ở bên ngoài chàng đừng gọi ta như vậy.”

Bùi Kiến Trì mặt tái nhợt: “Tại sao chứ? Nàng là thê tử của ta mà!”

Hắn đưa ta ra khỏi phủ Công chúa. Bùi Kiến Trì bước lên xe ngựa trước, sau đó lại đưa tay về phía ta, nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, tim ta không kìm nén được đột nhiên đập nhanh hơn, cảm giác kỳ lạ không nói thành lời từ từ đã bén rễ trong lòng.

Ta cười đưa tay cho hắn, hắn đem tay của ta nắm chặt ở lòng bàn tay.

“Bùi Kiến Trì, chàng thật tốt!”

Bình luận ✿

Trang này không cho phép sao chép nội dung

Discover more from Blue Sunny

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading