Ta nghĩ, có lẽ ta đã phải lòng Bùi Kiến Trì thật rồi, mặc dù trong lòng hắn có thể không có ta.
Xét cho cùng thì ta và hắn thành thân chẳng qua cũng là vì một đêm hoang đường kia. Có lẽ Tần Tương Nghiên nói cũng không sai, một vị công tử như trăng thanh gió thoảng, chỗ nào cũng hoàn mỹ như Bùi Kiến Trì chắc là sẽ thích một vị cô nương dịu dàng, tài sắc vẹn toàn, chứ không phải là một nữ tử lưu manh như ta.
Có thể nói, nếu Bùi Kiến Trì không mang tiếng thân thể ốm yếu, thì không biết đã trở thành người tình trong mộng của bao nhiêu cô nương rồi.
Thường này, nếu so với các vị tiểu thư quyền quý, ta cũng không nghĩ là thiếu bất cứ thứ gì, chẳng qua có hơi lỗ mãng hơn một chút thôi. Bùi Kiến Trì vậy mà lại thích ta sao?
Ta thích hắn, cũng muốn trong lòng hắn…có ta!
“Xuân Chi, em nói xem, các vị tiểu thư trong kinh thành thường có dáng vẻ như thế nào?”
Xuân Chi: “Tiểu thư, người cũng là một trong những vị đó mà, chẳng qua là người đã thành thân rồi mà thôi…”
Ta bất đắc dĩ giải thích:
“Không phải, ý ta là dáng vẻ dịu dàng, thục nữ của các vị tiểu thư đó…”
Lần này Xuân Chi liền hiểu ý ta: “À cái đó thì phải đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên…nhẹ nhàng…nhẹ nhàng một chút…”
“Ngày thường ta không ăn nói nhỏ nhẹ sao?”, ta mơ hồ hỏi
Xuân Chi lí nhí: “Dạ…cũng chưa nhỏ nhẹ lắm ạ…”
Ta nhẹ giọng lại một chút: “Bây giờ đã nhỏ nhẹ hơn chưa?”
Xuân Chi nghẹn ngào: “Không phải như vậy…”
Ta bắt Xuân Chi ở lại cùng ta luyện tập cả một buổi chiều, chăm chú đến nổi Bùi Kiến Trì bước vào cũng không hay biết.
Xuân Chi nháy mắt với ta: “Công tử”
Ta đang nhai một miệng to đầy khoai và hạt óc chó, ta giật mình sợ hãi vô ý nuốt xuống, nhưng đột nhiên bị nghẹn.
Ta ho lớn, mặt đỏ bừng. Bùi Kiến Trì lập tức chạy đến đỡ ta, vỗ lưng cho ta. Vỗ một hồi ta mới thấy đỡ hơn chút.
Chỉ là ho một trận quá mạng liền không nói nổi nữa, vừa phát ra tiếng liền đau cổ họng.
“Sao tự nhiên lại sặc?” Bùi Kiến Trì vẻ mặt lo lắng đưa nước qua cho ta.
Cố nén cổ họng đau nhức, ta quyết tâm không bỏ uổng thời gian luyện tập hôm nay, liền nhẹ giọng thỏ thẻ:
“Không sao, không sao đâu.”
Lời vừa phát ra, ta choáng váng.
Âm thanh gì mà khàn khàn như vịt đực vậy?!!? Giọng nói ngọt ngào, dịu dàng thục nữ đâu?
Cứu với…
Bùi Kiến Trì thở dài: “Nàng đừng nói nữa, cẩn thận cổ họng lại đau.”
Xuân Chi đứng cạnh ta, bụm miệng nén cười đến cả người đều run lên.
“…”
8.
“Tiểu thư, chúng ta hay là thôi đi…………….. dịu dàng thục nữ thật sự không có hợp với người.”
Ta chán nản: “Phải làm sao đây?”
“Chúng ta có thể thử học những tài nghệ khác mà tiểu thư ơi…”
“Cầm, kỳ, thi, họa cũng tính là dịu dàng thục nữ, lại còn tài sắc vẹn toàn nữa đó tiểu thư!”
Có lý ha, ta cũng không thể treo cổ ở trên một cái cây chết được!
Thua keo này, ta bày keo khác!
Ta trước đây quả thật là có học qua đàn cầm, nhưng tất nhiên là với bản tính hiếu động này thì không quá ba ngày đàn cầm đã bị ta vứt trong xó. Vậy nên nền tảng căn bản là con số không!
Nhưng hôm nay ta đã hạ quyết tâm, phải học hành cho thật tốt.
Xuân Chi âm thầm tìm về cho ta một cầm sư ở bên ngoài, ta tranh thủ những lúc Bùi Kiến Trì bận rộn không có ở phủ mà ngày đêm chăm chỉ học hành. Đã nửa tháng trôi qua…
Đã đến lúc xem thành quả của ta rồi đây ~
Ta dựng đàn dưới gốc hoa anh đào, trên người là một thân xiêm ý màu hoa anh đào nhẹ nhàng, mái tóc dài được búi lên cẩn thận.
Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân, mỉm cười với Bùi Kiến Trì, ngón tay bắt đầu lướt trên đàn.
Trong cảnh xuân thơ mộng, tay ta lướt trên đỉnh đàn, dây đàn đột nhiên đứt một cái, bắn vào ngón tay ta.
Trong tích tắc, trên ngón tay có vết xước, máu dần rỉ ra.
Bùi Kiến Trì vốn dĩ tâm tình còn đang vui vẻ, mặt đang cười xem ta gảy đàn, giờ chân mày hắn nhíu lạ, bước nhanh lại chỗ ta kiểm tra miệng vết thương, mặt khẩn trương mà kêu Xuân Chi đem thuốc bôi tới.
Ta đột nhiên cảm thấy thực ủy khuất. Sao ta làm cái gì cũng không suôn sẻ vậy? Ta cũng đã cố gắng lắm mà…
Ta nhịn xuống cơn đau, rầu rĩ nói: “Không sao đâu mà, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Bùi Kiến Trì sửng sốt một chút, ý thức được tâm tình của ta không tốt: “Nàng đàn rất hay mà, chỉ là ngoài ý muốn một chút thôi.”
Hắn chậm rãi an ủi ta: “Ta rất thích, khoảng thời gian này ta rất bận rộn, không dành thời gian cho nàng nhiều. Vừa vặn mấy ngày nữa trong cung sẽ có Lễ hội đèn lồng, sau yến hội trong cung, ta sẽ dẫn nàng đi Đông thành dạo một chuyến.”
Nhưng ta vẫn không bỏ cuộc, ta muốn thử học nấu ăn!
Nói là làm, ta liền chuẩn bị nguyên liệu để làm món bánh phù dung mà ta yêu thích. Ta thích ngọt, thêm nhiều đường rồi nhưng làm vài lần vẫn chưa thấy vừa ý.
Cuối cùng cũng được một lần vừa ý ta, ta liền bỏ vào hộp, vui vẻ mang đến cho Bùi Kiến Trì nếm thử.
Đây phải nói là tác phẩm đầu tiên của Chúc đại sư đó nha ~
“Bùi Kiến Trì!” , ta mừng rỡ, đặt hộp thức ăn trước mặt hắn, hào hứng lấy một miếng bánh phù dung ra cho hắn thử.
Người hầu bên canh Bùi Kiến Trì nhỏ giọng: “Thiếu gia không thích…”
Chưa dứt lời thì Bùi Kiến Trì đã xua tay.
Ta sửng sốt: “Sao thế?”
Bùi Kiến Trì bình tĩnh thay đổi chủ đề, hỏi ta: “Do chính tay nàng làm sao? Nhìn rất ngon.”
Hắn cười cầm một miếng bánh phù dung lên nếm thử, cười nói: “Ngọt lắm.”
Ta có chút xấu hổ, trong mắt lấp lánh: “Vậy chàng có thích không?”
Bùi Kiến Trì dịu dàng nhìn ta: “Ta rất thích.”
Chẳng mấy chốc, yến tiệc trong cung cũng đã tới. Lần này cung yến được tổ chức là vì một vị tổ tông kia, con gái của bạn cũ của Trưởng công chúa – Lê Trữ.
Nghe nói, Lê Trữ vốn là người kinh thành nhưng mấy năm trước gia đình đã dọn ra vùng ngoài để sinh sống, lần này hồi kinh để bầu bạn với Trưởng công chúa.
Bùi Kiến Trì và ta ngồi xuống.
Ta lặng lẽ nhìn Lê Trữ bên canh Trưởng công chúa, nàng ấy có khuôn mặt thanh tú, dáng người uyển chuyển, khi nói chuyện với người khác đều nhỏ nhẹ, cô ấy là một người đẹp dịu dàng.
Bùi Kiến Trì cụp mắt xuống, chậm rãi gỡ nho cho ta:
“Lúc nhỏ, nàng ấy ở cùng Trưởng công chúa, là bạn học.”
Hắn nhàn nhạt giải thích vài câu, đem quả nho đút cho ta.
Ta vốn cũng không để trong lòng, ai ngờ một giây sau Lê Trữ bưng một đĩa bánh ngọt đi tới, ôn nhu cười với ta:
“Tòng Quân, đây là bánh Ngọc Lộ ta tự tay làm, huynh có muốn nếm thử không?”
Ta sửng sốt một hồi
Tòng Quân?
Nàng ấy vậy mà lại biết tên tự của Bùi Kiến Trì, còn gọi thân thiết như vậy sao…
Bùi Kiến Trì còn chưa kịp trả lời, Trưởng công chúa cũng cười nói: “Trữ Trữ biết ngươi không thích đồ ngọt, cho nên đã đặc biệt làm cái này cho ngươi.”
Cho dù ta có đần độn đến đâu, ta vẫn có thể nếm được mùi vị gì đó.
Bùi Kiến Trì nhìn ta rồi nói: “Đa tạ Lê tiểu thư, thật tình cờ là phu nhân của ta cũng thích món bánh này.”
Lê Trữ cuối cùng cũng hướng ánh mắt về phía ta, một lúc sau nàng ấy lại nhìn Bùi Kiến Trì chúc phúc cho chúng ta rồi quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Sau đó, nàng ta lại tiếp tục phô diễn tài nghệ chơi đàn của mình.
Phải công nhận, nghe rất hay nha…
Tâm trạng ta ủ rũ, Bùi Kiến Trì thì bị một đám bằng hữu rủ sang chào hỏi.
Ta chỉ có thể cùng Xuân Chi đi dạo trong hoa viên, hóng gió một chút. Vừa đi sang bên kia vườn đã nghe có người nói chuyện.
Ta vốn dĩ muốn lảng tránh, nhưng khi nghe tên mình được nhắc trong cuộc trò chuyện, ta sững người tại chỗ.
“Chính chủ tới rồi, để ta xem Chúc Quân An nhảy nhót cái kiểu gì…”
Tần Tương Nghiên ngữ điệu lười nhác, lại mang theo ác ý
“Bùi Kiến Trì trước đây vốn là thích vị này, sau lại bị ép hôn với Chúc Quân An, cũng thật là…
Nghe nói Chúc Quân An còn tìm cầm sư về dạy, ta chống mắt lên xem nàng ta lấy cái gì để thắng người ta!”
“Tiểu thư…”, Xuân Chi lo lắng nhìn ta.
Một lúc lâu sau, ta lấy lại bình tĩnh và vội vã rời đi.
Đúng vậy, Bùi Kiến Trì sao có thể thích ta?
Lê tiểu thư này tài sắc vẹn toàn, vừa chơi đàn hay lại làm bánh giỏi, rõ ràng nàng ấy hơn ta về mọi mặt.
Thật nực cười, ta vậy mà cũng đã đi học cái này cái kia, nhưng cuối cùng ta lại trở thành cái bóng của nàng ấy.
“Xuân Chi, ta không muốn ở lại đây nữa.”
9.
Ta kêu Xuân Chi bẩm lại với Bùi Kiến Trì rằng ta không khỏe nên ta hồi phủ trước. Sau đó ta lại một mình đến Đông thành dạo một lúc.
Lễ hội đèn lồng thực náo nhiệt, đường phố tấp nập người qua lại, đèn lồng được treo khắp nơi.
Ta gặp một tiểu cô nương bán kẹo hồ lô
“Tiểu thư, người có muốn một bó không?”
Ta rờ rẫm nhưng không có hà bao, lắc đầu ngán ngẩm.
Lúc này, tất cả những bất bình tích tụ cùng nhau bùng phát, sống mũi ta cay cay, ứa nước mắt.
“Lại đây.”
Nghe thấy giọng nói này, ta chợt quay lại
Là Bùi Kiến Trì.
Hắn ta trả tiền và đưa kẹo cho ta
Ta quệt hai hàng nước mắt, giọng nghẹn ngào:
“Ta không thèm!”
Bùi Kiến Trì vẫn không ngừng đưa kẹo cho ta: “Thật sự không muốn sao?”
Ta đột nhiên nổi giận: “Vậy nếu ta thật sự không muốn thì sao? Chàng có phải sẽ đưa cho người khác không?”
Trong ánh mắt hoang mang của hắn, càng nghĩ ta càng tức giận: “Chàng có thể thích người khác, tại sao ta lại không thể?!”
Bùi Kiến Trì đột nhiên cong môi nở nụ cười, sau đó khóe môi càng cong lên, cuối cùng nhướng mày: “Cho nên…… nương tử đang ghen sao?”
Ta vừa giận vừa xấu hổ: “Sao ta lại ghen! Tòng Quân, nghe thân thiết quá nhỉ…”
Ta thấp giọng nói: “Ai biết ngươi từ……”
Bùi Kiến Trì tiến lại gần ta một bước, lông mày cau lại: “Tên tự của ta là Tòng Quân – chính là Quân trong Chúc Quân Anh.
Ta suốt đời này chỉ có thể là người của Chúc Quân Anh cô nương mà thôi.”
Ta chợt sững người.
“…Chàng không cần phải lừa dối ta”, ta mím môi
“Ta biết mình không thể so sánh với nàng ấy, chàng… nếu chàng thật sự có ý với nàng ấy, ta với chàng có thể hoà ly.”
Ta chưa kịp nói hết đã bị hắn cắt ngang.
Bùi Kiến Tri bị ta chọc tức đến bật cười, giọng gằn giận dữ: “Chúc Quân An, nàng nhất định phải chọc giận ta mới được sao!!??”
Ta biết mình đã lỡ lời nên bèn im bặt.
Bùi Kiến Trì cụp mắt xuống, có chút bất đắc dĩ: “Xuân Chi có nói cho ta biết, nhưng ta không nghĩ nàng còn có thể suy nghĩ nhiều như vậy.”
Hắn Nhẹ nhàng giải thích: “Ta không thích nàng ấy, trước đây ta chưa từng có ý với nàng ấy, hiện tại ta cũng không có ý gì với nàng ấy, một đời sau này cũng vậy.”
“Ta chưa từng cảm thấy nương tử không bằng nàng ta, trong lòng ta không ai có thể so với nương tử của ta cả, bởi vì một đời này của ta sẽ vĩnh viễn chiếu cố nàng.”
“Vì vậy, nàng không cần phải tự so sánh bản thân với bất kỳ ai cả. Nàng cũng không cần phải học cách trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nếu nàng muốn học chơi đàn, ta sẽ dạy cho nàng. Dù nàng muốn ăn bánh phù dung hay bánh Ngọc Lộ, ta đều sẽ làm cho nàng.”
Ta nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, cuối cùng nước mắt giàn giụa, cười nói: “Nhưng ta không thích ăn bánh Ngọc Lộ đâu.”
Bùi Kiến Trì xoa trán, biết ý đồ xấu của ta nhưng vẫn dịu dàng với ta: “Ta không thích bánh Ngọc Lộ, ta sẽ ăn bánh phù dung của nàng cả đời này!”
Ta vẫn cố tình trêu hắn: “Nhưng chàng không thích đồ ngọt mà?”
Bùi Kiến Trì thở dài, ánh mắt tối sầm lại: “Chúc Quân An, nàng cứ dựa vào việc ta thích nàng……”
Hắn ra vẻ cam chịu: “Chỉ cần là của nương tử ta làm, ta có thể ăn cả đời! Được chưa?”
Ta gật đầu: “Được thôi”.
Bùi Kiến Trì nắm lấy tay ta một cách tự nhiên: “Bây giờ, nàng có muốn ăn kẹo hồ lô không?”
“Muốn!”
—
Ngoại truyện: Bùi Kiến Trì
Ta bắt đầu để ý đến Chúc Quân An từ rất sớm, rất sớm.
Vì vậy, có thể cùng nàng ấy ……… ta rất hạnh phúc.
Ta nghĩ kỹ rồi, không thể hành động quá vội vàng, hãy để cho lòng nàng từ từ có ta.
Trước mắt cứ đem người giữ chặt trong tay đã!
Chớp mắt vậy mà ta đã cất nàng trong lòng được nhiều năm rồi.
Giống như ta đã sớm mang tiếng là nhu nhược, nếu không thì đã sớm phải cưới vợ sinh con rồi, làm sao ta có thể đợi được nàng ấy?
Chỉ là ta không ngờ rằng cái cớ này thực sự trở thành bí kíp của ta.
Mỗi lần ta giả vờ yếu đuối như thế này, nàng ấy sẽ luôn mềm lòng với ta.
Đừng nói gì cả nhé, nếu nàng ấy phát hiện, nàng sẽ giận ta mất!
[HOÀN]
*Bởi tui dịch tới khúc tên tự của Bùi công tử là tui đã nghe được mùi chúa simp đâu đây rồi mừ 🤡