Có một cách để không sợ ma——
Chính là đối diện với tấm gương: “Nếu có việc xin mời để lại lời nhắn!”
Nếu không có phản hồi, thì rõ ràng là không có ma xung quanh bạn.
Nếu có lời thì … ở cùng một con ma khách sáo như vậy còn sợ cái gì nữa?
Hơn nữa, có vẻ là trình độ văn hóa của con ma này cũng khá là cao.
Con ma dùng thư pháp nói chuyện với tôi rõ ràng là một cô gái trẻ.
Nét bút huyết dụ đẹp, mềm mại và đầy uy lực.
Tiểu khu hiện tại đang bị phong tỏa, tôi chỉ có thể ở nhà ngày ngày làm một otaku, cuộc sống chán đến mức bây giờ chẳng sợ thần chẳng sợ quỷ, trong lòng còn có chút chờ đợi người bạn “ma” này hiện ra cho tôi nhìn một cái!
Đừng hỏi nhiều, tôi chỉ là tò mò muốn xem một con ma thật sự có hình dáng ra sao mà thôi?
3D? 4D?
Vì vậy mà tôi đầu tư, uống tận mấy bát canh gà xương đen hầm nhân sâm, dùng máu đang chảy ở mũi, lấy dũng khí để lại lời nhắn trên gương cho con ma kia:
“Đã ngưỡng mộ nét chữ của cô gái từ lâu, vì vậy tôi mạo muội hỏi liệu cô có thể xuất hiện cho tôi ngắm cô một lần không?”
Đêm đó, khi tôi đang đánh răng, chợt nhìn lên thì tôi thấy một con ma nữ nhợt nhạt đứng trong gương, trên váy có vết máu đỏ sẫm, một đôi mắt to đang nhìn thẳng vào tôi.
Tôi vẫy tay với cô ấy thân thiện chào hỏi một tiếng: “Chào buổi tối, em là người đang luyện chữ nét nhỏ kia có phải không?”
Cô ấy xoa xoa tóc, chớp mắt nhìn tôi: “Em có biết qua một chút”.
Tôi nghĩ một chút, vẫn là sợ máu mũi chảy nhiều quá sẽ bị đột tử nên nhanh chóng chấm máu rồi lại viết lên gương:
Ta giai nhân chi tín tu hề, khương tập lễ nhi minh thi.
*Đây là một câu trong bài thơ nổi tiếng Lạc Thần Phú 洛神賦 của Tào Thực – bài thơ chỉ lòng ái mộ dành cho Chân Lạc 甄洛 (có nơi nói là Chân Phục 甄宓) – một trong những tuyệt đại mỹ nhân đời Tam Quốc. Đời xưa có câu “Hà Bắc hữu Chân Phục, Giang Nam hữu nhị Kiều” đủ để thấy sắc đẹp khuynh nước khuynh thành của nàng.
Hai câu thơ ý chỉ một người phụ nữ hoàn mỹ, vừa xinh đẹp dịu dàng, lại thông lễ nghĩa, hiểu thi ca.
Vậy mà giờ đây hai câu trên lại có vẻ rất hợp với dáng vẻ của vị ma nữ này.
Lúc này, mặc dù bên cạnh tôi trống trơn nhưng trong gương thì ma nữ đã bắt đầu nâng tay lên viết chữ trên gương.
Cô ấy sử dụng ngón tay út mảnh khảnh của mình nhưng rất khó khăn để có thể viết được chữ tròn trịa và ngay ngắn.
Kháng quỳnh đệ dĩ hoạ dư hề, chỉ tiềm uyên nhi vi kỳ.
Hai hàng chữ, một màu đỏ và một màu đen, thực sự trông khá đẹp khi nhìn vào gương.
Cứ như vậy, sau ba ngày kể từ khi nhìn thấy dòng chữ bằng máu viết trên gương, tôi đã làm quen được với một ma nữ thích viết thư pháp.
Ma nữ tự giới thiệu tên là Tử Vi, thấy tôi khá dễ chịu nên cô ấy liền nói ra thỉnh cầu của mình.
Tôi luôn nghĩ rằng khi thành ma rồi thì đã phần sẽ chẳng còn ai có tham vọng gì cả, vậy mà tôi vẫn dính vào kiếp nạn này.
“Giấy chứng nhận tư cách quỷ cấp 4?” Tôi nghe xong mà hú hồn.
Thì là tôi cũng từng có nghe qua các loại giấy tờ như Giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản hay là Giấy chứng nhận hành nghề gì gì đó, nhưng mà…ma quỷ mà cũng cần Giấy chứng nhận để làm việc sao…?!!?
Tử Vi nói là có bốn, sáu và tám cấp chứng chỉ tư cách để trở thành một con quỷ chân chính!!!
Muốn trở thành ma mới ít nhất phải có chứng chỉ cấp 4 mới được làm việc.
Việc đánh giá chứng chỉ này rất nghiêm ngặt, cần phải vượt qua bài kiểm tra đáng sợ trong buồng kinh dị đủ tiêu chuẩn hoặc nhà ma, tức là sẽ sử dụng các thông số sinh lý như nhịp tim, hơi thở và sự phối hợp cử động của người bị dọa để xác định xem con ma đó có thể nhận được giấy chứng nhận đủ điều kiện hay không?
*Ma kiểu: làm ma mà cũng khó zị sao?!!?
Tất nhiên, nếu sức đủ mạnh để dọa cho người ta đi cấp cứu luôn thì xin chúc mừng, bạn có thể xin thăng cấp cấp chứng chỉ lên mức cao hơn.
Ví dụ, nhiều bộ phim kinh dị được chiếu trong rạp chiếu phim thực sự là phòng kiểm tra trình độ ma. Đôi khi hơi lạnh và những cú nổi da gà đó có thể không phải là cảm giác của bạn hay hiệu ứng của bộ phim đâu.
Hiện tại Tử Vi chưa có giấy tờ chứng nhận gì nên cô nàng khá là lo lắng cho tình hình sau này của mình.
“Hiện tại em vẫn là một cô hồn dã quỷ không danh không tính, nếu em có thể nhận được giấy chứng nhận và bắt đầu có danh tính chính thức thì tình hình sẽ thoải mái hơn một chút.”, Tử Vi xấu hổ nói với tôi.
*Cô hồn dã quỷ theo dân gian là những hồn ma, quỷ lang thang cô độc không có nơi trú ngụ và thường ở nay đây mai đó.
“Sao em lại là cô hồn dã quỷ?”, tôi cảm thấy kỳ lạ.
“Em nên có phần mộ của riêng mình, để gia đình và người thân có thể chăm sóc và thờ phụng chứ?”
Tử Vi nghe xong lắc đầu, sắc mặt vốn tái nhợt lại tối sầm lại, hóa ra không biết tại sao mình lại chết.
Cô chỉ biết rằng nếu cái chết là ngoài ý muốn, linh hồn và thể xác sẽ bị chia cắt, sau khi trở thành ma, cô sẽ không nhớ được nguyên nhân cái chết của mình.
Ký ức chỉ có thể tồn tại trong thời gian ngắn trước khi chết, thậm chí ký ức này sẽ mờ dần theo thời gian.
Trong trường hợp xấu nhất, đó là hoàn toàn không biết nguyên nhân cái chết, bị mắc kẹt trong thế giới loài người, mãi mãi không thể đi vào luân hồi.
Vì vậy, nếu như cô hồn dã quỷ có thể thành công lấy được giấy chứng nhận tư cách quỷ, trở thành một con ma có danh tính đàng hoàng, lúc đó sẽ có thể gặp gỡ những con ma có danh tính khác, từ từ tìm ra nguyên nhân cái chết của mình, buông bỏ chấp niệm để có thể đi vào luân hồi.
“Khi em chết đi trở thành ma, em chỉ có thể tìm một gian nhà gần nhất với âm khí mạnh nhất để trú tạm. Hiện em cũng chưa có danh tính, linh lực còn rất yếu nên cũng không thể đi đâu xa được.”
Khi tôi hỏi thuê căn nhà này, người môi giới báo giá rất thấp, lại còn nóng lòng muốn tôi dọn đồ vào ở ngay.
Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là căn nhà này bị ma ám vì có một ông lão vừa mới qua đời ở đây.
Đã mời không biết bao nhiêu là thầy bói, ai ai cũng phải lắc đầu khi vừa vào nhà, kim trên la bàn đã xoay mòng mòng.
Nhưng tôi không sợ, dù sao người còn đáng sợ hơn ma nhiều. Ngôi nhà bị ma ám thì sao?
Dạo này tôi cũng hay tức giận, dương khí chắc là cũng còn đủ xài đi?
Lại còn có thể gặp gỡ một người bạn nhỏ yêu thích thư pháp để cùng nhau luyện chữ nữa chứ.
Dạo gần đây, tiểu khu này bị phong tỏa, tôi cũng đã bắt đầu làm việc ở nhà một thời gian dài. Mỗi ngày khi công việc kết thúc, tôi cùng Tử Vi luyện chữ và chơi trò chơi.
Để có thể luyện thư pháp tốt hơn, tôi đã hỏi mượn chủ nhà một ít sơn acrylic, thư pháp viết theo kiểu này sẽ khó phai hơn.
Nếu người ngoài biết tôi đang luyện thư pháp với một ma nữ, chắc họ sẽ nghĩ tôi điên mất rồi.
Quen biết được vài hôm, Tử Vi bắt đầu nhờ vả tôi. Tôi thì chỉ đơn thuần nghĩ là mình đang làm một chuyện tốt, giúp đời giúp người mà thôi nhưng ai mà có ngờ vừa nghe yêu cầu của Tử Vi là tôi muốn xỉu liền tại chỗ:
“Em muốn tôi giúp em tìm thi thể, lại còn muốn tôi giúp em điều tra nguyên nhân cái chết của em nữa hả?!?”
Tôi hoang mang nhìn Tử Vi
“Tôi chưa có từng làm mấy cái chuyện này, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu nữa. Bà cô của tôi ơi, hay là em đi báo mộng cho cảnh sát đi cho nhanh, được không?”
Tử Vi bất lực lắc đầu, ngón tay xấu hổ xoắn một góc váy.
“Không phải là em chưa từng thử qua với những người thuê nhà trước nhưng do linh lực của em quá yếu nên cũng không làm được gì.
Chưa kể nhưng người thuê nhà trước đây đều rất sợ em, lần trước có người cho gọi một lão đạo sĩ đến niệm chú tùm lum, làm em sợ tới mức trốn ở trong bếp suốt hai tháng liền, không dám hiện thân tùy tiện.”
Cô ngước mắt lên, cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt tươi cười nhợt nhạt của mình: “Chỉ có anh là không sợ em, muốn cùng em luyện thư pháp.”
Tôi cũng không đành lòng từ chối cô ấy, nhớ đến những chuyện cô ấy đã kể tôi bèn hỏi:
“Vậy ký ức cuối cùng trước khi chết của em là gì, tôi nên bắt đầu từ đâu?”
Vẻ mặt Tử Vi hoang mang khó xử, nhưng cô ấy vẫn cố gắng nhắm mắt và bắt đầu suy nghĩ về khoảnh khắc đó một cách nghiêm túc.