“Em chỉ nhớ rằng đó là trong một khu vườn lớn kiểu Trung Quốc, có rất nhiều hoa đầy màu sắc ở khắp mọi nơi.”
“Sau đó không biết vì sao, em luôn cảm thấy chính mình đang cùng người khác luyện thư pháp.”
Vườn lớn kiểu Trung Hoa? Hoa khắp nơi? Luyện thư pháp?
Những manh mối bắt đầu làm tôi hơi nhức đầu, tôi pha trò để xua đi sự căng thẳng:
“Đừng có nói là em bị dị ứng phấn hoa rồi ngạt thở mà chết nhé!”
Tử Vi bĩu môi, bất đắc dĩ lắc đầu: “Cũng không phải không thể, nhưng em mơ hồ có một loại cảm giác là trước khi chết em đã rất đau khổ.”
Tôi không nhịn được quay đầu nhìn cô ấy: “Làm sao? Em có nhớ ra được cái ký ức đau đớn đó không?”
Cô ấy đờ đẫn một hồi trước gương nhưng rồi vẫn đưa tay vén nhẹ váy cho tôi xem.
Trên cặp đùi trắng nõn của cô ấy thực sự có những vết đỏ sẫm đã khô lại, giống như một vài vết thương dài sẫm màu, khiến người ta rùng mình.
“Vết thương này của em không bình thường.” Tôi thu hồi ánh mắt và cau mày.
Nếu vậy, có lý do để nghi ngờ giết người. Một cô gái còn quá trẻ, nếu không phải vì bệnh tật hay gì đó mà chết sớm như vậy thì thật đáng nghi ngờ.
Tôi cũng đã thử tìm kiếm qua một số tin tức gần đây thì không thấy có tin báo nào về phụ nữ bị mất tích cả.
Có thể là bị người thân hại hoặc kẻ sát nhân đã xóa bỏ dấu vết một cách chuyên nghiệp.
Nhưng mà nói gì thì nói, tôi cũng chỉ là một người trần mắt thịt bình thường, không có một chút tự tin nào trong cái việc mò mẫm trong bóng tối này.
“Được, tôi sẽ cố gắng hỏi thăm giúp em. Tuy nhiên, nếu thật sự xảy ra chuyện không hay, tôi cũng chỉ có thể cố gắng hết sức giúp em trong khả năng của mình.”
Tử Vi cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm sàn nhà hồi lâu không nói.
Thật lâu sau, cô mới thấp giọng nói: “Thật ra thì anh cũng có thể mặc kệ mà không cần giúp em”
“Em dù sao cũng chỉ là một con ma cô đơn, không danh tính, thỉnh thoảng có thể nói chuyện với người không sợ em một lần đã là chuyện xa xỉ, thật sự không muốn làm phiền anh quá nhiều đâu.”
Tôi cười với cô ấy trong gương: “Tử Vi, em đã từng có một cuộc sống bình thường như những cô gái khác, đây không phải là xa xỉ, nó là thứ em nên có, không ai có thể lấy đi được.
Em chỉ là đang đi tìm lại những thứ thuộc về mình, không cần nghĩ cho tôi nhiều vậy đâu. Hơn nữa tôi cũng không chắc có thể hoàn toàn giúp em, chỉ có thể coi như là bạn bè quan tâm nhau một chút.”
“Cứ coi nó như là một người bạn có cùng đam mê thư pháp với em, giúp đỡ em một chút thôi.”, tôi chớp mắt, giả vờ thoải mái.
“Chưa kể có thể giúp được con gái, tôi rất vui nữa là đằng khác.”
Suốt những ngày sau đó, ngày nào tôi cũng điên cuồng lướt web tìm kiếm thông tin nhưng kết quả vẫn là con số không tròn trĩnh.
Trong đầu tôi đầy những từ khóa mà Tử Vi đã nói hôm nọ như khu vườn kiểu Trung Quốc, hoa nở, sách bài tập…
Đột nhiên, tôi có một ý tưởng mới lóe lên trong đầu. Trên một diễn đàn phụ nữ trực tuyến, tôi đăng ký một tài khoản và bắt đầu sắm vai một bà tám đi làm quen với mọi người.
Sau khi tìm kiếm hàng trăm bài đăng, đôi mắt của tôi khóa chặt vào một bài đăng đặc biệt với tiêu đề:
“Gia sư luyện tập thư pháp”
Bài đăng này không được chú ý nhiều lắm, chỉ có bảy tám lượt thích. Bức ảnh trên là trong một khu vườn đầy hoa, hai người phụ nữ ăn mặc sang trọng tuổi tầm năm sau mười, đang ngồi đối diện nhau luyện thư pháp.
Trong một diễn đàn của người trẻ, bài đăng này dễ trở thành một bài đăng khoe mẽ.
Vì muốn tìm hiểu sâu hơn, tôi đã giả làm một cô gái đang tìm việc để trò chuyện riêng với vị này.
Ảnh đại diện của người dùng này là một phụ nữ trung niên đang tạo dáng trong phòng làm việc, trông rất trang nhã.
Vị này trả lời trong vòng chưa đầy một ngày, nói rằng họ là dịch vụ tư nhân thông thường và họ cần người nộp đơn cung cấp các bản thư pháp đã viết, ngoài ra họ cũng cần ảnh về chiều cao và cân nặng.
Tôi không khỏi mỉa mai thầm trong lòng: “Chẳng lẽ đây là một loại dịch vụ ma cô ngầm nào đó sao?”
Nhưng nếu Tử Vi thực sự đã từng đến đây, tại sao nó lại liên quan đến vụ giết người?
Để được vào cái gọi là câu lạc bộ làm vườn này, tôi phải thể hiện kỹ năng dọn dẹp nhà cửa của mình.
Tử Vi nhìn tôi đang tự trang điểm, mặt dở khóc dở cười:
“Em biết có nhiều otaku cũng muốn mặc thử đồ của nữ sinh, nhưng mà nhìn anh cũng đau khổ quá đi đó!”
Lúc này, tôi đã cạo râu, cắt móng tay, đội tóc giả để che đi cơ thể nam tính của mình, tôi còn đầu tư thuê cả xường xám Hương Vân Sa và đi giày bệt nữa.
Một chút kiến thức: Nội tiết tố nam của nam giới mạnh và thúc đẩy quá trình phát triển cơ bắp nên cơ thể nam giới thường sẽ nhiều cơ bắp và ít mỡ hơn, chân cũng thường sẽ nhỏ hơn các bạn nữ.
“Đây chẳng phải là hồ điệp phu nhân sao”, Tử Vi che miệng cười, khuôn mặt tái nhợt trở nên sinh động hơn rất nhiều,
“Anh trang điểm xong nhìn xinh đẹp kiều diễm thật đó, nói là sao nhỉ?
Như trong Lạc Thần Phú có nói
Nhương hạo oản ư thần hử hề, thái thoan lai chi huyền chi.
(chỉ cổ tay trắng nõn nà, tương phản với dòng nước sông đen đang chảy xiết)
Tôi vốn đã gầy, nước da lại còn trắng. Ỏn ẻn bước nhẹ hai bước, hạ giọng thì thào một chút, tôi đột nhiên phát hiện mình giả gái cũng không đến nổi nào! Một khám phá mới nha ~
Tôi tùy tiện lấy chiều cao và cân nặng của một cô gái mà tôi tìm thấy trên mạng và thay đổi nó một chút, tôi cũng các tác phẩm thư pháp của mình và nhận được phản hồi từ người dùng kia ngay sau đó:
“Chúng tôi chân thành mời bạn trở thành gia sư luyện thư pháp của “Phủ Thiên Hồng”. Hãy đến nhận việc trong vòng ba ngày và hoàn thành các thủ tục cần thiết.”
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn đó, mí mắt khẽ giật giật.
Chủ nhân của nơi này lúc đặt tên cũng không biết có nghĩ gì không. Tên của phủ này chính là lấy từ trong Hồng Lâu Mộng ra đó. Cho dù người này văn hóa có cao đi nữa, thì lấy cái này đặt tên cũng là quá kì cục đi chứ!
Trước khi đi, Tử Vi dặn tôi phải cẩn thận, cô ấy đứng trong gương lo lắng nhìn tôi:
“Đừng manh động, hãy tự bảo vệ mình, em còn chờ anh trở về nói cho em biết sự thật đó. Giấy chứng nhận của em coi như phó thác cho anh nhé!”
Tôi vô tư xua tay, chợt nhớ ra lúc này mình đang ăn mặc như một người phụ nữ, nên vội rút tay lại, mỉm cười dịu dàng và trang nghiêm:
“Yên tâm đi, loại này họ đánh không lại dì đâu, bọn họ sẽ không thể làm gì ta.”