Phủ Thiên Hồng này thực sự rất hẻo lánh nhưng phải nói là môi trường xung quanh rất đẹp. Chỉ cần đứng ở cổng là có thể nhìn thấy vườn hoa bên trong và rừng trúc rậm rạp phía sau biệt thự.
Chủ nhân ở đây có vẻ cũng rất thích hoa, các loài hoa ở đây dường như là được cố ý nuôi trồng để làm cho cảnh sắc ở đây thêm phần vui mắt.
Một người phụ nữ trung niên đã đợi trước cửa từ lâu, bà ấy trông giống như người phụ nữ trong ảnh đại diện ở tài khoản người dùng kia, khi nhìn thấy tôi, bà ấy lập tức nở nụ cười lịch sự: “Cô Lạc đây phải không? Được rồi, chúng ta đến phòng khách nói chuyện nhé.”
Không biết vì sao, lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ này, tôi luôn cảm thấy có chút quen thuộc. Không chỉ là gương mặt mà còn là cảm giác tổng thể về người phụ nữa này nữa.
Tôi đi theo bước chân của bà ấy, lướt qua bức bình phong, trước mặt tôi là một hành lang dài, tất cả đều được xây bằng gỗ chắc chắn, trên tường của hành lang treo không dưới mấy chục mẫu hoa.
Mỗi bông hoa được đánh dấu cẩn thận với chu kỳ sinh trưởng và yêu cầu về ánh sáng, thậm chí một số bông hoa còn đánh dấu vị trí của các cánh hoa.
Mật độ quản lý sát sao chi tiết vô cùng, như một bảo tàng hoa khổng lồ, chói mắt.
Người phụ nữ trung niên vừa đi vừa tự giới thiệu mình, bà ấy tên là dì Chu, là quản gia của biệt thự này, bà ấy chỉ là người trung gian, phụ trách tìm người có nhu cầu làm gia sư luyện thư pháp.
Nhớ lại cảm giác lần đầu tiên gặp dì Chu, tôi không khỏi lặng lẽ nhìn dì.
Tôi đang mặc một chiếc sườn xám dài tay bằng vải mây, che đi những cơ bắp hơi rõ ràng trên cánh tay của tôi.
Vậy mà dì Chu lại đang mặc một chiếc váy dài tay ngắn cũn cỡn, lộ ra hai cánh tay, rõ ràng không xồ xề như những phụ nữ cùng tuổi mà có phần gọn gàng, bó sát.
Để có thể kiên trì tập thể dục ở độ tuổi này thực sự là một sự nỗ lực đáng nể.
Khi dì Chu đưa tôi đi qua vườn hoa, dì ấy chỉ vào những bông hoa — giới thiệu cho tôi biết đó là họ nào và loại nào và dì ấy nói rất rõ ràng và logic.
Nhìn những khóm hoa rạng rỡ, tôi không khỏi khách sáo nói vài câu: “Hoa ở đây thật có phúc, mọc xum xuê như vậy, đúng là nhà có phúc khí ạ.”
Dì Chu nghe xong có vẻ rất vui vẻ: “Cô Lạc, không biết cô đã nghe nói qua chưa, những loại hoa và cây này đều cần dầu và nước mới có thể tươi tốt và khỏe mạnh được.”
Dì ấy nói có lý, trước đây tôi cũng từng có một thời gian nuôi trồng hoa, dùng sữa và bã trà tạo nên hỗn hợp dưỡng hoa nở ra đẹp vô cùng.
“Khi nào thì chúng ta bắt đầu luyện thư pháp ạ?” Tôi ngập ngừng hỏi, không ngờ dì Chu cứ kéo tôi tiếp tục ở vườn ngắm hoa. Dì bảo:
“Chưa cần vội, đợi cho cô quen với cảnh vật xung quanh một chút sẽ dắt cô đi gặp người cần luyện chữ.”
“Nào, cô ngửi thử một chút đi, ở đây có nhiều hoa thơm lắm đấy!”
Dì Chu chỉ tôi cách thưởng thức hương hoa tươi mát, xung quanh tôi không có gì bất thường nên tôi cũng buông lỏng cảnh giác, hít một hơi đầy hương hoa thơm mát.
Không biết qua bao lâu, dì Chu đứng dậy, tựa hồ như vô tình khoác tay tôi: “Đi thôi, chúng ta qua phòng luyện thư pháp.”
Một lần nữa đi qua căn phòng đầy những mẫu hoa, tôi được dì Chu dẫn đến cuối hành lang.
Phía trước có một cánh cửa gỗ cực lớn, chạm trổ rất nhiều hoa văn, nhìn rất xa hoa. Dì Chu mở khóa bằng dấu vân tay của mình và cho tôi vào.
Bên trong phòng bố trí giống như một phòng khám y học cổ truyền Trung Quốc, trên những chiếc ngăn kéo thanh mảnh chạy dọc theo các bức tường, mỗi chiếc đều có một bảng tên tương ứng.
Trong góc, có mấy cái bình trong suốt, tựa hồ là ngâm rượu thuốc, bên trong nổi lên bọt trắng cùng dược liệu nghiền nhỏ.
Chính giữa phòng có một chiếc bàn gỗ dài rất lớn, mặt dầu bóng loáng, rõ ràng là đồ cổ loại tốt, đã qua cọ xát cho bóng loáng. Bởi vì cái bàn gỗ quá lớn, giấy bút nghiên mực đặt trên đó dường như trở thành đồ thừa trong gian phòng này.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một sự sắp xếp như vậy, tôi vẫn không giấu được sự ngạc nhiên và ngưỡng mộ.
Dì Chu bảo tôi ngồi trên một chiếc ghế lớn và bắt đầu đi đi lại lại chậm rãi một mình.
“Luyện thư pháp là để luyện sự tĩnh tâm. Đây là môi trường tốt nhất để luyện sự tĩnh tâm trong tâm hồn. Nếu cô Lạc thấy vừa ý, thì chúng ta tiếp tục.
Nhưng trước khi chúng ta bắt đầu, tôi muốn kể cho cô nghe một câu chuyện.”
Tôi cũng ngồi im lặng, chờ đợi những lời tiếp theo của cô ấy.
Tôi nghĩ cô ấy sẽ kể một số câu chuyện về các nhà thư pháp cổ đại hoặc thể hiện kiến thức của mình.
Nhưng khi dì Chu bắt đầu kể, tôi cảm thấy hơi kỳ lạ.
Có một thị trấn nhỏ ở châu u, nổi tiếng với một loại nước hoa hương thơm nồng nàn, nổi tiếng đến nỗi nhiều quý tộc không tiếc tiền mua về.
Dì chậm rãi mở miệng và tiếp tục kể câu chuyện phi lý.
“Nếu cô có từng biết qua nước hoa, cô nên biết rằng nước hoa có ba nốt: trước, giữa và sau.
Tuy nhiên, thị trấn này có một sức mạnh bí ẩn hoặc bí thuật cổ xưa cho phép cư dân làm chủ nốt hương thứ tư.
Người ta nói rằng chỉ cần một giọt, cô có thể làm lu mờ tất cả các loại nước hoa khác trên thế giới.”
“Các quý tộc đang đổ xô đến để mua cho được hương thơm thứ tư thần bí này, nhưng bởi vì người dân trong thị trấn cực kỳ ghét người ngoài, người từ thế giới bên ngoài chỉ có thể tuân theo các quy tắc và mua lẻ tẻ mỗi năm, mặc dù là số lượng vô cùng nhỏ nhưng trị giá hàng ngàn đô la.”
“Có một nhà quý tộc muốn biết mùi của loại nước thơm thứ tư, dù rất giàu có nhưng không chắc chắn sẽ mua được. Vì vậy, ông ta nghĩ ra cách yêu cầu cắt lưỡi một thuộc hạ, bắt hắn giả làm một người chăn cừu câm điếc. Hắn đến thị trấn đó và bắt đầu yêu một gái.
“Ban đầu, người dân trong thị trấn rất sợ hãi người lạ mặt này, nhưng với nỗ lực của cô gái cùng với việc người chăn cừu không thể nói được, họ dần buông bỏ sự cảnh giác”.
“Một ngày nọ, người chăn cừu bày tỏ tình yêu của mình với cô gái bằng những bông hoa, và sẵn sàng cùng cô ấy tạo thành một gia đình.
Người chăn cừu này còn dâng tất cả đàn gia súc của mình cho cha mẹ của cô gái. Vì vậy, người dân trong thị trấn quyết định đưa người chăn cừu vào cộng đồng của họ, anh ta nhận được những lời chúc tốt đẹp nhất từ tất cả cư dân trong ngày cưới.”
“Vào ngày kết hôn, một chiếc bình đá khảm bạch ngọc bọc nhung đỏ được giao cho người chăn cừu. Người chăn cừu luôn ghi nhớ sứ mệnh của chủ nhân giao cho, lập tức hiểu đây là hương thơm thứ tư của trấn.
Biết đó là kho báu ẩn giấu, anh ta cầm chiếc lọ đá, kiên quyết không mở nó ra, mà quỳ xuống đất, chắp tay, ra hiệu bằng ngôn ngữ cầu xin cư dân ban cho anh ta bí pháp, anh ta sẵn sàng bảo vệ bí mật này mãi mãi.”
“Vì vậy, những người dân đã đưa anh ta đến căn hầm lớn nhất trong thị trấn và người chăn cừu câm điếc đã nhìn thấy bí mật về mị hương của thị trấn này, tuy nhiên anh đã đột tử trong cơn hoảng loạn sau đó!”
“Những người dân chôn cất anh ta với những bông hoa bên cạnh căn hầm và người vợ mới cưới tiễn biệt chồng trong nước mắt.
Thị trấn một lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh trước đây và thứ hương thơm thứ tư vẫn là một bí ẩn đang lưu hành trên thế giới. “
“Chuyện đến đây là hết”, dì Chu nhìn tôi cười nói.
Tôi ngồi xuống ghế và lịch sự giơ tay tán thưởng: “Thật thú vị, nhưng tôi có một câu hỏi. Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong căn hầm đó.”
Dì ấy cười nhiều hơn và chỉ vào những bông hoa được cất giữ trên bức tường phía sau: “Cảnh tượng trong hầm cũng giống như căn phòng này.”
“Tôi không nghĩ các thị trấn Châu Âu có thư pháp.” Tôi nhắc nhở.
“Nhưng người ta vẫn theo đuổi hương thơm thứ tư ngàn năm không thay đổi.” Dì Chu dường như không cố ý tiếp tục đi tới đi lui trong phòng.
“Đây là một bí thuật, có một tên gọi đặc biệt là <Chi hút pháp>, chính là đun sôi mỡ động vật trong nước, tán nhỏ mỡ, bổ sung chất chống oxy hóa, sau đó dùng hoa hấp thu thay thế.”
“Lập đi lập lại hơn mười lần, sau đó chiết xuất cùng rượu chưng cất, lấy được nguyên bản tinh hoa, đây chính là bí ẩn của mùi hương huyền thoại suốt hàng ngàn năm nay”
Dì Chu dường như vô cùng cao hứng, kể chuyện càng ngày càng chi tiết.
“Hoa và dầu chứa đường và độ ẩm, dễ bị mốc, lúc này phải dùng chất kháng khuẩn tự nhiên, đó là tolu balsam, một loại nhựa tự nhiên chứa axit benzoic.”
*Tolu balsam essential oil hay còn được gọi là Balsamum tolutanum, đây là một thành phần được chiết xuất từ nhựa của cây Myroxylon có nguồn gốc từ Nam Mỹ. Nhờ vào việc sở hữu hương thơm ngọt ngào, thành phần này được sử dụng rộng rãi trong công nghiệp làm đẹp, nhất là trong việc sản xuất nước hoa.
Tôi nhìn dì ấy say sưa thưởng thức, khẽ cau mày: “Những nguyên lý hóa học này tôi không rành lắm, nhưng thật sự có thể làm từ dầu và hoa sao?”
Dì Chu liếc tôi một cái rồi tiếp tục đi đi lại lại, trong căn phòng trống không, tiếng giày cao gót đặc biệt chói tai.
“Cái khó của phương pháp này là độ cứng của dầu cần được điều chỉnh cẩn thận để đạt hiệu suất hấp phụ tối đa. Khi cho dầu và hoa hấp phụ, tần suất và thời gian thay hoa cũng rất phải được quan sát cẩn thận.”
“Ví dụ như cánh hoa Gardenia cứng và có thể tồn tại trong 48 giờ; hoa gừng yếu hơn và chỉ có 12 giờ …”
Tôi ngắt lời dì Chu, muốn kéo câu chuyện quay về việc luyện thư pháp:
“Dì Chu, tôi muốn biết khi nào thì tôi có thể bắt đầu luyện thư pháp?”
“Ồ, tôi quên mất.” Dì ấy thản nhiên tiếp lời tôi, “Nhưng tôi nghĩ điều tôi đang nói còn thú vị hơn. Cô không muốn biết có gì trong lọ này sao?”
Dì đưa tay chỉ vào chiếc bình lớn trong suốt ở trong góc, chính là mấy cái bình nhìn như rượu thuốc ngâm tôi nhìn thấy khi vừa vào phòng.