THIÊN HỒNG HƯƠNG – 4

Một cảm giác bứt rứt khó tả bỗng dấy lên trong tâm trí tôi. Những câu chuyện kì lạ liên tục nhấn mạnh về những bông hoa, những cô gái, nước hoa…

Ráp ghép từng mảnh manh mối rời rạc, tôi mờ hồ nhận ra cái gì đó. Ngồi trên ghế nhưng lại nắm chặt tay vịn, thái dương không khỏi bắt đầu phản ứng điên cuồng, đau thắt lại khi mùi hương trong căn phòng ngày một nồng hơn.

Nhìn vẻ mặt của tôi, dì Chu dường như càng bị kích thích hơn, nở một nụ cười quái dị.

“Những cái bình thủy tinh này chứa đầy những thứ tinh túy nhất và chúng chính là bí thuật của Phủ Thiên Hồng này.”

“Chỉ là mỡ của một cô gái nào đó, từng chút một đun sôi với nước, sau đó sẽ phết lên một chiếc đĩa dầu đặc biệt để thấm những bông hoa được chăm chút cẩn thận, cuối cùng có thể tạo ra mị hương “Thiên Hồng Hương” vô cùng quý giá. Thiên Hồng Hương này đã đưa các phủ viện cùng với trân bảo vô cùng quý hiếm, cho các quý phu nhân bậc nhất dùng.

Tôi dường như đã quên nói với cô rằng những cô gái này đều được chúng tôi lựa chọn cực kỳ cẩn thận, họ đều xinh đẹp sạch sẽ, lại còn đều thông thạo các tài lẻ khác nhau như đàn tỳ bà, thư pháp…”

Dì Chu thậm chí còn lấy xuống một vài chai thủy tinh tinh xảo trên kệ và bắt đầu nói không ngừng về lý lịch trên nhãn.

“Cô gái này lúc đó giãy giụa quá nên tôi dùng ít thuốc mạnh nhưng kết quả là cô ấy chảy máu quá nhiều, lại làm hỏng mất mùi hương, thật đáng tiếc. Còn lọ này là của một cô gái biết thổi sáo trúc, cô ấy quỳ xuống cầu xin tôi, tôi đã đáp ứng cô ta. Tôi còn sử dụng lá tre vào mùi hương này coi như là cảm ơn cô ấy.

“Còn cái lọ này……”

Ruột tôi quặn lên, một cảm giác sợ hãi và buồn nôn cực kỳ dâng lên từ sâu bên trong, tôi bắt đầu nôn mửa điên cuồng.

Dù biết căn biệt thự này không được sạch sẽ cho lắm, nhưng trước khi đến đây tôi đã đánh giá quá cao bản chất con người thối rữa bên trong này.

Dầu lấy từ thân thể các cô gái? Loại đầu óc bẩn thỉu cỡ nào mới có được cái suy nghĩ độc ác, suy đồi đạo đức đến như vậy?

Khoảnh khắc đó, tôi như trở về với chiếc trống Ajie mà tôi đã thấy khi đi du lịch ở Tây Tạng, đó là một vật hiến tế làm bằng da người của một cô gái trẻ, tương truyền rằng âm thanh của chiếc trống có thể kết nối sự sống và cái chết và vượt qua luân hồi. Người ta nói rằng cô gái được chọn phải là một người trong sáng, chưa trải qua tình yêu, và phải được lột da sống, chỉ có trống da người như vậy mới tạo được thứ âm thanh trong trẻo nhất.

Lại nhớ đến những chiếc bình đựng mỡ người to tướng mà tôi tưởng là rượu ngâm đó, tôi lại suýt phun ra ngoài.

Dì Chu đứng cách đó không xa, nhìn sắc mặt đột nhiên tái nhợt của tôi, giống như mèo già nhìn thấy chuột đang giãy giụa, nở nụ cười nham hiểm.

Bà ta ấy tựa hồ rất hài lòng với phản ứng của tôi, thậm chí còn quay người lấy từ trên kệ hàng ra một lọ tinh xảo, giơ về phía tôi: “Đây, đây là hương mà cô gái trước để lại, có thể nhìn ra rất ngoan ngoãn, ngay cả khi cô ta kháng cự cũng làm tôi thấy thương xót.“

Bà ta nhìn lọ hương, híp mắt nhìn nhãn hiệu trên đó lẩm bẩm, khi nghe thấy tên cô gái, tôi đột nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu lên.

“Trần Tử Vi, thích luyện thư pháp chữ nhỏ, tính tình mềm mại, với hương đầu là cam đỏ, hương giữa là rễ diên vĩ, hương cuối là nhựa thơm…”

“Đủ rồi!” Tôi tức giận hét lên, không còn cố gắng che giấu giọng nói đàn ông của mình nữa

“Đồ lợn chó vô nhân tính, các người lấy quyền gì mà biến một cô gái đang tuổi sung sức thành đồ chơi cho mình chứ!”

Lúc đó, tôi nghĩ đến Tử Vi, cô gái nhỏ đang ở một mình trong ngôi nhà ma, cô ấy không biết xác của mình ở đâu, không biết vì sao mình lại chết, vì vậy cô ấy chỉ có thể lang thang ở dương gian này một mình, cô độc, có thể vĩnh viễn không bao giờ được đầu thai.

Cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, cô gái nhỏ này nên đứng dưới ánh mặt trời và có cuộc sống đầy màu sắc của riêng mình, thay vì chỉ có thể viết những bức thư pháp đẫm máu trên gương, dùng sở thích của mình để an ủi bản thân và trải qua những ngày dài tăm tối vô tận.

Ai ngờ, người đối diện đột nhiên nở nụ cười: “Thì ra anh cũng là đàn ông, nên nói sớm cho tôi biết.”

“Dì Chu” không hề che giấu thanh âm của mình, ngược lại bắt đầu lộ ra giọng nam giới ồm ồm: “Hèn gì tao nghĩ sao mày lại có thể cơ bắp như vậy, khó trách.”

Lúc này, tôi chỉ muốn lao ra cổng và kể cho cả thế giới biết chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng này, để mọi người biết những điều ghê tởm đang xảy ra.

“Dì Chu” hiển nhiên nhìn ra được suy nghĩ của tôi, lập tức lao tới để ngăn tôi lại, cánh tay trên khỏe mạnh khác thường của hắn gồng lên vì cố sức.

“Mày nghĩ mày sẽ sống sót ra khỏi đây à?” ông ta hét lên một cách hung ác, vặn cánh tay tôi

“Thằng đàn ông hôi hám đáng bị ném ra sân làm phân bón cho hoa!”

Nỗi sợ hãi to lớn và khát khao sống sót khiến tôi giải phóng bản năng sinh tồn của mình, tôi quay lại và chiến đấu quyết liệt với người đàn ông, tấn công vào những bộ phận dễ bị tổn thương của ông ta, mắt tôi đã sớm sưng lên và miệng tôi không ngừng nếm được vị tanh.

Vào lúc đó, tiếng kêu đau đớn của người đàn ông bên tai tôi dường như biến mất khỏi căn phòng, và tôi dần dần có thể cảm nhận được một loại ánh mắt im lặng trong phòng.

Giống như lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tử Vi trong gương vậy, kiểu im lặng ngoan ngoãn và kiên nhẫn dường như là của một linh hồn đang vật lộn với sự suy tàn và áp bức của những bông hoa gấm nặng trĩu.

Có lẽ họ cảm thấy rằng tôi mang theo hơi thở của Tử Vi? Hay họ đang hoàn toàn tuyệt vọng sau khi xem quá nhiều bi kịch như vậy mà bất lực không thể làm gì?

Ngay khi tôi đang trong trạng thái mơ hồ, một vật sắc nhọn đâm vào bụng tôi.

Cơn đau âm ỉ dần dần từ một điểm leo lên ngực, tay chân và toàn thân tôi, dày đặc như giòi, hô hấp dường như bị cơn đau dữ dội chiếm giữ, cổ họng có cảm giác nóng rát kèm theo vết thương ngày càng nặng.

Khi người đàn ông một lần nữa nâng mảnh gốm sắc bén của ấm thuốc bắc bằng bàn tay đẫm máu của hắn, tôi ấn vào vết thương trên bụng, bàn tay tôi tràn đầy chất lỏng nóng ấm. Bước đi của tôi loạng choạng, tôi nhìn thấy sự điên rồ nơi đáy mắt ông ta khi ông ta cười toe toét nhìn tôi.

Tử Vi, nếu bạn bè của em có thể nhìn thấy điều này, hãy giúp tôi với!

Một giây sau, tôi dùng hết sức vồ lấy cái bình thủy tinh đầy dầu mỡ, nhấc nắp lên, cố nén đau giơ tay rút nén hương trên bàn bên cạnh, máu nóng chảy trên tay bôi đầy lên bình thủy tinh, màu đỏ như cánh hoa theo sóng nước từ từ tản ra.

Ngọn lửa bắt đầu lan điên cuồng dọc theo các thanh xà của căn phòng gỗ nguyên khối. Người đàn ông muốn rời đi nhưng tôi đã giữ chặt lấy ông ta.

Tay ông ta lại cầm một mảnh gốm vỡ mà đâm tới, tôi đã cầm nghiên mực trên bàn và đập mạnh vào đầu hắn. Hắn ôm đầu, máu chảy ra từ ngón tay, biểu cảm khó tin xuất hiện trên khuôn mặt hắn ta.

Tôi ổn định thân thể, thở hổn hển, đối mặt với khuôn mặt đầy máu của ông ta, tôi lạnh lùng nói:

“Trước khi đến biệt thự, tao đã có dự cảm không lành, cho nên đã bàn bạc trước với đồng nghiệp là cảnh sát điều tra tội phạm, tao đã luôn sử dụng nút ghi âm phía trước ngực để giữ liên lạc với họ.

“Thiết bị kiểm tra an ninh điện tử của mày quá thô sơ, mày cũng không phát hiện ra.

Nói cách khác, mày căn bản cũng không thèm để ý đến sự cảnh giác của những cô gái đó, bởi vì sau khi vào căn phòng này, bọn họ vốn dĩ cũng không thể sống sót mà trở ra được.”

“Bây giờ, ánh sáng của ngọn lửa này chính là tín hiệu cho thấy giấc mơ hoang đường của mày đã kết thúc.”

Người đàn ông mở to đôi mắt đỏ như máu lao về phía tôi, nhưng ngay sau đó hắn đã ngã xuống đất với đôi chân yếu ớt, máu chảy ra từ đầu cũng nhiều không kém gì tôi.

Trong ánh lửa, tôi nhìn dãy chai nước hoa tinh xảo trên kệ, chợt thấy một nhóm thiếu nữ cùng nhau rời khỏi phòng, đi về phía vườn hoa, sau đó từng bóng dáng dần trở nên thanh tao rồi cuối cùng biến mất.

Vào lúc đó, câu thơ trong <Lạc Thần Phú> lại vang lên trong đầu tôi:

“Tiễn tiêu đồ chi úc liệt, bộ hành bạc nhi lưu phương. Siêu trường ngâm dĩ vĩnh mộ hề, thanh ai lệ nhi di trường”

Những cô gái này đã phải đi qua con đường nồng nàn hương hoa, hương bay ngào ngạt, đi cùng với nỗi buồn dài đằng đẵng.

Vào lúc còi báo động vang lên, tôi nhắm mắt lại, như thể tôi có thể nghe thấy ai đó đang gọi tên mình.

Tôi luôn là một người bình thường, thỉnh thoảng xem tin tức, nguyền rủa sự bất công, nhưng chưa bao giờ nghĩ về những gì tôi thực sự có thể làm cho thế giới này.

Đôi khi đối mặt với bóng tối, dù tôi có mở miệng cũng không thể kêu lên tiếng nào mà chỉ có thể im lặng.

Nhưng tôi đã gặp được Tử Vi, chỉ là một cô gái bình thường.

Tôi và cô ấy vốn dĩ không có điểm giao nhau nào, cùng lắm là đã từng lướt qua nhau ở một cửa hàng tiện lợi không tên tuổi.

Cô ấy ôm bút, mực, giấy và nghiên mực đi đến phòng thư pháp, còn tôi thì vội vã đi qua với một cuốn sách trò chơi trong tay. Hai người chúng như những sợi tơ khác nhau, mỗi đầu gắn hai con thoi khác nhau, cùng hướng về một cuộc đời gập ghềnh.

Khoảnh khắc cô ấy xuất hiện trong gương, tôi như bị kéo vào câu chuyện của người khác, không còn là người ngoài cuộc, mà là người có thể đưa tay ra và trao đi dù chỉ là một chút hơi ấm.

Dù nhỏ nhưng đây vẫn là điều đang được trân quý. Cho dù kết quả không thay đổi được gì thì ít nhất cũng có thể xua bớt mây mù để đón thêm nắng vào sáng mai.

Hai tháng sau, tôi ngừng theo dõi tin tức và video trên nhiều nền tảng khác nhau trên điện thoại di động của mình, đồng thời tôi cũng từ chối một số cuộc phỏng vấn liên quan đến vụ án “Phủ Thiên Hồng”.

Tử Vi cũng đã thành công đạt được chứng chỉ cấp bốn khi bộ phim ma mới nhất ra rạp được phát sóng.

Vào ngày này, cô ấy đến từ biệt tôi, nói rằng cô ấy sẽ thi chứng chỉ cấp cao hơn và chạy nước rút cho kỳ thi cấp sáu.

Theo cô ấy nói, đó là đi đến các căn phòng bí mật của những ngôi nhà ma bị hạn chế bởi một số thành phố để giám định, cô ấy phải đi đến để thực hành trước.

Tôi đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn vô cớ: “Em phải đi rôi à?”

Cô ấy ngượng ngùng cười: “Làm phiền anh lâu như vậy, nhờ anh giúp em tìm ra nguyên nhân cái chết nữa. Mặc đã qua lâu rồi nhưng em vẫn còn khó chịu, nhưng giờ em đã có cuộc sống mới, cũng không còn ý định quay đầu lại.”

Thấy bộ dạng ủ rũ của tôi, Tử Vi thở dài: “Lúc trước không phải anh đã an ủi em sao, sau này đừng khóc vì sữa bị đổ nhé?”

Tôi biết đây là sự lựa chọn của cô ấy, con người và ma quỷ có những sứ mệnh khác nhau.

Nhưng ở bên nhau lâu như vậy, đột nhiên nói lời chia tay vẫn rất buồn.

Hơn nữa, sau khi tôi trải qua nỗi đau của cô ấy, tôi cảm thấy việc bây giờ cô ấy có thể buông bỏ như vậy đối với bản thân cô ấy là vô cùng tàn nhẫn.

Cô ấy đứng trước gương, khoanh tay và nở một nụ cười tinh nghịch với tôi.

“Aida chuyện nhỏ mà, đến lúc cần thiết thì anh có thể thử đi tìm em, đừng bị em hù cho khóc là được rồi mà!”

Mũi ta hơi đau, cười khan nói: “Làm sao có thể, nhất định tôi vừa nhìn sẽ nhận ra em ngay!”

Thấy khuôn mặt tươi cười của cô ấy, tôi im lặng một lúc rồi mở miệng:

“Có đôi khi, tôi thậm chí cảm thấy hối hận, tại sao không gặp em sớm hơn, nếu không em cũng sẽ không phải chịu khổ như vậy…”

“Chúng ta có thể gặp nhau như thế này thật tốt.” Tử Vi nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng.

“Trong biển người vạn người, vô luận như thế nào, có thể một lần gặp mặt đều là có duyên, anh đừng xem nhẹ nhân duyên nhé.”

Tôi cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng mỉm cười với cô ấy.

“Trước khi rời đi, ít nhất chúng ta hãy luyện thư pháp một lần cuối cùng nhé.”

Vẫn là những câu chữ trong “Lạc Thần Phú”, nói về sự chia tay và tặng mặt dây chuyền sáng chói ở phía nam sông Dương Tử.

Vô vi tình dĩ hiệu ái hề, hiến giang nam chi minh đang.

Hai hàng, một đen và một đỏ, xuất hiện lần cuối trên gương.

“Không hẹn ngày gặp lại, cô bé thư pháp của tôi.”

“Không hẹn ngày gặp lại, anh chàng chăn cừu dũng cảm”


Vào cuối năm, tôi đã đến thăm Bảo tàng Cố Cung.

Sau khi đi dạo loanh quanh một hồi, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy một trong những báu vật trong bộ sưu tập, “Lạc Thần Phú Đồ “.

Đây là kiệt tác của Cố Khải Chi được lưu truyền từ đời này sang đời khác, toàn bộ bức tranh cuộn là sự chồng chéo của thời gian và không gian khác nhau, miêu tả chuyện xưa của Tào Thực cùng Lạc Thần.

Hai học sinh cấp hai cũng đứng trước tủ trưng bày, ngưỡng mộ kiệt tác này, thỉnh thoảng nhỏ giọng thảo luận:

“Mình vẫn nhớ hình như có ai nói rằng Tào Thực đã tặng cho Lạc Thần một chiếc khuyên tai làm bằng hạt mặt trăng sáng.”

“Nghe có vẻ rất quý giá, đây có được xem là tín vật định tình giữa họ không?”

“Giữa trời và người luôn có sự khác biệt, cho nên cho đi là cho không, thật là bi thảm.”

“Vậy coi như là đổ sông đổ biển hết sao?”

“Nhưng mình nghĩ ít nhất vào thời điểm trao đi món quà chia tay, họ đã thực sự cảm thấy rằng nó đáng giá.”

[HOÀN]

Bình luận ✿

Trang này không cho phép sao chép nội dung

Discover more from Blue Sunny

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading