5
Thật ra cửa hàng tào phớ kia mỗi ngày ta chỉ cần phụ giúp một chút, thời gian còn lại ta thường ở chân núi ngoài ngoại ô bán vòng hoa.
Vùng ngoại ô của trấn Bồ Liễu có một núi hoa trải rộng, cảnh đẹp động lòng người.
Trời sinh ta may mắn khéo tay, làm ra vòng hoa nhìn rất tinh xảo, đẹp mắt, vậy nên công việc bán hoa dưới chân núi này giúp ta kiếm được rất khá.
“Nhìn xem! Vòng hoa này đẹp quá!”
Giọng nói của thiên kim của Quận thủ Lâm Doanh Doanh yêu kiều vang lên, dứt lời đã thấy bóng dáng nàng xuất hiện trước sạp vòng hoa của ta.
Hôm nay nàng ta không giả trang, ăn mặc như một thư sinh nữa mà khoác trên mình một bộ xiêm y diễm lệ, trang điểm nhẹ nhàng làm nổi bật lên khí chất dịu dàng mà lại có đôi phần tinh nghịch.
Tim ta lỡ một nhịp, trong lòng dấy lên một tia bất an.
“Ừ, đẹp..”
Quả nhiên Lý Hành Chu đi ngay phía sau.
Ta nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, ép bản thân cười thật tươi với các vị khách trước mặt.
“Tiểu thư muốn mua vòng hoa sao? Có thể thử xem xem!”
“Sao nàng lại ở chỗ này?”
Ánh mắt Lý Hành Chu gắt gao dán chặt trên người ta, nhất quyết không dời đi.
“Bán hoa.”
Khắp vùng đồi núi này trăm hoa đua nở, bỏ chút thời gian, khéo léo kết thành một vòng hoa xinh đẹp là có thể kiếm được không ít tiền.
Chỉ là hoa thì vốn dĩ sớm nở lại chóng tàn, trời chưa kịp sáng ta đã phải lọ mọ lên núi, chọn những nụ hoa mới nhất thì mới có thể kết ra vòng hoa đẹp nhất.
Đường núi không phải dễ đi, khắp nơi đều là bụi gai, trên người ta chi chít vết gai đâm, nặng hơn thì có những vết cắt lớn nhỏ chằng chịt do các bụi cây quẹt trúng.
Bị thương rồi lại lành, lành rồi lại bị thương, một vòng lặp mãi chưa có điểm dừng.
Vậy mà ta làm không biết mệt, ý nghĩ duy nhất có thể chống đỡ ta suốt những năm tháng qua là kiếm thật nhiều tiền.
Ở sạp kế bên, Dương Thân tò mò nhìn ta: “Tiểu Thước, ngươi quen biết vị công tử khôi ngô tuấn tú vậy sao?”
Ta nhìn lại chính mình một thân rũ rượi rồi trả lời: “Trước kia từng có quen biết một chút.”
“Chỉ quen biết thôi sao?” giọng điệu Lý Hành Chu mang theo vài phần giận dỗi.
Ta có chút khó hiểu, sao hắn càng ngày càng dễ nổi giận vậy? Lúc trước ngày nào ta cũng quấn lấy hắn, người không thích ta, chê ta phiền không phải là chính hắn sao?
Hắn chỉ vào sạp của ta: “Tất cả vòng hoa này ta đều lấy nhưng nàng phải mang đến tận chỗ của ta!”
Lâm Doanh Doanh nhìn hắn ánh mắt vui mừng khôn xiết, tay ta cuộn lại nắm chặt, cuối cùng vẫn cố gắng giữ nụ cười:
“Được thôi!”
Ai có tiền kẻ đó thắng.
Chỉ cần có tiền, đừng nói giao tới tận nơi ở, nếu hắn đòi làm một vòng hoa riêng cho Lâm Doanh Doanh thì ta cũng làm nữa!
Lý Hành Chu tạm ở lại trong một quán trọ nhỏ, ta thả hai gánh vòng hoa nặng nề trên mặt đất, các thư sinh đang ở đó đều nhìn tới nhìn lui đánh giá ta.
“Đây không phải cô nương hôm nọ bán tào phớ sao? Sao hôm nay lại đi bán vòng hoa rồi?”
Lý Hành Chu sầm mặt đuổi bọn họ đi, lại móc ra hà bao của hắn đưa cho ta.
Ta nhận tiền, chuẩn bị rời đi lại bị hắn cản lại:
“Nàng đi đâu? Ta còn chưa có kiểm tra xong?”
Ta gật đầu, hối hắn:
“Vậy kiểm tra nhanh một chút, ta còn có việc khác phải làm.”
“Trời cũng sắp tối rồi nàng còn bận cái gì nữa?”
“Ta phải đến chợ đêm.”
“Trời tối nàng không về nhà đi mà còn ham chơi đi chợ đêm?”, Lý Hành Chu sắc mặt khó coi hỏi ta.
“Ta đi bán hàng.”
Mặt hắn hết chuyển đen rồi lại trắng, cuối cùng nghẹn họng nhìn ta chằm chằm.
6
Khi nhà ta còn chưa lâm vào cảnh tán gia bại sản thì cha ta chưa bao giờ quá khắt khe với ta chuyện tiền bạc.
Sau khi tỷ tỷ ở Lý gia bị bệnh, không thể làm việc tay chân nặng nhọc nữa, tỷ ấy chỉ có thể đan những cái giỏ tre rồi đem bán ở chợ đêm.
Khi Lý Hành Chu biết chuyện, hắn lặng lẽ làm luôn phần công việc này thay cho tỷ tỷ, cứ tan học thì lại đi mở sạp bán ở chợ đêm.
Cho dù ở viện có bị các tên thư sinh khác gièm pha, chỉ trò thì sắc mặt Lý Hành Chu vẫn không đổi, lưng vẫn thẳng tắp, đầu vẫn ngẩng cao.
Có một lần mẹ ta dắt ta đi dạo chợ đêm, thấy một vị khách hùng hùng hổ hổ cùng hắn so kè trả giá, lại còn khinh bỉ hắn nghèo hèn.
Mẹ ta kinh ngạc nhìn ta tức giận, thở phì phò đuổi người kia đi:
“Không muốn mua thì đừng mua! Đừng có ở đây mà làm khó người khác!”
Lý Hành Chu hơi mất tự nhiên nói: “Cũng không phải là không thể bán.”
“Không được, đây đều là do Lý tỷ tỷ vất vả chính tay làm ra, tiền tên kia trả còn không đủ để trả tiền mua vỏ trúc nữa kìa!”
“Vỏ trúc này không cần tốn tiền.”
“…”
Ta hai tay chống nạnh: “Thì cũng là không được!”
Trên mặt đất còn lại mấy cái giỏ tre, mẹ ta nhìn nhìn giỏ tre, lại nhìn nhìn Lý Hành Chu, cười bỏ tiền mua hết.
“Nhân lúc chợ đêm còn đông vui, hai đứa con đi chơi một lúc đi, đi nhanh đi nhanh!”
Ta lôi kéo hắn đến tửu lầu tốt nhất trong trấn, ta nhớ mấy ngày trước cha ta có kể về món ăn mới ở nơi này nên liền muốn mang Lý Hành Chu đến thử một phen.
Hắn đứng ở cửa tửu lâu hết nửa ngày, cuối cùng bị ta vừa năn nỉ vừa ép buộc mà kéo vào.
Sau này khi rơi vào cảnh nghèo khó không có cơm ăn, ta mới hiểu được ngày đó Lý Hành Chu đã phải đè xuống biết bao nhiêu cảm xúc.
Ta trước đây cái gì cũng không hiểu, sau này khi đã hiểu lòng người, hiểu thế sự nhân gian thì người bên cạnh cũng đã không còn.
Hiện giờ ta nghèo túng còn hắn thì tiền đồ như gấm, sáng lạng chói mắt, những lời nói gió thoảng mây bay đó ta cũng không nên xem là thật.
Ta cụp mắt, ổn định lại tâm tình của chính mình, xoa xoa đôi tay chằng chịt vết thương một chút rồi bắt đầu dọn dẹp lại sạp hàng một chút.
Tối nay gió rất lớn, ta không cẩn thận nên sạp hàng nhỏ liền bị gió thôi tung.
Tối nay ta bận tới bận lui, tốn công vô ích không bán được gì không nói lại còn bị lỗ vốn. Ta định đem mấy con diều bị hư về sửa lại, một mảnh dằm của thân diều đâm vào tay ta, ta vội vàng buông tay, sợ vết máu dính vào sẽ làm bẩn diều.
Lý Hành Chu bỗng nhiên xuất hiện, đem đống diều dưới đất nhặt lên. Không biết hắn đến đây từ lúc nào, cũng không biết hắn đã nhìn ta bao lâu, ta theo bản năng cúi đầu, đem tay giấu ở phía sau.
“Tay của nàng phải băng bó một chút.”, giọng nói hắn khàn khàn có phần khó chịu, khóe mắt cũng có chút hồng.
Ta vội vàng xua tay: “Không có việc gì đâu, ta còn phải làm việc nữa.”
“Chỗ diều đó hư rồi, không ai mua đâu.”
“Tay nghề của ta tốt lắm, sửa lại một chút là được rồi, nếu không được thì ta lại sửa thêm lần nữa…”
“Nàng đang bị thương!”, Lý Hành Chu gằn giọng.
“Không được, ta phải kiếm tiền.”
“Ta cho nàng!”
Ta ngẩng đầu, muốn cự tuyệt, lại nghe hắn gầm lên:
“Nàng bán cái gì ta cũng mua, bao nhiêu tiền ta cũng mua!”
7
Lý Hành Chu đưa ta quay về quán trọ, nhưng ta đứng bên ngoài do dự không chịu đi vào.
“Thiên Kim Quận thủ thấy sẽ không vui…”
“Nàng ta vui hay không thì liên quan gì tới ta? Suốt ngày trong đầu nàng cứ nghĩ cái gì vậy?”, hắn nhướng mày nhìn ta.
Lòng bàn tay ta đầy vết thương chồng chéo, vết bỏng trên mu bàn tay cũng chưa lành, một thân rũ rượi, chân còn dính đầy bùn đất do lúc chiều ngồi xổm dưới chân núi.
Cảm xúc đã kìm nén bấy lâu nay của Lý Hành Chu cuối cùng cũng bộc phát.
“Đường Thước, nàng dựa vào đâu mà cho rằng ta sẽ giống nàng? Sẽ đem lòng thương một người khác?”
“Ta…”
“Giữa ta và cô nương đó không có chuyện gì cả.” Lý Hành Chu nặng nề đặt thuốc lên bàn.
“Nếu có thì mối liên quan duy nhất cũng chỉ là sư phụ của ta chính là thúc thúc của nàng ta. Sư phụ có nhờ ta giúp đỡ nàng ta một chút mà thôi.”
Hắn dường sợ ta không tin nên tiếp tục giải thích:
“Lâm gia có người thân ở đây. Nàng ta tình cờ đi thăm họ hàng nên lúc về mới đi cùng ta vậy thôi.”
Lý Hành Chu từ trước đến nay là một người trầm mặc, ít nói, hiếm khi hắn nói nhiều như vậy.
Hắn cúi đầu bôi thuốc cho ta, ta nhìn một vòng thấy trên bàn hắn ngoài sách ra còn có một loạt tò he bằng đường, đủ loại kiểu dáng, chỉ là thời gian để quá lâu, màu sắc nhão nhoét.
Ta từng rất yêu thích những món đồ chơi này, ngày đó nhà ta luôn tràn ngập những con tò he bằng đường đáng yêu.
“Ta đã hỏi bà chủ hàng tào phớ rồi.”, giọng hắn khàn khàn.
“Nàng không có vị hôn phu, trước đây bà chủ đó còn muốn tác hợp cho nàng và con trai của bà ta, nàng cố ý nói dối ta, đúng không?”
“Ta không có…”
“Xung quanh nàng không có ai nhìn thấy vị hôn phu của nàng cả! Nếu có vậy nàng nói cho ta biết đi, hắn đang ở đâu?”
“Chưa thấy không có nghĩa là ta không có”.
Sắc mặt Lý Hành Chu chưa bao giờ khó coi đến vậy, hắn đứng dậy, chống tay lên thành ghế, cúi đầu nhìn ta.
Hắn cúi gần đến nỗi thậm chí lông mi của hắn ta cũng có thể đếm được rõ ràng, gáy ta tê dại, ta bất giác cuộn tròn người lại né tránh.
“Nàng muốn cái gì? Tiền sao? Tiền ta tích cóp được đều đưa hết cho nàng, nàng đừng rời xa ta nữa, được không?”
Hắn tránh đi tay của ta, đem ta ôm vào trong lòng ngực, gương mặt chôn ở cổ ta nhẹ nhàng run rẩy.
Tay ta vừa được bôi thuốc nên không tiện cử động, một hồi sau mới khó khăn mở miệng:
“Lý Hành Chu, ta thật sự phải thành thân rồi.”
“Nàng nói dối, nàng sắp gả cho người khác mà trên người còn mang đồ ta tặng, sao dám nói trong lòng không có ta?
8
Trên cổ ta là một sợi dây tết bằng chỉ đơn sơ, mặt dây là một con chim hỉ thước nhỏ, nhìn là biết tay nghề của người khắc còn thô sơ, các góc cạnh trước đây đều đã bị ta mài mòn vì đeo quá lâu.
Đây là lễ vật duy nhất mà Lý Hành Chu tặng ta.
Ngày trước, cha ta tuy không biết chữ nhưng một lòng kính trọng những học giả, Lý Hành Chu tuy nghèo nhưng trong mắt cha ta hắn rất có năng lực.
Trước khi ta đến tuổi cập kê một năm, cha ta chuẩn bị tiệc mừng thọ cho chính mình, cha ta còn mời cả tỷ đệ của Lý gia nhưng bọn họ lại không tới.
Cha ta vốn dĩ muốn nhân dịp này gặp gỡ tỷ tỷ bên Lý gia một lần để sau này còn dễ bề cùng nhau thương lượng hôn sự của ta và Lý Hành Chu.
Chờ rồi lại chờ, chờ đến tiệc mừng đã kết thúc, người trong phủ cũng không còn ai, cũng không được người kia.
Cha ta là người làm ăn, mà phàm là người làm ăn đều rất coi trọng thể diện. Tuy cha không nói ra nhưng ta hiểu trong lòng người rất giận.
Ban đêm trời mưa nhưng mà ta vẫn cố chấp mà ngồi xổm cổng lớn, nhất quyết phải chờ cho được Lý Hành Chu.
Ta giận hắn, cũng tự giận chính mình.
Giận hắn biết rõ ngày hôm nay quan trọng ra sao, biết rõ ý tứ của của cha ta vậy mà lại chậm chạp không tới.
Ta lại giận chính mình không có tiền đồ, chuyện đã như vậy mà trong lòng còn lo lắng không biết hắn có xảy ra chuyện gì không mà lại không tới.
Trong mưa gió lạnh lẽo, chàng thiếu niên của ta tới muộn.
Trên người hắn chỉ toàn nước mưa và sương lạnh, trên vai còn đeo một đống giỏ tre, một thân rũ rượi giống ta bây giờ vậy.
Chỉ là lúc đó ta chưa từng phải lăn lộn, trải qua đau khổ của thế gian nên giây phút nhìn thấy chiếc giỏ tre, ta không thể tin được rằng hắn vì bán những cái này mà lại chậm trễ việc đến mừng thọ cha ta.
Ta lần đầu cùng hắn cãi nhau, nước mắt cứ vậy mà rơi xuống, hắn không nói một lời, hắn đưa tay muốn sờ mặt của ta, cuối cùng lại thôi, cứ đứng lặng im mặc cho ta trút giận.
Chờ ta khóc mệt rồi hắn mới xoa xoa đầu ta, đưa cho ta mặt dây đeo chim hỉ thước nhỏ kia.
Có thể thấy hắn đã tốn nhiều tâm sức, nhưng mà tay nghề vẫn kém quá, xấu!
Ta lại òa khóc, thút tha thút thít mà ôm lấy tay áo hắn không buông, một hai muốn hắn đeo lên cổ cho ta.
Bởi vì chuyện tiệc mừng thọ kia mà cha ta tức giận, đem ta nhốt ở trong nhà không cho ta đi tìm Lý Hành Chu nữa.
Lúc ta có thể ra ngoài thì nghe tin tỷ tỷ ở đã qua đời vì bệnh.
Ta chưa bao giờ thấy Lý Hành Chu suy sụp tinh thần như vậy, mắt hắn đen như một màn đêm u tối, ngay cả một tia ánh sáng cũng không có.
Thật lâu về sau, ta mới biết được vào cái đêm tiệc mừng thọ đó, tỷ tỷ ngất xỉu, Lý Hành Chu vội vã thỉnh thầy lang, lại túc trực chăm sóc đến khi tỷ tỷ tỉnh lại.
Lúc tỷ ấy tỉnh lại thì trời cũng đã tối đen, những cái giỏ hắn tre hắn cầm theo không phải để đem bán mà đó là do tỷ tỷ đã tỉ mỉ bện, muốn tặng cho cha ta, bên trong còn cất vài cái tò he làm quà cho ta.
Tỷ ấy vốn dĩ không biết được cha ta có thích hay không nhưng đây là thứ duy nhất tỷ ấy có thể làm.
Lý gia quá nghèo, nghèo đến nỗi tiền thuốc men cũng do cha ta giúp đỡ, nên làm sao tỷ ấy có thể không biết xấu hổ lấy tiền cha của ta để mua quà chúc thọ cho người.
Tỷ ấy cố gắng vực dậy thân thể yếu ớt của mình, đem vỏ tre hết lau rồi tuốt cho sạch sẽ, sáng bóng, tỉ mỉ bện từng đường từng đường, như muốn gửi gắm kỳ vọng và lời chúc phúc của tỷ ấy vào bên trong.
Ngày đó ta không biết, sau này khi đã tỏ tường mọi chuyện thì trong lòng cứ lặng lẽ nhói lên.
Lý Hành Chu luôn trầm mặc không nói, nhưng chắc hắn cùng từng yêu thích ta nhỉ?
Trong lúc gấp gáp mà hắn vẫn dành thời gian khắc chim hỉ thước cho ta, tay hắn trước giờ chỉ cầm bút mực, vậy mà giờ lại có thêm vết thương vì ta.
Hắn biết ta nhất định sẽ chờ hắn, nên dù trễ vẫn chậm chạp bước tới.
Trong những năm tháng vẫy vùng giữa tuyệt vọng và hy vọng, ta cũng chưa từng thấy hắn khom lưng cúi đầu.
Còn bây giờ thì sao?
Hắn gắt gao ôm lấy ta, cầu xin ta đừng rời bỏ hắn.
Ta đang cười nhưng nước mắt cứ như từng hạt ngọc lớn chảy xuống quần áo hắn. Thân ảnh cao lớn đang ôm ta bỗng nhiên cứng đờ, chân tay luống cuống mà thay ta lau nước mắt, chờ ta khóc mệt mới buông ta ra.
Lý Hành Chu thở dài, bất đắc dĩ mà nhìn ta:
“Nàng khóc như vậy là muốn lấy cái mạng này của ta phải không?”
Hắn lại lấy ra một mặt dây mới, vẫn là một con hỉ thước nhưng lần này là màu xanh biếc, kỹ thuật khắc cũng đã khá lên rất nhiều.
“Ta bây giờ có thể khắc rất khá rồi, chờ ta thi đỗ đạt làm quan là có thể tích cóp nhiều tiền, mua cho nàng cái tốt hơn nữa, thay cho chim hỉ thước bằng gỗ kia. Nàng đừng bỏ mặc ta nữa, được không?”
Hắn còn muốn nói gì nữa thì tiếng đập cửa lại vang lên, tiểu nhị nói có người tới tìm ta.
Ta cầm đòn gánh cùng sọt vội vàng đi xuống lầu, Tề Thiệu chống nạn đứng ở cửa, dịu dàng nhìn ta mà cười:
“Tiểu Thước, ta đến đón muội.”