6.
Mặt anh ấy vẫn đen thui cho đến khi chúng tôi bắt đầu quay phim.
Nữ chính Ôn Ý Huyên? Từ nhỏ, cô đã phải lòng Trần Nhiên, người chú lớn hơn cô mười tuổi nhưng không dám nói ra.
Khi nhìn thấy Trần Nhiên hôn bạn gái mới của mình, cô thất vọng, quyết định buông tay và đi du học, mười năm sau họ mới gặp lại nhau.
Trong cảnh này, Ôn Ý Huyên vô tình đụng phải tôi và Lục Minh Chước đang hôn nhau ở tầng dưới.
Đạo diễn cầm bộ đàm lên, khéo léo chửi: “Lục Minh Chước, anh ở cùng bạn gái không vui sao? Sao mặt anh đen thui vậy, ăn nhiều nấm quá à?”
Mặt Lục Minh Chước còn đen thui hơn hồi nãy nữa!
Bạn gái cũ giả làm bạn gái, muốn chuộc lỗi tỏ tình nhưng bị từ chối. Coi bộ cũng vui dữ đó! Ai cũng hạnh phúc ha!
Tôi lén liếc nhìn anh.
“Lục Minh Chước.” Tôi thì thầm, “Em không cố ý từ chối anh đâu.”
“Em trượt tay nên mới gửi cho anh câu đó”.
“Ồ, vậy là em còn muốn gửi nó cho ai nữa à?” Lục Minh Chước quay đầu lại, “Còn có ai tỏ tình với em nữa sao?”
“Không, không ai cả, chỉ có anh thôi.” Tôi nắm lấy cổ tay anh và nghiêm túc nhìn vào mặt anh.
“Lục Minh Chước! Hôm nay sao lại biến sắc nhanh vậy! Vừa nãy mặt còn đen thui, sao bây giờ lại đứng nhếch mép ở đó! Quay mặt đi đi đừng tưởng là đây nhìn không thấy nhé!” Đạo diễn dừng một chút ngó đầu ra nói.
Lục Minh Chước nghẹn ngào, ho nhẹ và cúi đầu nhìn tôi: “Được rồi, anh tha thứ cho em đó.”
“Sẵn sàng chưa? Anh sẽ hôn em đó nha.”
Sau một thoáng mơ hồ, đôi môi hơi mát lạnh rơi xuống.
Hơi thở gấp gáp, phả vào nhau nóng hổi.
Anh hôn rất nhẹ nhàng và kiên nhẫn.
Như những ngày tôi học phụ đạo năm đó, từng đêm, lại từng đêm không trăng.
7.
Trường của tôi học lại là một trường nội trú, mỗi tháng tôi chỉ được về nhà một lần.
Tôi bị mắc kẹt trong tại đó, ngày nào cũng làm bài tập đến nhàm chán, tôi muốn khóc gần chết.
Khi tôi cảm thấy buồn chán, tôi sẽ nhắn tin cho Lục Minh Chước để quấy rối.
“Mèo hoang cô đơn nhiệt tình, quý khách có muốn thử không?”
Một cuộc gọi video đến ngay trong giây tiếp theo.
“Sao thế?” Tôi cảm thấy có lỗi và không dám nhìn anh ấy.
Bên kia, thanh âm của anh khàn khàn, ánh mắt mơ hồ trong trẻo: “Anh muốn nhìn con mèo hoang nhỏ.”
Mặt tôi chợt đỏ bừng.
“Em đi đến tường rào ở cổng phía Nam đi”. Anh đột nhiên nói
“Đến đó làm gì ạ? Ở đó tối như vậy, có thể là bị chó hoang, rắn cắn…”
Nói vậy thôi chứ tôi vẫn đi. Biết đâu anh ấy sẽ gọi cho tôi, mang cho tôi một bất ngờ, một ly trà sữa chẳng hạn!
Tôi háo hức bước đến bức tường tối, mò mẫm trên người anh coi có bánh kẹo gì không.
“Đừng giấu nữa, em biết hết rồi, ở đâu á?”
Đột nhiên, một bàn tay từ phía sau, kéo gáy tôi và đẩy tôi vào vòng tay của anh ấy.
Hơi thở quen thuộc bao trùm lấy tôi như một lớp sương mờ.
“Nguyễn Nguyễn, em nhớ anh không?” Cái đầu đầy tóc của Lục Minh Chước cọ vào cổ tôi, khiến tôi run lên.
Tôi ngập ngừng hỏi: “Trà sữa của em đâu?”
“Trà sữa gì?” Anh nghi ngờ nhìn tôi.
“Không phải anh định làm em bất ngờ sao? Anh kêu em tới đây, trăng tối gió lớn, chỉ là để hôn trộm một cái thôi đó hả?”
Trường học của chúng tôi cấm đồ ăn vặt. Quản lý nghiêm ngặt khiến mọi người hoảng sợ.
Nếu gọi đồ ăn bên ngoài, học sinh chỉ có thể bí mật đến một nơi trong góc không bị giám sát để giải quyết
Lục Minh Chước tức giận cười to, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bữa tối em ăn chưa no?”
Tôi tỏ vẻ đáng thương nhìn anh, anh gật đầu, “Ừ.”
Yết hầu của Lục Minh Chước khẽ lăn: “Lần sau anh sẽ mang cho em, đừng ăn bây giờ.”
“Em muốn ăn gì?”
Lời vừa dứt, khuôn mặt anh bất chợt phóng to trước mắt tôi. Tôi nóng lòng tìm kiếm ánh mắt của anh ấy, nhưng đã bị bắt gặp và hôn một cách nặng nề.
Đôi bàn tay mảnh mai, mát lạnh ấy luồn qua tóc và vuốt nhẹ lên xương quai xanh của tôi.
Thật lâu sau, nụ hôn của anh dần dần di chuyển xuống dưới, cổ tôi đột nhiên đau nhói.
“Bộ anh là chó hử?”
Tôi đẩy anh ra, than thở với những giọt nước mắt trên khóe mắt.
“Em nói là chó thì là chó vậy.” Lục Minh Chước hơi thở nặng nề, anh lại cúi đầu ôm lấy mặt tôi hôn lần nữa.