8
Kể từ đó, hầu như ngày nào anh ấy cũng đến gặp tôi.
Mang cho tôi tất cả những món ăn ngon có thể mua được trên con phố đó.
Trong ấn tượng của tôi, tôi rất thích một món bánh của dì Từ sau lần ăn đầu tiên.
Nhưng khi tôi cầm chiếc bánh và vui vẻ nói với anh ấy, anh ấy khẽ nhìn đi chỗ khác và “hừm” một tiếng khó chịu.
Khi tôi rời trường trong kỳ nghỉ hàng tháng, tôi quyết định đi tìm tiệm bánh ấy thì thấy Lục Minh Chước đang đứng trong quầy trải bánh.
Anh ta mặc một chiếc áo T-shirt màu đen đơn giản với một chiếc tạp dề hơi rộng thắt quanh chiếc eo thon.
Trên mặt anh lấm tấm mồ hôi mịn, bởi vì quá bận rộn nên không kịp lau đi. Vừa ngước lên, anh đã thấy tôi vừa tan học với chiếc cặp trên lưng.
Tay anh dừng lại, và một biểu cảm không rõ thoáng qua mắt anh.
Ngay sau đó, anh ấy đã bình tĩnh trở lại, giơ tay chào tôi: “Nguyễn Nguyễn, em có muốn ăn bánh kếp nữa không?”
Trong lòng tôi chua xót. Anh ấy nói với tôi rằng bánh của dì Từ đều là lấy từ quầy hàng của mẹ anh về bán.
Mẹ anh năm ngoái ốm nặng phải nhập viện, anh không nỡ bỏ lại những khách hàng cũ muốn mua bánh từ quầy hàng của mẹ nên Lục Minh Chước đã xung phong tiếp quản quầy hàng của mẹ.
“Đang là một sinh viên đại học giỏi giang, sao mẹ có thể để con đi trải bánh kếp ở một quầy hàng nhỏ như vậy chứ?” Mẹ anh có chút áy náy.
Lục Minh Chước vén tóc ra sau tai mẹ anh, cười nói: “Mẹ bán bánh từng cái bánh tự tay làm để nuôi con học đại học. Con làm sao có thể không thích được? Hơn nữa, rất nhiều bạn học của chúng con đều thích ăn bánh của quầy hàng nhà mình. Mẹ của con tay nghề giỏi như vậy, sau này con còn phải nỗ lực quảng cáo nhiều hơn mới được.”
Mẹ anh cười hạnh phúc, hứa sẽ dưỡng bệnh thật tốt để có thể quay về với quầy hàng nhỏ và các bạn sinh viên.
Tiếc thay, về sau mẹ anh ngày càng bệnh nặng, cuối cùng cũng qua đời.
Lục Minh Chước vẫn tiếp tục giữ lại gian hàng và anh ấy sẽ đến khi không có lớp học vào cuối tuần.
Tất cả những khách hàng quen đều ở lại với quầy hàng nhỏ này theo tháng năm. Tôi nhào vào vòng tay anh, vòng tay qua eo anh và dụi dụi vào ngực anh.
Lục Minh Chước đẩy tôi: “Ở đây dầu mỡ lắm.”
“Em chả ngửi thấy gì.” Tôi ôm chặt lấy anh, anh cũng ôm ngược lại.
“Cho em một chiếc bánh kếp đi, Lục Minh Chước.”
9.
Nam thần của trường trượt đại học, đến học phụ đạo để thi lại thì tình cờ ngồi cùng bàn với tôi.
Thời gian đó, hai chúng tôi như chị em bạn dì, than thở rằng chúng tôi là những người cùng rơi vào hố đen và cuối cùng lại còn có một lời hứa không được quên nhau dù sau này vinh hoa phú quý.
“Mình nhớ là cậu đã đạt 60 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học!” Tôi lẩm bẩm mơ hồ trong khi nhai chiếc bánh bao nhân thịt mà cậu ấy mang đến cho tôi.
“Đúng vậy, mình là đã được nhận vào Bắc Đại rồi đấy, nhưng mình một lòng chỉ muốn đến Thanh Hoa.”
“…” Gì vậy trời?
Ai đó đang gõ cửa sổ của tôi.
Tôi nhìn lên và thấy một bóng dáng gầy gò đang đứng trước cửa sổ.
“Lục Minh Chước!” Tôi vui vẻ mở cửa sổ.
Anh không trả lời, lặng lẽ liếc nhìn tên nam thần ngớ ngẩn ngồi cạnh tôi.
“Lục Minh Chước, anh vào bằng cách nào hay vậy?”
Anh hừ một tiếng: “Em cũng quên là anh cũng từ nơi này tốt nghiệp rồi nhỉ. Chú bảo vệ ở đây thích anh lắm, suốt ngày còn đòi làm cha đỡ đầu của anh đó.”
Tên nam thần kia cũng không chịu thua kém: “Ông ấy đã nhận tôi là con trai của ông ấy rồi.”
Tôi: “……”
Bạn tôi ơi, bạn đang so sánh cái gì vậy?
“Anh ấy là……”
Tôi vội vàng giới thiệu với nam thần: “Ồ, đây là bạn học khác trường của tôi, còn nhận làm anh trai đó nha.”
Nam thần rất hay buôn chuyện, nếu tôi rằng tôi có bạn trai, không mai là cả trường sẽ biết hết, tôi khỏi chối với giáo viên luôn.
Mặt của Lục Minh Chước lập tức sa sầm trong nháy mắt.
“Bạn? Anh trai?”
Anh nghiến răng phun ra hai chữ này, thiếu điều muốn nhai luôn cái đầu của tôi và tên nam thần ngốc nghếch trước mặt.
Tôi điên cuồng nháy mắt với anh. Anh quay người bỏ đi như không thấy.
Tôi vội vàng chạy ra ngăn anh lại: “Ôi, cái tên đó nhiều chuyện lắm, chuyện riêng tư em không dám nói với hắn đâu. Mới hôm qua em chỉ lỡ kể với hắn ta chuyện em tè dầm năm mười tuổi, buổi chiều cả lớp đều đã biết rồi đó anh ơi…”
Lục Minh Chước rốt cục cũng dừng lại, cụp mắt xuống: “Ừm.”
Tôi ngập ngừng rướn người nhìn trái nhìn phải xem có ai không rồi nhón chân hôn vội lên má anh một cái.
Lục Minh Chước lông mày đột nhiên giãn ra. Haha, quả nhiên là bé đáng yêu thật dễ dỗ!
10.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Lục Minh Chước đưa tôi đi xem phim.
Giáo thảo: “Ba người chúng ta cùng nhau!”
?
Ủa alo bạn ơi bạn đang nói gì vậy?
Lục Minh Chước trịnh trọng từ chối anh ta và ôm vai tôi: “Tôi và bạn gái có quan hệ rất tốt, xin cảm ơn!”
Nói xong anh liền nắm tay dắt tôi đi.
Nam thần mơ hồ gào thét trong tiếng gió: “Sao nói là bạn tốt cùng nhau độc thân mà kì vậy? Đứa nào nuốt lời trước đứa đó là chó!”
Lục Minh Chước nắm lấy tay tôi: “Thằng này hình như học quá khùng rồi nhỉ?”
11.
Tôi cuối cùng cũng thuận lợi thi đậu vào trường đại học của Lục Minh Chước , học chuyên ngành phát thanh và dẫn chương trình, tham gia nhiều hoạt động câu lạc bộ khác nhau. Tận hưởng một cuộc sống mới vui vẻ tràn trề. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng hóa ra cuộc sống này còn có thể nhiều màu sắc đến thế.
Nhưng mà số lần tôi và Lục Minh Chước gặp nhau lại ngày càng ít đi.