Mỗi lần anh ấy đến gặp tôi, hoặc tôi đang bận chuẩn bị bản thảo người dẫn chương trình, hoặc là đang làm một bài luận quan trọng ở trường.
Khi tôi đang dẫn chương trình, anh ấy lặng lẽ nhìn tôi trong một góc, đôi mắt anh ấy trần trụi và sáng như sao.
Bước xuống sân khấu, anh choàng tay ôm tôi và muốn hôn tôi.
Tôi đẩy anh ra: “Xung quanh đều có người.”
“Em sợ cái gì?” Lục Minh Chước khinh thường nói.
Anh ngày càng dính người, đi đâu cũng chọc ghẹo tôi, hễ thấy người con trai khác đến gần tôi là nhìn chằm chằm, lạnh lùng muốn khóc.
Tôi không thể chịu đựng được nữa, đôi lúc tôi thậm chí còn thấy hơi sợ anh..
Sợ ánh mắt của anh, sợ nhiệt độ phả xuống xương quai xanh.
“Đây là trừng phạt.”
Hàm răng của anh sắc bén phát tiết, để lại dấu vết rất lâu mới có thể mờ đi. Sau khi dấu vết mờ đi, anh lại chậm rãi đi tới, giống như bắt được con mồi đang chờ làm thịt, lại tiếp tục để lại dấu vết, đánh dấu lãnh thổ của mình.
Có một hôm, sau khi cùng đàn anh dẫn xong một chương trình, anh ấy mời tôi đi ăn mì. Hôm đó tôi hơi mệt nên cùng nhau đến một quán mì bên ngoài trường.
Đàn anh này rất nhã nhặn lễ phép, chúng tôi không nói chuyện nhiều, chỉ đơn giản là ăn mì.
Vừa bước vào quán mif, tôi đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở bàn cuối. Tôi nhìn anh từ xa.
“Đàn em, em muốn ăn mì gì? Đừng khách sáo, ăn mười tô cũng được.”
Các tiền bối thường hay pha trò để làm bầu không khí vui vẻ hơn, nhưng lần này tôi không cười thành tiếng.
Bởi vì Lục Minh Chước đang đi về phía tôi, mặt anh thì đen thui. Trên chiếc bàn sau lưng anh là hai tô mì đã nguội.
“Có thời gian đi ăn mì với tiền bối, nhưng không có thời gian trả lời tin nhắn của anh sao?”
Chỉ sau đó tôi mới nhận ra rằng mình đã để điện thoại ở chế độ im lặng suốt.
Tôi mở miệng định giải thích, nhưng Lục Minh Chước cười lạnh: “Em muốn vứt bỏ tôi? Nghĩ cũng đừng nghĩ tới.”
Anh ấy kéo tôi và đi về phía cửa, hoàn toàn phớt lờ đàn anh.
Đàn anh lo lắng ngăn lại: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là muốn mời em ấy một bữa cơm.”
“Không cần phải giải thích với tôi, lòng cậu nghĩ gì chỉ có cậu biết.”
Mặt đàn anh trắng bệch: “Cậu…”
“Đủ rồi!” Tôi chịu không nổi nữa, hất tay Lục Minh Chước ra.
“Chúng tôi thật sự chỉ là cùng nhau ăn cơm thôi, bạn bè đơn thuần thôi mà anh lại nghĩ cái gì vậy chứ?”
Sau đó xoay người rời đi.
Lục Minh Chước sững sờ tại chỗ một lúc lâu trước khi đuổi kịp tôi.
Tôi phớt lờ anh.
“Đường Nguyễn?”
Tôi vẫn phớt lờ anh.
Ngay sau đó tôi thấy hai chân nhẹ hẫng, anh bế tôi lên. Tôi chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi vòng hai tay qua cổ anh. Anh bế tôi đặt lên xe, vừa đặt lên xe một nụ hôn cuồng dã lại rơi xuống.
Tôi ngạt thở vì nụ hôn đầy sự tức giận này của anh.
Tôi dùng sức đẩy anh ra, đưa tay định tát anh một cái nhưng vẫn là không nỡ xuống tay.
“Lục Minh Chước, sao anh lại như thế này?”, tôi hỏi.
Anh tựa đầu vào trán tôi, hô hấp rối loạn: “Em không thích sao? Nguyễn Nguyễn.”
Tôi quay đầu đi: “Chúng ta tạm không gặp nhau vài ngày đi, để cả hai bình tâm lại đã”
Trong xe đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.
Trong những ngày chúng tôi xa nhau, Lục Minh Chước thường đến gặp tôi, thậm chí anh ấy còn mua mì ở cửa hàng đó để chuộc lỗi.
Tan học, anh ấy đợi ở cửa, nhìn tôi chăm chú rồi đưa cho tôi tô mì còn nóng hổi với hành ngò.
“Có một đạo diễn mời anh đóng một vai diễn sao?”
Đó là một đạo diễn rất nổi tiếng và người ta cũng đã mời anh rất nhiều lần nhưng Lục Minh Chước đều từ chối.
Không ai biết anh ấy nghĩ gì, nhưng tôi biết.
“Nguyễn Nguyễn, anh chỉ muốn em.”
Tôi đẩy cái ôm của anh ra: “Lục Minh Chước, anh sao vậy? Không phải anh không biết tiếng tăm của vị đạo diễn này. Đây là tương lai của anh đó, sao anh lại như vậy?”
Tại sao anh không tập trung?”
Anh im lặng hồi lâu:
“Được, tôi đi.”