12.
Kể từ đó, Lục Minh Chước bắt đầu hoạt động chăm chỉ trong làng giải trí.
Không chỉ giành được danh hiệu ảnh đế chỉ trong vòng ba năm, mà còn mở một công ty giải trí hàng đầu trong nước.
Tôi tình cờ được các quản lý của công ty họ phát hiện và ký hợp đồng tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ gặp ông chủ của công ty, Lục Minh Chước.
Chỉ là có rất nhiều tin nhắn kì lạ được gửi cho tôi. Đôi khi là chia sẻ cho tôi những bức ảnh về trường quay, đôi khi là bữa trưa, đôi khi là một chú cún con bên vệ đường.
Đôi bàn tay mảnh khảnh rõ ràng nhẹ nhàng nâng cằm cún con lên gãi gãi nhưng tưởng chừng lại đang gãi vào trái tim tôi.
13.
Trường quay bỗng trở nên yên tĩnh ngay lập tức.
Chỉ còn lại tiếng ù ù của máy móc đang hoạt động.
“Cắt!”
Đạo diễn cười rạng rỡ: “Không hổ là ảnh đế, bầu không khí này thật tuyệt!”
Không phải vừa rồi đạo diễn còn mắng anh ta mặt nhăn như khỉ sao?
Lục Minh Chước buông tôi ra, khẽ lau môi dưới:
“Đạo diễn, tôi thấy vừa rồi có một chi tiết chưa vừa ý lắm, có thể quay lại được không?”
Tôi mở to mắt nhìn anh ta: “Anh bị bệnh rồi, Lục Minh Chước!”
Đạo diễn càng cười đắc ý: “Được, được, quả nhiên xứng danh ảnh đế!”
Hôn xong, miệng tôi sưng lên, Lục Minh Chước lại giơ tay: “Đạo diễn, tôi nghĩ. . . . . .”
Tôi và đạo diễn đồng thời hô: “… Cút”
14.
Kết thúc bữa tối.
Đạo diễn nâng ly: “Cảm ơn mọi người đã vất vả. Đây là lần đầu tiên tôi làm đạo diễn. Tôi có lỡ có sơ suất nào, mọi người cứ thoải mái phê bình và góp ý cho tôi nhé. Tuy nhiên, tôi không giỏi nghe lời phê bình của các bạn.”
Mọi người: “…”
Có một tràng vỗ tay thưa thớt.
Lục Minh Chước và nữ chính ngồi đối diện với tôi, ánh mắt rực lửa của họ không ngừng dán lên người tôi.
Nữ chính tên là Liễu Thanh Vân, ôn nhu tao nhã, cũng là tiểu hoa đán được nhiều người biết đến. Đây là bộ phim truyền hình đầu tiên của cô với vai nữ chính.
Rõ ràng là cô ấy rất quan tâm đến Lục Minh Chước, cô không ngừng nói chuyện với anh và rót rượu cho anh ấy.
Lục Minh Chước cau mày, sốt ruột kéo cổ áo:
“Xin lỗi, bạn gái tôi không cho tôi uống thêm.”
Liễu Thanh Vân kinh ngạc: “Không phải anh tỏ tình thất bại rồi sao?”
Lục Minh Chước: “…”
Bà cô của tôi ơi, cô phải biết cái gì nên nhắc và cái gì không nên chứ!
Tôi ngồi đối diện không nhịn được mà cười run cả người.
“Nguyễn Nguyễn, cô làm gì mà cười dữ vậy, bộ đến ngày phát lương rồi à?”
Có ai đó đã hỏi tôi như vậy.
Mọi người nhìn về phía đạo diễn khiến đạo diễn cảm thấy căng thẳng: “Vu khống, vu khống, tôi có tiền đâu mà trả lương.”
Liễu Thanh Vân vẫn không bỏ cuộc và tiếp quấy rầy Lục Minh Chước: “Minh Chước, gần đây tôi được mời tham gia một chương trình tạp kỹ “Cùng nhau làm ruộng”, anh có muốn tham gia cũng không?”
Lục Minh Chước nhướng mày: “Nguyễn Nguyễn tham gia thì tôi tham gia.”
Ôi mẹ ơi?
Tôi khó khăn lắm mới vừa ngậm miệng vừa hóng chuyện bên kia
“Cùng nhau làm ruộng”? Là chương trình trồng lúa đó hả?
Coi bộ sẽ làm bùng nổ giới giải trí đó nha. Tôi đây không muốn, nhất định không muốn.
Lục Minh Chước nhìn tôi: “Cô ấy nhất định bằng lòng.”
15.
Người quản lý và Lục Minh Chước gần như là vừa kéo vừa lôi tôi đến xe bus của trường quay đang chờ sẵn.
Tôi tuyệt vọng ôm lấy cây cột: “Anh không ép em được!”
Lục Minh Chước đứng sang một bên, khoanh tay:
“Nghe nói đoàn quay này chăm sóc nhân viên đoàn rất tốt, đồ ăn mỗi bữa đều có thịt.”
Aida, cái này có vẻ hấp dẫn tôi được chút xíu đó, vì đóng phim mà ngày ba bữa tôi bị quản lý giám sát, chưa nói đến thịt, ngay cả cái xương khô cũng không được phép nhìn đến.
Người quản lý khẽ thì thầm vào tai tôi: “Nghe nói đạo diễn còn bỏ ra một số tiền rất lớn để mời ba ngôi sao nam nổi tiếng, trong đó có cả ca sĩ thần tượng Giang Thời của em đấy!”
Tôi lập tức từ trên cột tuột xuống: “Đột nhiên em cảm thấy mình phải chú ý rèn luyện thân một chút, nếu chị đã chân thành mời em, cũng không phải là không được!”
Khi tôi mới bước vào làng giải trí, tôi đã thích một Giang Thời trầm tính và tận tụy này.
Anh ấy không chỉ đẹp trai mà còn rất tài năng!
Một diễn viên nhỏ bé như tôi đâu có dễ gặp được anh ấy!
Không được, tôi phải mang theo cả một vali ảnh cho anh ấy ký tên mới được.
Tôi quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt trầm ngâm của Lục Minh Chước và mỉm cười áy náy với anh.